Chương 26: Em bé ngoan quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọn dẹp tủ đồng nghĩa với việc chủ nhân của tủ đã hy sinh khi làm nhiệm vụ và sẽ không bao giờ có thể sử dụng được nữa.

Ba người nghe vậy trong lòng nặng nề hơn một chút, đổi lại là bọn họ cũng sẽ có suy nghĩ giống như viên cảnh sát mập mạp này.

Tốc độ đi bộ lặng lẽ chậm lại, không còn nhanh nhẹn nữa. Khi họ đến trước cửa phòng họp, Kisaki Rai đã được lấy lời khai xong và đang ngồi trên ghế, nhẹ nhàng ôm Hiromi và đung đưa bé.

Những đứa trẻ còn quá nhỏ không cần phải ghi chép. Sau khi Kisaki Rai ghi chép xong thì đến lượt Amuro Tooru. Anh gửi hai đứa trẻ cho Kisaki Rai và bước vào mà không cần ai gọi.

Trước khi đi vào, anh xem như "hố" Hiromitsu-chan một phen. Anh lặng lẽ nói với Kisaki Rai rằng Hiromitsu-chan cảm thấy không khỏe.

Đáng thương Hiromitsu-chan mông còn chưa có ngồi nóng đã bị Kisaki Rai kéo đến bên người, nhìn sắc mặt cùng bựa lưỡi, còn xoa nhẹ cái bụng nhỏ. Kisaki Rai nuôi mấy đứa, tình huống bình thường đều có thể nhìn ra, cô nhìn nửa ngày rất là nghi hoặc: "Hiro, bụng còn đau không?"

Dựa vào kinh nghiệm cùng đôi mắt của cô, Hiromitsu rõ ràng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.

Hiromitsu lắc đầu nhỏ: "Mẹ! Con đi vệ sinh xong không đau nữa! Không đau chút nào."

Để chứng minh lời nói của mình là thật, cậu liền xuống ghế, nhảy qua nhảy lại, khoe trọn sức sống của mình. Thấy mẹ vẫn còn nghi ngờ, cậu bắt đầu thực hiện những động tác cường điệu, giống như một con chim cánh cụt nhỏ, lắc lư sang trái phải với nhiều động tác đa dạng.

Kisaki Rai bị chọc cười không ngừng: "Không đau là tốt rồi."

Ra khỏi nhà được một thời gian cũng không lâu, nhưng buổi sáng chỉ uống một bình sữa và ăn một ít đồ ăn bổ sung, nhóc Wataru lại đói bụng rồi. Lượng thức ăn của Wataru thậm chí còn lớn hơn khi Hagi và những người khác khi còn nhỏ, vì vậy uống sữa không thể thỏa mãn nhu cầu của cậu bé và cậu bé phải ăn rất nhiều đồ ăn bổ sung.

Lúc này, nhóc Wataru phát ra ba âm thanh dài, một âm thanh ngắn.

"A ——"

"A ——"

"A ——"

"A."

Vừa nghe đến mấy thanh âm này, Kisaki Rai liền hiểu có ý tứ gì, nuôi nhóc Wataru gần một năm, cơ bản ăn ý ngầm hết cả.

Hiromi được thả lại xe đẩy, Kisaki Rai điểm điểm chóp mũi Hiromi: "Có muốn mẹ pha một bình sữa cho con không?"

Hiromi ậm ừ rồi quay đi, giả vờ ngủ say.

"Ngủ nhon, mẹ đi pha sữa cho anh trai nhé."

Mang theo trẻ con ra cửa, cái duy nhất không bao giờ quên mang chính là gia sản của con.

Sữa bột, bình sữa đều có, nhưng cần có nước ấm để pha sữa.

Conan quả là thám tử danh xứng với thực, vấn đề Kisaki Rai còn chiwa có nói ra, cậu đã chủ động giải quyết giúp cô: "Chị Rai, trong văn phòng Tổ điều tra có nước ấm đó, em dẫn chị đi nha."

"Conan, sao em biết chị cần nước ấm?" Chẳng lẽ Conan có thuật đọc tâm sao?

Cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này vẫn còn bé, không có nghĩ đến phương diện thám tử.

"Bởi vì chị Rai bảo muốn pha sữa bột cho em bé, đương nhiên phải cần nước." Điểm này không cần đến thâm tử, chỉ cần đơn giản đều có thể biết.

Kisaki Rai càng thêm giật mình.

Trời ạ, Conan còn bé như này mà đã thông minh vậy sao! Trẻ con bây giờ đều như vậy sao?

Ừ —— xác thật.

Mấy đứa nhà cô đều rất lợi hại.

So với mấy đứa nhỏ, cô quả thực là một kẻ ngốc.

Đại sự trước mắt chính là phải pha sữa bột, cô hoảng thần không bao lâu liền vội mang theo bình sữa, sữa bột đi theo Conan tới văn phòng của tổ điều tra.

Ông chú Mori:......

Dư lại ba đứa lớn và một đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào ông chú, mời ông chú Mori ngồi xuống, chúng bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Có Hagi nói ngọt ở đây, ông chú Mori đúng là hỏi đến đâu trả lời đến đấy, tại sao Amuro Tooru lại trở thành đồ đệ của ông bị mấy nhóc con moi sạch không còn một mảnh.

Hiromitsu trong nháy mắt đã phát hiện Amuro Tooru là cố ý tiếp cận Mori Kogoro, rất có khả năng là tổ chức giao nhiệm vụ cho anh. Nếu là cái dạng này, tổ chức chẳng phải là xem như theo dõi Mori.

Nhưng là vì sao?

Cậu nghĩ tới Conan cùng Haibara Ai bị thu nhỏ lại do thuốc của tổ chức.

Cũng còn may người mà tổ chức phái tới là Zero, nếu phái tới một kẻ không phải là nằm vùng, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn.

Văn phòng Tổ điều tra số 1.

Kisaki Rai gõ cửa bước vào, cô choáng váng trước những ánh mắt đều đang nhìn mình. Cảm giác áp bức từ các viên cảnh sát thực sự quá mạnh mẽ. Bất kể một nhóm đàn ông cao lớn khỏe mạnh nhìn bằng con mắt tinh tường, những người mà họ nhìn đều sẽ trở nên lo lắng khẩn trương.

Cô hơi chút dừng một chút, tự nhủ rằng họ đều là người tốt và nói chuyện một cách lịch sự.

"Xin hỏi, có thể cho tôi mượn dùng nước nóng được không? Bé con đói bụng cần pha sữa bột."

Mọi người vội vàng nói: "Không thành vấn đề! Tôi có nước đây."

Trong chớp mắt cô bị nhiệt tình bao phủ.

Sở Cảnh sát Tokyo đều là người tốt!

Bởi vì Kisaki Rai muốn pha sữa bột, nhóc Wataru đã bị cảnh sát cường tráng như gấu nào đó "giật" tới trong lòng ngực. Nhóm cường giả này rất ít khi nhìn thấy em bé nào trong văn phòng, bọn họ đều tới nhìn như đang xem thứ gì đó mới lạ.

Có cảnh sát lớn lên trông hung hãn, cúi đầu nhìn chăm chú nhóc Wataru, từ góc nhìn của nhóc Wataru giống như núi cao đen sì áp xuống đỉnh đầu.

"Bé con, cháu có muốn bay cao không?" Giọng nam thô ráp nghe rất dịu dàng.

Nhóc Wataru hạ mí mắt: Này, Nakamura, cậu đừng nói chuyện ghê tởm như vậy!

Lúc này, một bộ phận đồng nghiệp mà cậu chưa từng thấy xuất hiện, Date Wataru không nói nên lời, cậu chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát, thật sự chịu không nổi đồng nghiệp mạnh mẽ ngày xưa lại mềm mại như này.

Cậu "rầm rì" một tiếng cự tuyệt.

Tuy nhiên, Nakamura vui mừng khôn xiết: "Bé con, cháu đồng ý rồi! Chú bế đứa bé lên cao!"

Ôm ổn nhóc Wataru, Nakamura từ từ bế nhóc Wataru lên xuống vài lần.

Mấy đồng nghiệp bày tỏ sự ghen tị, bọn họ cũng muốn chơi với em bé. Ngoan như vậy, bé con không ồn không nháo chơi thật vui.

Kisaki Rai tốc độ rất nhanh, văn phòng cho cô nước độ ấm không quá nóng nên trong thời gian ngắn ngủi, bình sữa đã pha có độ ấm vừa phải.

Những người đàn ông khỏe mạnh háo hức nhìn Kisaki Rai bế đứa bé về, cậu bé ôm bình sữa lên và bắt đầu bú sữa thật mạnh.

"Thật dễ uống!"

"Khó trách có thể nuôi đến vừa béo vừa trắng."

"Thật ngoan, con nhà tôi sao không ngoan như vậy chứ."

Nhóc Wataru nằm êm đẹp trong lòng mẹ, nuôi chắc nịch mới tốt, chờ cậu lớn đến tầm tuổi của Hagiwara bọn họ, có thể nghiền áp bọn họ.

"Wataru! Con giỏi quá!"

Mấy người họ nghe được từ "Wataru" quen tai, dò hỏi Kisaki Rai rốt cuộc là chữ nào. Kisaki Rai giải thích xong, nhóm mấy người đàn ông thở dài nói: "Giống với Date."

Date?

Đồng nghiệp ngày xưa nhắc tới cậu, nhóc Wataru run run, bình sữa trực tiếp dính trên mặt, xê dịch thân mình đưa lưng về phía mấy viên cảnh sát, sợ bị bọn họ nhận ra lớn lên giống mình đời trước.

"Date thật là thảm, cậu ấy sau khi gặp tai nạn xe cộ thì bạn gái cũng không chịu nổi đả kích mà thắt cổ tự sát."

"Rõ ràng sắp kết hôn, lại thành ra như vậy."

Trong đầu Date Wataru vang một tiếng lớn, động tác của hai tay dường như bị đông cứng, lòng bàn tay cách xa nhau quá không thể cầm được bình sữa, bình sữa đã uống được một nửa trượt ra khỏi người.

Rơi xuống mặt đất, cậu cũng không có bất luận cái phản ứng gì.

Đôi mắt cậu không có tiêu cự, một mảnh đần độn.

Nỗi đau buồn vô tận gặm nhấm trái tim cậu, cậu không thể chấp nhận tin tức rằng khi nghe nói Natalie đã chết vì cậu.

Kisaki Rai nhặt bình sữa lên, tự hỏi bé đã no chưa, kết quả cô thấy Wataru như tước đoạt linh hồn và biến thành một con rối. Đầu tiên cô nghĩ có thể thằng bé bị nghẹn sữa, cho dù việc nghẹn sữa sẽ khiến bé ho khan nhưng bé lại không hề ho.

Nhưng mà vỗ nhẹ vào lưng bé con cũng vô ích.

"Đi bệnh viện!"

Kisaki Rai không chút do dự liền ôm Wataru một đường chạy tới tìm Mori: "Chú, Wataru xảy ra chuyện, chú có thể đưa cháu tới bệnh viện nhanh được không ạ"

Gấp đến độ cô nói năng lộn xộn, khóc nức nở.

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, rơi trên người nhóc Wataru, cô sợ nếu không kịp, con mình sẽ xảy ra chuyện lớn, cậu sẽ rời bỏ cô.

Thấy tình hình nghiêm trọng, chú Mori lập tức nhờ các đồng nghiệp cũ giúp chăm sóc những đứa trẻ khác của Kisaki Rai, trong khi chú và Kisaki Rai nhanh chóng chạy đến bệnh viện gần đó.

Sau khi giao con cho bác sĩ, tinh thần Kisaki Rai bắt đầu hoảng hốt.

"Không cần xảy ra chuyện, không cần xảy ra chuyện," cô che mặt khóc rống, "Wataru."

Thanh âm nghẹn ngào cũng ngăn không được, cô biết bản thân lúc này phải kiên cường lên, nhưng không có biện pháp. Cô hoài nghi có phải là do bản thân đã làm không tốt, không có chú ý tới thể trạng của Wataru mới khiến Wataru biến thành như bây giờ.

Nếu không phải thân thể còn mềm mại, ấm áp, có hơi thở, cô thật sự cho rằng Wataru đã chết.

Cô chợt nhớ tới.

Bé con là do hệ thống đưa tới, nói không chừng hệ thống sẽ có biện pháp.

Cô khẩn cấp gọi trong đầu.

【 Hệ thống, Wataru giống như đột nhiên mất hồn, có biện pháp gì cứu thằng bé không? Bất cứ giá nào đều có thể! 】

Âm thanh hệ thống ở trong đầu cô vang lên: "Thân thể cậu bé không có vấn đề gì."

Thân thể không có việc gì? Chẳng lẽ là phương diện tâm lý?

Cô liên tục nhớ lại những hành động trước đây của Wataru, mọi chuyện vẫn bình thường, cậu chơi đùa với các anh, cười đùa với em gái và tập đi một cách nghiêm túc.

Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?

Bất quá cũng may thân thể không có việc gì nên cô sẽ có thời gian để giúp đỡ Wataru.

Date Wataru, người đang bận rộn được bác sĩ kiểm tra, cuối cùng cũng rút ra được phần nào ý thức từ khi nhận tin tức về cái chết của Natalie. Một cảm giác ươn ướt trước ngực đã kéo lý trí cậu quay trở lại.

Cậu thật là một đứa trẻ hư, hôm nay mẹ gặp phải tội phạm mới khóc một hồi, vậy mà cậu lại làm mẹ sốt ruột, lo lắng vì cậu.

Mẹ đang đợi bên ngoài chắc mỗi giây trôi qua đều phải cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì với cậu, chỉ sợ khóc lóc thảm thiết đến mức ngã quỵ mất.

Cậu cần phải nhanh chóng phát tiết ra càng sớm càng tốt.

Nhưng thực sự khó khăn, Natalie đi theo cậu mà chết, làm sao cậu có thể vượt qua được chuyện này.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nhận thấy cậu bé không có vấn đề gì, tuy nhiên nhìn bộ dạng uể oải và chán nản của cậu, ông quyết định cho ở lại bệnh viện để quan sát tình hình trước khi có báo cáo thể chất cụ thể, xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì cậu cũng có thể được giải quyết kịp thời.

Kisaki Rai sau khi nghe xong lập tức làm thủ tục nhập viện cho Wataru.

Nhóc Wataru nằm trên giường bệnh nhìn qua đã tốt hơn một chút, ít nhất cũng cho cô chút phản ứng, nhưng ngay khi nhìn thấy, cô đã biết có điều gì đó không ổn.

Wataru ở nhà năng động bao nhiêu nhưng bây giờ lại im lặng như vậy.

Cô ngồi xổm bên cạnh giường bệnh nhẹ nhàng chạm vào má cậu, khó chịu đến mức giọng nói khàn khàn khó phát ra âm thanh: "Wataru, con có thể nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu được không?

"Wataru, con mau khoẻ lại đi, mẹ sẽ cùng con đi dạo và chơi với con."

"Không phải con thích tăm xỉa răng hay sao? Mẹ mua tăm xỉa răng cho con được không?"

Date Wataru trông thấy bộ dáng lúc này của cô, phảng phất như thể thấy được Natalie khi biết về cái chết của cô ấy vậy. Cậu đưa tay ra, dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Kisaki Rai vui mừng không ngừng cười khúc khích như trẻ con: "Wataru, thật tốt quá!"

Wataru đang quan tâm cô!

Cô ôm Wataru nhãi vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ đanh như ôm một bảo vật mong manh dễ vỡ, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể bé con. Trái tim Wataru như nứt ra, nhiều cảm xúc khác nhau tuôn ra từ khe hở.

Nỗi đau tột cùng trước cái chết của Natalie, sự tự trách mình đã làm hại mẹ đau lòng......

Tại đây một khắc, tất cả gầm lên từ tận đáy lòng những tiếng kêu đau bi thương nhất.

-- -- -- -- --

Bão ở Hạ Long to lắm, chỗ mọi người có ổn không ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro