Chap 6: Bắt cóc thất bại, Tầm thủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pansy ngu ngơ đi theo bức thư mà ai đó để lại cho cô. Rồi... Bụp..... Cô ngất lịm đi. Khi Pansy tỉnh dậy, Alita đứng đó, chụp ảnh bộ dạng thảm hại của cô. Nhưng rồi.... Các Thần Sáng tới nơi giải cứu cho Pansy. Phía sau là Diana cầm dao rướm máu tanh tưởi.
Thì ra, Pansy cố tình bị trúng thuốc ngủ để cho bạn cô biết vị trí bảo đảm Thần Sáng đến cứu. Diana dùng dao của tụi Muggle để đâm đám kia còn Draco và Blaise yếm trợ từ đằng sau nhờ học trước chương trình. Đúng thực kỷ thuật võ của cô rất dứt khoát. Thành công trúng hai vạch đích.
Sau vụ bắt cóc ấy, Alita Amrita bị đình chỉ 2 tháng. Còn nhờ giải cứu mà nhà Slytherin thành công kiểm thêm 20 điểm cho nhà. Khi bốn người về nhà thì thấy mọi người nhìn cô cười hạnh phúc. Pavarati Patil thì ôm chặt Pansy Parkinson không nói nên lời. Huynh trưởng Gemma Farley hồ hỡi nói:
“ Thủ tịch của chúng ta đã bảo vệ học sinh nhà mình. Được cộng thêm 20 điểm. " Diana chỉ im lặng cười nhẹ, rồi cô bước ra ngoài.
Đám sư tử nhà Gryffindor nhìn cô thán phục, có người nhìn cô khinh bỉ. Diana tẹt lưỡi bỏ qua, cô quá quen thuộc với ánh mắt đấy rồi. Diana ngồi ăn một cách ngon lành. Có một cậu bé lại gần cô, cả nhà Slytherin nhìn trừng trừng vào cậu bé ấy. Huy hiệu nhà Ravenclaw màu xanh ngọc đã thu hút sự chú ý của cô. Diana cười nhẹ nói:
“ Cậu muốn hỏi bài sao?" cậu bé gật đầu lí nhí nói:
“ Tớ không biết maya quy tắc rối rắm biến que diêm thành kim. Cậu giảng giúp tớ được không? Mọi người nói cậu biến ra que diêm rất hoàn hảo. À, tớ quên giới thiệu. Tớ là Terry Boot, học sinh nhà Ravenclaw. " Terry cảm giác thoải mái vì Diana rất gần gũi.
Diana giảng lại cho cậu ấy những lời giáo sư nói và những gì cô giảng quả nhiên rất dễ hiểu. Terry gật đầu cảm ơn và ngại ngùng vì nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô. Rồi cậu chạy đi mất tăm, Diana tiếp tục ăn cà rốt xào của mình.
------------------------------------------------------------
Trước đây, nhà Slytherin chỉ học chung với Gryffindor môn Độc dược và Biến hình. Nhưng bữa nay thông báo đám nhà Slytherin sẽ học Bay chung với đám nhà Gryffindor. Draco khoái môn bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay cho, Vincent Crabbe, Gregory Goylce, Pansy Parkinson và Blaise Zalbini nghe. Nhưng trong kí túc xá chỉ có cô không hứng thú với môn Bay lắm.
Diana thấy cô bé Hermione Granger ngồi với tay lấy cuốn sách nhưng do hơi thấp nên cô nàng không lấy được. Bỗng có tay ai đó với cuốn sách có cần tìm đưa cho cô. Hermione cười cảm ơn thì thấy huy hiệu hình con rắn nhà Slytherin.
“ Không sao đâu, đừng khách sáo. À quên giới thiệu, tớ là Diana Thủ tịch nhà Slytherin. " Diana cười nói một cách từ tốn. Rồi cô nói với Hermione.
“ Tớ nghĩ là cậu có thể trích ra các mẹo về thuật bay trong cuốn này đấy. Neville Logbogtom có lẽ sẽ cần chúng. " Diana cười với Hermione một cách dịu dàng khác với vẻ ngoài lạnh lùng của Diana mà cô thấy trong lớp. Hermione cảm giác cô gái này không phải người xấu. Cô cũng cười lại, Diana cúi đầu chào một cách lịch sự rồi rời đi.
Vào bữa điểm tâm ngày thứ năm, cô trích đủ các mẹo vặt về thuật bay mà Diana chỉ. Quả nhiên Nevile nghe Hermione nói không sót một chữ. Diana đang dẫn đầu học sinh năm thứ nhất nhà Slytherin. Draco bỗng tách ra khỏi hàng đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi nhớ trên tay Neville nhà Gryffindor. Diana biết nên đã kêu đám học sinh dừng lại nói:
“ Draco Malfoy, mau trả lại đồ cho người ta. Cậu chộp lấy đồ người khác mà không xin phép không thấy xấu hổ à? " Draco quay ra sau, đó là Diana. Giáo sư McGonagall là người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, cô đã có mặt.
“ Chuyện gì đó? "
“ Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi nhớ của Logbogtom. " Diana nói với giáo sư McGonagall
Draco đành cau có bỏ trái cầu xuống: “ Con chỉ coi thôi mà " rồi đi vào hàng đằng sau. Diana rối rít cúi đầu xin lỗi đám nhad Gryffindor vì hành động lỗ mãng của Draco.
“ Không sao đâu, cậu ấy biết nhận sai là được rồi. " Hermione cười, đôi mắt nâu hiện tia vui vẻ trên đôi mắt đỏ của Diana.
Trưa hôm đó, khoảng ba giờ rưỡi, Diana dẫn học sinh năm thứ nhất nhà Slytherin để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân bọn trên khi bọn trẻ băng qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.
Đám nhà Gryffindor đã có mặt đông đủ. Trên mặt đất hai mươi cán chổi sắp thành hàng ngay ngắn.
Giáo viên môn bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn và đôi mắt vàng rực như mặt chim ưng.
Bà quát:
“ Nào còn chờ gì nữa? Mỗi trò đứng kế bên một cây chổi, nhanh lên nào! "
Diana liếc xuống cây chổi của mình, nó lởm chởm nhưng có vẻ vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của nó.
Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:
“ Tay ướm trên cán chổi và hô: LÊN '
Cô hô nhưng chỉ nhỏ hơn tiếng gào của mọi người:
“ LÊN! "
Cây chổi của Diana lập tức nhảy tõm vô tay cô. Trong lớp chỉ có vài đứa làm được. Chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích.
Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà gật đaquf hài lòng với Diana và kêu cả lớp nhìn cô mà học hỏi. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trờ. Diana cười thầm khi nghe bà Hooch mắng Draco là sao mãi mà cứ làm trật.
“ Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đập mạnh chân mạnh xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi
Ba..hai... "
Neville do nhấp nhỏm vì quá lo lăng, lại sợ bị rớt đằng sau, nên đã hấp tấp lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:
“ Quay lại, trò kia! "
Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.
Diana nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Nevile há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi. Diana lao đến như một tên bân, thời gian như chậm lại. Diana hô lớn:
“ Wingardium Leviosa. " Neville nhanh chóng lơ lửng trên không trung. Diana phẩy nhẹ đũa phép, chầm chậm đặt Nevile xuống đất.
Bà Hooch cúi xuống bên Nevile, gương mặt cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Diana nghe bà lẩm bẩm:
“ Không sao. Dậy nào, con trai. Con ngồi dậy. Để cô đưa đến bệnh xá."
Bà quay lại nói với cả lớp:
“ Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy. "
Nevile cùng bà Hooch đi xuống bệnh xá.
Cả hai vừa đi khỏi là Draco phá lên cười:
“ Tụi bây thấy vẻ măt thằng đần đó không? "
Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng nhưng im lặng khi bị Thủ tịch Diana liếc xéo. Pavarati Patil quát Draco:
“ Im đi, Malfoy! "
Pansy Parkinson huýt háy: “ Ủa? Pavarati bênh thằng Logbogtom đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó nha, Pavarati! "
“ Im lặng đi, Pan à. " Diana nhắc nhở Pansy giữ trật tự.
Chợt Draco kêu to: “ Nhìn nè! " Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
“ À, của bà thằng Logbogtom gửi cho đây mà! "
Trái cầu Gợi nhớ nằm trong tay Draco, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:
“ Đưa nó đây, Malfoy! "
Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.
Draco cười nham nhở:
“ Để tao nghĩ xem nên để ở đâu cho thằng Logbogtom dễ tìm. Trẻn ngọn cây kia được không? "
Harry hét lên:
Đưa nó đây! " Nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Diana chạy vào bên trong tìm giáo sư McGonagall. Cô vội nói:
“ Thưa giáo sư McGonagall, ở chỗ môn Bay có cãi nhau. " Giáo sư nghe vậy dri theo cô đến gần sân cỏ đối diện rừng cấm. Diana và giáo sư thấy Harry chụp trái cầu thủy tinh chỉ con cách mặt đất ba thước. Vừa kịp cậu kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi nhớ trong tay
“ HARRY POTTER " Giáo sư McGonagall định thần lại quát lớn, kế bên là cô bé Thủ tịch nhà Slytherin.
Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry đến nỗi nó đứng không vững. Cả đời ở Hogwarts... Thật chưa bao giờ... ". Giáo sư McGonagall thảng thốt không nói lên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:
“ Sao con dám... Cả gan... Ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi... "
Thưa cô, không phải lỗi bạn ấy đâu ạ... "
“ Thưa, nhưng mà tại Malfoy... "
“ Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay. "
Khi giáo sư và Harry đi về phía toà lâu đài. Diana tuồn qua đàm nhà Gryffindor, cô lí nhí nói với cậu bé tóc đỏ nhà Weasley:
“ Xin lỗi cậu, Weasley. Lúc đó chỉ là... Tôi không lường trước được việc xảy ra nên tôi đã... Báo cho giáo sư. Thật sự xin lỗi! " Nghe vậy, Weasley dịu giọng lại:
“ Không phải lỗi do cậu, Ewardson à. Tớ sợ Harry sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts. "
“ Chắc chắn cậu ấy sẽ không bị đuổi đâu. À suýt nữa thì quên, tôi là Diana Ewardson. Thủ tịch nhà Slytherin, tớ nghĩ sức của cậu ấy có thể thành Tầm thủ nhà Gryffindor ấy chứ! " Diana vô tình thấy được giáo sư nói cậu làm Tầm thủ và được tặng cây chổi Nimbus 2000.
“ Mình là Ronald Weasley, cứ gọi mình là Ron. "
“ Ai da~ Tớ mỗi lần đi ngang qua cậu toàn nghe cậu nói nhà Slytherin toàn mấy phù thủy hắc ám. Điều đó cũng đúng nhưng cậu đừng quên còn 1 / 3 học sinh nhà Slytherin đều là những phù thủy xuất sắc và vĩ đại như pháp sư Merlin ấy. " Diana nói khiến Ron cười ngượng. Hai vành tai và mặt cậu đỏ như mái tóc đỏ trên đầu của cậu.
“ Bồ nói giỡn hả? " Giờ ăn tối. Harry vừa ăn vừa thuật lại những gì cho Ron nghe những gì xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài.
Ron đang cắn dở một miếng bánh nhồi thịt bò và cật, quên béng cả nhai khi nghe Harry bảo là đã được chọn làm Tầm thủ.
“ Tầm thủ? Vậy là Diana nói đúng thiệt. Nhưng đời nào học sinh năm thứ nhất... Không đời nào... Bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất trong vòng... "
“ Một thế kỉ nay, " Harry vừa nheys bánh vô miệng mà vừa tiếp lời Ron. “ Anh Wood nói với mình như vậy. Mà Diana là ai vậy? "
“ Diana Ewardson, đứa Thủ tịch nhà Slytherin vô tình nó xin lỗi vì gọi giáo sư tới. Giờ chắc bồ phải biết ơn nó. "
Nó cảm thấy đói ngấu sau những chuyện ly kỳ xảy ra ban chiều. Ron thì quá ngạc nhiên mà thán phục, đến nỗi nó cứ ngồi há hốc miệng nhìn Harry.
“ Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biết nhe! Anh Wood muốn giữ bí mật. "
Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.
“ Giỏi lắm! "
George nói nhỏ vào tai Harry:
“ Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Tụi anh cũng ở đội banh mà – Tụi anh là Tấn thủ. Fred nói:
“ Anh nói cho em biết nhé, chắc chắn năm nay chúng ta sẽ giành được cúp Quidditch. Từ hồi anh Charlie ra trường, chúng ta mất luôn chức vô địch, nhưng năm nay đội mình chơi sáng láng cho coi. Em ohair chơi giỏi nghe Harry. Lúc nãy anh Wood thiếu điều nhảy cẫng lên khi báo cho tụi này hay tin em được tuyển vô đội.
George nói:
Thôi, tụi anh phải đi đây. Lee Jordan nói là nó vừa phát hiện được con đường bí mật dẫn ra khỏi trường. "
Fred bảo:
“ Tao dám cá đó là con đường phía sau bức tượng Gregory Ninh Thần mà hồi mới đi học tuần đầu mà mình đã mò ra. Thôi, hẹn gặp lại sau nha! "
Fred và George vừa đi khuất thì xuất hiện cái đám khó ưa: Draco với cặp Crabbe và Goylce kè theo.
“ Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu về với tụi Muggle? "
Harry mát mẻ đáp lời:
“ Trông mày có vẻ hùng dũng hơn nhiều rồi đấy! Xuống tới đất rồi mà, lại có mấy chú nhỏ vo ve bên cạnh. "
Dĩ nhiên là Vincent và Gregory không nhỏ chút nào, mà cũng không ưng động từ vo ve cho lắm. Nhưng bởi vì ở dãy bàn cao đẳng kia có các giáo sư ngồi ăn nên ‘ mấy chú nhỏ vo ve ' không dám làm gì hơn là ngầu mặt lên và bé ngón tay rằng rắc.
Draco thách:
“ Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào. Tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì? "
Ron chen vào:
“ Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai? "
“ Ê Crabbe, nửa đêm không mày?... Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khoá. "
Khi Draco đi rồi, Ron và Harry nhìn nhau. Cuối cùng Harry hỏi:
“ Đấu tay đôi kiểu phù thủy là sao? Còn đệ nhị nhân là cái gì vậy? "
“ À, đệ nhị nhân là người sẽ thay thế bồ trong trường hợp bồ bị giết chết. "
Giọng của Ron thản nhiên, ăn tiếp miếng bánh đã nguội ngắt. Bắt gặp cái nhìn của Harry, Ron vội thêm:
“ Nhưng giao đấu thật sự mới chết, tại lúc đó mới phù phép thật của phù thủy thật. Còn bồ với thằng Malfoy bất quá bươu đầu sứt trán là cùng chứ gì. Cả bồ với nó, có đứa nào đủ phép để hại nhau đâu mà lo! Mình cá là nó thách vậy cho bồ từ chối, cho mất mặt bồ chơi. "
“ Nhưng nếu tôi giơ đũa phép lên má không ra được phép lạ nào thì sao? "
Thì liệng đũa phép đi, dộng vô mũi nó. "
Chợt một tiếng nói:
“ Xin lỗi! "
Cả hai ngẩng đầu lên. Thì ra là Hermione. Ron bực mình:
“ Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta? "
“ Tôi đã nghe được câu chuyện của mấy bạn với Malfoy... "
" Ai bắt bạn nghe! " Ron lẩm bẩm.
“ ...Mấy bạn biết rồi đấy, mấy bạn không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Thử nghĩ đến chuyện nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu các bạn bị bắt mà coi! Mà thể nào mấy bạn cũng bị bắt. Mấy bạn không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ! "
“ Chuyện này không mắc mớ gì đến bạn. "
Harry đáp, và Ron bồi thêm:
“ Thôi nhé, chào! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro