Chương 25: Trốn tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bé trông giống con của Hiromitsu có hai mặt sao?

Trong điện thoại thì rất thân mật và quan tâm đến sức khỏe của anh nhưng thực tế lại lạnh lùng và thờ ơ với anh, thậm chí không nói với anh một lời.

Không có cách nào, cậu bé không có gọi anh mà lại nhờ Conan giúp, mà Conan cũng đã đồng ý, anh cũng không thể nói "Conan, em đừng đi, để đó cho anh" được. Như vậy không cẩn thận lại khiến Conan tò mò, lại điều tra chuyện của anh mất.

Trong một thời gian rất ngắn, nhiều người đi ngang qua đã chào Mori Kogoro.

"A, Mori, cậu lại tới Sở Cảnh sát Tokyo sao."

"Mori, nếu không thì tới văn phòng ngồi đi?"

"Mori...... Sao cậu lại mang theo nhiều trẻ con vậy?"

Thanh tra Megure mặc áo gió màu cam, đội mũ cùng màu với cái bụng bự cũng đi tới vỗ nhẹ vào người Mori: "Mori, cậu lại giúp chúng tôi một việc lớn rồi!"

Lúc này, thanh tra Megure chú ý tới mấy củ cải nhỏ không thể bỏ qua đứng bên cạnh.

Khuôn mặt ông tức khắc trở nên hiền từ chào hỏi: "Các bạn nhỏ, chào mấy đứa." Mọi người đều thích những đứa bé ngoan ngoãn xinh đẹp, mà thanh tra Megure đã kết hôn từ lâu càng muốn quan tâm bọn trẻ.

Cây con cần sự chăm sóc của người lớn để phát triển khỏe mạnh.

Hagiwara cười rạng rỡ như mặt trời: "Chào bác cảnh sát ạ."

Matsuda nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát đã làm sếp của mình suốt bảy ngày cũng nói: "Cháu chào bác."

Date Wataru đang trong lòng Amuro Tooru nhìn thấy người quen là thanh tra Megure còn có chút hưng phấn, không tự chủ được mà giơ cánh tay múp míp thịt vẫy vẫy về phía thanh tra Megure.

Các anh đều đáp lại, Hiromi trong xe đẩy cũng rất nể tình đáng yêu: "Ê ê a a."

Người đi ngang qua dừng lại nhìn đề bị sự dễ thương của mấy đứa đánh úp, hận không thể không ước đây là bé con nhà mình.

Một số người quen đến gần chỗ ông Mori, sau đó dụ dỗ bọn trẻ: "Các bạn nhỏ có muốn đến phòng làm việc của chú chơi không? Chỗ đó của chú có rất nhiều đồ ăn vặt."

Mấy nữ cảnh sát bên Phòng giao thông với Tổ điều tra cũng nghe tin chạy tới: " Kawaii! Đừng đi cùng mấy chú xấu xa này, đến chỗ mấy chị chơi được không?"

Thu được vô số ánh mắt đưa tới, Matsuda:......

Từng bị người khác không ưa, giờ đây cậu lại bị mọi người tranh giành.

Cậu thấy cũng có quá nhiều tiêu chuẩn kép dành cho người lớn và trẻ em. Tại sao khi lớn lên nhìn thấy cậu đều né xa ba bước, không phải đều là cậu sao.

Hagiwara dùng miệng siêu ngọt dỗ dành các chị gái ở phòng giao thông cười đến không khép miệng được, bất quá khi họ muốn nhéo mặt nhỏ của cậu, cậu sẽ dùng mấy lời nói vui đùa khiến mọi người đều bỏ ý tưởng đó.

Chớp mắt một cái, cậu cau mày đau khổ thở dài: "Nếu mặt của Hagi bị nhéo to ra, sau này sẽ không có cô gái nào thích nữa!

"Ha ha ha, Hagi, em thực sự rất thú vị."

Chỉ chốc lát sau, trong tay Hagi bị nhét đầy trái cây cùng đồ ăn vặt.

Matsuda tập mãi thành quen, chống mặt ngồi ở bên cạnh ghế dài, híp mắt nhìn.

Amuro Tooru cũng trầm mặc, đây là gen di truyền vĩ đại sao? Hagi, đứa trẻ bị nghi ngờ là con của Hagiwara, có kỹ năng giao tiếp tuyệt vời giống Hagiwara.

Hagiwara nhìn Matsuda ở đằng kia không nói chuyện với ai, cười tủm tỉm giới thiệu với nhóm mấy chị gái nói: "Đây là em trai của em đó! Lớn lên so với em còn đẹp hơn."

Nhóm mấy chị gái mắt lấp lánh: "Thật đáng yêu!"

Búp bê tóc xoăn tinh tế, hoàng tử bé trong truyện cổ tích.

Matsuda thầm nghĩ không ổn, trừng mắt liếc nhìn Hagiwara một cái, sau đó nhanh chân bỏ chạy, khi xoay người không chú ý tới người đang đi đến, đầu liền đụng vào người ta.

Hoa khôi trong mắt nhiều người ở Sở Cảnh sát Tokyo, cảnh sát Sato Miwako mới trở về, nhìn thấy ông Mori quen thuộc định tiến tới chào hỏi thì lại bị một cậu nhóc đụng phải.

Cô đi rất vững vàng nên đương nhiên củ cải nhỏ Matsuda không thể đẩy ngã cô, nhưng mà cậu nhóc đâm phải cô này lại choáng váng đầu óc trong giây lát, ngã  ngồi xuống mặt đất.

"Trẻ con?" Sato nghi hoặc tò mò đồng thời nâng Matsuda-chan dậy.

Matsuda-chan hoa mắt nói "Cảm ơn", chờ thấy rõ khuôn mặt Sato, tạch một tiếng đứng thẳng người chạy về chỗ Hagiwara.

Sato nhéo cằm lầm bầm: "Đứa nhỏ này."

Một bên là mấy chị gái muốn trêu cậu, một bên là cảnh sát Sato mà đời trước cậu có cảm tình, thật là trước có sói, sau có hổ.

Matsuda nhanh chóng nghĩ tới Amuro Tooru, so với ở lại chỗ này bị dày vò, cậu thà rằng bị Amuro Tooru lừa còn hơn.

"Chú Amuro, cháu muốn đi vệ sinh." Cậu nhảy lên nhảy xuống một cách cường điệu, khuôn mặt nhăn nhó. Nếu mấy người không để Amuro Tooru đi cùng, cậu sẽ tức đến dậm chân.

Amuro Tooru quả thực còn bối rối hơn.

Mấy đứa nhóc nhà Kisaki Rai vì sao đều kỳ lạ như vậy, Matsu hôm trước không cho anh niết mặt, hình như còn ghét bỏ anh, hôm nay lại là thân cận anh nhờ anh giúp.

Biểu hiện có địch ý với anh đại khái là trẻ con biệt nữu. Trên thực tế, Matsu vẫn rất là thích chú Amuro anh sao.

Thằng nhóc khẩu thị tâm phi.

Amuro Tooru giãn mày, gật đầu đồng ý.

Nhóc Wataru được anh giao cho ông chú Mori, dắt tay Matsuda-chan: "Đi thôi, chú Amuro dẫn cháu đi."

"Vâng."

Diễn kịch phải diễn đầy đủ, vừa thấy đến cửa phòng vệ sinh, Matsuda-chan liền gấp đến độ lửa sém lông mày vọt vào.

Amuro Tooru bên người như có một trận gió thổi qua, anh không có lập tức đuổi theo mà là chậm rãi đi tới, ngồi ở ghế dài ngoài hành lang phòng vệ sinh. Hiromitsu vừa muốn ra phòng vệ sinh nghe được tiếng bước chân của Amuro Tooru, hoang mang rối loạn ôm bụng nói với Conan: "Anh Conan, bụng em lại đau, em lại đi vào một chuyến."

"Anh ở cửa chờ nhé." Conan rất mệt mỏi, chăm sóc đứa trẻ vừa đi vệ sinh rất phiền toái.

Bất quá đối với nhóc con nho nhỏ thì cậy vẫn còn rất có kiên nhẫn, làm mọi việc cần làm một cách tỉ mỉ.

Nhóc con lại sốt ruột chạy vào cửa, Conan đi ra đến cửa phòng vệ sinh.

Amuro Tooru cười ngâm ngâm chỉ chỉ bên trong: "Conan, anh dắt Matsu tới đi vệ sinh."

Cái này không cần nói Conan cũng biết, Matsu bay nhanh mở cửa đóng cửa hùng hổ căn bản sẽ không thể làm ai bỏ qua được.

Conan ngồi ở bên cạnh anh, trong chốc lát Amuro Tooru nói: "Conan, em đi về trước đi, nơi này giao cho anh, dù sao anh cũng phải đợi người."

Xác thật, một người cũng đủ rồi.

Conan dặn dò Amuro Tooru một tiếng Hiromitsu-chan bụng không thoải mái, nếu một đoạn thời gian mà không ra thì hãy vào xem.

"Không có vấn đề, nhóc yên tâm."

Nơi này lại chỉ còn lại có một mình anh, anh không tiếp tục ngồi mà là đi vào trong phòng vệ sinh, dừng lại ở cửa buồng Hiromitsu chạy vào.

Hiromitsu bên trong lại nghe thấy tiếng bước chân của Amuro Tooru, sau đó liền nghe được Amuro Tooru quan tâm dò hỏi: "Hiromitsu-chan, có chỗ nào không thoải mái? Hay để chú xem như nào?"

"?!"

Zero biết mình tên Hiromitsu?!

Hôm nay lúc ở cùng Zero, mẹ không gọi tên cậu.

Không cần phải nói, nếu không phải ngày hôm qua mẹ nói cho Zero thì chính cậu ấy đã điều tra hết tin tức liên quan đến bọn họ.

Hagiwara nói thật đúng trọng tâm, có giấu khẳng định giấu không được, Zero sớm muộn gì cũng phải biết. Zero là ai? Tinh anh trong tinh anh. Đi vào thế giới này, cuối cùng cũng phải đối mặt này hết thảy.

Thản nhiên đối mặt Zero, dù trong lòng Zero có điều phát hiện đoán ra bọn họ là ai, chỉ cần bọn họ không chủ động thừa nhận, Zero cũng sẽ rất ăn ý bảo trì im lặng.

Đẩy cửa ra ngẩng đầu nhỏ lông xù xù nhìn Amuro Tooru, mắt mèo ngăn không được nhếch lên: "Chú Amuro, cháu không sao."

Trong nháy mắt, Amuro Tooru xuất thần như gặp phải ảo giác.

"Zero, tớ không sao."

Hình ảnh Hiromitsu mỉm cười cùng Hiromitsu-chan trước mắt trùng điệp với nhau.

Quá, quá giống...... Trên thế giới này thật sự có cặp cha con giống nhau đến như vậy sao? Tại sao anh lại có cảm giác là cùng một người, mang đến cho anh cảm giác giống nhau.

Amuro Tooru ngồi xổm xuống, ánh mắt mềm mại: "Chú có thể nhìn xem cháu trông như thế nào không?"

Hiromitsu chuẩn bị tốt tâm lý, chủ động cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nhỏ tròn tròn núng nính của trẻ con.

Amuro Tooru càng nhìn càng cảm thấy không thể tưởng tượng, giơ tay bóp nhẹ gương mặt Hiromitsu một chút. Bị osananajimi đối đãi như vậy, Hiromitsu cũng có ý kiến, thanh âm nói như thế nào cũng đều nghe thấy giọng sữa đáng yêu: "Chú Amuro, mẹ nói mặt của bạn nhỉ không thể nhéo, nếu không sẽ chảy nước miếng."

"Chú xin lỗi, thật sự là Hiromitsu-chan lớn lên quá đáng yêu." Hiroi là bạn thân của anh, khi anh nhìn thấy bộ sáng của Hiromitsu-chan khó tránh khỏi nhất thời thất thố.

Cũng may, sở trường của anh là tìm lý do

"Chú Amuro, cháu muốn rửa tay." Hiromitsu sợ lại bị nhéo mặt, vội vàng nói sang chuyện khác.

Amuro Tooru lập tức mang cậu tới bồn rửa tay, nhưng Hiromitsu-chan quá lùn, bồn rửa tay cao ngang đỉnh đầu cậu bé, cậu có nhón chân cũng không với tới vòi nước.

Thấy vậy, Amuro Tooru liền bế Hiromitsu-chan lên: "Mau rửa đi."

Lấy nước rửa tay, mu bàn tay xoa xoa, bàn tay xoa xoa, đầu ngón tay xoa xoa, lặp lại xoa xong, xoa đến sạch sẽ, Hiromitsu vừa lòng mở vòi rửa sạch bọt.

Amuro Tooru càng thêm nhíu mày.

Cách rửa tay như vậy cơ hồ giống y chang Hiro.

Nhưng điều này cũng chứng minh được cái gì, phương pháp rửa tay của Hiro là nghiêm khắc bảy bước rửa tay. Bảy bước rửa tay truyền bá rộng khắp, người rửa tay như vậy cũng có rất nhiều.

Anh  nên chú ý hơn đến các chi tiết vừa rồi. Cho dù là cùng một kỹ thuật, mọi người vẫn sẽ sử dụng nó hơi khác nhau.

Buông cậu bé xuống, Amuro Tooru cũng rửa tay, dùng cùng phương pháp sửa tay, khoé mắt nhẹ ngắm Hiromitsu-chan, anh muốn nhìn xem Hiromitsu-chan phản ứng như thế nào.

Ai có thể ngờ rằng Hiromitsu-chan lại không để ý tới anh mà cúi đầu cầm chiếc đuôi lông mèo trên quần áo lên, từ đuôi chảy ra những giọt nước lớn.

Lúc rửa tay không có chú ý, cái đuôi bị ướt mất rồi.

Amuro Tooru bất đắc dĩ lấy khăn giấy giúp cậu lau, lau đến khi quả cầu lông không còn ra nước nữa, tiếp theo lại dùng đầu ngón tay kéo sợi len đang dính vào nhau làm cho nó bông xốp.

"Cảm ơn chú Amuro."

Mấy năm không gặp, Zero càng trở nên trầm ổn, có thể nhẹ nhàng biến đổi các loại thân phận.

Amuro Tooru nghe cách gọi này, trong lòng tự giễu bản thân suy nghĩ miên man. Cuộc kiểm tra vừa rồi không chỉ để xác minh Hiromitsu-chan có phải là Hiro hay không, anh cảm thấy mình thật lố bịch, bây giờ anh thực sự nghĩ rằng đứa trẻ ba tuổi này thực sự là con của bạn mình.

Anh tin tưởng khoa học, không tin trên thế giới này có thần linh có thể làm người chết sống lại.

Nhưng anh lại thập phần mâu thuẫn mà hy vọng tồn tại thần linh, cho dù yêu cầu phải trả giá đại giới, anh cũng nguyện ý, chỉ hy vọng bạn tốt có thể sống lại một lần, hưởng thụ sinh hoạt tươi đẹp.

Matsuda giả vờ đi vệ sinh cũng chậm rì rì bước ra, Amuro Tooru nhìn Hiromitsu-chan một cái, nhìn Matsu một cái, nghĩ đến tư liệu nói hai người bọn họ là song bào thai, đáy lòng anh thở dài một hơi.

Không cảm thấy quá phũ phàng sao?

Cho dù có phũ phàng thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt.

Mang hai nhóc con trở về, nghe được cảnh sát Chiba có chút mập mạp ở bên kia lẩm bẩm: "Những cái tủ không dùng đến hôm nay cần phải dọn dẹp, ai, thật hy vọng vĩnh viễn đều không cần dọn dẹp những cái tủ này."

-- -- -- -- --

Nhân ngày Hattori Heiji tỏ tình thành công, lên chương mới cho mọi người. (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro