Chương 23: Thiên phú cao ngất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ, thật —— bạo lực.

Nếu bọn họ là những chú mèo con, chỉ sợ hiện tại toàn bộ lông đều rụng hết. Mọi người đều không nhịn được nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu.

Nếu là bọn họ, liệu có thể tránh thoát một chiêu này của mẹ hay không? Bọn họ tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.

Khoảnh khắc Kisaki Rai chặn được nắm đấm của đối thủ, cô nắm lấy cổ tay của đối phương, dùng chiêu móc tay áo vào eo. Người đàn ông to hơn Kisaki Rai một chút bị vật ngược qua vai cô, hung hăng đem hắn ta ném xuống mặt đất.

Lần đầu tiên đánh nhau ở ngoài đời thật, Kisaki Rai sau khi dùng chiêu xong ngây người một chút. Người bị cô ném xuống mặt đất giãy dụa muốn đứng lên, cánh tay dùng hết toàn lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của cô.

Chợt hoàn hồn, đùi phải cô uốn lượn quấn lấy chân trái đối phương, một tay bóp chặt khuỷu tay phải, một cái tay khác bắt phần sau cổ áo đối phương, cả người phối hợp dùng sức lại lần nữa đem người quăng ngã xuống nền xi măng thô ráp, đầu gối còn chặn khớp xương đối phương làm hắn ta không thể động đậy.

"A!" Người nọ hét thảm một tiếng vang vọng tận phía chân trời.

Kisaki Rai nghe thế cũng thất thanh hét to: "A a a! Cứu mạng!"

Trời ơi! Cô vừa rồi đã làm gì vậy?! Hoảng sợ buông lỏng cánh tay đối phương, vô tình đá thêm vài cú nữa, dẫm lên người đối phương liền vọt tới chỗ mấy người Amuro Tooru bọn họ.

Cô chạy lại đây với vẻ mặt kinh hãi, đôi mắt mở to đến mức có thể nhìn thấy lòng trắng trong mắt.

"Thật đáng sợ, tôi suýt chút nữa đã bị đánh rồi."

Cung phản xạ dài đến mức đem người ta đánh ngã đến hai lần cô mới bắt đầu hét lên vì sợ bị đánh trúng.

Cô đỏ bừng mắt quỳ xuống ôm đầu, sau đó ôm chặt mấy nhóc con, vừa an ủi chúng vừa tự an ủi mình: "Các con, đừng sợ, đừng sợ."

Nhóc con mắt thất thần vỗ bả vai Kisaki Rai nói: "Mẹ, không sao đâu."

Người đàn ông nằm trên mặt đất lòng đầy hối hận, khi nhìn thấy người phụ nữ này liền không khống chế được ra tay. Hắn ta biết người phụ nữ này, cô ta vừa mới chuyển đến cách đây vài ngày, còn mang theo năm đứa trẻ, năm đứa trông không giống nhau, vừa nhìn liền biết không phải cùng một cha.

Hắn căm hận nhất là loại phụ nữ này.

Ác quỷ trong lòng một lần nữa được giải phóng, hắn muốn giết chết người phụ nữ này.

Vậy mà không ngờ người phụ nữ này còn đáng sợ hơn ma quỷ! Hắn gian nan chịu đựng đau đớn giãy giụa bò dậy, cất bước khập khiễng muốn chạy trốn.

Amuro Tooru mắt lạnh thoáng nhìn, phi thân chạy lên, đấm thẳng vào cằm đối thủ. Thân hình người đàn ông lắc lư, đôi chân dường như không phải của mình, hắn ta vấp ngã và va vào bức tường phía sau, cuối cùng ngã xuống và trượt xuống chân tường.

Phớt lờ tên phạm nhân đã không thể trốn thoát được nữa, Amuro Tooru quay lại chỗ mấy đứa nhóc và Kisaki Rai, khom người chống tay vào đầu gối và nói một cách ấm áp: "Kisaki-san, mọi chuyện hoàn toàn ổn rồi."

Kisaki Rai thình lình nhìn thẳng Amuro Tooru: "Thật vậy sao?"

Amuro Tooru bất đắc dĩ: "Vừa rồi không phải cô tự mình đánh hắn ta ngã ra đất hay sao?"

Như thế nào lại hỏi ngược lại anh.

"A ——" lý trí Kisaki Rai trở về, cô bình tĩnh lại.

Lúc trước cô đều tập luyện ở trong không gian hệ thống, xem như thế giới giả thuyết, thế giới ảo so với thực tế không giống nhau cho nên sau khi đánh mới có cảm giác mơ mơ màng màng, không dám tin tưởng lại hoảng loạn.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Amuro Tooru và ánh mắt khẳng định của các con, Kisaki Rai quay lại nhìn tên phạm nhân vẫn đang ngất xỉu.

Cô chỉ chỉ vào mình, đầu ngón tay run rẩy. Nhìn người nọ vẫn không nhúc nhích, hình như khóe miệng còn có bọt mép chảy xuống, cô suy nghĩ liệu có phải do mình không khống chế tốt lực, trực tiếp đánh chết người ta rồi! Nếu nói như vậy, cô có phải phòng thử quá mức hay không......

Nếu nhỡ cô phải ngồi tù, mấy đứa nhóc liền không có mẹ, ai sẽ chăm sóc cho mấy đứa?

Sự hoảng loạn tột độ khiến cô khó thở, không khỏi bật khóc: "Xong rồi, tôi đánh chết người ta rồi."

"Không có chết, không có chết, chỉ là ngất đi thôi." Amuro Tooru liên tục xua tay giải thích.

Kisaki Rai trợn tròn đôi mắt ướt dầm dề: "Không có chết?"

Amuro Tooru thở phào, kéo dài thanh âm: "Thật sự không có chết."

Cô tức khắc không ngừng thở dốc vỗ về ngực: "Thật tốt quá! Tôi không cần ngồi tù! Không cần bị cảnh sát bắt đi!" Ngay sau đó cô mỉm cười ôm mấy đứa con, xoa xoa má chúng từng đứa một.

Thực ra chỉ có hai phút trôi qua khi chuyện đó xảy ra.

Các nhân viên cảnh sát của Tổ điều tra số 1 đang truy đuổi phạm nhân cuối cùng cũng đến và nhìn thấy một cô gái với nụ cười đẫm nước mắt đang ôm một nhóm trẻ em. Họ cũng nhìn thấy một người quen tóc vàng, da ngăm đen đang cúi mình kiểm tra phạm nhân bên cạnh.

"Amuro-san!" Viên cảnh sát cao gầy đang chạy tới hô to.

Amuro Tooru phất phất tay: "Cảnh sát Takagi, cậu tới vừa đúng lúc, tên này phạm nhân vừa rồi tập kích cô ấy."

Cảnh sát Takagi mắt chấn động, may mắn Amuro-san ở gần đây, bằng không chẳng phải là lại tăng thêm số người bị thương hay sao.

Anh liên tục khom lưng cảm ơn, ngay sau đó liền đem phạm nhân còng lại, lại mời mấy người Kisaki Rai ở đây cùng đi tới Sở Cảnh sát Tokyo để ghi chép, rốt cuộc bọn họ đều là người chứng kiến cùng với người bị hại.

Kisaki Rai lau nước mắt: "Vâng, tôi và các anh cùng đi."

Cảnh sát Takagi nhìn sang Amuro Tooru.

Amuro Tooru giúp cô, tự mình sắp xếp: "Hiện tại cảm xúc của cô ấy không ổn, tôi sẽ lái xe đưa cô ấy tới." Sau khi nói chuyện với Takagi, anh nhìn Kisaki Rai bằng ánh mắt trấn an: "Tôi sẽ đi cùng cô."

"Cảm ơn anh, Amuro-san, hôm nay may mắn có anh ở đây." Nếu độ hảo cảm có thể bày tỏ bằng số liệu, hảo cảm của cô lúc này dành cho Amuro Tooru nhất định là phải spam +10, +10....

Cảnh sát Takagi mang theo phạm nhân đi trước một bước, Kisaki Rai đem chìa khoá xe của mình đưa cho Amuro Tooru, cùng Amuro Tooru tới chỗ xe đậu.

Sau cửa xe mở ra, mấy đứa lớn tự giác chui vào xe thắt dây an toàn đầy đủ, em bé còn lại Kisaki Rai sắp xếp ổn thoả. Amuro Tooru thấy cô đang giúp Hiromi, liền chủ động đi tới giúp cô đem nhóc Wataru ngồi ổn định. Khi đang giúp nhóc Wataru chỉnh lại quần áo trên người, Amuro Tooru bỗng cảm thấy tưởng niệm.

Date Wataru:...... Zero, ánh mắt cậu là sao đây?

Kisaki Rai lại lần nâng hảo cảm, cảm ơn Amuro Tooru một lần nữa. Amuro Tooru ôn hòa bảo cô không cần khách khí như vậy, đều là điều anh nên làm.

Khi đi từ cửa sau đến cửa trước, Amuro Tooru lặng lẽ liếc nhìn Hiromitsu-chan đang ngồi ở ghế phía sau, không hiểu sao anh luôn có ảo giác rằng đứa trẻ này đang tránh mặt mình.

Nhưng rõ ràng đứa trẻ này không hề sợ hãi anh mà ngược lại còn bộc lộ sự yêu thích với anh qua điện thoại.

Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái.

Khi nhìn thấy Kisaki Rai trước đây, anh cứ tưởng cô ấy vô hại, dịu dàng dễ mến, nhưng hóa ra điều này trái ngược hoàn toàn với sự mạnh mẽ mà cô ấy thể hiện ngày hôm nay.

Nói cách khác, các chiêu thức cô sử dụng đều là của judo, và các chiêu thức chuẩn đến mức có thể được dùng làm sách giáo khoa.

Amuro Tooru một bên nghĩ một bên ngồi vào ghế lái, Kisaki Rai ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, lại dặn dò mấy đứa trẻ ngồi ở sau một tiếng. Tất cả đều ngồi xong, xe khởi động, đi về hướng Sở Cảnh sát Tokyo.

Những đứa trẻ trong xe lộ vẻ mặt không biết nói làm sao 囧 nơi không ai nhìn thấy. Tại sao họ ở với mẹ lâu như vậy? Họ không biết rằng mẹ họ giỏi võ đến như vậy.

Hagi gõ một đoạn tin nhân lên điện thoại đưa cho Matsuda bên cạnh, Matsuda nhìn nhìn.

【 Các cậu nói xem mẹ tập judo từ lúc nào? 】

Matsuda suy tư một trận, gõ tiếp một đoạn lời nói.

【 Lúc tớ hai tuổi chắc chắn lúc ấy mẹ không tập, bằng không lúc tớ đánh nhau với mấy đứa khác, mẹ sẽ không vì bảo vệ tớ mà bị thương. 】

Di động lại lần nữa truyền lại cho Hiromitsu.

Hiromitsu xem xong nội dung, liên tiếp gõ rất nhiều dấu ba chấm.

Lại nói điều này.

【 Phần lớn thời gian trong năm đều ở với chúng ta, thời gian luyện tập rất ngắn. Những động tác judo của mẹ rất có kinh nghiệm chứ không như của người mới tập. Nếu thực sự có thể đạt được điều này trong thời gian ngắn như vậy thì mẹ thực sự rất tài năng. 】

Hiromitsu trong lòng có chút chua xót, tâm tình thấp thỏm.

Điều còn lại cậu muốn nói chưa được gõ ra. Cậu muốn nói: Nếu không có họ, cuộc sống của mẹ có lẽ đã thay đổi đáng kể, liệu có phải bọn họ đã làm liên lụy đến mẹ hay không.

Ngồi ở trên ghế phụ Kisaki Rai lòng còn sợ hãi, cũng cực kỳ cảm ơn hệ thống cho cô cơ hội học tập, cô cũng không lười biếng tận dụng nó. Nếu không có mấy đứa trẻ này xuất hiện, cô sẽ không có điều kiện tốt như vậy, cũng không có khả năng trở nên mạnh mẽ trong mắt người khác trong thời gian ngắn như vậy.

Đôi mắt nháy mắt cong thành vầng trăng non, trong lòng cô cảm thấy vui mừng khó tả. Kisaki Rai cảm thấy mình may mắn nhất khi được gặp hệ thống và nuôi dạy những đứa trẻ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro