Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong rạp nháy mắt yên tĩnh, từ sau khi Hoắc Gia Hành nói câu kia mấy người hít vào một hơi

Liên quan đến chuyện của Hoắc Gia Hành , hai vị kia không rõ nhưng Ôn Nhiên là hiểu rõ nhất . Hắn thậm chí còn gặp qua tiểu cô nương kia. Hắn biết cô đối với Hoắc Gia Hành quan trọng đến mức nào, bằng không thì qua bao nhiêu năm như vậy vẫn một mực đi tìm chưa hề bỏ cuộc.

Cho dù những năm xuất ngoại cũng không bỏ cuộc.

Hoắc Gia Hành giương mắt, khôi phục cảm xúc, thần sắc lãnh đạm nhìn sang: "Chuyện gì?"

Quản lý trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Tối hôm qua ngài mang tới tiểu cô nương bây giờ cô ấy đang ở phòng ăn."

Nghe vậy Hoắc Gia Hành thanh âm không cảm , u ám:"Một người?"

"Không phải." Quản lý nói: "Cùng bạn học, nam nữ đều có, nghe nói là sinh nhật."

Quản lý sau khi đi, Ôn Nhiên hơi nhướng mày mắt, cùng Tần Việt liếc nhau, hắn hỏi: "Không tới nhìn?"

Hoắc Gia Hành trầm mặc nửa ngày, lắc đầu: "Không thích hợp."

Cô cùng bạn học liên hoan, bây giờ chưa xác nhận thân phận, hắn cũng sẽ không tùy tiện tiến đến, Chu Sơ Niên hẳn là không quá ưa thích.

Ôn Nhiên nhếch khóe môi lên nhìn hắn.Hắn muốn nhìn xem Hoắc Gia Hành có thể tiết chế được bao lâu . Hắn không tin Hoắc Gia Hành đối với tiểu cô nương kia có thể bao lâu không nhìn tới.

Hắn và Tần Việt đưa mắt liếc ra ý qua một cái, im ắng  mười phút.

Tần Việt ngồi  lờ mờ bên trong góc, cầm chén rượu lung lay, nhấp miệng so số lượng chữ, năm phút.

Cùng lúc đó Quý Bạch mở miệng điềm tĩnh nói : Ba phút

Không đến một phút, Hoắc Gia Hành đột nhiên từ ghế sô pha bên trong đứng lên, không để ý Ôn Nhiên cùng Tần Việt mấy người bọn họ chế nhạo, trực tiếp đi ra ngoài.

Ôn Nhiên nhìn  tấm lưng kia, quay đầu nói với hai người kia: "Ta còn tưởng rằng hắn có thể chịu đựng bao lâu."

Liền một phút.

Thật là không có cái gì tiền đồ!

Tần Việt mỉm cười, tự mình phụ họa thêm:"Tóm lại là không đồng dạng"

Quý Bạch nhíu mày, trên mặt có chút đắc ý: "Tới đi, tiền đánh cược là cái gì? Ta thắng nên nộp lên đi."

Ôn Nhiên khẽ cười: "Chúng ta trước đó không có nói tiền đặt cược."

Tần Việt không nói chuyện.

Quý Bạch: "... ..."

Đàm Bác Thụy định bao cả tầng , trong trang hoàng độc đáo, đặc sắc, nói là một cái tửu lâu,  tốt hơn nói là một cái chỗ ăn chơi, cung cấp các loại ăn uống, trong  cũng có các loại du ngoạn hạng mục. Bida cùng các hạng mục giải trí khác, thậm chí còn có cờ bài, cùng KTV, thuận tiện tới tụ hội . 

Vừa mới vào mọi người đã kinh ngạc hô hào

"Oa, không hổ là Vân Đính, đây cũng quá lợi hại đi."

"Có muốn ở đây cùng đánh bida ?"

"Mẹ a, một đêm tốn bao tiền a."

Có người quàng vai Đàm Bác Thụy cười nói:"Huynh đệ sinh nhật vui vẻ a"

Những người còn lại cũng đều nhất nhất phụ họa.

Sau khi ăn xong còn có không ít đồ ngọt được đưa lên, mọi người lại bắt đầu lấy phần mình .

Vừa ăn cơm xong , Chu Sơ Niên liền muốn trở về. Nhưng thấy không phù hợp, nàng ngồi ngẫm nghĩ nửa ngày,Trần Thiến lại nói ở lại thêm 10 phút.

Kết quả vừa ngồi xuống thì có bạn học chủ động hỏi :"Sơ Niên , lúc trước cậu từng đến nơi này sao?'

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người quay lại nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Vân Đính cao cấp như thế ,chi phí cao như thế cho dù cô có thể thể tiêu phí nhưng quản lý cũng không cần đối xử như thế, thật làm người khác cảm thấy nghi ngờ.

Mọi người kỳ thật ngay từ đầu liền muốn hỏi, nhưng đến giờ thật sự không nhịn được mới lên tiếng hỏi.

Chu Sơ Niên khẽ giật mình , cô biết là mọi người sẽ hỏi.

Đối với ánh mắt tò mò của mọi người, cô cong cong khóe miệng nói:"Hôm qua có tới đây ăn cơm"

Đám người hít vào một hơi, khó có thể tin nhìn qua cô;"Một người sao?"

Chu Sơ Niên lắc đầu: "Không phải, cùng bạn bè."

Có người hiếu kì: "Là bạn trai sao?"

"Không phải." Nàng trả lời rất trực tiếp cũng rất sảng khoái, hoàn toàn không có nửa điểm nghĩ phải ẩn giấu ý tứ.

Nhưng đáp án này lại không làm cho mọi người cảm thấy hài lòng.Chu Sơ Niên ở bên ngoài  không phải làm việc mà có thể tới chỗ như này,trừ khi đi cùng bạn trai.

Huống chi, mọi người đối với thái độ của Đàm Bác Thụy với cô liền ở trong lòng muốn phê bình.

"Thật không phải là bạn trai sao? Chẳng lẽ lại là cùng bạn nữ tới?"Người nói lời này liền mang tới cảm giác không tin tưởng

Những người còn lại quả thực cũng có ý nghĩ như vậy.

Nghe vậy, Chu Sơ Niên cười nói:"Chả nhẽ người đi ăn cơm cùng chỉ có thể là bạn trai?"

Trần Thiến ở một bên không nhịn được liền lớn tiếng cười:"Làm sao lại không cho phép Tiểu Sơ nhà ta quen bạn nam rồi"

Nàng mỉm cười nói:"Huống chi Tiểu Sơ nhà ta lớn lên xinh đẹp như vậy, có mấy người theo mời ăn cơm chả nhẽ không được sao?"

Lời này vừa nói ra mấy nữ sinh liền nghẹn lời.

Đàm Bác Thụy một bên hắng giọng nói:"Có thể bắt đầu hát rồi"

Đàm Bác Thụy ngồi xuống cạnh Chu Sơ Niên thấp giọng xin lỗi:"Thật có lỗi, tôi thật không biết họ sẽ hỏi".

"Không sao".Chu Sơ Niên nhìn hắn:"Tôi phải đi về"

Đàm Bác Thụy ngẩn ra trong chốc lát, thấp giọng nói:"Có thể đưa cậu ra cửa không, có chuyện muốn nói."

Chu Sơ Niên cười:"Vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nó với cậu."

Hai người không có ra ngoài,chỉ đứng ở hành lang nói chuyện.

Chu Sơ Niên sợ lạnh, đây là chuyện mà mọi người đều biết nên Đàm Bác Thụy cũng không muốn nói chuyện ở bên ngoài.

Hành lang có một chỗ trống rất lớn có thể trực tiếp nhìn về phía lầu một bên trong đại sảnh hoàn cảnh, lầu một còn có không ít người tại dùng bữa ăn, dưới ánh đèn, trên mặt họ luôn nở nụ cười , có thể khiến người ta cảm nhận được họ được họ đang rất vui vẻ.

Chu Sơ Niên một tay chống ở lan can , nhìn về phía hắn:"Muốn nói với tôi chuyện gì ?"

Đám Bác Thụy ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn cô, bởi vì trong phòng có điều hòa nên Chu Sơ Niên lúc đi ra cũng không cầm áo khoác.

Ánh mắt hắn từ trên người cô chuyển lên mặt, dừng một chút mới nói:"Cậu nói trước đi."

Chu Sơ Niên rũ mắt xuống, nói một tiếng:"Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn"

Nàng mấp máy môi, nhìn qua Đàm Bác Thụy với một ánh mắt thẳng thắn:"Cậu hẳn là phải biết tôi muốn nói cái gì."

Chu Sơ Niên trước khi đáp ứng lời mời, đã nghĩ kí tại sao mình tới.Cô muốn cùng Đàm Bác Thụy nói cho rõ ràng.

Đàm Bác Thụy giật mình, nhìn qua cô:"Tôi thích cậu khiến cậu khó chịu vậy sao?"

"Phải" Chu Sơ Niên không chút do dự thừa nhận, con mắt trong suốt nhìn qua hắn: "Ngươi biết lý do."

Đàm Bác Thụy trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói mang theo thanh âm có chút không thể tin:"Sơ Niên, cậu biết rõ lần trước không phải..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị Chu Sơ Niên cắt đứt.

Nàng mím mím khóe miệng, nói khẽ: "Không nói những lời này chúng ta còn có thể làm bạn."

"Nhưng..." Hắn nói, theo bản năng muốn nắm tay Chu Sơ Niên nhưng lại bị cô né tránh.

Cô tránh đi, nhíu mày nhìn Đám Bác Thụy, đáy mắt hiện lên sự chán ghét, cô thậm chí không biết nếu như Đàm Bác Thụy lại tiếp tục như vậy, mình có phải là muốn phát cáu.

Vừa nghĩ tới, phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc:"Vị bạn học này."

Hoắc Gia Hành dựa vào vách tường, đuôi lông mày chau lên nhìn lấy bọn họ bên này, không nhanh không chậm nói:"hành động này là không ổn đâu."

Đàm Bác Thụy bị đả kích, nhìn người cũng không nhìn trực tiếp nói:"Liên quan gì đến người."

Chu Sơ Niên quay đầu lại nhìn người kia, ánh mắt sáng lên, trong mắt tràn đầy kinh hỉ: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng: "Ở chỗ này ăn cơm."

Chu Sơ Niên nhíu mày, hơi chớp mắt: "Trùng hợp như vậy a."

Cô âm điệu nhẹ nhàng, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ, một chút cảm giác khi nói chuyện với Đàm Bác Thụy cũng không có.

Đàm Bác Thụy nhìn cách đó không xa hai người, theo bản năng híp híp mắt: "Sơ Niên."

Cô nhìn về phía Đàm Bác Thụy nói:"Điều tôi muốn nói  cậu đều đã rõ." Cô tiếp lời:"Tôi về trước."

Hoắc Gia Hành dừng một chút:"Phải đi về."

"Ân ân."

"Tôi đưa em về."

Chu Sơ Niên há to miệng, hỏi:"Có phiền anh không?"

"Sẽ không." Hoắc Gia Hành hoàn toàn quên mất hội bạn trong phòng."Vừa vặn kết thúc."

Hai người bọn họ nói, đối với Đàm Bác Thụy đứng ở bên nhìn như không thấy.

Hắn cắn răng, nhìn qua hai người: "Hoắc tổng, Chu Sơ Niên là bạn học của tôi, liền không phiền phức ngài đưa trở về ."

Nghe vậy, Hoắc Gia Hành lúc này mới giương mắt, hướng hắn nhìn lại, không có chút rung động nào, thanh âm lãnh lãnh đạm đạm : "Có đúng không."

Hắn có nhân sĩ thành công cái chủng loại kia tự tin, mà Đàm Bác Thụy ở trước mặt hắn tới nói, tựa như là một cái lỗ mãng lại không hiểu chuyện thanh niên, hắn hoàn toàn không đem người để vào mắt, đây là Hoắc Gia Hành vốn liếng, cũng là tự tin của hắn.

Đương nhiên, nếu như Chu Sơ Niên đối với hắn thái độ hơi tốt một chút, Hoắc Gia Hành không có thái độ như vậy.

Hai nam nhân ánh mắt va chạm, Đàm Bác Thụy đáy mắt tràn đầy phẫn nộ, mà Hoắc Gia Hành, mây trôi nước chảy.

Đây chính là bọn họ chênh lệch chỗ.

Chu Sơ Niên không để ý Đàm Bác Thụy, cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu, đưa tay nắm lấy quần áo Hoắc Gia Hành:"Vậy tôi vào lấy túi, còn có một người bạn của tôi có thể đi cùng không?"

"Được."

Cô nói xong liền trở về phòng.

Ba phút sau, Chu Sơ Niên ra, có chút kinh ngạc.

"Hắn đâu rồi?"

Hoắc Gia Hành chỉ chỉ: "Hướng bên kia đi." Hắn nhíu mày nhìn về phía Chu Sơ Niên: "Lo lắng?"

Chu Sơ Niên lắc đầu, phi thường thành thật nói: "Không lo lắng."

Hoắc Gia Hành nhìn bộ dáng cô lúc này, im ắng khơi gợi lên khóe miệng, ánh mắt bên trong hiện lên một tia cười.

"Đi thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro