3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



---------------into the story ----------------

Chiếc xe sang trọng được đỗ ở một biệt thự uy nghi, rộng lớn. Trong sân đang có một thân ảnh cao lớn đang bế một cậu nhóc đó không ai khác là Bảo Khánh. Cách cửa to sừng sững được mở. Hai bên là hai dãy người làm đang cúi đầu kính trọng. Tất cả đồng thanh

" chào cậu chủ "

Hắn không đáp vội bế cậu lên phòng. Đặt cậu trên chiếc giường êm ái, hắn lay người cậu.

" nhóc, nhóc ơi! "

Đôi mắt mệt mỏi hé mở. Đang chăm chú nhìn hắn

" Anh... anh là ai? "

Hắn mỉm cười đáp

" Anh cứu nhóc đấy! Sao khuya rồi lại còn ngoài đường thế kia. Ba mẹ nhóc đâu? "

Nói đến đây mặt cầu trầm xuống. Câu nói ấy vô tình kéo những giọt nước mắt rơi xuống.
Hắn vội hỏi

" sao thế? Anh làm nhóc buồn sao? "

Thấy con người kia càng nức nở hơn. Hắn vô thức ôm cậu vào lòng. Xoa tấm lưng bé. Điều này từ trước đến giờ hắn chưa làm cho ai. Ngay cả Tuấn Anh là người bạn thân nhất của hắn mà hắn vẫn chưa làm. Hắn ôn nhu nói với cậu:

" nói anh nghe, chuyện gì đã xảy ra với nhóc "

Cậu như đã bình tĩnh hơn. Giọng nói đau buồn kể cho hắn nghe mọi việc. Hắn nghe xong chỉ biết lắc đầu mà than trách " tại sao lại trúc mọi sự cay đắng và cậu bé đáng yêu như này chứ"
Hắn dịu dàng xoa đầu cậu nói.

" sao phải ủ rũ thế này? Mà không tìm cách trả thù cho mẹ nhóc?

Cậu ngây ngóc nhìn, nhỏ giọng hỏi

" làm cách nào hả anh? "

" trước hết, nhóc phải học thật giỏi để sau này gầy dựng lên một cơ ngơi lật đổ những gì ông ta đã làm được và..."

  Cậu vội nói

" và cho ông ta nếm trải được mùi vị đau khổ. Những gì ông ta đã làm với mẹ em "

" đúng, nhóc giỏi lắm. Đã ăn gì chưa?"

Cậu lại chu đôi môi đỏ hồng ấy lên trả lời anh

" dạ chưa. Nhưng mà em không muốn về nhà"

Hắn béo má cậu. Đôi má trắng trẻo lập tức hồng lên trông rất là dễ thương a~. Rồi nói

" anh có bắt nhóc về đâu. Đi, anh dẫn xuống bếp ăn há"

Cậu vẫn còn chưa tiêu hóa được hết những câu hắn nói. Cứ ngây ra nhìn hắn. Rồi vội đi theo vì bụng cậu đã kêu réo đòi ăn rồi.
~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~~

Buổi ăn tối kết thúc ngập tràn tiếng cười nói, vui vẻ của cậu và hắn. Hắn hôm nay thật lạ. Lâu lâu nhìn cậu lại cười như một kẻ ngốc.
...."vì đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu"
Bây giờ cũng đã hơn 10h hắn thúc cậu đi ngủ.

" bé con ơi, đi ngủ nào "

" nhưng...em ngủ ở đâu"

Hắn vừa dọn dẹp bàn học vừa nói

" phòng kế bên phòng anh "

Cậu lại bị đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

" em ngủ một mình sao? Hoi hong được đâu"

Đôi mắt ấy là gì? Cậu là đang muốn làm nũng với hắn sao? Hắn nhìn cậu, bỗng cả cơ thể mềm nhũn. Nè đừng có đánh yêu như thế~
Hắn lấp bấp nói

" ờ... Nếu vậy thì nhóc ngủ cùng anh cũng được "

Cậu khoái chí cười, rồi lại thắc mắc.

" sáng nay em phải đi học "

" anh đưa nhóc đi, cặp sách sáng mai anh sẽ mua. Từ giờ nhóc ở với anh. Giờ thì nhóc ngoan đi ngủ. Mai còn đến trường "

Cậu cười tít mắt, rồi nói

" dạ vâng~"

Thoăn thoắt bay lên chiếc giường mà say giấc. Anh ở đây mỉm cười

" người ta đối xử với em tệ như nào. Anh hứa sẽ trả lại. Vì em là của anh. "
Hắn bước đến chiếc giường nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu. Xoa đầu rồi hôn nhẹ lên chiếc má căng tròn kìa.

" bắt gặp anh hôn trộm Tuấn nha "

Cậu cười ma mị nhìn anh. Anh bối rối chẳng biết thế nào. Thôi thì đắp chăn lại vờ ngủ vậy

" tên Tuấn sao? Tên đẹp đấy! "

-----------------------------

Những tia nắng lẻn loi đáng thức chú mèo nhỏ đang say giấc trên giường cọ nguậy thức dậy.
Cậu ngồi dậy, đưa tay lên day day đôi mắt bé xíu kia.

* cạch*

Là tiếng mở cửa của hắn. Thấy cậu thế hắn nói.

" Làm vệ sinh cá nhân đi. Rồi xuống ăn sáng. Anh đưa nhóc đi học"

Vừa nói vừa đưa bộ đồng phục cho cậu.

" dạ vâng~"

cậu lễ phép trả lời.

Hắn thay đồ ở ngoài. Tiện ngồi đó chờ cậu xuống ăn sáng.

Cậu bước ra khỏi cửa. Giật mình nhìn hắn.
Hắn mặt sơ mi trắng, quần đen mang một đôi vans đơn giản nhưng khí chất lại ngời ngời thế kia. Hắn đến cập cổ cậu đùa

" anh đẹp quá nên nhóc nhìn à! Xuống ăn sáng thôi "

------------

Hắn chở cậu đến trường bằng moto. Trước khi cậu vào lớp hắn vẫn căng dặn

" học ngoan nha. Chiều anh đón nhóc về"

"  dạ vâng "

Trước khi đi cậu không quên kéo cổ hắn xuống. Thơm lên đôi má hắn nói:

" anh đi học vui vẻ"

Hắn mỉm cười rồi chạy vụt đi mất dạng.
Cậu bước vào khuôn viên trường đã thấy một thân ảnh quen thuộc

" Liam ơi"

Liam chạy lại phía cậu nói.

" chào cậu. Tớ tìm cậu nảy giờ. Tuấn này"

Cậu ngây ngô trả lời

" sao? "

Liam buồn bã nói.

" tớ sấp chuyển nhà rồi. cũng sẽ chuyển trường. Tớ sẽ không đi học cùng cậu nữa"

" vậy à"

Cậu mỉm cười đặt tay lên vai Liam an ủi.

" chúng ta vẫn giữ lên lạc với nhau mà. Đừng buồn. Tình bạn của tớ và cậu là bất diệt. Yên tâm nha. Chúng ta vào lớp thôi. Hôm nay có kiểm tra đấy."

" vâng"

Rồi cả hai bước vào lớp. Nói thế thôi chứ cậu tiết lắm. Cả lớp chỉ có một mình Liam chơi với cậu. Còn lại là kì thị cậu vì cậu có một nước da trắng như mấy bạn nữ. Liam lúc nào cũng đứng ra bênh vực cậu. Liam đi rồi thì biết sao đây. Haizz
------------------------

"Mày bị thần kinh à. Sao cứ lâu lâu là cười thế"

Giọng nói cộc cằn ấy của Tuấn Anh. Hắn nghe thế vội đáp

" Chỉ là ... nụ hôn ấy...      "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro