Chương 24: Lần đầu đến Sở Cảnh sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào Sở Cảnh sát Tokyo, Kisaki Rai lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà cao tầng của Sở Cảnh sát Tokyo tương phản rõ rệt với những hàng cây bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, cô không biết để tay ở đâu, lo lắng xoa xoa lòng bàn tay, đầu ngón tay không ngừng vặn vẹo, cổ họng không khỏi nuốt khan, huống chi hơi thở đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cô luôn là một công dân tuân thủ pháp luật. Cô còn chưa bao giờ vượt đèn đỏ trước đây. Dù đèn xanh chỉ kéo dài ba giây, cô cũng chưa bao giờ lao thẳng qua.

Nhưng!

Hôm nay cô vậy mà lại đến Sở Cảnh sát Tokyo, tuy rằng cô cũng không phải là phạm nhân nhưng tim cô đập rất thất thường.

Amuro Tooru nhận ra sự biến hoá của cô, trong lòng bật cười: Lúc đối phó với phạm nhân dũng cảm như vậy thế mà tớ Sở Cảnh sát ghi chép lại khẩn trương đến thế sao?

"Kisaki-san, cô biết Sở Cảnh sát Tokyo có những phòng ban nào không?" Thay vì để cô ấy tiếp tục lo lắng, tốt hơn là nói về những chuyện khác và phân tán sự chú ý của cô.

Suy nghĩ của Kisaki Rai lập tức bay đi và cô nghĩ đến chủ đề mà Amuro Tooru hỏi. Cô không biết nhiều về nó. Hầu hết những kiến thức liên quan đều được biết từ phim truyền hình và lời giới thiệu bản thân của viên cảnh sát vừa rồi.

Trả lời mấy cái, Amuro Tooru khen cô nói mấy cái đều chính xác, sau đó liền phổ cập các bộ phận phòng ban Sở Cảnh sát Tokyo cho cô nghe.

Nhiều khi nỗi sợ hãi trong lòng cô là do không rõ nguyên nhân, nếu anh nói rõ, Kisaki Rai sẽ có thể bình tĩnh lại. Nhân tiện, anh nêu dẫn chứng ví dụ về việc bị gọi đến Sở Cảnh sát Tokyo khi anh buộc một phạm nhân phải dừng xe, ngượng ngùng cười khó xử: "Lần đó cũng tôi đã đi quá giới hạn, bị gọi đến cũng là bài học nên nhận được."

"Nhưng Kisaki-san đã sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ bản thân và các con. Tôi nghĩ cảnh sát Takagi và những người khác sẽ rất thưởng thức Kisaki-san đấy."

Những đứa trẻ ngồi ở ghế sau một lần nữa đổi mới nhận thức của chúng về Zero.

Lúc trước Zero quá nghiêm túc và gây xích mích với nhiều người. Giờ đây, Zero nói chuyện với người khác luôn cố gắng tăng thiện cảm của họ.

Vành tai Kisaki Rai nóng lên, vết đỏ lan tận cổ.

Môi Amuro Tooru hơi cong lên khi liếc nhìn Kisaki Rai. Anh chỉ nói sự thật đó thậm chí còn không phải là một lời khen mà cô liền ngại ngùng sao.

Sau đó anh lại nhìn thấy đôi mắt cô đang lặng lẽ nhảy nhót vì vui mừng trước lời nói của anh và đôi môi hồng mọng ẩm ướt nhếch lên. Cả khuôn mặt trông giống như một quả đào chín mọng.

Cô ấy thật sự rất đáng yêu!

Amuro Tooru bị chính ý nghĩ thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ như vậy thật sự không có lễ phép.

Hoạt động tinh thần chưa bao giờ dừng lại, Amuro Tooru lại nghĩ đến mấy người đồng nghiệp. Bản thân anh đoán rằng độ xác thực có thể tăng thêm mấy phần trăm. Đối với một cô gái như Kisaki Rai, sẽ rất ít người không thích cô.

Nghĩ đến đây, xe đã dừng lại ở bãi đậu xe ở Sở Cảnh sát Tokyo.

Hagiwara bọn họ tự mình xuống xe, ngước mắt nhìn lên toà nhà bỗng có cảm giác đã rất lâu rồi. Kisaki Rai ôm Hiromi xuống xe trước, chờ lát nữa còn phải ôm nhóc xuống xe liền nhờ Amuro Tooru ôm hộ một đứa.

Amuro Tooru đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai rồi ôm lấy đứa bé mềm mại. Thành thật mà nói, anh có chút sợ làm rơi cô bé, anh không khỏi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé đang nhìn mình bằng đôi mắt xanh ngọc bích.

Hiromi ở trong lòng ngực anh duỗi người, rầm rì một tiếng.

Cái người tóc vàng da ngăm đen có đôi mắt màu tím xám này vậy mà bế trẻ con rất giỏi, nằm rất thoải mái, chỗ cần bế đều được đỡ chắc chắn nên không cần lo lắng bị ngã.

Chờ một chút, tạo sao lại cảm thấy anh chàng này quen mắt đến vậy nhỉ?

Nghiêm túc nhìn vài lần, Hiromi lâm vào trầm tư.

Amuro Tooru cười khẽ: Thật ngoan a! Tóc bé giống y hệt mẹ luôn, đen nhánh tỏa sáng, tinh tế mềm mại. Nhưng nhìn màu mắt này, cũng là con lai giống mình sao?

"Amuro-san, chúng ta có thể xuất phát." Kisaki Rai một tay đẩy xe, một tay ôm nhóc Wataru mũm mĩm chắc nịch.

Amuro Tooru thật cẩn thận đặt Hiromi xuống xe đẩy, lại tiếp nhận nhóc Wataru từ trong lòng Kisaki Rai. Thay đổi một đứa bé cảm thấy có chút đối lập, nhóc Wataru ở trong tay anh so với Hiromi nặng hơn nhiều.

Kisaki Rai nhìn cánh tay của Amuro Tooru hơi thấp hơn so với lúc anh ôm Hiromi vừa rồi: "Hay là cứ để tôi cho?"

"Không thành vấn đề, được nuôi dưỡng tốt đến như thế này là một điều may mân, tôi rất thích đứa nhỏ này." Nhóc con của lớp trưởng Date, một cậu bé mũm mĩm, cảm thấy mềm mại và đàn hồi khi được ôm trong tay.

Lông mày giống với cha cậu bé y như đúc, đen, dày lại hơi lộn xộn.

Kết hợp với khuôn mặt của em bé, không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Nhóc Wataru phát hiện anh liên tục nhìn cậu, đối với ánh mắt của anh làm lòng cậu cảm giác rất quái dị, liền trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Amuro Tooru mà nằm lên đầu vai của người bạn tốt.

Nếu di chuyển, Amuro Tooru sẽ nhìn cậu, thế nên cậu dứt khoát nằm im không động đậy.

Không thể động còn không bằng nằm ở xe đẩy, như vậy càng tự tại. Nhóc Wataru nhàm chán mở to hai mắt, vô thần nhìn theo đuôi tóc vàng đung đưa của Amuro Tooru, nhất thời không nhịn được, "móng vuốt" bắt lấy đuôi tóc anh, còn dùng lực nắm chặt.

Biến thành trẻ con sẽ có một số thói quen của em bé vẫn còn trong người, nhưng mà nhóc Wataru nắm xong rất nhanh đã hối hận.

Bởi vì Amuro Tooru lại chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt vui tươi của anh như muốn nói với cậu: "A, cậu nhóc nghịch ngợm này."

Thừa dịp Kisaki Rai không chú ý, Amuro Tooru khóe miệng nhếch lên, nhướng mày, dùng đầu ngón tay gãi gãi chóp mũi Wataru: “Tiểu tử, đừng tùy tiện kéo tóc.”

Oanh --

Bị nhéo cái mũi!

Còn không mau dừng lại!

Furuya! Tớ là lớp trưởng của cậu!

Đáng tiếc, Amuro Tooru không nghe được nội tâm Date Wataru rít gào, Date Wataru cũng tạm thời sẽ không chủ động mở miệng bại lộ thân phận của mình.

Nhóc Wataru trong lòng ngực Amuro Tooru bắt đầu trợn mắt nhìn, Amuro Tooru không tức giận ngược lại cười to: "Tức giận sao?" Cậu nhóc này cũng thật thông minh, tuổi còn nhỏ chưa thể nói được nhiều chữ, lại phảng phất có thể nói chuyện với anh mà không có chướng ngại gì.

Ba đứa nhóc lớn bên cạnh đi theo Kisaki Rai mặt ngoài là tò mò nhìn cấu tạo Sở Cảnh sát Tokyo, kỳ thật lại trộm liếc nhìn Amuro Tooru, đương nhiên cũng đem mọi hành động của nhóc Wataru và Amuro Tooru thu hết vào trong đáy mắt.

Bọn họ vô cùng may mắn bản thân đã có thể tự đi được, không cần bị ôm vào trong ngực, nếu bọn họ hiện tại là lớp trưởng Date chắc cũng xấu hổ giận muốn chết.

Thang máy đi đến tầng của Tổ điều tra số 1 Phòng hình sự, Kisaki Rai ngay khi bước ra ngoài đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Chỉ trong chốc lát, cô đã bị rất nhiều đàn ông cường tráng nhìn chằm chằm.

Nó -- thật đáng sợ.

Kisaki Rai lui ra phía sao Amuro Tooru một chút, cúi thấp đầu, thân mình căng thẳng, không khỏi lóng ngóng tay chân.

Hagiwara cầm lấy tay Kisaki Rai: "Mẹ, các chú đều cảm thấy mẹ rất xinh đẹp!"

Matsuda nhìn trái nhìn phải, không ít người trông có vẻ quen mặt, nhưng rốt cuộc là ai thì cơ bản không nhớ rõ. Ở phòng hình sự có một tuần, cậu chỉ nhớ rõ một đám ánh mắt sáng quắc như hổ rình mồi, một đám đàn ông độc thân sợ cậu cướp mất hoa khôi của họ.

Thời gian ngắn ngủi làm Matsuda cảm thấy không hứng thú.

Hiromitsu thì lại khác, cậu giống như một đứa trẻ tò mò nhìn khắp nơi. Có trời mới biết khi cậu vừa vào Bộ công an của Sở Cảnh sát Tokyo đã bị đem đi huấn luyện để nằm vùng, Sở Cảnh sát Tokyo chưa tới được mấy lần.

Cảnh sát Takagi cách đó không xa vội vàng chạy tới: "Vất vả các mọi người tới đây một chuyến, xin theo tôi."

Mới vừa giơ tay mời bọn họ vào phòng họp đã nghe thấy giọng ông Mori cùng tiếng trẻ con của Conan đồng thời vang lên: "Rai/chị Rai! Hagi! Sao mọi người lại tới đây?"

Hai người họ là khách quen của Sở Cảnh sát Tokyo, nhưng Kisaki Rai mới tới Tokyo được có mấy ngày vậy mà lại tới đây, còn vo tình gặp bọn họ nữa.

Gọi tên Kisaki Rai xong, Conan nghi hoặc hỏi: "Anh Amuro? Mọi người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Amuro ôm bé con nhà Kisaki Rai, bọn họ cùng tới Sở Cảnh sát Tokyo.

Takagi ngơ ngác quay người lại, khóe miệng giật giật: "A, mọi ngươi đều biết nhau sao?

Sao trên đời này lại trùng hợp đến thế? Sao mà đưa tới một người mới như cô Kisaki Rai vậy mà lại là người quen của thám tử Mori với Conan. Dù sao mỗi lần anh ra ngoài làm việc đại bộ phận đều có thể gặp được bọn họ, hoặc là người quen có quan hệ với bọn họ, lần này cũng không ngoại lệ.

Anh cảm thấy có một thế lực nào đó đã kéo anh đến gặp gia đình nhà Mori hoặc những người quen tại hiện trường vụ án. Cuộc sống thật sự -- quá mức gian nan.

Tóm lại, hành lang không phải là nơi để nói chuyện phiếm.

Takagi dẫn một nhóm người mà mà vòng tới vòng lui đều quen biết nhau vào phòng họp, sau khi ngồi xuống, cuối cùng anh cũng biết được mối quan hệ phức tạp của họ.

Mori có khi rất không đáng tin cậy, nhưng nếu người nhà phát sinh tình huống nguy hiểm sẽ biến thành một người khác. Ông lập tức liền dò hỏi đồ đệ Amuro Tooru tình huống cụ thể, Amuro Tooru bắt đầu từ khi anh được thuê để bảo vệ gia đình Kisaki Rai, và khi Kisaki Rai bị tấn công, anh đã bỏ qua quá trình ở giữa và kết thúc trực tiếp bằng việc bắt giữ phạm nhân.

Một nắm đấm đập vào bàn trong phòng họp và nói: "Khốn nạn!"

Tên phạm nhân đó vậy mà lại tấn công gia đình Kisaki Rai toàn trẻ con và phụ nữ, không có chút nhân tính nào, cũng may cô và mấy đứa trẻ không xảy ra việc gì.

Một tiếng vang lớn khiến Kisaki Rai giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô quay lại và thấy tất cả bọn trẻ đều bình tĩnh, ngoài cô ra, cảnh sát Takagi cũng giật mình.

Mori chủ động đẩy mạnh tiêu thụ cho mình: "Rai, sau này nếu gặp phải loại chuyện như này thì hãy trực tiếp đến tìm chú. Chú của cháu là 'Kogoro ngủ gật' nổi tiếng. Cháu giờ là mẹ đơn thân nên hãy cẩn thận hơn nhé."

Bởi vì Amuro Tooru lược qua quá trình, cho nên Mori còn nghĩ rằng cô cũng mềm yếu như vẻ bề ngoài.

Kisaki Rai giật mình, ngay sau đó khôi phục sắc mặt bình thường, không ngừng gật đầu đáp lại: "Vâng vâng!"

"Amuro, lần này làm tốt lắm." Mori quay lại và chỉnh lại cà vạt một lần nữa, khen ngợi Amuro Tooru.

Amuro Tooru tiến lại gần và mỉm cười rất vui vẻ, giọng điệu rất khiêm tốn: "Thầy Mori! Đây đều là học được từ ngài hết."

Takagi ho nhẹ một tiếng: "Khụ, ừm, quấy rầy một chút, ai trong số hai người sẽ làm ghi chép trước?"

"Vậy để tôi trước đi." Kisaki Rai chủ động mở miệng.

Kisaki Rai nhì về phía Amuro Tooru: "Amuro-san, có thể nhờ anh để ý bọn trẻ một chút được không? Tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

"Không thành vấn đề, cô hãy an tâm đi ghi chép đi."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mắt cô lần nữa trở nên sáng lấp lánh, cô thì thầm với bọn trẻ: "Các con ngoan ngoãn ở đây chơi với chú Amuro một lúc nhé. Mẹ sẽ sớm trở lại thôi."

Cô phải kể lại cảnh tượng nguy hiểm lúc đó, Kisaki Rai không muốn bọn trẻ trẻ sinh bóng ma tâm lý.

Mori và Conan đã xong chuyện ở Sở Cảnh sát Tokyo rồi, nghe được Kisaki Rai nhờ Amuro Tooru cũng nói: "Chúng ta sẽ cùng giúp."

Hai người lớn, một học sinh lớp 1 để ý mấy đứa trẻ tuyệt đối không có vấn đề gì.

Kisaki Rai hoàn toàn an tâm, dỗ bọn nhóc con ra phòng họp, sau khi quay lại, cô trả lời mọi câu hỏi mà Takagi hỏi một cách nghiêm túc nhất.

Không có mẹ ở đây...... Phải ở cạnh Zero!

Hiromitsu vừa ra khỏi cửa liền cúi đầu giọng nghèn nghẹn, như thể thấy ngại ngùng khi nhắc tới việc này ở trước mặt mọi người: "Cháu, cháu muốn đi vệ sinh."

Amuro Tooru vừa muốn mở miệng nói anh có thể dẫn cậu đi, chỉ thấy Hiromitsu nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Conan "Anh Conan, anh có thể đưa em đi được không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro