Chap 8: Chuyến phiêu lưu lúc nửa đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luôn luôn như vậy, không ngày nào không có chuyện để lo. Harry nằm thao thức suy nghĩ trong khi Dean và Seamus đã ngáy o o (còn Nevile bị kẹt lại vì có đứa bị nghiêm trọng hơn nó. Vì Neville chỉ kiểm tra cơ thể xong ngủ thiếp quên đi về). Suốt buổi tối Ron đã ra sức cố vấn Harry, kiểu "Nếu nó nguyền rủa bồ, thì bồ cứ né là tốt nhất, bởi vì mình không nhớ chắc lắm về phép đỡ lời nguyền." Đây là cơ hội tuyệt vời cho giám thị Flich hay con mèo của ông – Bà Norris – tóm được hai đứa. Harry cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh, dám vi phạm thêm một nội quy của trường ngày hôm nay. Nhưng cứ nghĩ tới cái mặt vênh váo của Malfoy ẩn hiện trong bóng tối là nó lại hăng tiết lên – đây là cơ hội có một không hai để nó đánh tay đôi với thằng Malfoy cho nó biết mặt nhau. Một cơ hội như vậy Harry thấy khó mà bỏ qua được.
"Mười một giờ rưỡi rồi. Tụi mình đi là vừa."
Ron thì thầm gọi Harry. Hai đứa mặc quần áo vào , cầm cây đũa phép và bỏ qua căn phòng trên tháp cao, lẫn xuống từng bậc thang đi vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Ở đó, trong lò sưởi, vài hòn than còn le lói, khiến cho những ghế bành trông như những khối đen lù lù. Hai đứa sắp tới được cái cửa sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất:
"Tôi không ngờ bạn lại dám làm như vậy đó, Harry!"
Một ánh đèn lập loè. Đó là Hermione – cau mày giận dữ, trong bộ áo ngủ màu hồng.
Ron tức giận bảo:
"Mày hả! Đi ngủ đi!"
Hermione nạt lại:
"Tôi tính nói cho anh bạn biết rồi chớ! Anh Percy, ảnh là huynh trưởng, thế nào ảnh cũng ngăn vụ này lại. "
Harry không thể tin được trên đời lại có người nhiều chuyện như vậy. Nó bảo Ron:
" Đi thôi!"
Harry đẩy bức chân dung của Bà Béo qua một bèn rồi chui qua cái lỗ, ra ngoài.
Hermione không dễ gì bỏ cuộc. Con bé cũng chui ra theo, rít lên sau lưng Ron như một con ngỗng đang nổi khùng.
" Mấy bạn không biết nghĩ đến danh dự của Gryffindor hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Slytherin lại giành được Cúp Nhà. Công tôi trả lời đúng mấy câu thần chú Hoán đổi trong giờ giáo sư McGonagall, được điểm nào cho nhà Gryffindor là mấy bạn sắp làm mất hết.
" Đi chỗ khác!"
" Cũng được. Nhưng tôi bảo trước, rủi như ngày mai mấy bạn phải lên tàu về nhà thì ráng mà nhớ những gì tôi đã nói... Mấy bạn thật là...''
Nhưng cả bọn lại không ngờ tình thế lại ra nông nỗi này: khi Hermione quay lại bức chân dung của Bà béo để trở về phòng ngủ thì bức tranh đã trống trơn. Bà Béo đã đi chơi đêm và và thế là Hermione bị nhốt ở bên ngoài tháp Gryffindor. Cô bé la the thé:
" Bây giờ tôi biết làm sao đây?"
Ron nói:
" Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi."
Hai đứa vừa đi tới cuối hành lang thì Hermione đuổi theo kịp. Cô bé nói:
" Tôi đi với các bạn."
" Không được!"
" Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Flich bắt tôi à? Nếu thầy bắt được cá ba thì tôi sẽ khai thật là tôi cố ngăn mấy bạn lại, khi đó nhớ be bênh tôi nhe!"
Ron la lên:
" Bạn khùng rồi đó..."
Harry cắt ngang:
" Cả hai im đi. Tôi nghe có tiếng gì kìa!"
Tiếng gì đó nghe như tiếng khịt mũi. Ron hồi hộp, lấm lét nhìn trong bóng tối:
" Phải bà Norris không?"
Không phải bà Norris, mà là Neville. Nó đang cuộn tròn trên sân, ngủ gà ngủ gật, chợt giật mình khi ba đứa kia bò tới gần.
" Ôi may phước quá, các bạn tìm tòi hả? Tôi bị kẹt ngoài này cả giờ đồng hồ rồi. Tôi không sao nhớ được mặt khẩu để về phòng ngủ."
" Nói nhỏ nhỏ thôi Neville. Mặt khẩu là « Mõm heo », nhưng bây giờ có mặt khẩu cũng chẳng làm gì được, Bà Béo đã đi đâu mất rồi."
" Tay bạn sao rồi? " Harry hỏi.
" Bình thường." Nevile vừa nói vừa chỉ cho cả bọn xem.
" Tốt... À Nevile này, tụi này có chuyện đi đây một chút. Lát nữa gặp lại sau nhé!"
" Đừng... Đừng bỏ tôi một mình ở đây." Neville vừa kêu vừa lồm cồm bò dậy - " Tôi không muốn ở lại đây một mình đâu. Nam Tước Đẫm Máu đi qua đi lại chỗ này hai lần rồi."
Ron liếc đồng hồ rồi tức giận nhìn Hermione cũng Neville:
" Nếu hai đứa bây làm cho tụi tao bị bắt, thì tao sẽ không tha đâu. Ta sẽ học lời nguyền rủa tụi bây."
Hermione há miệng, có lẽ định đọc cho Ron nghe chính xác cách sử dụng lời nguyền ấy, nhưng Harry đã suỵt bảo cô bé im lặng, rồi dắt cả đám đi.
Đang yên đang lành thì cả đám suýt thót tim vì thấy một cái bóng đen. Hóa ra là Diana Ewardson, Ron và Hermione cùng nói:
" Thủ tịch nhà Slytherin, Diana Ewardson. Cậu làm gì ở đây vậy?"
" À, tớ định đi kiếm chút đồ ăn dự trữ trong túi không gian để phòng khi nào đói quá. Ngày nào mình cũng xuống nhà bếp lấy nên khỏi lo bị chết vì đói nữa!" Diana cười nói một cách thoải mái khác so với buổi sáng.
" Cho tớ đi chung với máy bồ được không? Tớ có thể nói giúp mấy bồ là mấy bồ muốn hỏi mình về nấy bài tập! Một cái cớ hay để các cậu không lo bị trừ điểm."
Thế là cả đám đều đồng ý với ý kiến của Diana. Chúng đi sát đọc những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa trên cao chiếu sáng thành từng sọc. Môi lần quẹo ở khúc quanh, Harry đều lo đụng đầu ông Flich hay bà Norris; nhưng may cho cả bọn, chúng không gặp ai. Bọn trẻ vội qua cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống.
Malfoy và Crabbe chưa có mặt ở đí. Những tủ kính đựng cúp pha lê lấp loat ánh trăng. Cúp, phần thưởng, dĩa và tượng bằng vàng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng. Harry cầm sẵn cây đũa phép, phòng trường hợp Malfoy nhảy xổ ra tấn công bata thình lình. Thời gian chậm chạp trôi.
Ron thì thầm:
" Nó tới trễ. Hay coi chừng nó chuồn rồi?"
Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến cả bọn giật thót người. Harry vội giơ cây đũa phép lên khi nghe tiếng nói. Nhưng đó không phải giọng của Malfoy:
" Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!"
Đó là giọng  thầy Flich nói với bà Norris. Cực kì kinh hoàng, Harry vẫy tay như điên, ra hiệu cho bốn đứa kia phóng chạy thật nhanh. Chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng ông Flich. Tấm áo của Neville vừa kịp khuất bóng thì ông Flich vào đến phòng Truyền thống.
" Chắc chắn tụi nó trốn đâu đây."
Harry thì thào với mấy đứa kìa: " Lối này!" . Cả bọn điếng hồn bò dọc phòng triển lãm dài thông, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giảm thị Flich vang lên càng lúc càng gần. Neville bỗng ré lên hoảng hốt rồi ù té chạy. Nó bị trượt, hai tay vội bám lấy eo Ron và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy.
" CHẠY!" Harry gào lên, cả năm đứa nhắm mắt mà chạy tuôn ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem giảm thị Flich có đuổi theo không. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Harry và Diana dẫn đầu, không cần biết mình đang ở đâu, hay chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa chú, cách phòng Truyền thống, cả mấy dặm.
Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển.
" Chắc thoát ổng rồi."
Nevile gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển, ôm lấy ngực:
" Tôi.. đã... Báo..."
Ron nói:
Mình phải quay về thâp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt."
Hermione nói với Harry:
" Malfoy nó lừa bạn! Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Chắc nó bắn tin cho thầy Flich nên thầy mới biết có người trong phòng Truyền thống."
" Lúc chiều tớ nghe bọn họ thủ thỉ với thầy Snape rồi lão đó mới bắn tin cho thầy Flich. Tớ biết nó lừa bạn nên tớ nhân lúc đi lấy đồ ăn thì đi theo đảm bảo sự an toàn của bạn. Dù sao thì Thủ tịch có quyền lực nhiều hơn Huynh trường gần như tow có thể so với Thủ linh Nữ sinh." Diana nãy giờ im lặng gió mới cất tiếng.
Harry nghĩ Hermione và Diana nói đúng, nhưng nó không chịu thừa nhận chuyện đó.
" Thôi, đi nào!" Nó nói.
Nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng run cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.
Đó là Peeves. Nó liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kì, rồi bật cười the thé.
" Làm ơn im đi Peeves. Anh làm tụi này bị đuổi học mất!"
Peeves cười sằng sặc:
" Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà... Chà... Chà, quậy phá, quâyi dữ qf nghe! Tụi bây bị bắt xho mà coi!"
" Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt."
Peeves lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:
" Phải báo cho thầy Flich biết chớ. Phải bảo thôi. Đó là muốn tốt cho tụi bây thôi , có biết không?"
Ron nổi quạu:
" Tránh ra!"
Nó xô Peeves ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Peeves rống lên:
" CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÔ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA CHỦ!"
Chuồi qua bên dưới Peeves, cả năm đứa chạy bân mạng, thằng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cảnh cửa. Cửa khoá. Diana mau chóng rút đũa phép ra. Gõ vào ổ khoá đọc thần chú:
" Alohomora (thần chú mở cửa)"
Tức thì ổ khoá bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng.
Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Flich hỏi Peeves:
" Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên."
" Ông phải nói 'Làm ơn, Peeves!'"
" Đừng lôi thôi nữa, Peeves ! Nói ngay chúng ở đâu?"
Giọng Peeves ngân nga trông thật nóng máu:
" Không nói 'làm ơn' thì khỏi trả lời!"
" Thôi được... Làm ơn."
" Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói 'Làm ơn' mà. Ha ha haaaa!!!"
Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầy Flich liên tiếp xỉ vả.
Bên này cánh cửa, Harry thì thầm:
" Ổng nghĩ là cánh cửa này khoá. Chắc tụi mình thoát rồi... Buông ra nào Neville!"
Cho đến lúc ấy, Neville vẫn túm chặt áo của Harry.
" Cái gì chứ?"
Harry xoay người lại và thấy rõ  " cái gì" là cái gì. Trong tích tắc ấy, nó tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, dây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong một hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái hành lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.
Trước mặt bốn đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăn nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhểu thòng lòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.
Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và Harry đoàn ra lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa chết, ấy chính là vì chính con quái vật hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ. Nhưng phút bất ngờ qua nhanh, con quái vật gầm gừ một tràng như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ của nó có ý nghĩa gì. Diana chỉ cười nhẹ với bọn họ, nói:
" Tui phải xuống hồ Đen về kí túc xá trước khí mọi người tìm tôi. Chúc may mắn!"
Diana mở cửa ra rồi khuất bóng, cô dùng bóng thân nhỏ mà lách nhẹ qua rồi cô chạy tăng tốc so với bình thường. Tiếng chân của cô rất nhẹ nhàng nên chẳng ai nghe thấy. Diana đến trước bức tường đá lớn. Diana nói lớn:
" Vinh quang"
Bức tường đá tách đôi, để lộ ra một cầu thang. Đi hết cầu thang, phòng sinh hoạt nhà Slytherin màu chủ đạo là xanh lá và bạc hoà vào nhau. Diana mệt mỏi đi về phòng của Thủ tịch.
" Mật khẩu?"
" Tham vọng"
Đó là mật khẩu riêng mà cô tự đặt để gợi nhớ đến nhà Slytherin. Cô bước vào trong, xoã mái tóc dài màu nâu trà lúc này thắt hai bím. Cô nằm bệch xuống giường, ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro