Chương 22: Công phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời ấm áp...... Thật là thoải mái......

Từ từ? Ánh mặt trời?!

Kisaki Rai đột nhiên tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn ánh sáng chiếu vào phòng, sau đó cầm lấy điện thoại nhìn vào: “Đã 9 giờ rồi!”

Cô gấp đến độ nắm lấy mái tóc rối bù của mình, nhanh chóng xem báo thức của cô là lúc 6 giờ không. Kết quả là, đồng hồ báo thức ghi rõ ràng rằng nó đổ chuông vào lúc 6 giờ từ thứ Hai đến Chủ Nhật hàng tuần, không có sai mà.

Cho nên nói ——

Là do cô không nghe được tiếng báo thức, ngủ say quá mức?

Cô ảo não vô cùng, vỗ đầu mình, sau đó liền liền nhìn hai bé con trái phải mình xem như thế nào. Một trái một phải, hai bé con an an ổn ổn ngủ say, cô nhẹ nhàng thở ra, khẽ vuốt vỗ gương mặt bọn họ, hai đứa liền mở mắt ra dùng gương mặt tươi cười nghênh đón ánh mắt mềm mại của Kisaki Rai.

"Còn may, không xảy ra việc gì." Cô vừa mừng vừa sợ, tim cô vẫn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhóc Wataru tắt đồng hồ báo thức cười ngây ngô che giấu bản thân chột dạ, một bên Hiromi cùng phạm tội cũng chân tay co cóng biến thành cục bột nhỏ lăn qua lăn lại.

Nhìn bé con trước mặt, Kisaki Rai cảm giác không giống với bình thường.

Cô hồ nghi nói: "Không phải là hai nhóc quỷ nghịch ngợm các con tắt đồng hồ báo thức của mẹ đấy chứ?" Đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng bỏ lỡ một chiếc đồng hồ báo thức nào nên đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Lời vừa dứt, hai bé con cười ngốc nghếch, không ngừng làm nũng ra vẻ đáng yêu.

Như là đang nói: Mẹ ơi, quên đồng hồ báo thức đi, mau xem! Bọn con có đáng yêu không này!

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, cô cảm thấy thật là thái quá. Bé con dù có thông minh đến mấy cũng sẽ không chủ động bấm đồng hồ báo thức. Có lẽ cánh tay bé nhỏ của hai đứa vô tình chạm vào màn hình điện thoại khi vẫy tay.

Mặc kệ như thế nào, về sau cần chú ý nhiều hơn.

Hai bé con này phải cho ăn, còn có ba nhóc con lớn đang đói đến tận giờ này nên tốc độ của cô càng nhanh hơn.

Kết quả là vừa bước ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy một phòng khách rực rỡ hẳn lên cùng những chiếc bánh bao trên bàn. Hagiwara giơ đôi tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: "Mẹ ơi, mẹ xem này, con đã hâm nóng bữa sáng cho các em đấy!"

"Hagi thật lợi hại, một người có thể chăm sóc tốt hai em! Vậy Hagi có làm theo lời mẹ không? Hagi đã lớn lại ngoan ngoãn thông minh nên Kisaki Rai cho phép cậu chạm vào đồ gia dụng, nhưng có ba quy tắc.

Mấy đứa nhóc trăm miệng một lời: "Con đã làm theo lời mẹ bảo/ anh trai đã làm theo lời mẹ bảo."

Kisaki Rai nháy mắt phải, dựng lên một cây ngón tay cái, thoáng dừng một chút, hắng giọng, giả vờ có giọng trầm nói: "Xét thấy bạn nhỏ Hagi thông minh đáng yêu, cơ trí hơn người; Matsu, Hiro ngoan ngoãn nghe lời, mẹ quyết định sẽ khen thưởng cho các con."

"Hôm nay, chúng ta cùng đi dạo phố mua quần áo mới nhé."

Hai ngày này cô vốn dĩ muốn đổi quần áo mới cho mấy đứa, liền đưa ra phần thưởng, thật là một công đôi việc.

Mấy đứa nhóc vui vẻ nhảy cẫng lên, giơ cao cánh tay, hô to nói: "Được ạ!"

So với ngồi buồn ở trong nhà, đi ra ngoài chơi vui vẻ hơn nhiều, đặc biệt là người mẹ trẻ xinh như hoa như ngọc nên đi ra ngoài nhiều hơn.

"Chúng ta đi thu dọn đồ nhé!"

Ba cậu nhóc lập tức giải tán, trực tiếp đem mấy chuyện Kisaki Rai muốn làm đoạt lấy sạch sẽ.

Kisaki Rai khẽ cười một tiếng nhìn bọn nhóc chăm chú vội đến khí thế ngất trời, ngay sau đó cũng đơn giản ăn đồ ăn sáng, chăm sóc cho nhóc Wataru và Hiromi. Trước khi ra cửa, cô gửi tin cho Amuro Tooru, đem hành trình nói cho anh biết.

"Tôi hiểu rồi, đến lúc đó tôi sẽ âm thầm bảo vệ, xin hãy yên tâm."

Kisaki Rai vốn không có ý định ra ngoài cũng đã không ngại ra ngoài vì có sự bảo vệ của anh, cô hoàn toàn tin tưởng vào anh.

Anh dùng khăn ướt lau má và lòng bàn tay rồi lặng lẽ đợi Kisaki Rai cùng mấy đứa trẻ ra ngoài. Bảo đảm an toàn, giữ khoảng cách một chút và không dọa những đứa trẻ không hiểu rõ.

Chẳng bao lâu nữa, anh có thể tận mắt nhìn thấy cả gia đình Kisaki Rai.

Ảnh chụp có đẹp đến đâu cũng không thể sống động như người thật được.

Kisaki Rai, người đang ở nhà, chưa sẵn sàng ra ngoài và bị dính vào quần áo của mấy nhóc con. Hai bé mặc quần áo mềm mại, vừa vặn, dễ dàng lựa chọn, miễn là cảm thấy thoải mái.

Nhưng còn dư lại mấy đứa lớn, Kisaki Rai háo hức nhìn chúng với bộ quần áo được may họa tiết hoạt hình: "Các bảo bối, chúng ta mặc một lần có được không? Chỉ một lần thôi."

Cô thỏa hiệp thẩm mỹ của các con đã lâu, hôm nay thật sự siêu muốn được nhìn thấy những em bé động vật siêu đáng yêu nhà mình.

Lớn lên dễ thương như vậy, ăn mặc giống như người lớn cô đều nghẹn không thôi.

"Vâng." Mẹ có cái tâm nguyện, mấy đứa nhóc cũng chiều theo ý mẹ, thỏa mãn nguyện vọng của mẹ một chút.

Tuy đối với bọn họ mà nói, mấy cái quần áo này thật ấu trĩ, nhưng một mảnh tâm ý của mẹ sao có thể nhẫn tâm lãng phí.

Kisaki Rai nháy mắt phát sáng: "Các bảo bối, mẹ ở bên ngoài chờ các con nha ~"

Một lát sau, người ra đầu tiên chính là Hiromitsu, đỉnh đầu đội một chiếc mũ tai mèo có lông xù xù, quần áo mặc trên người còn vẽ một con mèo lười biếng đang ngủ, trọng điểm con mèo trên quần áo được làm nổi bật. Nó có cấu trúc ba chiều và có những cục bông mềm mại trong đó.

Hiromitsu có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nhoài nửa người ra khỏi phòng, kéo góc quần áo xuống hỏi Kisaki Rai “Mẹ, thế này trông có đẹp không?”

Cùng với đôi mắt mèo to tròn, bộ trang phục này có thể làm cạn sạch thanh máu.

"Hiro, về sau con có muốn mặc hằng ngày không?" Kisaki Rai được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm mặt dùng sức gật đầu.

Hiromitsu nháy mắt dại ra, hai mắt mất đi thần thái. Mặc mỗi ngày?! Không được, tuyệt đối không được, ăn mặc quá mức đáng yêu sẽ bị mọi người vò, niết khuôn mặt nhỏ.

Ngẫm lại như vậy đều cảm thấy phi thường đáng sợ.

Kisaki Rai thở dài một tiếng: "Hiro không thích thì thôi vậy, nhưng có thể cho mẹ chụp mấy tấm ảnh làm kỷ niệm có được không?" Sao mấy đứa đều không thích quần áo đáng yêu vậy! Cô thầm hận điểm này.

Bất quá cô nên học cách bằng lòng, mấy nhóc con của người khác không dễ chăm sóc như con của cô.

Hiromitsu nhẹ gật đầu, để Kisaki Rai chờ đợi một chút, ngay sau đó cậu liền đi vòng vèo vào phòng đem Matsuda mặc bộ khủng long nhỏ lôi ra. Hai người cánh tay kéo cánh tay, gắt gao dựa vào cùng nhau.

Matsuda muốn hô to một tiếng: "Hiro, cậu làm gì đấy!" Lại sau khi nhìn thấy Kisaki Rai, trong thời gian ngắn nhịn lại.

Hiro này lại chiều mẹ rồi!

Nếu hiện tại Hiro mà biến thành giống như đời trước, cậu ấy đại khái sẽ càng thêm chiều chuộng Kisaki Rai, giống như em gái ruột chiều tận trời.

Kisaki Rai giơ di động lên, nhẹ giọng: "Các bảo bối, các con mau làm tư thế đẹp trai đi, mẹ chụp cho mấy đứa mấy tấm ảnh siêu ngầu."

Matsuda: Mẹ à, mặc như này còn có thể ngầu lên sao?

Vừa nghe chụp ảnh, Hagiwara trong phòng liền chạy ra, dừng ngay cạnh họ, tức khắc vòng ra phía sau hai bé khoác tay. Hai người đằng trước cũng phối hợp mà theo Hagiwara tạo dáng, Kisaki Rai đếm ngược "Ba hai một" và bấm nút chụp ảnh xong.

Hai em bé trong xe đẩy không ngừng vui đùa, còn lén lút vỗ tay.

Date Wataru ở trong xe đẩy phun bong bóng, nghĩ thầm: Chỉ cần mẹ đưa ra yêu cầu không trái pháp luật, ba cái tên ngốc này khẳng định đều sẽ đáp ứng, đúng là một đám cuồng sủng mẹ đến điên rồi.

Amuro Tooru dưới nhà không tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ giữa Kisaki Rai và bạn thân của mình nữa bởi vì anh biết rằng dù có nghĩ nhiều đến đâu thì tốt hơn hết là nên tìm hiểu sự thật từng chút một.

Quay đầu lại xem liệu có thể lấy được một số thông tin về cha của họ từ bọn trẻ hay không. Mặc dù cha của mấy đứa đã mất khi họ mới sinh ra nhưng Kisaki Rai ít nhiều cũng sẽ nhắc đến điều đó trước mặt bọn trẻ.

Chỗ của Kisaki Rai cũng là điểm đột phá nên tùy tình huống mà tấn công từ cả hai phía.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc khi mở mắt ra, gia đình Kisaki Rai đi về phía bãi đậu xe vừa cười vừa nói. Khi Kisaki Rai đi ngang qua xe của anh, cô chớp mắt thật nhanh và nháy mắt với anh ra hiệu.

【 Amuro-san, nhờ anh hết đấy! 】

Amuro Tooru đáp lại cử chỉ biểu thị anh đã sẵn sàng, mang lại cho cô sự yên tâm.

Lúc này anh cũng bắt đầu chú ý đến đoạn đuôi nhỏ bên cạnh Kisaki Rai. Ngay lúc anh muốn nhìn rõ bộ dáng của Hiromitsu-chan thì phát hiện ra anh chàng nhỏ bé này đang đội một chiếc mũ dễ thương và đeo khẩu trang, khi đi đường còn hơi cúi đầu.

Căn bản nhìn không rõ trông như thế nào......

Thật là không khéo, xem ra phải chờ đến cơ hội lần sau.

Khi Kisaki Rai đỗ xe trước đó, bãi đậu xe ở tầng dưới không còn chỗ trống nên xe của họ đã đậu ở chỗ xa hơn. Đoạn đường này chỉ có thể đi bộ. Xem xét điều này, Amuro Tooru xuống xe và đi theo, anh giả vờ là một người qua đường bình thường.

Hộ tống bọn họ lên xe, anh lại trở về lái xe cũng sẽ tới kịp.

Kisaki Rai cong mắt và ngân nga một bài hát thiếu nhi, bước đi rất nhanh nhưng khi đi qua một con hẻm thì dừng lại.

Cô mở to mắt nhìn về phía con hẻm, một người đàn ông vội vàng lao về phía họ, đột nhiên một luồng ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua mắt cô.

Trong chớp mắt, người đàn ông kia từ ngơ ngác chuyển sang cười lạnh, giơ con dao gọt trái cây có tia sáng lạnh trên tay lên và định tấn công cô. Kisaki Rai lập tức kêu lên: "Các con, chạy đi!"

Trong tay người này có hung khí, chỉ số nguy hiểm trong lòng cô không ngừng dâng lên đến đỉnh.

Ba cậu nhóc phản ứng nhanh chóng, Kisaki Rai phản ứng càng nhanh hơn, đem xe đẩy cho Hagi, bảo Hagi đẩy xe cùng nhau chạy đi: "Để ý tới các em nhé."

Amuro Tooru âm thầm đuổi kịp nghe được tiếng cô kêu, chạy nhanh tới, thấy người nọ lại càng mau, tức khắc túm lấy hòn đá trên mặt đất ném qua.

"Kisaki-san, mau tránh ra." Chừa chỗ cho anh đè người đó xuống đất.

Kisaki Rai nhảy lùi lại một bước, viên đá vừa chạm vào con dao gọt hoa quả trên tay đối phương.

Người đàn ông định nhặt vũ khí tại chỗ, nhưng Kisaki Rai nhanh mắt nhanh tay đã vung chân đá con dao gọt trái cây ra xa ven đường, phát ra một tiếng va chạm "leng keng".

Hành động này chắc chắn càng khiến người đàn ông tức giận hơn, Amuro Tooru thầm nói không ổn, sợ Kisaki Rai sẽ bị người đàn ông đó bắt được và bị thương.

"Amuro-san, giúp tôi để ý tới mấy đứa trẻ, đừng để cho bọn họ bị thương." Bọn nhỏ tình cờ chạy về hướng Amuro Tooru vừa đi đến, Kisaki Rai liếc nhìn và đưa ra quyết định.

Cô cần phải đứng lên! Sử dụng các kỹ năng học tập không gian hệ thống.

Amuro Tooru không hiểu ý của cô, ngay sau đó trực tiếp há hốc mồm chết lặng.

Cô đưa nắm đấm ra trước ngực, bẻ khớp ngón tay. Nhìn thấy nắm đấm của người đàn ông hướng về điểm chỉ mạng, cô chặn lòng bàn tay trước mặt, nắm đấm không thể tiến về phía trước được nữa.

"?!"

Có vẻ như Kisaki Rai có thể xử lý được. Anh lập tức bế những đứa trẻ này đến bên mình và bảo vệ chúng ở phía sau.

Amuro Tooru cảm khái: Thật không nghĩ tới cô Kisaki lại biết võ.

Cùng lúc đó, năm nhóc con đều sững sờ, nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiều năm như vậy, bọn họ nghĩ mẹ mình là người mềm yếu, căn bản sẽ không phải người biết đánh nhau.

Nhưng là ——

Bọn họ không nhìn lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro