phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: cô hầu gái Mana.

Sương sớm tản mát theo một mùi mặn và tanh của biển, nhưng nếu ai không bị bệnh thì hẳn ngửi được mùi máu tanh tản mát ra xung quanh, trên một con thuyền màu đen tuyền, một cô gái mặc bộ đồ đỏ tươi đang cầm một thanh kiếm , thanh kiếm màu sáng trắng còn đang vương vài giọt máu li ti, cách xa đó là một bóng đen đang đứng, dựa lưng vào cột buồm nhìn ra xa, mặt trời đã bắt đầu hé trên mặt biển, mang theo hơi lạnh của sáng sớm, làn sương hơi âm u, chợt làn nước cuộn lên những luồng sóng khác thường trên mặt biển im lặng, cô gái mặc váy đỏ khẽ nói _chủ nhân, nên rời đi, cá mập sẽ tới nhanh.

_cá mập? Cho chúng chết cùng luôn, đừng để sót lại thứ gì_ bóng đen đó nói giọng nhỏ, cô gái mặc váy đỏ rồi gật nhẹ nói to_di chuyển, thả độc.

_vâng thưa thuyền trưởng_ giọng nói cất từ trong khoang thuyền vọng ra, không lâu sau, con thuyền từ từ chuyển từ trạng thái bất động sang trạng thái từ từ rời khỏi chỗ đứng, nó vượt qua những thi thể nổi trên mặt biển, những bãi máu tanh đang hòa vào nước biển, vài kẻ còn chưa chết hẳn đang cố ngoi lên, nhưng không lâu sau đó chúng bị những làn sóng nổi nuốt xuống lòng đại dương, con thuyền đi được một đoạn xa thì người mặc áo đen nói_thả thuyền, ta sẽ rời đi.

_vâng thưa chủ nhân_ bóng người áo đỏ lập tức đi tới boong thuyền, hai tay nâng một cái thuyền nhỏ, thả xuống, rồi từ từ kéo dây nâng, cái thuyền nhỏ được thả xuống biển, khi cái thuyền nhỏ đã nằm ở ven thuyền lớn thì bóng đen đó nói_cần tăng cường duy trì con đường tin tức của ta.

_dạ.

_đi thôi Pearl!_ bóng đen đó khẽ nói rồi nhảy khỏi thuyền lớn, khi bóng đen đó vừa đáp xuống thuyền nhỏ thì một bóng trắng đã nhảy đáp xuống cạnh bóng đen đó một cách duyên dáng, rồi tự động cởi bỏ dây cột thuyền, cầm chèo, chèo mái , con thuyền nhỏ từ từ rời đi, khi đó cô gái mặc bộ đồ màu đỏ mới đứng dậy quay vào boong thuyền _nhổ neo về quán rượu.

_vâng thưa thuyền trưởng_giọng nói to vang lên, rồi từ dưới khoang thuyền, một thanh niên đi lên, hắn có dáng người to lớn, khuân mặt bặm trợn, hắn có đôi vai như vai gấu, thô thiển, nhưng đôi mắt rất hiền, hắn cúi mình_Thuyền trưởng, nước tắm đã chuẩn bị rồi ạ.

_giữ con đường tin tức, có vẻ như phu nhân định dùng nó vào việc đặc biệt, hãy để ý, xem có gì lạ thì thông báo, đảm bảo nó an toàn và thông suốt, kẻ nào nhắc tới tên của ta, không được phép giết, mà đem tới gặp ta.

_dạ thưa thuyền trưởng.

Lúc đó con thuyền nhỏ đã đi tới gần một hòn đảo nhỏ, trên thuyền bóng trắng đó vẫn chèo thuyền, đó là cô gái có khuân mặt trẻ con, dễ thương và vô hại, cạnh cô gái là một phụ nữ đã mặc bộ váy đơn giản nhưng tạo nên vẻ quý phái khó tả, tuy nhiên từ người phụ nữ đó vẫn toát ra vẻ lạnh lùng quẩn theo mùi máu tanh. Cô gái áo trắng đột nhiên nhìn ra phía mặt trời_ phu nhân!

_ta mơ thấy con bé, không biết nó có chuyện gì hay không.

_ tiểu thư ạ?

_không, một người khác.....hôm nay có để ai chạy thoát?

_không ạ, đúng 150 người, tôi đã đếm đủ, phu nhân đừng lo lắng.

_dám cướp lương thực của gia tộc Kratos, chúng chưa đủ để ta ra tay.

_vậy sao phu nhân đích thân đến?

_lâu không xem Lavender làm việc, với lại muốn xem có tin tức gì của con bé không, hóa ra ta lo lắng quá! Có lẽ lâu rồi, ta nhớ nó.

_nhớ thì phu nhân có thể đến thăm.

_có lẽ vậy, ta sẽ sắp xếp_ bà mỉm cười, con thuyền nhỏ đã cập vào một bãi cát, cô gái áo trắng nhảy lên bờ một cách nhanh nhẹn và đáp xuống bãi cát, đồng thời tay cũng kéo mạnh con thuyền nhỏ, con thuyền trượt vào bờ, leo lên bãi cát một cách êm du, sau đó thì người phụ nữ bước xuống thở dài_ mùi máu tanh quá!

_về thôi ạ!_ cô gái mặc đồ trắng dẫn đường tiến sâu vào hòn đảo nhỏ, phía bên kia đảo có một con thuyền lớn đang đợi họ.

Khi đó, ở một nơi khác.

Buổi sáng hôm nay là buổi sáng đẹp trời, cô hầu Mana nghĩ vậy rồi bưng chậu nước rửa mặt vào phòng ngài quận công Dalus, mái tóc trắng bồng bềnh sau lưng, khuân mặt hồng mang đầy vẻ sức sống cùng chút e lệ, đôi mắt tròn to đen láy đem theo chút mông lung, dáng người tròn lẳn và một bờ vai mảnh khảnh kết hợp với bộ đồ màu đen khiến nhiều người tưởng lầm cô là một tiểu thư, đẩy cánh cửa gỗ nhẹ nhàng ra, cô đi vào, đặt chậu nước vào cái giá gỗ trên bàn rồi quay ra vén mành lên, một ngày đẹp trời với tiếng chim ríu rít, gió lay nhẹ, mặt trời đã lên từ xa, hoa quanh khu vườn đã hé nở, mùi thơm thoang thoảng khiến cho khu vườn mang theo vẻ mê mang tuyệt đẹp.

Nhón chân tới cạnh giường, Mana nhìn ngài Dulas đang ngủ ngon khẽ gọi _ ngài Dalus!

_buổi sáng tốt lành Mana!_ giọng yếu đuối vang lên, rồi đôi mắt ngài quận công mở ra, khuân mặt già nua có vẻ mệt mỏi của bệnh tật và năm tháng nhưng vẫn còn lưu giữ vẻ cương nghị của một người từng trải, một tướng quân uy dũng, cao ngạo, một con người đầy tài trí.

_hôm nay thời tiết rất đẹp, cháu định mang ngài ra vườn một chút, chúng ta sẽ ăn cháo vào buổi sáng, ngài thấy cháo yến mạch thế nào?

_tất cả nghe theo cháu_ ngài Dulas cười nhẹ rồi vươn tay, Mana đỡ lấy tay ngài Dalus, dìu ngài dậy, lấy khăn ấm cho ngài Dulas lau tay, một cái khác cho ông lau mặt, xúc miệng, chải đầu, mặc quần áo ...sau đó cô quay ra dọn giường, xong đâu đấy thì Mana đỡ ngài Dulas đi ra vườn, tuy có khó khăn trong việc di chuyển nhưng Mana rất khéo léo trong việc giúp ngài Dulas đi qua cửa, xuống vườn, vào chòi nhỏ trong vườn , sau đó đặt ngài Dulas ngồi xuống cái ghế êm ái, Mana cười nhẹ_cháu sẽ trở lại với đồ ăn sáng.

_gọi Dlacup sang ăn sáng với ta, cháu chuẩn bị thêm ít trà nữa nhé.

_dạ_ Mana chạy nhanh vào lâu đài, vừa tới cửa thì một người đàn ông ngoàii 40, ăn mặc lịch sự đã đi ra nhìn Mana cau mày_ ngài Dulas ra vườn?

_ngài Dulas muốn ăn sáng với cháu trai của ngài trong vườn, tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng, chúc một ngày tốt lành ông quản gia.

_tôi sẽ gọi ngài Dracup ngay_ ông quản gia đi vào.

Tòa lâu đài tuy rất lớn nhưng riêng khu giáp với khu vườn sau là nơi ở của quận công Dalus, đó là nơi yên lặng và thoải mái, chỉ có cô hầu gái và ngài Dalus, không phải vì hơn một trăm người hầu trong lâu đài không ai muốn tới đó hầu hạ ngài Dulas , mà quận công Dulas sinh thời không tin người, rất không tin người nhưng chỉ hai mẹ con cô hầu Mana thì khác, có nhiều tin đồn về hai mẹ con cô hầu gái này, khi mẹ cô gái còn sống, ngài quận công chỉ tin bà, khi bà mất thì ông chỉ tin cô, có nhiều người cả gan đoán cô hầu có thể là con riêng của ngài quận công hoặc giả ngài quận công rất yêu mẹ cô gái.

Nhưng ông quản gia thì không suy đoán như vậy, có lẽ vì nguyên nhân sâu xa gì đó, ông không thể đoán, nhưng hai nguyên nhân đó thì không, thứ nhất, ông biết phu nhân quá cố Dulas, người mà ngài Dulas yêu quý hơn mạng sống của mình, nói đúng hơn là cô gái duy nhất ngài Dulas yêu, mặt khác ngài Dulas là con một, nên rất hiếm con cháu, nếu có một đứa con riêng, thì ngài ấy sẽ bằng mọi giá bảo vệ và yêu thương nó, sẽ không để nó " ngoài dã thú".

Gõ nhẹ cánh cửa gỗ đen ngòm và to lớn nặng trịch, ông quản gia chờ đợi, không lâu sau thì một giọng nói lạnh tanh vang lên_mới sáng sớm có gì vậy?

_Thưa ngài công tước, quận công mời ngài ăn sáng trong vườn.

_biết rồi_ giọng trả lời, ông quản gia thở phào và quay người đi ra, hành lang vắng tanh không một bóng người, thế nhưng ông vẫn cảm giác có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, đường tới cửa phòng ngài công tước không dễ chút nào.

Trên bàn, chỉ có món súp còn nóng hổi, một đĩa bánh, một đĩa hoa quả và hai ly nước gì đó đục đục, trên bàn là một lọ hoa, nhìn hoa thì có vẻ như được cắt ở trong vườn, cái bàn nhỏ xinh xinh rất hợp với lọ hoa, không khí trong vườn rất mát mẻ, cô hầu Mana khẽ lấy khăn ăn đeo cho ngài Dulas rồi đứng cạnh đó, ngài Dulas cười nhẹ rồi nhìn ra lối đi vào, ở đó xuất hiện một chàng trai cao gầy, khuân mặt nhỏ và hơi dài, mũi cao, miệng xinh xắn cùng với đôi mắt sắc lạnh, mái tóc đen dài, mượt được cột bằng chuỗi ngọc sau lưng, mặc vẻ tùy tiện nhưng tỏa ra sự lạnh nhạt, ngài Dulas cười nhẹ_ không làm phiền cháu vào buổi sáng chứ? Ta nghĩ tối qua cháu về muộn?

_ cơn bão làm hai thuyền buôn hỏng nặng.... ông có chuyện gì muốn nói với cháu sao?

_ ăn cháo với ta một chút, ông già này có chuyện gì tìm cháu ngoài việc di chúc chứ?_ ngài Dulas cười, cô hầu Mana kéo ghế cho ngài công tước rồi bắt đầu múc súp vào hai đĩa trên bàn.

_ ông có gì nữa cho cháu sao?

_có chứ?_ngài Dulas cười nhẹ_ khi ta mất ta nghĩ rằng con phải chăm sóc cho Mana, nó là người có thể tin tưởng nhất của ta, ta để lại cho nó, ta hy vọng nó được sống hạnh phúc tới cuối đời.

_ông muốn cho Mana hầu hạ con?

_đúng, hầu hạ mà không phải là tình nhân hay bất kì cái gì, không được coi như là một quân cờ.

_nếu cháu làm thì sao?

_cháu sẽ mất đi một thứ quý giá.

_dạ, cháu biết.

_ngoài ra, ta nghe nói cháu có một kế hoạch lớn, ta không biết cháu thực hiện tới đâu và bằng phương pháp nào, nhưng có một điểm cháu cần lưu ý.

_xin ông nói rõ.

_không được động tới phu nhân Invidial.

_vợ của công tước xứ Arial.

_đúng.

_ bà ta có gì đặc biệt sao? Theo tư liệu và nhiều nguồn tin con được biết, người phụ nữ này xuất thân thấp kém, không có gì đặc biệt....ông có nỗi sợ hãi với các cô hầu gái?

_đừng xem thường những cô hầu gái_ ngài Dulas nhìn cháu trai, vẻ mặt rất nghiêm trọng và mang theo vài phần cảnh báo_ta biết cháu không tin một cô hầu gái như phu nhân công tước xứ Arial có thể làm gì đó cản được cháu, nhưng cháu phải biết rằng, ta chưa bao giờ làm việc vô nghĩa cho cháu.

_ông từng gặp bà ấy.

_một lần,...ta nghĩ thêm chút đường hay mật ong vào trà thì thơm hơn, ta chán sữa rồi Mana_ ngài Dulas đang cầm ly sữa định uống, chợt thở dài, Mana chun mũi, nàng nhìn quận công vẻ khó xử_ nhưng ...thôi được, chỉ hôm nay thôi, cháu sẽ uống sữa thay ngài, trà mật ong với bạc hà vậy được không ạ.

_chỉ có Mana là biết ta thích gì_ ngài Dulas nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cô hầu rồi quay lại nhìn cháu trai_ mẹ của Mana có trực giác rất tốt, một đôi mắt trong veo có thể cảm nhận được hàng vạn đôi mắt khác, đó là đánh giá của cô ấy với phu nhân Invidial, bà ấy cho rằng kẻ duy nhất mà ta phải biết tránh.

_Mana có thừa kế từ mẹ?

_không, ta chưa nhận biết gì về năng lực của con bé, nhưng nói tới tín nhiệm, chỉ con bé là người ta có thể giao tính mệnh cho, hãy biết tôn trọng những gì ta để lại cho con.

_cháu biết thưa ông.

_ngoài ra, bên cạnh phu nhân Indivial có một cô gái nữa, cô gái ấy thân phận là gì ta không biết, nhưng nếu con gặp, phải cẩn thận.

_mẹ của Mana nói?

_ phải, lúc đó mẹ của Mana nhìn thấy người phụ nữ đó, bà ấy miêu tả người phụ nữ này là " quỷ tới từ địa ngục".

_hửm? Nói như thế nào.

_thông minh xinh đẹp, tàn nhẫn nhưng lại có sức hút, đó là miêu tả của bả ấy dành cho người phụ nữ này, đó là những lời xa xỉ nhất trong cuộc đời của bà ấy.

_cháu sẽ cẩn thận thưa ông.

_ ôi! Mùi mật ong đây rồi!_ chợt ngài Dulas kêu lên, cô hầu Mana bê ra một khay có hai tách trà lớn, đặt lên bàn cô cười nhẹ_có tiểu thư Landi đang đợi ngài công tước, quản gia nhờ tôi thông báo cho ngài.

_ừm_ ngài Dracup tỏ vẻ đã biết, tay nhón một cái bánh rồi đưa lên miệng_ mùi gì thơm vậy?

_ mùi quế, ngài ăn ít thôi, thêm tách trà sẽ tốt cho cơ thể của ngài, ngài không nên uống nhiều rượu, nếu có thể ngài uống hết ly sữa này đi, như vậy tốt hơn_ Mana ngó qua ly sữa còn nguyên trước mặt ngài công tước, ngài công tước cau mày nhưng cũng bê lên uống một hơi.

_cháu lại bắt nạt thằng cháu ta rồi, nhưng đúng là nó không nên uống nhiều rượu_ ngài quận công cười nhẹ nhìn Mana_ sau này chồng cháu sẽ mệt vì cháu thôi! Cháu biết không? Cháu nói rất nhiều.

_chồng cháu sẽ thích tính nói nhiều của cháu.

_ừ, có lẽ vậy.

_đó là sự thực mà.

_ừ.

_ngài không nên bỏ lại súp_ Mana nhìn vào cái đĩa của ngài quận công, ông khẽ cười lắc đầu_ được rồi Mana, hôm nay cho ta lười một hôm nhé, ta muốn đọc sách, cháu chuẩn bị cho ta một ít hương thơm, ta muốn tắm vào buổi tối, và đốt trong phòng.

_dạ, vâng ạ_ Mana lại đi vào, ngài quận công nhìn theo Mana cười nhẹ_ giá như ta có đứa cháu gái như nó, ta sẽ không lo lắng con cô đơn một mình khi ta ra đi.

_đáng tiếc cha mẹ cháu mất sớm.

_vậy thì nhanh lấy vợ đi.

_ngài chỉ cho cháu lấy một vợ, lại không cho lấy lung tung, bắt chọn lựa kĩ..ngài thật là.

_thằng ranh này, cháu để ý tới ý kiến của ta sao? Đúng thật là, nếu ăn xong rồi thì vào với cô gái xinh đẹp của cháu đi, nhớ kĩ lời ta dạy.

_vâng, thưa ông nội.

_đi đi_ ngài Dulas nhìn cháu trai cười, ngài Dracup đi ra ngoài sau khi uống song ly sữa, nhìn tách trà, thở dài rồi bưng theo, tuy Mana hay hấp tấp và chẳng chín chắn tí nào nhưng về kết hợp hương liệu, thực vật, đồ ăn tốt cho sức khỏe thì cô gái này được thừa hưởng từ mẹ mình, rất tốt, từ khi cha mẹ của ngìa Dracup mất đi, khi đó ngài Dracup bị thương nặng và được ngài quận công tìm thấy, ông đã mất nhiều thời gian để chăm sóc đứa cháu trai này thành được như bây giờ, nhưng khi đó, người mà ngài Dracup tiếp xúc nhiều nhất chỉ có hai mẹ con cô hầu gái này và ngài quận công, ngài Dracup hiểu rằng quận công sau khi con trai mất chỉ tin tưởng ba người, công tước, và mẹ con cô hầu gái, sau khi bà hầu gái mất đi, đứa con thừa hưởng công việc từ mẹ, hồn nhiên, tận tụy và....rất vô tư.

Chương 2: kế hoạch bắt đầu.

Mặc song bộ quân phục, công tước Dracup đi ra khỏi phòng, từ trong góc phòng đi ra hai bóng người cao lớn theo sau, tới cửa phòng khách thì ngài Dracup khẽ cười nhẹ, một cô gái ăn mặc sang trọng, mái tóc dài vàng được tết và cuộn sau gáy, cài hoa và chuỗi ngọc, nhìn nàng thanh thoát , quý phái và có nét cổ điển, thấy chủ nhà đi ra, cô gái đứng dậy khẽ cúi mình_ngài công tước.

_xin lỗi làm tiểu thư đợi lâu.

_cảm ơn vài ngài đã chịu gặp_ tiểu thư Landi nhìn ngài công tước bằng đôi mắt vàng nâu, kiên nghị và phang phảng nỗi buồn xa xăm.

_tiểu thư tới đây là đã có quyết định?

_dạ vâng, thay mặt gia tộc Dilopa, tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này và xin ngài yên tâm, lòng trung thành của tôi sẽ được chứng minh bằng mạng sống của gia tộc.

_tốt, ta thích làm việc với người thông minh_ ngài công tước ngả người ra ghế nhìn về phía đối diện với mình, ông quản gia đi ra mang cho ngài công tước một tách trà kèm theo mùi bạc hà thoang thoảng.

Đợi ông quản gia đi ra ngài công tước mới lặng lẽ thưởng thức tách trà rồi lạnh nhạt nói_ yêu cầu của tiểu thư, ta sẽ cố đáp ứng.

_tôi chỉ mong Lala hạnh phúc, tôi biết không ai là thoát khỏi tính toán của ngài, nhưng xin hãy nhẹ tay với con bé, phần con bé, tôi sẽ hoàn thành.

_được, ta đáp ứng, với một cô gái như tiểu thư, ta có chút ít tôn trọng.

_cảm ơn ngài, hy vọng trong tương lai ngài có thể tìm được cô gái mà ngài thực sự yêu.

_ta có thể coi đây là lời chúc phúc?

_không, mà lời khuyên, bởi vì nếu như tìm được cô gái như vậy, thì cô ấy sẽ không yêu ngài, yêu đơn phương so với thứ tình cảm khác thì là một thứ rất không thú vị.... ngài hãy bảo trọng.

Nhìn bóng tiểu thư Landi khuất trên xe ngựa, ngài công tước tựa lưng ra ghế , ánh mắt lạnh lùng mang theo chút sát khí, cô gái này là kẻ mà ngài Dracup tốn không ít công sức mới có thể thu phục được, bình định cả vùng rộng lớn Makun cần có quân cờ chìm, mà quân cờ đó phải là kẻ phù hợp, tiểu thư Landi hoàn toàn phù hợp.

Nhưng hoa đẹp thì thường có gai, những cô gái xinh đẹp nơi đây thì không cần nài Dracup mất nhiều công sức, nhưng cô gái này lại khác, sinh ra trong một gia tộc không lớn, nhưng ít được biết tới, bởi vì bản tính thích yên lặng, không thích tranh đua, cũng không muốn có một cuộc sống xa hoa, nhưng hoàn toàn thông minh và biết thời thế, là quân cờ mà ngài Dracup tốn công sức để đưa đi làm con bài chìm, nắm toàn bộ vùng Makun, đó là việc mà không ai sẽ nghĩ tới trừ ngài Dracup.

_ kiếm một kiếm sỹ theo sau bảo vệ, tốt nhất kẻ đó xuất thân từ gia tộc Dilopa, và trung thành với riêng cô ta thôi.

Ngài Dracup nói, phía sau tấm rèm có một người đi ra, lặng lẽ, ngài Dracup thở dài nhìn lên bờ tường, ở đó có một bức chân dung rất lớn, đó là chân dung của phu nhân bá tước Mundu, cũng là mẹ của ngài công tước, bà xinh đẹp, thông minh, hiền hậu, nhưng mất sớm.

_thưa ngài, ngài quận công đã đi rồi_ chợt giọng nói vang lên, ngài Dracup quay lại, cô hầu Mana đứng ở cửa phía sau, hai mắt hơi hồng nhưng long lanh, tay hơn run run nhưng giọng nói dõng dạc, ngài Dracup bật dậy sau đó, hai bàn tay nắm chặt, mắt nhìn lên trên trần nhà, đây là lý do chính mà ngài quận công gọi mình về sao? Ngài Dracup thì thào " ông nội".

Ngài quận công ra đi rất thanh thản, trên ghế đọc sách vẫn còn cầm quyển sách đang đọc dở, cạnh bàn là một tách trà vẫn còn ấm, một chút bánh ở đĩa và khuân mặt vẫn như ngủ say, vô lo, quận công đi vào nhìn căn phòng, chợt nhận ra rằng, đây là một căn phòng ấm áp, từ sau khi công tước tiếp quản gia tộc, quận công từng bước trao hết quyền lực cho cháu trai, lui về phía sau, đầu tiên còn giúp đỡ việc vặt vãnh, sau đó vì sức khỏe yếu nên đã cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, làm bạn với cô hầu gái bé nhỏ và sách.

_sau đám tang thì ta sẽ đi ra ngoài một thời gian, sau khi trở về ta sẽ ở lại nơi này..... cô vẫn ở đây làm việc như cũ.

_dạ thưa ngài.

_ông ấy rất thanh thản khi ra đi, nhưng có lẽ thực tế không phải như vậy_ ngài công tước bế ông nội mình lên đi ra đại sảnh, ở đó quản gia đã chuẩn bị một cái quan tài lớn và những đồ dùng cần thiết, quận công ra đi là một sự kiện lớn, một sự kiện trọng đại và sẽ có nhiều nhân vật tới chia buồn, vì vậy khi mất đi rồi ngài quận công vẫn phải lần cuối rời cái nơi yên tĩnh mình thích, nằm ở đó chờ đợi nhiều vẻ mặt và nhiều tâm tình của nhiều vị khách lạ.

Trong phòng làm việc của ngài Dracup không khí có vẻ khẩn trương, trên bàn là một cái sa đồ lớn được vẽ tỉ mỉ trên tấm da dê, bên cạnh một người đàn ông mập lùn đang đứng cạnh bàn vẻ suy nghĩ trầm tư, ngài Dracup thì ngồi ở đầu bàn tựa lưng vào ghế, một lát sau thì tiếng vọng từ cửa_thưa ngài công tước, công chúa thay mặt hoàng gia tới chia buồn.

_đón tiếp cho tử tế_ ngài Dracup nói vọng ra rồi nhìn vào xa bàn_ hàng hóa lần này thiếu nhiều không?

_tôi sẽ cố gắng bổ xung thưa ngài_ tên béo lùn nói rồi chỉ trên bản đồ_ từ vùng Lasuda tới Kharun, có khá nhiều thú dữ và cướp, nhưng nếu ngài điều quân đội thì chúng ta sẽ giao hàng kịp,tôi sẽ lấy bông và sợi vải từ vùng Kharun, việc tự túc sẽ giúp chúng ta chuẩn bị lâu dài, nếu sử dụng tuyến đường buôn ngắn hơn sẽ mang lại lợi nhuận nhưng cũng tạo ra sự cạnh tranh từ nhiều đoàn buôn khác.

_nhiều nhà buôn sẽ khiến hàng hóa phong phú, nếu tạo con đường thì chúng ta sẽ thu thuế, nhưng nếu để hoàng gia biết..

_ngài yên tâm, việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ hoàn thành tốt.

_việc nhậpk hẩu sắt phải làm sớm, không được có sai sót xảy ra, hãy tính toán cho tỉ mỉ, ngươi hiểu bằng mọi cách là như thế nào chứ?

_dạ, tôi đã nhập khẩu được một ít từ bộ lạc phía tây Mades, chất lượng rất tốt mà giá thì rất được, nhưng số lượng ít, còn lại thì sẽ thu thập từ khắp nơi, kể cả từ hoàng gia..ngài thấy sao.

_từ hoàng gia? Được.

_ngựa chiến, gỗ, và lương thực sẽ đầy đủ vào cuối năm, ngài còn gì dặn dò nữa không ạ?

_ta có cô hầu gái, một chút hương liệu cần ngươi cung cấp, hãy tìm cho cô ấy_ngài công tước chợt nhớ ra cái danh sách hương liệu ở trong túi mình, tên lùn béo cầm lấy rồi gật nhẹ_tôi sẽ cho người đưa tới thưa ngài.

_ừ_ ngài công tước đăm chiêu nhìn vào tấm bản đồ, tên lùn hiểu là đã hết việc, tự động cúi mình cung kính rồi đi ra cửa, vừa thoát khỏi cửa hắn thở phào và ra khỏi lâu đài. Nhưng hắn vừa ra khỏi phòng ngài Dracup thì một tên cao lớn mặc quân phục đi vào, hắn gõ cửa rồi nói_thưa ngài, tôi là Ginken.

_vào đi_ giọng công tước vang ra, hắn mở cửa bước vào, tới trước bàn thì cúi mình cung kính-ngài cho gọi.

_cũng lâu rồi nhỉ?

_dạ, ba năm thưa ngài.

_ngồi đi_ ngài công tước đưa tay lên bàn gõ nhẹ_lần này gọi ngươi tới, ta muốn ngươi tụ tập thợ săn, con đường từ Landa tới khamun không được có thú dữ, sau khi làm song, hãy ở đó, đảm bảo các đoàn buôn đi qua đó, sau này con đường này chính là con đường của riêng ta, hiểu?

_dạ, tôi sẽ làm hết sức thưa ngài.

_có gì quan trọng hãy báo cho ta, còn nếu không quan trọng hãy cứ làm theo thường lệ...hiểu được từ " quan trọng"?

_dạ, vâng thưa ngài.

_tốt.

" thưa ngài, quận công vùng Dalin tới" giọng ông quản gia vang lên ở ngoài cửa, ngài công tước đứng dậy nói_đi thôi! Nhân vật cỡ lớn đã tới rồi.

Quận công Dalin là họ hàng nhà " mẹ" ngài công tước, là dòng họ phía sau lưng ngài công tước, theo đúng định nghĩa, thì ngài quận công Dalin ủng hộ cháu mình trong mọi việc và nhận được lợi ích từ cháu trai của mình, và cũng ít nhiều có được chút tình cảm từ ngài công tước, nhất là từ sau khi cha mẹ ngài công tước bị sát hại, kẻ phía sau không có tìm ra, nhưng nó khiến cho quận công Dalin và công tước Dracup có một điểm chung.

" lợi ích cộng sinh".

_cháu ổn chứ?_ đó là người duy nhất cũng là người hay hỏi ngài công tước câu hỏi ngớ ngẩn đó, nhưng lần nào công tước cũng kiên nhẫn trả lời_dạ! Cậu đã tới.

_đừng quá buồn, ngài quận công rất thanh thản khi ra đi, nếu tìm được kẻ thù thì còn mĩ mãn nữa....nhưng dù sao_ ngài quận công Dalin ngừng lại lắc đầu_ thôi! Ta sẽ nói chuyện với cháu sau.

_dạ, cảm ơn cậu_ công tước gật nhẹ và nhìn cả sảnh đường, tuy có vài tiếng khóc " của ai không biết", có chút u buồn, nhưng không khí thì vẫn lạnh như đóng băng, ngài công tước quay về phía quần chúng khẽ cúi đầu_ cảm ơn vì đã tới đưa tiễn người thân yêu nhất của tôi.

' hức...hức" sao chú lại đi nhanh như vậy chứ? Chú đi nhanh vậy ngài Dracup biết dựa vào ai bây giờ.....hu hu _chợt giọng nói vang lên cả sảnh đường, bên cạnh một cái bàn ở gần ban công hướng đông, một thanh niên đang đứng đó bĩu môi_ phu nhân Glassica vẫn như vậy, diễn tuồng đúng kịch.

_hừ bà ta được diễn kịch như vậy cũng là một tài năng đó_ cạnh đó một người thanh niên tóc bạc với bộ đồ đen sì dang cầm ly rượu cười nhẹ_ ai chẳng biết bà ta là " họ hàng xa" của ngài công tước.

_mụ già thích bắt thân làm quen tới kinh điển, nhưng dù sao hàng năm bà ta kiếm cho công tước không ít tiền.

_còn nhiều hơn vậy.

_ đừng lải nhải nữa, nhân lúc ngài Dalin đọc cái diễn văn dài dòng tưởng nhớ quận công thì chúng ta đi gặp công tước thôi, nếu không....

_tôi cũng không thích diễn văn này.

Cả hai nói xong đã biến mất khỏi sảnh đường như chưa từng có mặt ở đó, không ai nhận ra họ đã rời sảnh đường. Cho tới khi cả hai xuất hiện trước mặt ngài công tước, công tước Dracup nhìn hai người họ rồi nói-lần này hai người phải cẩn trọng, nhất là phu nhân Indivial, ta được cảnh báo về người phụ nữ này.

_ phu nhân Indivial?

_đúng, cho nên theo ta, Mudel dẫn bà ta rời khỏi vùng Arial, còn Dolin hãy lãnh nhiệm vụ ám sát ngài Invidial, không cần biết có thành công hay thất bại, trước khi trăng lên phải có tin tức.

_thưa ngài, chúng tôi chưa có một tin tức nào về phu nhân Indivial có thể có hậu thuẫn hoặc có một chút gì phải đề phòng, ngài có thể cho chúng tôi biết chính xác thứ chúng tôi cần đối mặt?

_ ta không có chính xác, chỉ là....ông nội của ta....nói rằng đó là phụ nữ có thể cản bước đường của ta.

_dạ, vậy tôi sẽ làm theo kế hoạch.

_sát khí quá nặng, mùi máu quá nồng_chợt giọng nói vang lên, cả hai người đều lập tức biến mất khỏi vị trí, nhưng sau đó thì cả hai im lặng nhìn đằng sau ghế của ngài Dracup, một cô hầu gái đang bưng một khay trà đi vào, vẻ mặt không vừa lòng.

_đừng dọa cô hầu gái của ta sợ.

_thưa ngài, cô ấy đi vào....chúng tôi không phát hiện ra_ tên tóc trắng nói giọng không thể tin.

_ngài Dulas rất thính ngủ, thường bị đánh thức khi có tiếng động, vì vậy tôi đã đóng đế giầy bằng vải mềm và cố gắng đi nhẹ nhàng_ Mana nhìn hai vị khách vẻ bình thường, ngài Dracup lần đầu thấy buồn cười vì cô hầu này, hai sát thủ cao cấp của ngài Dracup không phát hiện ra một cô hầu đi vào, nếu cô ta giết người thì sao?

_họ có mùi khó chịu vậy sao?

_dạ thưa ngài, cũng không khó chịu lắm, tôi quen rồi, nhưng không thích.

_quen?

_vì tôi phục vụ ngài Dulas và bây giờ là ngài.

_ta có mùi gì?_ ngài Dracup tò mò.

_sát khí, lạnh và ...

_thôi được rồi, ra ngoài đi_ngài Dracup cắt lời Mana, cô gái này thật đặc biệt.

_dạ_ Mana đặt trà rồi đi ra ngoài, hai tên sát thủ mới cẩn thận đi lai gần bàn nghi ngờ hỏi_thưa ngài, đó là cô hầu gái của ngài?

_ông nội ta để lại cho.

_ngài còn dặn dò gì nữa không ạ?

_ phụ nữ thường khá nhạy cảm, đừng tiếp xúc trực tiếp với phu nhân Indivial...dùng mưu.

_vâng thưa ngài.

Cả hai biến mất sau cửa thì ngài công tước mới dựa vào ghế và suy nghĩ về những hành động của cô hầu gái, ông nội từng nói rằng Mana rất nhạy cảm, mẫn cảm thì đúng hơn, giỏi về đồ ăn, đồ uống, cây cỏ thảo mộc, và hương liệu, nhưng cô chỉ dùng tự vệ và phục vụ cho chủ nhân có sức khỏe tốt, sẽ không sát sinh và không dùng để giết người.

Chương 3: sự hy sinh của gia tộc Indivial.

Trời mưa như trút nước, từng cơn gió dập vào cánh cửa nhà thờ tạo nên tiếng rít gào cùng tiếng " lạch cạch" run lẩy bẩy của những cánh cửa cũ kĩ nhưng nhuốm màu năm tháng của vùng quê Londa.

Vùng Londa nằm trong một thung lũng rộng lớn, bao quanh bởi năm ngọn núi, giữa có một hồ nước rất lớn, xunh quanh là những mảnh ruộng xanh rờn, nhà thờ nằm ở góc của một con đường hẹp dài, là nơi mà người dân dành cho những người ôm đau, không có gia đình, những đứa trẻ tới học chữ và là nơi người ta thường bàn bạc những đại sự của vùng.

Nhà thờ được duy trì bởi công tước phu nhân Invidial, bà là người hiền hậu có tiếng trong vùng, từ ngày bà trở thành phu nhân Indivial thì vùng này bắt đầu bước ra khỏi những túp lều tranh rách mướp để bắt đầu những cái nhà gạch non và nhà gỗ, còn riêng vài căn nhà lớn được xây bằng đá vôi, tuy không đẹp nhưng rất chắc chắn, nhưng nông trại được bao bọc bởi những hàng rào đá cuội, khắp nơi mang theo vẻ đẹp mơn mởn, cùng sức sống mãnh liệt.

ấy vậy mà cơn mưa to đêm nay tưởng chừng như báo hiệu một điều gì đó điêu linh .... tiếng mưa quất như gào khóc.... từ đường lớn một cái xe ngựa đang tiến vào nhà thờ, 4 con ngựa lực lưỡng đang chạy rề rề cố kéo cái xe ngựa bé tí men theo con đường gạch, vượt qua dãy hàng rào gỗ xiêu vẹo và tới cửa nhà thờ, người đánh xe xuống xe gõ cửa, cánh cửa mở ra, một cô gái khoác cái khăn choàng cũ kĩ, tay cầm cái đèn giơ lên , cô gào lên để người đối diện có thể nghe rõ _ đi thẳng quẹo trái nhé, bây giờ đường chính bị cây chắn rồi, tôi sẽ báo tiểu thư Daisy.

_cảm ơn_ người đánh xe ngựa lao lên ghế, đánh xe ngựa vượt qua cổng rồi theo lời chỉ dẫn, cái xe ngựa vào cái sân nhỏ, trong những giọt mưa nặng hạt và gió gào rít, phu nhân Indivial xuống xe, bà đi nhanh vào cánh cửa đang hé mở, khi cánh cửa đóng lại thì không khí ấm nóng của căn phòng làm bà cảm thấy khá hơn, một bà sơ già đi ra đưa cho bà một cái khăn ấm nói_ phu nhân lau mặt rồi đi thay đồ, không biết tại sao phu nhân lại tới vào lúc này, chúng tôi đã đợi phu nhân từ sáng.

_ Daisy đâu? Nó ốm nặng không?

_tiểu thư đang ngủ, chỉ bị sốt nhẹ thôi.

_hử?_ phu nhân Indivial cau mày rồi nhìn bà sơ già_vậy chúng ta xem nó ngay bây giờ.

_a, vâng ạ_ bà sơ nhìn phu nhân Indivial rồi cầm một cái đèn, hai người ra khỏi phòng, gió lạnh tạt vào nhưng phu nhân Indivial tỏ vẻ lo lắng.

Tiểu thư Daisy nằm trên giường, cô được mẹ đưa tới đây để hoàn thành nốt khóa học của mình, dù mẹ mình xuất thân là một cô hầu nhưng tiểu thư Daisy cảm tháy mẹ mình thực là một người thông minh, học thức và biết nhìn xa trông rộng, bà khá gần gũi và thực tế, đó là những điều tiểu thư Daisy cảm nhận về bà, tới được một tuần thì tiểu thư Daisy bị sốt nhẹ, khi tỉnh dậy thì đã thấy mẹ mình bên cạnh, khuân mặt tròn và đôi mắt to của bà đang nhìn mình, thế nhưng đôi lông mày của bà đang trĩu lại, mái tóc vàng nâu còn ẩm ướt và lộn xộn, tiểu thư Daisy khẽ nhỏm dậy kêu lên_ mẹ!

_nghe cho kĩ_ phu nhân Invidual nhìn con rồi nói_ con tới vùng Mudual, gặp phu nhân Kratos, hãy giao cho bà ấy bức thư này, và nghe theo bà ấy.

_mẹ?_ tiểu thư Daisy như đang trong giấc mộng_điều gì đang xảy ra ạ.

_ta nhận được thư con bị dịch bệnh nên ta tới, nhưng cả con và vài người ở trại tế bần không phải bị bệnh, mà bị trúng độc,ta nghĩ gia đình mình đang trong tầm nguy hiểm, nếu ta đoán không lầm thì kẻ đang bị nguy hiểm là cha con, ta sẽ trở về để dành thời gian cho con, nếu gặp được phu nhân Kratos, hãy bảo vớivbà ấy là ta rất nhớ bà ấy.

_mẹ?_ tiểu thư Daisy há miệng ngạc nhiên.

_ta giải độc cho con, hiện chỉ có thuốc giải cho con thôi, những người khác ta sẽ nghĩ cách sau, con rời đi ngay đêm nay, tới bến tàu, gặp người lái đò Fingan, anh ta sẽ đưa con tới chỗ phu nhân Kratos.

_mẹ?_ tiểu thư Daisy chết lặng, nguy hiểm? Kẻ thù? Rồi phu n hân Kratos..... hình như nàng chưa tỉnh hẳn thì phải.

_đi giày vào, mặc áo vào, theo lối cửa sau đi nhanh, nếu cha an toàn, chúng ta sẽ đón con.

Chương 4: hành trình đầy chạy trốn trong im lặng.

Bị đẩy ra khỏi cửa, trời tối đen như mực và từng cơn gió lạnh mang theo những hạt nước mưa tạt vào người lạnh buốt, tiểu thư Daisy tỉnh hẳn sau giấc mộng dài, một đứa bé gái mới 15 tuổi ,bị ném ra khỏi chăn ấm vào cơn bão dông , giữa đêm tối.

Chui qua cái lỗ ở tường, tiểu thư Daisy cố gắng đi men theo con đường nhỏ, xuyên qua ven hồ tới một con sông nhỏ, bên sông có một cái chòi cũ kĩ, nơi ở của một người lái đò ngoài 50 tuổi, ông vẫn làm công việc chuyên chở người qua đò, ai cho gì ông cũng nhận, tiền, gạo, hoa quả, rau dưa, cái mú, thậm chí vài cây thuốc của những người thợ săn, bộ lòng con vật.... ông gần gũi và cần mẫn, nhưng tiểu thư Daisy chưa bao giờ nghĩ ông sẽ là người của mẹ mình.

Cộc ...cộc, tiếng gõ cửa rồi cánh cửa gỗ tạm bợ mở ra, một đôi mắt lơ mơ với khuân mặt già nua còn ngái ngủ của ông lão chở đò được hiện ra dưới ánh nến leo lét, ông lấy tay xoa mắt rồi ngạc nhiên_cô bé, cháu muốn đi đâu vào giờ này?

_ phu nhân Indivial bảo cháu tới, bà nói ông đưa cháu đi gặp phu nhân Kratos.

_đợi_ ông ném lại một từ, không thèm mời nàng vào cửa mặc dù nàng đang run như cầy sấy vì gió lạnh, tấm áo khoác cứ phần phật đánh vào cánh cửa, nhưng ông không thèm để ý, ông vào cuối giường, lật ván giường cũ lên, lấy một cái hộp gì đó ra, hộp đó dài và có vẻ nặng, ông ôm hộp đó ra khỏi cửa rồi lấy một cái nón lá treo trên tường, sau đó thì đi ra phía bờ sông, tiểu thư Daisy lặng lẽ đi theo ông, tới bờ sông thấy ông lúi húi gì đó, lát sau thì ông đưa tay nói_lên thôi!

Nàng theo ông lên thuyền nhỏ, chỉ vừa hai người ngồi, ông lặng lẽ đẩy mái chèo và chèo lái con thuyền, từng cơn gió vẫn giật liên hồi, con thuyền nhỏ dường như được ông thả tự do chạy theo gió, chỉ thi thoảng ông mới động mái chèo, trong đêm tối tiểu thư Daisy chỉ cầm lấy hai mạn thuyền để chắc chắn mình không rơi khỏi thuyền.

Nàng là một tiểu thư, một tiểu thư của một công tước, đúng ra thì nàng được chiều như một cô công chúa, nhưng từ nhỏ phu nhân Indivial giáo dục nàng rất khác biệt, nói đúng hơn là rất bình dân, nàng được học biết chữ, được học địa lý, số học, nhiều loại sách văn học, sách lịch sử... nhưng đồng thời nàng cũng được dạy làm việc của một người nông dân hay nhiều công việc khác, nhưng lúc này Daisy vẫn cảm thấy mình như đang mơ, hai cánh tay yếu ớt và mỏi nhừ, có cái gì đó chọc vào tay khiến tay hơi đau, nhưng Daisy vẫn nắm chắc, hàng ngàn câu hỏi đang chạy trong đầu nhưng Daisy vẫn yên lặng và nhìn vào màn đêm tối, tiếng gió vẫn rít, những hạt mưa vẫn lộp độp vang lên.....

Tiểu thư Daisy tỉnh lại là ngày hôm sau, tiếng chim hót líu lo, tiếng nói luyên thuyên của những người bình dân, tiếng gào khóc của trẻ con, tiểu thư Dasy thấy trên mặt mình là một tấm lá lớn, bỏ tấm lá ra là một khoảng sông rộng, nàng đang ở bờ sông, cạnh đó lão lái thuyền đang nướng một con cá, cạnh đống lửa là đồ đang phơi, thấy nàng dậy ông vẫn tiếp tục công việc của mình và nói_Trong bọc có một bộ đồ, thay ra rồi lại đây ăn sáng, tối nay chúng ta phải tới bến cảng, nếu không sẽ trễ tàu.

_vâng_ tiểu thư Daisy nhổm dậy, bây giờ mới để ý, hai tay được băng bó rất cẩn thận bằng những dải vải được xé nham nhở từ vạt áo hay gì đó tương tự, mùi thoang thoảng của thuốc, tiểu thư Daisy thay đồ sau một gốc cây và sau đó tới gần đống lửa, con cá đã chuyển sang màu vàng hơi đen nhưng có mùi gì đó thơm lừng.

_ném xuống sông, nhớ cột vào hòn đá mà ném.

_vâng_ tiểu thư Daisy tìm một hòn đá vừa tầm, bọc quần áo đã thay ra, rồi ném xuống, đây không là câu chuyện hay câu nói đùa của mẹ mình, nàng thực đang như chạy trốn khỏi một đám sát thủ.

_ăn đi_ ông đưa cho nàng một nửa con cá được lọc thịt, để trên thanh kiếm, nàng không phiền, cầm cả chuôi kiếm rồi nhón tay ăn từng ít một, mẹ thường nói rằng, dạ dày mà rỗng thì người ta sẽ làm nhiều điều tiêu cực.

_chúng ta sẽ đi đâu ạ?_ nàng vừa ăn vừa hỏi, ông nhìn ra xa rồi chậm rãi nói_phu nhân Indivial bảo ta tới gặp phu nhân Kratos, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ bị theo đuổi bởi những sát thủ thực sự, hoặc giả gần như vậy,vì thế chúng ta sẽ đi theo đường biển , tới vùng Latos, ở đó có thể sẽ đi tiếp tới chỗ phu nhân Kratos.

_sao chúng ta không đi qua vùng bắc Risan.

_điều đó nằm trong tính toán của sát thủ.

_ông...là ai?

_ta? À, lâu lắm rồi, ta suýt quyên mình là ai, nhiều năm trước ta được phu nhân Kratos đặt ở đây để bảo vệ phu nhân Invidial.

_ phu nhân Kratos là ai?

_ công tước phu nhân xứ Mudual.

_bà ấy...và mẹ ta? Có quan hệ gì? Tôi chưa từng nghe mẹ nói qua về bà.

_cô có thể hỏi khi gặp bà, giờ thì đi thôi.

Ông lấy khỏi đống tro một củ khoai đã chín, bọc vào lá rồi đưa cho nàng_bữa trưa đó, giữ cho kĩ.

Đây là lần đầu nàng đi bộ xa tới vậy, nói chính xác hơn thì đi cả ngày, từ sáng tới tối mịt, chỉ dừng lại một chút để ăn trưa, nàng có thể mặc bộ quần áo thô ráp và có mùi đất, có thể chịu được đói, nhưng đôi chân cứ rũ ra và yếu xìu mà ý chí lại bắt nó phải bước thì đó là một điều nàng không thể, đến cuối con đường giáp với bờ biển thì nàng dựa vào tường và thở từng ngụm một, giày đã rách một mảng, chân thò ra và sưng đỏ cả lên.

_cố lên, một đoạn nữa thôi_ lão lái đò nói rồi dìu nàng tới một góc tường, đặt nàng ngồi đó ông nói_ ngồi im ở đây, ta đi một lát rồi trở lại.

_vâng_ nàng gật nhẹ nhưng thực ra chẳng nghe ông nói gì, tới khi nàng tỉnh lại thì mình đang ở một cái hộp kín và lão cũng đang ngủ ở bên cạnh, nàng thở dài rồi nằm yên tĩnh, suy nghĩ những gì đã xảy ra.

" từ khi nàng hiểu biết tới nay, mẹ là người nội trợ giỏi, bà thường nấu đồ ăn rất ngon và may những cái áo váy rất đẹp, đồ mặc của cha hầu như là đồ của mẹ may, mẹ rất ít tiếp xúc với giới quý tộc, vì có người nói mẹ sinh ra với thân phận một người hầu, vì cha rất yêu mẹ nên đã bỏ qua mọi sự phản đối và cưới bà, trong lâu đài người hầu rất quý và tôn trọng bà, vì bà sống khoan dung và yên lặng, ngoài việc nhà ra thì bà thích làm vài việc như trông nom những người nghèo khổ hay cứu trợ vài vùng thiên tai, thậm chí bà còn dạy người dân trồng cây....với Daisy bà là người được nhiều người yêu mến, nhưng không phải một phu nhân quý tộc, tuy nhiên trong lòng cha thì mẹ luôn tuyệt vời, còn với nàng, bà trên cả tuyệt vời, bà hiểu biết nhiều điều mà giới quý tộc không biết, những lễ nghi của giới quý tộc bà rất rành nhưng ít khi tham gia chứ không phải bà không biết tham gia, vài phu nhân quý tộc vẫn thường xuyên qua lại với bà, tuy không nhiều nhưng nàng biết bà đạt được sự tôn trọng từ họ."

" bà rất hiền nhưng có phong phạm của một " quân nhân", điều đó cũng làm Daisy luôn khó hiểu, nhưng do lâu dần thành thói quen, nàng cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của bà một cách khắt khe mà chưa từng phản kháng, lần này cũng vậy"

" nhưng nàng biết mình chưa hiểu hết về bà, giả dụ như thân phận, quá khứ...nhiều điều về bà mà bà chưa từng kể, kể cả người đàn ông trước mặt này, ông ta có thực sự là lão lái thuyền già nua? Hay một sát thủ, hay một kẻ giết người?"

Lúc đó tại một lâu đài lớn, trong phòng khách sáng trưng ánh nến là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, khuân mặt vuông vức và đôi mắt nâu sắc bén, hai hàng lông mày rậm rạp đan vào nhau , quanh cái bàn vuông là gần 30 người ngồi ,họ cũng im lặng và chờ đợi gì đó, không lâu sau thì cánh cửa nặng trịch hé ra, một người phụ nữ ngoài 30 tuổi bước vào, bà mặc bộ đồ người hầu nhưng trên cổ rõ ràng đeo một huy hiệu, bà là quản gia của gia tộc Invidial.

_thưa ngài, phu nhân và tiểu thư đang trên đường về, tiểu thư Daisy vẫn ốm , còn phu nhân sức khỏe không tốt.

_bà ấy có dặn gì thêm?

_ phu nhân nói xin lỗi vì mấy ngày nay ngài không được ăn ngon miệng.

_ra đi_ ngài Indivial nói, bà quản gia quay ra đóng cửa, căn phòng lại rơi vào im lặng. Không lâu sau ngài Indivial chống hai tay vào cằm nhìn xuống một điểm nào đó trên bàn rồi thở dài_ cuộc chiến này rất khốc liệt.

_ thưa ngài, theo báo cáo, có lẽ con số tàu chiến sẽ hơn....100 thưa ngài_ cạnh ngài Indivial , một người đàn ông tóc đen cao to nói.

_theo bá tước Drian thì có khoảng bao nhiêu phần trăm thắng?_ cạnh đó một người hỏi.

_khoảng 50% , nếu hầu tước Disman lâm trận,

_nếu sử dụng tất cả tiềm lực chúng ta có, chống trọi được bao lâu?

_thưa bá tước Drian, khoảng......ba tháng.

_ba tháng, sẽ có bao người chết? Bao nhiêu trẻ con, gia đình? Bao nhiêu người dân vô tội?_ công tước Indivial thở dài , nhìn ông lo lắng và tuyệt vọng.

_ nhưng chúng ta không thể ....

Bá tước Drian định nói thêm nữa nhưng công tước Indivial đã giơ tay cản lại, ông nói giọng quả quyết_ bá tước Visuka và huân tước Mena, hãy mang con trai ta khỏi vùng này, những người còn lại quy hàng, trận chiến này chỉ mình gia tộc Indivial hy sinh là đủ.

_ngài công tước!_ những người trong phòng đều kêu lên, mặc dù quyết định này không phải ngoài dự đoán nhưng vẫn làm cho những người trong phòng thấy khó có thể chấp nhận được.

_đây là quyết định của ta và phu nhân, mọi người hãy chấp nhận và làm đi, hãy cố gắng bảo vệ những ai có thể bảo vệ được, mỗi người dân trên vùng này đều thuộc sự bảo vệ của các ngươi.

_gia tộc Dulas thật là một gia tộc lớn, nhưng quân đội của....họ thì quả thực nằm ngoài dự đoán._ bá tước Drian cúi đầu thở dài.

_có ngày nào đó quý ngài Dracup sẽ phải hối hận khi quyết định trận chiến này, hy vọng ngày đó tới nhanh_ bá tước Visuka đứng dậy, mái tóc đen lởm chởm quanh đầu, cái áo choàng đã vắt lên hai bờ vai mảnh khảnh của ông, nhưng đôi mắt dài lạnh lùng mang theo hơi thở chết chóc khiến người ta quên đi cái cảm giác nhỏ bé của thân thể ông.

Đám người tan hết, chỉ còn một mình ngài công tước Indivial ở trong phòng, ông xuất thân là một quý tộc nghèo, để có địa vị như ngày hôm nay thì hai mươi năm trước ông đã vất vả mưu kế và chinh chiến những bộ tộc xung quanh để có được, cuộc đời ông coi như mỹ mãn khi có được một người vợ hiền dịu và hai đứa con ngoan ngoãn.

Nhưng gia tộc Dulas sẽ cướp đi tất cả mọi thứ ông có, nếu dùng tính mạng của người dân trong vùng, ông có thể đánh một trận chiến oanh liệt, nhưng vợ ông sẽ không cho phép ông làm như vậy, bản thân ông cũng không muốn hy sinh tất cả những người thân cận của mình để bảo vệ địa vị của mình.

Nhưng lựa chọn đó khó biết bao, niềm an ủi duy nhất là ông được chết với người vợ của mình, và hơn nữa.... hai đứa con của ông, nếu không có gì thay đổi, sẽ được phu nhân Kratos chăm sóc và yêu thương, thế là đủ.

Lúc đó, trên đường cái, xe ngựa của gia tộc Indivial chạy nhanh về phía lâu đài, trong xe phu nhân Indivial vẫn ngồi với tư thế thẳng lưng và mắt nhìn ra ngoài, hai tay đặt lên đùi, trước mặt của bà là " tiểu thư Daisy", do cô hầu gái đóng giả, cánh cửa lâu đài mở khi cái xe lăn bánh đi vào, phu nhân Indivial chợt chun mũi lại rồi rùng mình một cái hỏi_ cháu có hận ta không?

_ phu nhân hỏi gì vậy? Sao cháu lại hận phu nhân.

_vì ta mà cháu sẽ bị nguy hiểm, ta không biết có thể bảo đảm an toàn cho cháu không?...rất có thể.

_ phu nhân đừng nói nữa, đây là lựa chọn của cháu.

_cảm ơn cháu Mary.

_không có gì, phu nhân đừng nói nữa...có vẻ không thích hợp.

_ừm_ bà gật nhẹ, cái xe bon bon chạy vào cửa chính của tòa lâu đài, rất nhanh tới cửa thềm, phu nhân Indivial xuống xe, nhìn bà quản gia, phu nhân Indivial lắc đầu rồi khẽ nói_đưa tiểu thư về phòng, nó còn sốt nhẹ.

_vâng thưa phu nhân_ bà quản gia đỡ " tiểu thư Daisy" xuống xe rồi đưa nàng về phòng, trong lâu đài hầu như còn rất ít người hầu còn tại, tất cả những người làm đều được cho về quê, hoặc bị xa thải do lỗi, chỉ những người không chịu đi cố tình ở lại thì đang làm công việc của mình một cách tận tụy.

Phu nhân Indivial đặt tay lên cánh cửa, bàn tay hơi run và trắng bệch, có lẽ vì phu nhân đi cả một quãng đường dài, hay vì lý do gì khách thì bà không ai biết, nhưng phu nhân Indivial biết, bà ngửi thấy mùi lạ trong căn phòng của vợ chồng bà, thực vậy, bà mở cửa vào và đưa mắt nhìn về phía giường, ngài Indivial đã nằm đó như đang ngủ, ở miệng chảy ra một ít máu đen, chắc ông mất đã lâu.

" Ám sát", đó là nhận định của bà, vậy là nỗi lo lắng của bà đã thành hiện thực, bà cúi xuống nhìn ông rồi lặng lẽ cầm lấy tay ông đan vào bàn tay mình, có hơi thở ở đằng sau lưng bà nhưng bà không để ý, bà chỉ khẽ cúi xuống, hôn lên trán chồng rồi nói_hãy thiêu hủy biệt thự này.

_vâng thưa phu nhân.

_khi bà ấy đến, hãy nói rằng, mặt trời không lặn.

_dạ.

_chôn ta và ông ấy cùng nhau, ở đỉnh núi.

_vâng thưa phu nhân.

_cảm ơn_ bà nói rồi trèo lên giường, lấy cái nhẫn ở trên tay ra, vặn mặt nhẫn để lộ một hạt nhỏ như hạt gạo đen sì, bà lấy một hạt rồi đưa vào miệng, khẽ nằm xuống cạnh chồng bà đi vào giấc ngủ, chưa bao giờ bà nghĩ vật phòng thân mà phu nhân Kratos để lại cho bà lại dành cho chính bà.

_thiêu toàn bộ lâu đài, cả tiểu thư Daisy nữa, sau đó dọn đẹp sạch_ bá tước Drian đi ra khỏi cửa, cạnh cửa một tên vệ binh khẽ gật_vâng thưa ngài, bà quản gia đã đầu độc toàn bộ gia nhân ở bếp.

_chôn cất họ.... hãy nhớ, không phải bà quản gia làm, mà là ta làm.

_dạ, vâng thưa ngài.

Chương 5: Lavender : cái tên bị cấm

Bảy ngày lênh đênh trên biển, khi đứng trên đất liền Daisy cảm giác như sống lại, nàng ngồi phịch xuống đất rồi nằm ra đất lăn vài vòng_thích thật!

_đi thôi!_ lão lái đò nhảy xuống khỏi thuyền rồi kéo nàng dậy đi về phía cái cổng đá lởm chởm, nàng mới để ý, họ vừa tới một hòn đảo nhỏ, và cái cồng kia là dẫn tới một làng nhỏ, không đúng, một tòa nhà lớn trong một ngôi làng nhỏ.

Đó là một quán rượu, người chủ quán là một người phụ nữ béo phốp pháp, mái tóc đen quăn tít như một bó chổi trên đầu, đôi mắt xanh lơ lúng liếng, khách ra vào tấp nập nhưng bà dùng đôi mắt của mình nhìn hai kẻ lạ mặt bước vào, bà lấy đôi bàn tay to như hai nải chuối của mình đặt lên quầy " rầm" một cái rồi hỏi_ các vị ăn hay uống hay ở trọ.

_không có tiền...

_vậy ngài có gì thưa quý ngài?

Giọng bà ồm ồm nhưng có vẻ cười.

_cái này_ ông rút ra một cái chuôi dao cũ dỉn, bà chủ quán cầm lấy xoay xoay rồi gật_được rồi, yêu cầu của ông là gì?

_tôi muốn gặp quý cô Lavender.

_ Lavender.....La...Ven....Der _ bà chợt rống lên, tất cả quán đều đang ồn ào chợt im lặng, im lặng như tờ, Daisy nhìn quanh ngạc nhiên vì mọi người đang ngơ ngác, kẻ thì ngạc nhiên, kẻ thì dường như sợ sệt như thể cái tên này là cái tên cấm.

Trên giá đựng cốc treo ngược, từng giọt nước đang chảy xuống nghe rõ tiếng kêu, trên giá có vài hũ rượu lớn đang mở dở mùi thơm nồng nặc, nhưng chỉ có như vậy thôi, còn lại toàn bộ yên tĩnh.

" pang" chợt ở cầu thang xuất hiện một cô gái trẻ, một cô gái khoảng 14 tuổi, hoặc hơn, cô mặc bộ đồ thủy thủy, tay đi găng, chân đi dày da và có một bộ đồ quái dị, cô nhe đôi hàm răng trắng nõn của mình ra rồi hỏi_ ai gọi tôi vậy?

_thưa thuyền trưởng, có người tìm cô_ bà chủ quán nói, vẻ cung kính và rất từ tốn, Daisy ngạc nhiên thì cô gái đó đã "vút " một cái , nhảy lên cao và hạ xuống cạnh Daisy_chà, một con thỏ non, có mấy ngày cực khổ hả? Mới tới đất liền hả? Muốn bán cho ta sao? Ta cần một người ấm giường à? Sao ta chưa nghe nói nhỉ? Muốn bán bao nhiêu tiền.

_cô ta có chuôi dao_ bà chủ quán đưa ra cái chuôi dao cũ kĩ, thuyền trưởng Lavender cầm lấy rồi gật gù_cái tên Lavender này có kẻ dám kêu, tốt lắm, rất dũng cảm, nhưng mà kẻ kêu tên này đều phải chết mà.....

_tôi mang cô Daisy tới giao cho ngài, theo đúng yêu cầu của mẹ cô ấy, từ nay cô ấy giao cho ngài.

_được rồi, nhận hàng....ôi!_ thuyền trưởng Lavender kêu lên vẻ đau đớn rồi cầm cái chuôi nhét vào hông_chiếu cố tốt cô hầu gái của ta...còn nữa, cho ông ta cái gì ông ta yêu cầu, tất cả ký vào trương mục của ta, ôi! Lại bị đãi kẻ khác ăn cơm_ thuyền trưởng kêu lên, rồi không lâu sau Daisy ngạc nhiên vì cô gái thuyền trưởng đó đã biến mất, ở đâu không thấy.

_mời cô đi theo tôi_ một giọng nói trầm ấm vang lên, một gã vai to lưng rộng, cởi trần, mặc một cái quần cộc và lưng đeo vài thứ lạ lùng đi vào, hắn cúi mình trước mặt nàng rồi nhìn nàng cười nhẹ, nàng gật đầu rồi đi theo hắn, dù sao thì lúc này họ đang tìm người gọi là phu nhân Kratos, nàng chỉ cần nghe theo lão lái đò già này là tới nơi.

Trong căn phòng mang phong cách sang trọng của hoàng gia, đồ dùng toàn bằng bạc, ghế bọc nhung hoa, mùi thơm của hoa hồng thoang thoảng, thuyền trưởng Lavender ngồi trên ghế cạnh cửa nhìn ra biển, tên to cao đứng cạnh khoanh tay vững trãi, mắt nhìn đối diện, Daisy ngồi ở ghế đối diện, trước mặt là một tách trà thơm và một đĩa bánh, lão lái đò đi vào từ cửa sau khi đã tắm và thay đồ, lão ngồi xuống cạnh Daisy nói_thưa thuyền trưởng!

_cái chuôi kiếm này từng thuộc về phu nhân Kratos, ngươi là gì của bà ta?_ thuyền trưởng Lavender lạnh lùng, giọng cô sắc như dao không còn vẻ bỡn cợt như ban nãy, thay vào đó là vẻ đe dọa nếu có kẻ nói dối thì kẻ đó chết rất thê thảm.

_phu nhân Kratos giao cho tôi bảo vệ phu nhân Invidial, giờ có lẽ phu nhân Indivial đã mất, phu nhân Indivial giao tiểu thư Daisy , con gái bà , cho tôi, nhờ tôi mang tới chỗ phu nhân Kratos, tôi định mang tiểu thư theo con đường khác, nhưng có một lần tôi nghe thấy người ta nói thuyền trưởng Lavender rất khát máu , giết người như giết kiến, vì vậy tôi mang cô ấy tới, nếu thuyền trưởng bảo vệ cô Daisy thì sẽ tốt hơn, tôi đã già, nếu gặp sát thủ, tôi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

_ở đây và nghỉ ngơi, ta sẽ truyền tin cho phu nhân Kratos, bà ấy sẽ có hồi âm sớm, đừng làm gì bậy bạ đó_ thuyền trưởng Lavender đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời cửa thì cô còn nói vọng vào_ chăm sóc con bé thật tốt, nếu đúng như ông ta nói thì rất rắc rối đấy.

_vâng thưa thuyền trưởng_ tên to cao đáp lời rồi đi ra phía sau, lát thì hắn quay lại với một mâm đồ ăn và một cái khăn ấm.

_tiểu thư hãy dùng bữa rồi đi nghỉ, mọi việc cần gì cứ nói với tôi.

-đừng lo, con bé là một tiểu thư nhưng rất tốt, nó có thể thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt_ lão lái đò nói rồi cầm một cái bánh_ nhân tiện, tên ta là Lavo Fina.

Sáng hôm sau khi trời sáng, tiểu thư Daisy nằm trong chăn và nhìn về phía mặt trời, gió ở đây rất mát nhưng lại mang theo vị mặn, vị mặn, nàng chợt đưa tay lên mặt và xoa những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt của mình, sau đó ngồi dậy, ở cạnh giường đã có một mâm đồ ăn cùng đồ rửa mặt, nàng xuống giường thay đồ rồi bắt đầu ăn sáng, bây giờ nàng mới để ý, khuân mặt mình qua cái đĩa đồ ăn, đen rám và nhăn lại, rất khó coi, Daisy thở dài rồi đứng dậy, nàng không thể đau, không được khóc, nàng phải kiên cường, nàng phải trả thù....

_lên tàu thôi cô gái, tới giờ đi rồi_ giọng nói chợt vang lên ở cửa, Daisy nhìn ra cửa, thuyền trưởng Lavender đứng đó với bộ đồ lạ lùng chỉ hở hai con mắt, đôi tay được bó gọn linh hoạt, Daisy gật nhẹ rồi nhìn xuống bàn, ở đó có một bộ đồ mới, Daisy ra sau tấm rèm thay đồ song mới đi ra, thuyền trưởng đợi nàng ở đó rồi dẫn nàng xuống tàu.

Con tàu lớn và làm bằng gỗ, đen sì, đen từ cột buồm tới dây kéo, từ thủy thủ tới vật dụng, trừ thuyền trưởng, tất cả còn lại đều màu đen, giờ có thêm nàng nữa, những thủy thủy đang làm việc rất chăm chỉ, và hầu như không thấy nàng, thuyền trưởng lên tàu hô " nhổ leo", rồi nhìn nàng nói_tự do làm gì thì làm, nếu buồn thì xuống bếp giúp nấu ăn, không được làm phiền người khác, nếu có nguy hiểm, vào trong buồng lái.

_vâng.

_yên tâm, ở đây an toàn_ thuyền trưởng nói song rồi đi vào khoang lái của mình, nàng nhìn theo rồi đứng ở bong thuyền nhìn cái thuyền dần dần rời khỏi bến, cho tới khi hòn đảo không thấy đâu rồi nàng mới đi loanh quanh , sau cùng phải nhờ một thủy thủ dẫn nàng xuống bếp.

Chương 6: tới gia tộc Kratos.

Hai tuần sau:

Thuyền cập vào một hòn đảo lớn, bề ngoài thì đảo chẳng có gì đặc biệt, cây cối um tùm, nhưngđi qua rặng dừa xanh là tới một ngôi làng nhỏ, thơ mộng, đúng, phải dùng từ thơ mộng mới đúng, toàn làng vây quanh bởi những bờ dậu hoa màu tím, những căn nhà bằng gỗ được phủ kín bởi những vạt hoa màu hồng nhạt, không có tiếng cười nói hay ồn ào, tất cả chỉ im lặng, thi thoảng có tiếng búa gõ vào sắt leng keng, tiếng chó sủa.

_ thuyền trưởng trở lại!_ tiếng gào thét lanh lảnh của một " quý bà" vang lên, lập tức ở bờ giậu hoa tự dưng hiện ra một cánh cửa, và tất cả thủy thủ đoàn đi qua cánh cửa ấy, đi qua cánh cửa là.... Daisy dừng lại và suýt nôn mửa khi nhìn vào những cái đầu lâu xương sọ nằm lăn lóc trên đường đi, ở tưởng, trên đầu những cây cột.... thuyền trưởng Laveder khẽ chun mũi trước cử chỉ của nàng, nhưng sau đó thì giọng đều đều của cô vang lên_dọn dẹp mấy thứ đồ chơi này đi, con bé không giống chúng ta, là một tiểu thư đấy.

_một tiểu thư sao?_ một cái đầu của một bé gái hiện ra, đôi mắt xanh như nước biển và mái tóc vàng được cột gọn gàng hai bên tai rủ xuống ngực, cô bé nhìn thuyền trưởng rồi tò mò nhìn sang Daisy_ thuyền trưởng! Cô tiểu thư này là ai?

_khách của ta, và đừng làm cô bé sợ, đưa cô bé về phòng nghỉ, chuẩn bị tàu, sáng mai tới Risan.

_Risan sao? Chúng ta chưa tới lúc cần lương thực mà?

_đưa cô bé đi_ thuyền trưởng nói ngắn gọn rồi đi nhanh về phía một căn nhà gỗ nằm ở cuối ngôi làng, cô bé đó chậc chậc lưỡi hai cái rồi nhảy ra từ cánh cửa một căn nhà gỗ nhìn Daisy nói_tiểu thư đừng sợ nhé, đi theo tôi, tiểu thư thích ăn gì, có thích ăn cá không? ở đây có rất nhiều cá biển....

ấn tượng về Rossy rất khác lạ, nếu nhìn bề ngoài thì Rossy rất dễ gần, luôn miệng huyên thuyên đủ thứ chuyện, nhưng Daisy cảm thấy Rossy hiểu biết rất nhiều, ví dụ như các loại cá kết hợp với một số loại gia vị tạo thành những mùi vị phù hợp với sở thích của nhiều người khác nhau, độ nướng và mùa sinh sản, mùa thu hoạch của các loại cá, sò biển, cua...ngoài ra Rossy còn biết nhiều về cây cối, những loại cây thảo dược để chữa cấc bệnh đơn giản và cấp tốc, cầm máu, tiêu chảy...., phương pháp vệ sinh , cách phân biệt các loại vải, các loại vũ khí, củi cây....

và khả năng nói luôn mồm của Rossy nữa, vừa khuấy nồi súp trên bếp Rossy vừa kể_ thuyền trưởng rất thích ăn ngọt, bí mật nhé, thi thoảng cô ấy mới ăn vụng thôi, trước mặt mọi người cô ấy không ăn đâu.

_chị ở đây bao lâu rồi?

_cũng lâu rồi, khoảng 20 năm, hay hơn, khi tới đây thì nhớ rõ, nhưng ở dần lâu thì quên mất rồi.

_20 năm?_ Daisy ngạc nhiên_vậy chị bao nhiêu tuổi?

_khoảng 40, không có lẽ hơn.

_cái gì?_ Daisy ngạc nhiên, Rossy cười nhẹ_hì nói nhỏ cho em biết nhé, Mick là con của chị.

_Mick?

_ừ, vệ sĩ của thuyền trưởng.

_cái tên to lớn, lưng hùm vai gấu.....ơ, em xin lỗi, ý em là cái tên to lớn ấy.

_ừ, Mick bé bỏng ra đời được vài năm thì cha nó mất, em biết không,....bắt đầu Rossy lại huyên thuyên không biết mệt mỏi về đứa con bé nhỏ của mình trong khi Daisy vẫn tròn mắt nhìn người phụ nữ đã là mẹ của một con gấu lớn đùng rồi vẫn có khuân mặt của một thiếu nữ non nớt mà rùng mình.

Sáng sớm hôm sau Rossy đánh thức nàng dậy sớm, chải đầu và nhét nàng vào bếp với một khay đồ ăn sáng Rossy tươi cười nhẹ nhàng_đây là bánh em cầm đi đường ăn, còn đây là nước uống, đừng uống nước tên béo đó nhé, ta thấy ớn luôn.

_không có đầu bếp đâu, chúng ta sẽ đi thuyền nhỏ, mang ít người cho thuận tiện_ thuyền trưởng ghé mắt vào từ cánh cửa_có ít thời gian thôi, nhanh lên.

_vâng_ Rossy cười nhẹ rồi bắt đầu gói bánh vào một miếng vải lớn, sau đó nhét đủ thứ mà bà cho là cần thiết vào cái túi rồi mang ra ngoài phòng ngoài, ở đó Mick "nhỏ bé" của bà đã ăn song và đang ngồi tiêu thực ở cái ghế bành lớn, bà đặt nó lên bàn và nói_cầm cho tiểu thư, không được ăn của con bé đâu đấy.

_vâng thưa mẹ.

Nhìn cảnh một cô nhóc đang gọi đứa con to lớn của mình là " Mick bé bỏng", Daisy thấy miệng hơi giật giật, phản cảm vô cùng, nhưng cô không có ý kiến, vì sự thực thì cái cô gái non nớt ấy sinh ra tên lưng hùm vai gấu ấy, chắc con của Rossy giống bố, chứ giống Rossy...Daisy không nghĩ nữa, ăn vội vàng rồi nhận lấy cái áo khoác từ tay Rossy, cái hôn tạn biệt rồi theo chân Mick ra cảng.

Cảng nằm sâu trong một hang động, hang động đó đủ lớn cho một con tàu lớn ẩn nấp, một nơi lý tưởng nhưng lạnh và âm u, Mick bế nàng trong lòng , một tay cầm một cái dây rồi đu mình từ cầu , nhảy lên thuyền, lần này họ đi thuyền nhỏ bằng nửa con thuyền đen lần trước, và con thuyền này có vẻ phổ thông hơn, những thủy thủ cũng không mặc màu đen mà mặc thành những bộ đồ bình dị, họ vừa nói cười vừa nhổ neo con tàu trong khi thuyền trưởng là một cô gái xinh đẹp đang ngồi vắt vẻo ở boong tàu, tay cầm một con cá mực tay khác cầm một bầu rượu, miệng vừa nhai vừa nói_ nhổ leo, để ý tiểu thư Daisy đừng để con bé rời tầm mắt.

_vâng ạ_ giọng trả lời của tất cả thủy thủ rồi con tàu lắt léo vòng vèo qua những tảng đá lớn, từ từ hòa vào biển, Daisy nhìn hòn đảo biến mất khỏi tầm mắt rồi thở dài.

Tới ngày thứ hai thì họ gặp một con tàu khác, một con tàu lớn gấp vài lần con tàu họ đang đi, nhưng tốc độ thì vừa với tốc độ của họ, Daisy nhìn sang nhưng cũng không để ý lắm, chợt một giọng nói vang lên_ nhìn nặng thế kia chắc có nhiều của quý, sao chúng ta không cướp nhỉ?

Một thủy thủ đang đứng nhìn sang con tàu đó, đôi mắt hiện vẻ tham lam và t hèm thuồng cộng với sự thích thú.

_chúng ta đang chuyển người, không phải cướp_giọng nói lạnh lẽo của thuyền trưởng ngay sau lưng Daisy, và khi nàng chợt nhận ra mặt tên thủy thủ vừa nói đã trở nên xanh lét thì đã thấy mùi máu tanh, nhìn xuống tay của thủy thủ đã bị mất một ngón, ngón tay rơi tõm xuống biển và biến mất._ nếu còn quên, ta sẽ dùng cái đầu của ngươi để nhắc lại cho ngươi nhớ mình đang làm gì.

_rõ thưa thuyền trưởng_ tên thủy th ủ đứng im cúi đầu vẻ tội lỗi, rõ ràng hắn đang run sợ, giọng nói hơi bất bình thường và bả vai đang run.

-cầm máu, và đừng làm tiểu thư sợ_ thuyền trưởng quay đi, để lại câu nói khiến cho Daisy ngạc nhiên, nàng nhìn theo thuyền trưởng Lavender rồi lắc đầu thở dài, tóm lại thì cô gái này là ai?

Ngày thứ năm, họ tới cảng Rissan, phía xa khu thành thị ven biển nổi bật với sự tấp nập, ồn ào, tiếng chim mòng biển, tiếng trẻ con cười nói, tiếng xôn xao, giọng hát của một cô gái, đủ loại âm thanh hỗn tạp, sôi nổi và tấp nập, nhưng một thủy thủ thì đưa tay lên che trán rồi nhìn ra xa hỏi_thuyền trưởng, có gì đó không đúng.

_quân đội hoàng gia vây kín toàn bộ cảng, khu này bị phong tỏa, một nhân vật lớn đang ở đây_ thuyền trưởng Lavender đi ra, Daisy ngạc nhiên_vậy sao chúng ta vào được?

_họ đang chờ tiểu thư mà, đừng đánh giá thấp mình vậy, có vẻ chưa biết mình là ai_ thuyền trưởng Lavender cười nhẹ rồi hô lên_treo cờ.

_vâng_ một tên thủy thủy thoăn thoắt leo lên cột buồm, một lát cờ màu xanh có thêu hình một nhánh cây được bay phần phật trong gió, con thuyền lặng lẽ tiến vào cảng, trong cảng không có một bóng thuyền, không khí dường như có gì đó không đúng, Daisy tự hỏi có gì đó không đúng? Nhưng không dám hỏi, chỉ im lặng nhìn vào bờ, phu nhân Kratos, là ai, có quan hệ gì với nàng?

_phu nhân Kratos đích thân tới đón tiểu thư, đừng lo lắng_ Lavo đi ra, lắc lắc cái đầu của mình rồi nói_già rồi, một chuyến đi dài cũng khiến ta mệt mà không dậy nổi, ngủ liền một tuần mà không lại sức.

_hạ neo......hạ buồm, chuẩn bị cầu, cập bến_ thuyền trưởng Lavender hô to, những thủy thủ thoăn thoắt tiến hành công việc của mình, không bao lâu thì một cây cầu xuất hiện ở đầu thuyền, từ cầu tầu, có một phụ nữ đang đi ra, bà mặc váy hoa, cổ áo cao tới tai, tóc đen búi gọn, từ xa nhìn bà hơi đẫy đà và cao ráo. Khi tới gần thì thấy bà có khuân mặt hiền từ, trắng trẻo, đôi mắt đen láy thông minh, miệng bà mỉm cười, làn môi hơi tái nhưng dịu dàng, bà khẽ khom người giơ tay và cười nhẹ_ tới đây nào con gái, Daisy, ta chờ con lâu lắm rồi!

_ phu nhân Kratos!_ Daisy xác nhận lại, bà khẽ gật rồi nói_đúng rồi con gái, tới đây.

_mẹ con nói bà rất nhớ phu nhân.

_còn gì nữa không?

_không, à có một bức thư.

_ừ, ta sẽ đọc sau_ bà tiến tới ôm nàng vào lòng, giọng nhẹ nhàng, bà vừa vuốt tóc nàng vừa nói_đừng tỏ ra kiên cường nữa, khóc đi, hãy đem hết nỗi lo lắng sợ hãi và đau đớn của con phát tiết ra, ta sẽ xoa dịu chúng cho con.

" hu ...hu..." nàng không cưỡng lại được lời nói của bà, nàng bật khóc lên, nói đúng hơn là gào lên, tất cả nỗi lo lắng, cô đơn, sợ hãi của nàng được nàng gào ra khỏi miệng, nàng đã mất đi gia đình, hai người thân yêu nhất, còn anh trai của nàng, nàng không rõ còn sống hay đã chết, tất cả người thân của gia tộc, người hầu... có lẽ họ đã bị sát hại, vậy mà nàng còn sống, nàng vẫn còn sống, cô đơn và lay lắt tới nơi này chỉ vì....lệnh của mẹ mình.

_ Lavender hân hạnh mang tiểu thư tới cho phu nhân_ thuyền trưởng Lavender nhảy lên từ cầu tầu, quỳ một chân trước phu nhân Kratos và nói giọng rất thành kính, phu nhân Kratos cười nhẹ nhìn Lavender_con khỏe chứ thuyền trưởng.

_dạ vâng ạ.

_ở lại vài ngày, mang vài thứ cho Rossy, nên nghỉ ngơi vài tháng, ra biển lúc này nhỡ có sóng to, da con hơi đen rồi, nếu để đen nữa lại xấu gái, cứ ở nhà chăm sóc da, khi nào trắng hơn thì hãy ra biển.

_vâng thưa phu nhân.

_được rồi, cảm ơn con đã mang Daisy tới cho ta, Daisy là con gái của em gái ta, em gái ta đã mất, ta muốn con kiểm soát chặt chẽ đường buôn tới Rissan, cần trợ giúp hãy gọi cho ta, ta sẽ cho con trợ giúp, nhưng nếu gặp gia tộc Dalus...giết không cần hỏi.

_dạ.

_đi nghỉ đi, cho đám tay chân của con được nghỉ vài ngày, ta phải đưa Daisy về nhà, nó cần nghỉ và dưỡng sức.

_dạ, chúc tiểu thư mau khỏe lại, hân hạnh được phục vụ phu nhân, phu nhân Kratos kính mến.

_ta cũng rất vui vì có con bên cạnh thuyền trưởng Lavender_ phu nhân Kratos cười rồi dắt tay nàng về phía cái xe ngựa chờ sẵn bên cảng, nàng dùng đôi mắt hồng nhìn thuyền trưởng Lavender nói_cảm ơn thuyền trưởng vì đã giúp đỡ, hẹn gặp lại.

_con không vui nếu gặp lại cô ta đâu_ phu nhân Kratos chợt nói rồi cười _Lavender yêu quý có mùi tanh tưởi của máu, không hợp với con.

Mudual là một vùng đồng bằng rộng lớn, những ngôi làng san sát nhau giữa những cánh đồng vàng óng lúa đang mùa màng, trên triền đê những con dê đang ăn cỏ, những con bò ngẩn ngơ nằm dài trên những đồi đất gồ lên, những đứa trẻ chạy loăng quăng quanh những con đường nhỏ, khắp nơi là sự phồn vinh và ấm áp, phu nhân Kratos nhìn ra cửa sổ cười nhẹ_ năm nay được mùa rồi, lương thực nhiều thì mới đủ dự trữ cho năm sau.

_dự trữ cho năm sau?_ Daisy nhìn bà ngạc nhiên_tại sao lại thế ạ.

_sang năm có thể có hạn hán, ta là một nhà chiêm tinh kha khá.

_chiêm tinh ư? Đó là gì ạ?

_à, những vì sao, muốn biết nắng mưa, gió bão thì xem trời...nói đùa thôi, vài nhà chiêm tinh dự đoán sang năm có lẽ có hạn hán, ta không tin lắm nhưng phòng việc đó xảy ra, phải dự trữ lương thực cho việc này.

_mẹ chưa từng nói cho cháu về phu nhân.

_ta cấm con bé, nói đúng hơn là...ừ, một vài lý do gì đó mà ta ghét nghe thằng cha con nói về ta, ta không đồng ý cuộc hôn nhân đó, nhưng vì mẹ con cứ cố nên ta đành....ôi! cái tên bất lực đó, hắn vì bảo vệ vài đám dân của hắn mà hy sinh mình và còn cô hầu gái ta yêu quý nhất nữa chứ, tên... à xin lỗi, con biết đấy ta hơi có thành kiến với cha con.

_mẹ con là người hầu của phu nhân?

_ừ, nhưng chúng ta coi nhau như chị em ruột, thực ra thì ta rất quý mẹ con, muốn tìm cho nó một gia đình có thể cả đời không lo, nhưng tình yêu mà, có phải muốn là được đâu, cái tên Indivial đó cũng khá, nhưng mà kết hợp với con bé thì là một đôi " giở hơi".

_cha cháu...thực đã đi?

_ừ, bị bá tước Drian giết.

-cái gì?_ Daisy mở to mắt ngạc nhiên, điều này không thể xảy ra, bá tước Drian là họ hàng xa của gia tộc Invidial, lại là bạn từ thủa nhỏ của ngài Indivial, không những vậy lòng trung thành của bá tước không thể ...

_ à, theo lệnh của ngài Invidial, vì thế nên ta để hắn sống sờ sờ, hắn lại có cái lệnh sống của con bé nữa chứ...ối trời ơi! Nói cho cháu ta rất lâu rồi chưa giết ai_ phu nhân Kratos cắt dòng suy nghĩ của Daisy_ cháu giết ai bao giờ chưa?

_chưa ạ, mẹ nói giết người là sai trái, vì bất kì lý do gì mà giết người đều bị trừng phạt.

_sai, có những kẻ phải bị giết vì chúng không nên sống trên đời, sau này cháu sẽ gặp vài tên như vậy, nếu cháu không muốn bẩn tay ta không ngại làm thay cháu_ phu nhân Kratos vẫn nói giọng vui vẻ_ nhưng con bé nuôi dạy cháu thành thứ gì thế không biết?

_mẹ dạy cháu rất nhiều..

_đừng nói nữa_ phu nhân kratos chợt ngăn Daisy lại, nàng ngạc nhiên thì bà thở dài_kẻ duy nhất khiến ta sợ hãi trên đời là mẹ cháu với mớ lý thuyết vớ vẩn của cô ta.

_ phu nhân sợ mẹ cháu?

_ừ, lải nhải vô độ.

_mẹ cháu không nói nhiều.

_trước mặt ta cô ta nói rất nhiều, và lần nào cũng bắt ta uống tới hai cốc sữa, không cho ta giết người, không cho...

_ phu nhân giết người?

_ừ_ giọng vui vẻ của bà chợt trở nên buồn bã_ ta sinh ra trong một gia tộc máu me khét tiếng....thời trẻ bộ lạc của chúng ta bị xâm chiếm, ta và mẹ cháu rời tộc phiêu bạt khắp nơi, rồi tới khi gặp ngài Kratos, ta lấy ngài ấy và ở luôn đây. Còn mẹ cháu thì phải lòng cái tên đó, ta đã phản đối, nhưng con bé không chịu...ta đã rất đau lòng.

_phu nhân....

_ta sẽ gửi con tới trường học, sau đó ta sẽ tìm cho con một gia đình tốt, tốt hơn cái tên Indivial đó, rồi con sẽ hạnh phúc.

_con muốn trả thù.

_trả thù? Ai?

_kẻ giết cha mẹ con.

_ai giết cha mẹ con?

_ phu nhân không biết.

_ta không biết, con nói xem, là ai?

_ con sẽ tìm ra....

_được làm vua, thua thì chỉ có chết, đó là trò chơi quyền lực, cha con là kẻ có quyền lực, trên đời này những kẻ có quyền lực và tiền tài luôn phải chơi những trò chơi như vậy, thua hay thắng là chuyện họ phải chấp nhận, con muốn theo chân cha con?

_trò chơi quyền lực?

_ phải, cha mẹ con lựa chọn tự sát bởi vì nếu như họ chiến một trận khốc liệt thì hàng vạn vạn người dân của cha con sẽ bị sát hại, máu sẽ đổ thành sông, xương chất thành đống, những đứa trẻ, những cô gái, những bà già, ông già, những kẻ mất gia đình tìm con để trả thù? Hay tìm cha con? Mẹ con? Hay gia tộc Dalus?

_gia tộc Dalus?

_ phải , gia tộc đó hiện đã nắm quyền điều hành vùng Arial.

_tại sao ông ta lại giết cha mẹ con.

_bởi vì xung đột quyền lực, nếu con muốn theo chân cha con, ta sẽ dạy con trở thành một tiểu thư công tước, còn nếu con muốn sống như mẹ con muốn, ta sẽ cho con một cuộc sống vô lo, con tự do lựa chọn, nhưng con phải biết, nếu con muốn được như cha con, phải đạp trên hàng ngàn, hàng vạn sinh mệnh của kẻ khác, cha con hai mươi năm trước giết không ít người đâu.

_con vẫn muốn trả thù_ hai mắt nàng vằn lên, máu cuồn cuộn trong từng mạch máu, sự mất mát, đau đớn, cô đơn, tuyệt vọng khi mất gia đình vẫn vang vọng trong lòng của nàng.

_được thôi, vậy ta sẽ đem con tới gặp con gái ta, hy vọng hai con hợp nhau.

Cái xe ngựa tới một tòa lâu đài không lớn lắm, nó nằm thọt lỏn trong một rừng cây rậm rạp, con đường bằng đá phẳng lì khiến cái xe ngựa đi êm ru không một chút xóc nảy, khi tới cửa thì Daisy bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình, tất cả gồm khoảng 50 người hầu đã xắp xếp thành hai hàng đứng trước cửa và chờ đợi, trai gái bằng nhau, trong đó có vài người đã có tuổi, vài người trung tuổi, còn lại trẻ và có vài đứa gần như là trẻ con, nhưng mặt bọn họ đều có một nụ cười, mà Daisy cảm giác là giống nhau như đúc.

_xuống xe nào con gái_ phu nhân Kratos cười rồi chìa tay, nàng vịn tay bà rồi xuống xe ngựa, tất cả người hầu đều cúi mình " chào mừng phu nhân và tiểu thư về nhà".

_đây là Daisy, từ nay nó sẽ là con gái ta_ phu nhân Kratos nói đơn giản_nó là con gái nhưng không xử lý cũng như liên quan tới các việc trong gia tộc, vì vậy hãy nhận thức đúng lời nói và cử chỉ của mình với nó cho tới khi có thông báo của ta.

_dạ.

Tiếng hô của họ làm nàng giật mình, to và rõ ràng, dường nha Daisy cảm giác có chút áp lực từ họ.

_bây giờ thì con đưa con bé đi tắm rửa và nghỉ ngơi, chúng ta sẽ ăn tối, gọi anh trai và cha của con về, ta cần họ nhận thức con bé, liên lạc với trường học, ta muốn con bé được dạy dỗ như một tiểu thư thực sự, có thể độc lập.

_vâng thưa mẹ, vẫn bị mẹ nhìn ra_ một cô hầu gái đứng gần cuối hàng bước lên nửa bước, Daisy ngạc nhiên nhìn cô gái, nước da hơi nâu, mặc trang phục người hầu nhưng lúc này đôi mắt nâu lóng lánh và lanh lợi, cô gái đưa một tay gãi đầu rồi cười nhìn Daisy_chào em chị là Unione.

_đây là con gái cả của ta, hai đứa là chị em, nên có gì thì hỏi nó, còn nếu nó không có nhà thì hỏi ta, bất cứ thành viên nào trong gia tộc cũng sẽ vui lòng che trở cho con_ phu nhân Kratos nhìn nàng , giọng nói rất êm và đôi mắt bà rất hiền, Daisy gật nhẹ thì Unione đã lôi nàng vào nhà vừa đi vừa nói_đi nào em gái, chị đợi em đã hai ngày rồi , lâu lắm mới thấy mẹ ra khỏi nhà, không nghĩ tới là đi đón một cô em gái.

_đây là phòng của em, đẹp không? Chị trang trí đấy, cũng được đấy nhỉ? Levelezo bảo là hơi trẻ con nhưng chị nghĩ tuổi em thì màu này hợp nhất, toàn là là hàng từ trong cung ra, chị nghĩ là tốt nhất rồi, nếu em thích có thể tự mình trang trí lại, nhưng tạm thời cứ ở đây nhé, đây là phòng tắm_ Unione mở một cánh cửa cạnh phòng ngủ rồi chỉ sang bên cạnh_ đây là phòng đọc, nhưng đừng lo , ở cuối hành lang có một thư viện và phòng đọc, đây là phòng trà của em, em có thể tiếp khách ở đây, chị sẽ vui vẻ nếu em mời chị, đây là phòng ngủ...chà chà cái giường làm bằng lông ngỗng đấy, êm và ấm, lại thoáng nữa.

Unione lải nhải một hồi rồi chỉ ra vườn_ đây là vườn hoa, đủ loại hoa luôn, cạnh là vườn thảo dược của mẹ, mẹ thích vài mùi thảo dược nhưng em phải cẩn thận đi vào đó, nhiều loại có độc, kia là ao cá của mẹ, có vài loại cá và động vật, khu rừng phía sau là rừng của thú dữ, em chỉ vào khi có người bảo hộ, có vài mật thất trong nhà nhưng khi nào kiến thức của em đủ mới được vào đó, không nên nói cho ai về nó, tiền thì em cần chỉ cần bảo quản gia đưa cho ,bao nhiêu cũng được.

_quần áo thì em chỉ cần tìm được người may mặc, bà ta có tất cả mọi thứ em muốn từ trang phục dạ hội, rèm cửa, chăn tới cả tất và giầy, trang sức, em muốn ra ngoài chỉ cần dặn họ chuẩn bị, ở đây không có người hầu chuyên cho em, vì vậy cần gì thì chỉ việc rung chuông hoặc tự động tay chân.

_ chị có bao nhiêu anh chị em?_ đột nhiên Daisy lên tiếng, Unione dừng lại rồi cau mày- một anh trai và một em gái, con bé Levelezo là một con quỷ nhỏ, nhưng yên tâm, nó không dám chạm vòa một sợi tơ của em đâu, vì em là con cưng của mẹ mà, anh trai Lap thì ít khi về, anh ấy cũng dễ thương, nhưng vì là con cả của gia đình nên anh ấy phải có nhiều việc của mình.

-dạ.

_mẹ rất bận, ít khi em gặp được, nhưng nếu em muốn chỉ cần nói với quản gia, bà ta sẽ biết mẹ ở đâu.

_vâng, chị...thường ngày chị làm gì ạ?

_ừm, chị có công việc, chị chịu trách nhiệm về tài chính và một số vấn đề của gia tộc nên chị thường phải giao dịch và kiếm tiền, nhưng đó chỉ là ban đêm thôi, ban ngày chị là một tiểu thư đúng mực, nhu thuận và rất điềm đạm đáng yêu....ôi ! đừng bắt chị nói nữa, nếu Levelezo ở đây lại buồn nôn về những gì chị nói mất.

_chị thích làm người hầu sao?

_chậc! Đó là một bài kiểm tra, chị thường dùng một thân phận khác khi ban đêm xuống, và muốn vậy thì cải trang thành người khác là rất quan trọng, vì vậy chị phải học để biến thành người khác, nhưng chẳng gì qua được mắt mẹ cả.

_ ban đêm?

_à, là thế này, ở gia tộc này mẹ cho con cái lựa chọn con đường của mình đi, ví dụ như khi sinh ra được dạy dỗ như một tiểu thư đúng nghĩa, sau đó lớn chút mẹ sẽ cho chúng ta lựa chọn, nếu lựa chọn có quyền lực, làm việc cho gia tộc thì được đào tạo thêm rồi đi theo con đường trong gia tộc, còn nếu không, thì cứ là một đứa con ngoan, cả gia tộc sẽ bảo bọc và nuôi lớn, nhưng không có quyền lực trong tay. Còn nếu thành một phần của gia tộc, được chia sẻ quyền lực.

_chị chọn con đường theo gia tộc?

_ ừ, ban đầu chị cũng chỉ muốn làm gì mình thích, không thích gia tộc lắm, nhưng dù sao thì có quyền lực cũng luôn có vài đặc quyền, mà cái tính quỷ quái của chị thì có quyền lực mới sống được trong vài trường hợp.

_có ai chọn con đường thứ nhất không?

_có chứ, mẹ có một cô con gái nuôi, cô ta thích trồng cây, ngoài trồng cây thì cô ta không làm gì nữa cả.

_muốn chọn con đường gia tộc thì em cần làm gì?

_bây giờ em chưa đủ tuổi quyết định việc này, chỉ khi nào em có đủ sáng suốt để quyết định thì mới được lựa chọn, giờ thì cứ thoải mái đi, em tắm rồi đi nghỉ một chút, tới bữa ăn chị sẽ gọi em.

Còn lại một mình trong phòng, Daisy cảm giác như là mình vừa sinh ra ở một nơi hoàn toàn khác, nói đúng hơn thì nơi đây giống gia đình mới của mình vậy, Daisy không nghi ngờ phu nhân Kratos nói rằng mẹ mình và bà sống với nhau thời gian dài, bởi vì căn phòng hoàn toàn là phong cách của phu nhân Individial.

Khu vườn cũng mang hình dáng của bà.

Kể cả cách thiết kế của căn nhà, một gia đình khác không phải cha mẹ ruột.

" tiểu thư, đã tới bữa tối rồi" giọng nói nhẹ nhàng bên tai khiến Daisy tỉnh giấc, nàng mở mắt nhìn cái màn và lại chui vào trong chăn cuộn mình thành hình con tôm.

' tiểu thư, ngài cảm thấy khó chịu sao?" lại giọng nói nhẹ nhàng đó, Daisy mở to mắt, đây không phải giọng mẹ, nhớ tới mẹ đã mất, nàng sực nhớ, nơi này không phải là Londa, nàng ngồi bật dậy một phụ nữ trung niên đang cầm trong tay một cái khăn tay còn thoảng nước ấm_ tiểu thư có thấy trong người khó chịu sao?

_ không, cảm ơn, tới bữa tối rồi à.

_dạ vâng ạ, mời tiểu thư_bà đưa khăn cho nàng lau mặt rồi giúp nàng mặc đồ sau đó dẫn nàng đi tới phòng ăn, thực ra thì bà ta không cần dẫn nàng vẫn tìm được phòng ăn, bởi căn nhà này thiết kế giống với căn nhà của gia đình nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro