Chap 5: Những ngày đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đó nhìn kìa!
- Đâu?
- Kế bên Huynh trưởng nhà đó phải không?
- Nghe nói nó đánh nhau với anh chị năm thứ bảy luôn đấy.
- Thấy mặt nó không? Nghe nói nó xinh lắm!
Những tiếng xì xào xung quanh khắp nơi khi cô bước qua. Nhưng mấy anh chị năm thứ bảy đã vây quanh để tránh mọi người làm cô quạu. Nhưng cô đã lờ đi tìm lối đi đến mấy phòng học.
Có tới một trăm bốn mươi cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì lại dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại có bậc biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải nhảy qua. Lại có những cánh cửa không mở ra nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không cào trùng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí đồ vật, vì hình như chúng cứ tự do di chuyển lung tung. Mấy tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ giáp chiến binh chúng cứ đi lang thang trong lâu đài.
Nhưng kì lạ là Diana đã dẫn học sinh năm thứ nhất đi một cách thành công. Vì cô học được sử dụng giác quan để xác định phương hướng. Mặc cho mấy con ma cứ lởn vởn ngay cả yêu tinh Peeves cũng không dám đụng vô vì thấy cái mặt hầm hầm toả sát khí khi nó cô chặn đường bọn họ.
Và rồi, khi đã muốn học thì có đủ thứ để học. Diana cũng hiểu rằng pháp thuật còn có rất nhiều điều hay ho khác, chứ không phải chỉ có vẩy đũa thần và lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú tức cười.
Vào lúc nửa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học các vì sao và chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại thảo dược với một phù thủy nhỏ choắt trông chán ngắt gọi là giáo sư Sprout. Ở đó chúng chăm sóc các loại cây cỏ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ thứ đó dùng để làm gì.
Lớp học chán nhất là lớp Lịch sử Pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi trong phòng giao viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác của mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric Độc ác với Uric Lập dị. Riêng Diana còn hứng thú với món này.
Thầy giáo môn bùa chú, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống cuốn sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên một cách kích động và té lăn đùng xuống. Khi đọc đến tên Diana Ewardson, ông lại rén vì cái mặt căng cực của cô. Cô còn toả sát khí khiến ông đọc tên cô.
Giảo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Pansy hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay cái phút đầu tiên của buổi học đầu tiên. Bà nói:
- Thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp ta sẽ bị đuổi và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đơ. - Sau đó, bà biến cái bàn giáo viên thanh con jeo, rồi biến nó trở thành một cái bàn. Bọn trẻ kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến được từ đồ vật thành thú vật thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất nhiều quy tắc rối rắm, bọn trẻ được phát cho mấy que diêm đế học cách biến que diêm thành kim. Cuối buổi chỉ có hại người biến diêm không phải là diêm, đó là Hermione và Diana. Của Hermione là màu bạc và hơi nhọn một đầu, còn của Diana thì khác hẳn. Kim của cô bằng bạc sáng bóng nhọn trông rất tinh xảo. Rồi giáo sư nở nụ cười chúc mừng bọn họ. Nhà Slytherin và nhà Gryffindor mỗi nhà 10 điểm. Trong khi Pansy than vãn:
- Đáng lễ Dinny phải điểm cao hơn con nhỏ sư tử kia chứ. Của cậu đẹp hơn cô ta nhiều.
- Thôi đừng cằn nhằn nữa Pan à. Dra nè, chuẩn bị lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Tôi thấy bồ cứ ngồi thơ thẩn à - Diana nói mới làm Draco sực tỉnh rồi Diana dân đầu học sinh năm thứ nhất đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrel hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàng thân thoát khỏi một tên Xác sống. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm, vì một lẽ, khi thằng Seamus Finigan sốt sắng hỏi ông đã xử lý tên Xác sống như thế nào thì ông đỏ mặt lảnh qua chuyện thời tiết. Mặt khác, bọn trẻ để ý thấy từ khăn vành đội đầu của ông toả ra một mùi rất tức cười. Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrel đội là để tự bảo vệ mình mọi lục mọi nơi. Diana thì luôn nghĩ thành tích mình rất bình thường mà chẳng biết trông nhà Slytherin và các nhà khác. Có được mọi người coi là học sinh giỏi nhất. Đến cả các học sinh năm thứ bảy nhà Ravenclaw còn sùng bái cô nhưng cũng có nhiều người không thích cô vì cái tính ít nói lập dị kia. Không thể chối là cô hoàn hảo về mọi mặt từ ngoài lẫn trong nhưng tụi Gryffindor vẫn giữ nguyên quan điểm rằng tụi Slytherin là người xấu. Diana lúc nào cũng được chia kẹo xốp của mẹ mình tự làm cho mọi người. Dù cái tính của cô khoái màu đen trắng và ít nói nhưng cô cũng rất thân thiện với nhà mình.
Lớp Độc được học dưới hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rợn tóc găy. Nhưng tụi Slytherin nhìn Diana với khuôn mặt tỉnh queo chả cảm nhận lạnh lẽo gì.
- Hồi đi học võ ở thế giới Muggle, tôi ngậm người trong nước đá riết để chống lại trời nóng hoặc lạnh. Và cũng nhằm mắt dùng các giác quan khác để cảm nhận xung quanh nên giờ đánh nhau ở đâu chả được - Pansy nghe Diana nói cũng bất ngờ. Chạm vô tay bạn mình thử thấy nó ấm hơn vì khi trời nóng thì tay con này lạnh tanh. Pansy đang rất tận hưởng cảm giác ấm áp này trong khi Draco nhà ta cũng muốn làm lắm nhưng chẳng được đành nhìn bọn họ vui vẻ với đáy lòng nặng trĩu.
Đã vậy lại còn thêm những đủ thứ xác động vật ngâm trong dãy lọ xếp đầy các bức tường. Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông đứng lại ở cái tên Harry Potter.
- Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goylce che miệng cười khẩy. Thằy Snape lại dùng lại cái tên Diana Ewardson. Thằy nhìn cô đang nhướn mày lên khó hiểu. Rồi thấy không nói gì thêm. Thằy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn lên cả lớp . Mắt của ông đen trống rỗng và lạnh lùng như đường hầm tối om. Thằy Snape bắt đầu:
- Chúng bây tới đây để học bộ môn khoa học tính tế và một nghệ thuật chỉnh xác là chế tạo độc dược. - Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thằy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.
- Vì trong lĩnh vực không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm nên thường chúng bây không tin rằng đây là một loài hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng tan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy chúng bây cách đóng chai danh cong, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chán thần chết-nếu như chúng bây không phải như lũ đầu bò mà bao lâu nay ta vẫn dạy. - Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học trở nên yên lặng hơn. Nhưng thình lình thấy Snape nạt:
- Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì? - Harry nhìn cậu bé tóc đỏ rồi nói:
- Thưa thày con không biết.
Môi của thày Snape cong lên khinh bỉ:
- Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!
Ông không đếm xỉa gì đến bàn tay giơ cao của Hermione.
- Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi đi tìm cho ta một viên ngưu hoàng thì mi sẽ tìm nó ở đâu? - Hermione duỗi dài cánh tay để giơ tay thật cao, thiếu điều nhổm dậy để giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xíu khái niệm nào về cái gọi là ngưu hoàng. Nó thử nhìn sang bọn Malfoy, Crabbe, Goylce, Blaise và Pansy. Chúng nín cười đến run cả người. Còn cô bé Diana trong lớp Biến hình cậu thấy chỉ nhìn cậu như đang động viên cậu.
- Thưa thầy con không biết. - Harry Potter khổ sở nói.
- Potter, mi tưởng là có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao? - Thầy Snape lạnh băng nói. Bơ cả cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.
- Potter, cây ô đầu và bả chó sói khác nhau chỗ nào? - Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của nó sém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:
- Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử hỏi bạn ấy? - Vài tiếng cười nổi lên. Harry bắt gặp ánh mắt của Seamus. Thằng bé nhảy mắt. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt Hermione:
- Ngồi xuống. - Nhưng thay vì thầy Snape trả lời câu hỏi của mình thì thầy kêu:
- Ewardson! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì? - Snape nhìn cô để test thử coi Diana có thông minh như các giáo sư nói không.
- Lan nhật quang và ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên Cơn đau của cái chết đang sống. - Diana đáp với giọng lạnh tanh điềm tĩnh.
- Ewardson, nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên ngưu hoàng thì mi sẽ tìm nó ở đâu? - Thầy Snape nhìn cô với vẻ mặt khiêu khích.
- Ngưu hoàng là sỏi kết lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. - Diana nói rồi nở nụ cười khiêu khích lại khiến giáo sư bực mình hỏi:
- Ewardson! Cây ô đầu với bả chó sói khác nhau chỗ nào? - Thấy thầy Snape nghiêm túc hỏi. Cô thu lại nụ cười của mình rồi nói:
- Cây ô đầu và bả chó sói là một, còn tên gọi là cây phụ tử. - Diana đáp một cách trôi chảy.
- Sao? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi? - Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trỗi lên. Giọng thầy Snape vang trên cái nền sột soạt đó:
- Cộng nhà Slytherin 10 điểm. Nhà Gryffindor mất 10 điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter. - Từ đó cho đến cuối buổi học Độc dược, thầy Snape chia bonn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt.Diana được bắt cặp chung với Draco Malfoy. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoài trừ Draco và Diana, hai đứa được ông thích ra mặt. Ông bảo cả lớp hãy xem cái cách bọn họ hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axít xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Nevile chẳng biết làm thế nào đã nấu chảy luôn cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai thì khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng. Chăt độc dần lan qua nhà Slytherin thì Diana nhanh chóng rút đũa phép dọn sạch chất độc rồi coi có ai bị thương trong nhà mình. Trong khi Neville rên rỉ vì đau đớn, nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt lan khắp tay chân. Thầy Snape quát:
- Thằng ngu. Hẳn là mi đã cho thêm lông nhím vào trước khi nhấc vạc ra khỏi lửa chứ gì? - Ông vung cây đũa thần để dọn sạch chật độc vương cãi đó đây. Nevile mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt:
- Đưa nó xuống trạm xá. - Rồi ông đi vòng lại chỗ Harry và cậu bé tóc đỏ. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.
Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhim vô? Mi tưởng là để nó làm sao thì mi sẽ khôn hơn à? Mi lại làm mất 1 điểm cho nhà Gryffindor. - Trong khi thầy giáo huấn nhà Gryffindor thì cô và Draco đã làm xong dung dịch chữa mụn nhọt. Diana nhẹ nhàng để vạc xuống bàn. Cô lấy hỗn hợp đặc quánh của Dravo và mình làm xong vào một cái lọ. Sau đó khéo léo lấy giấy ghi tên hai người rồi để lên bàn giáo sư Snape. Sau đó cô lon ton về chỗ, Pansy ngồi gần đó mới sực nhớ liền huých một cái vào cùi chỏ Blaise để làm cho xong. Bọn họ cũng làm tương tự vậy rồi cả đám nhà Slytherin cuối cùng làn xong thì buổi học kết thúc. Cả đám nhà Slytherin xếp hàng thật hoàn chỉnh một hàng nam và nữ ra ngoài trở về kí túc xá. Cô đọc mật khẩu cho cả đám học sinh năm thứ nhất vào. Diana thấy Gemma Farley chỉ huy các anh chị học sinh từ năm thứ hai đến năm thứ bảy rất tốt liền cười nhẹ với anh. Anh nhìn thấy cô cũng cười ngượng ngùng lại. Diana đi đến thư viện, lấy một vài cuốn sách về Độc dược và Thải dược, rồi cô lấy luôn cuốn Lịch sử Pháp thuật về phòng. Nhưng khi về nhà vào phòng sinh hoạt chung thì cô đứng chết trân. Cô gái với mái tóc màu vàng như lúa mì rối xù được cái nơ hồng gắn lên. Mặt thì tròn mũm mĩm, mắt như mắt lươn hiếp lại cứ cố nắm tay anh.
- Dra ơi, nhìn em đi nè. - Cô bé đó là Ali Amrita, học sinh cùng khoá cô. Cô ta chỉ phù thủy mang dòng máu lai thôi. Ba cô ta là một phù thủy ăn chơi chắc táng có lấy một goá phụ giàu có. Xem ra ăn gan hùm lắm mới dám động vào Draco. Pansy thấy cô ta định kéo anh vào lòng thì đẩy ra tức khắc.
- Cô là ai mà đòi gọi tên thân mật của Malfoy chứ. Cô chỉ là mang dòng máu lai thôi. Biết thân biết phận thì tránh xa bạn tôi ra. - Pansy Parkinson nói khiến các anh chị năm thứ hai để ý nhìn cô.
- Thì sao chứ? Anh ta sẽ là chồng tương lai của tôi. Dù gì gia thế của tôi cũng là quý tộc... - Ali Amrita định nói thì Draco khó chịu nói:
- Tôi sẽ không bao giờ cưới cô đâu! Đừng có ảo tưởng. Gia tộc Malfoy là gia tộc thuần chủng giàu sau gia tộc Ewardson sẽ không lấy cô đâu. Cô nghĩ cô xứng tầm? Cô còn chưa bằng một gốc của Parkinson hay Ewardson nữa. - Blaise cũng bênh vực bạn mình nói:
- Nếu mà Malfoy lấy này, chả khác nào làm danh tiếng nhà Malfoy bị hạ xuống nặng nề. - Ali Amrita tức tối nói:
- Các người nghĩ mấy người là ai mà nói tôi như vậy. - Pansy cũng thừa sức nói: - - Gia tộc Parkinson luôn đứng sau Malfoy. Gia tộc Zalbini đứng sau tôi, gia tộc bọn tôi luôn là trợ thủ đắc lực của nhà Malfoy... - Pansy chưa kịp nói xong thì Diana quan sát mọi việc lên tiếng:
- Đủ rồi Pan. Blaise và cả Dra nữa. Còn Amrita, tôi không ngờ trò gan tày trời. Trò chỉ là dòng máu lai, đã xấu thì câm. Chứ đứng có tưởng mình đây quý tộc muốn làm gì thì làm. Sao? Rén rồi à? - Diana nhìn Amrita đứng lên cãi:
- Nhưng tôi cũng là quý tộc, cô nghĩ cô là ai mà nói vậy chứ? - Diana ngồi xuống ghế kế bên với kiểu bgưowif chả khác gì vua ngồi:
- Diana Ewardson. Con gái của ngài Daniel Ewardson, mẹ là Florida Rosier. Là gia tộc giàu đứng trong top 10 các gia tộc có gia thế khủng ở thế giới Muggle. Vậy nên, tôi và Dra đều nằm trong giới thượng lưu còn gia đình cô mới chỉ là quý tộc mà con lên giọng ta đây à! - Diana nói giọng đáng sợ hơn bình thường, đôi mắt màu đỏ rực như máu nhìn Amrita đang sợ hãi. Đúng lúc thầy Snape đi vào, thầy chả quan tâm mà chỉ nhìn Huynh trưởng.
Amrita lại thầy trốn sau lưng thầy nhưng bị đẩy ra. Thầy Snape nói với giọng lạnh lùng:
- Đừng tưởng ta không biết điều gì. Bớt giả trân lại đi. - Amrita giờ chả biết làm gì. Vì Snape có thể dùng Chiết tâm trí thuật để đọc kí ức của nó. Amrita dùng nước mắt cá sấu để thu hút sự chú ý. Kết quả Huynh trưởng Gemma Farley thấy phiền phức liền nói:
- Xử phạt cô ta nặng vào. - Diana không muốn cô ấy khóc nữa nên nói:
- Nín đi, giờ đây là hình phạt của trò. Xúc phạm gia tộc nhà Malfoy, Zalbini và Parkinson nên cọ nhà vệ sinh nữ 2 tuần, cãi lời Thủ tịch nên chép 50 lần kỉ luật nhà Slytherin. Bị khiển trách trước toàn thể học sinh của nhà. Xúc phạm đến danh dự của trò Malfoy, phạt cấm túc 2 ngày. Trò sẽ thi hành lệnh cấm túc vào ngày mai. Nếu như trò còn tiếp tục vi phạm thì tôi sẽ nói giáo sư Snape phạt trò vào rừng cấm làm việc, lau dọn phòng truyền thống. Nếu trò tiếp tục tái phạm thì tôi sẽ kêu giảm thị Flich dùng dây xích treo ngược trò suốt đêm. Trò tái phạm tiếp thì tôi sẽ cho gặp hiệu trưởng ngay lập tức, nguy cơ đuổi học của trò Amrita chỉ theo thời gian thôi. - Diana nhếch môi cười đầy nguy hiểm. Rồi Diana quay lại cười với Gemma một cách ngây thơ vô (số) tội nói:
- Xong rồi anh, ngày mai là thứ bảy. Anh giáo huấn cậu ấy tầm 1 tiếng nhé hoặc 2 tiếng cũng được. Em đi đây. - Diana chạy về phòng ngủ riêng dành cho Thủ tịch rồi cởi áo, dùng bùa làm sạch cho cơ thể xong thay đồ đi ngủ. Nhưng vào đêm khuya, cô lục đục tỉnh dậy. Cô nhìn lên bầu trời đêm khuya đầy sao. Diana thấy bàn tay ấm nóng chạm vào cơ thể cô. Diana quay lại, ra là Draco Malfoy. Cô nói:
- Cậu không ngủ được à? Dra. - Draco nhẹ nhàng gật đầu rồi im lặng không nói gì. Anh bỗng kéo cô lại ôm chặt vào lòng. Cơ thể ấm áp của anh áp vào cơ thể cô. Anh rủ rỉ bên tai:
- Cảm ơn vì đã giúp tôi ra giải quyết. Dinny - Diana ôm nhẹ cái lưng to lớn của anh. Anh cao hơn cô tận 1 cái đầu mà.
Sau một hồi ôm, Draco cũng ngại ngùng thả cô ra. Cô nhón chân lên đặt nụ hôn nhẹ lên má anh. Môi cô nhẹ áp vào má anh khiến anh mặt nhợt nhạt ửng hồng. Khi về phòng, bức tướng ngăn cách hai người. Một người ngủ và cảm thấy hạnh phúc vì hơi ấm của anh khiến cô ngửi được mùi quen thuộc. Mùi của gỗ và táo xanh. Còn bên kia đang bối rối vì anh đã sớm crush cô rồi. Liệu anh có thể thổ lộ tình cảm của mình không? Anh gãi đầu rồi từ bỏ nằm xuống giường ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro