Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Bạch Phong thanh, thiên không điểm xuyết lấy ba hai ngôi sao, tại đêm đen như mực không có vẻ hơi hứa chói sáng.

Ban đêm so với ban ngày lớn hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng hạ thấp hơn nhiều.Vừa tiến vào mùa đông, hiếm có người sẽ ở trong đêm dạo bước hành tẩu, đại đa số đều là lần theo bóng đêm vội vàng về nhà.

Từ trong quán sau khi ra ngoài, Chu Sơ Niên nhắm mắt theo đuôi Hoắc Gia Hành, cô đi chậm, Hoắc Gia Hành vì phối hợp bước tiến của cô, bước chân cũng chậm rãi chậm lại.

Bãi đỗ xe hơi có chút xa, hai người vừa đi đến cửa , Chu Sơ Niên bị chạm mặt với gió thổi, hít vào một hơi.

Mặc dù thanh âm nhỏ, nhưng bên cạnh có người thời thời khắc khắc quan sát đến động tĩnh của nàng  vẫn là chú ý tới.

Hoắc Gia Hành nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, tâm tình không vui.Anh chỉ mặc áo sơ mi đen cùng với áo khoác, thân hình cao, bóng đêm bao phủ xuống càng lộ ra vẻ thâm trầm, mị lực.

Hắn dừng một chút, lui về sau một bước, cùng Chu Sơ Niên song song đứng đấy, cúi đầu nhìn xem nàng, lời ít mà ý nhiều hỏi: "Lạnh?"

"Có một chút." Chu Sơ Niên trắng bệch cả mặt , cô cứ như vậy, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên.

Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng, vừa định cởi áo, Chu Sơ Niên liền ngăn cản hắn.

"Đừng." Cô chỉ chỉ nói: "Quá lạnh , anh sẽ cảm mạo."

Hoắc Gia Hành ân một tiếng, nhìn qua cô cặp mắt kia sâu không thấy đáy, thấp giọng hỏi: "Để ý sao?"

"A?" Cô không có hiểu ý tứ của anh.

Hoắc Gia Hành im ắng cong xuống khóe miệng:"Để ý trang phục của tôi sao?"

Chu Sơ Niên:"Không..."Lời còn chưa nói hết người trước mặt liền không để ý đến cô, cởi áo xuống khoác thêm cho cô còn thuận tiện cài cúc áo hộ.

Một cỗ ấm áp truyền tới, trong nháy mắt cô cảm thấy ấm áp bao quanh người.

Chu Sơ Niên sợ sệt chỉ chốc lát, nhìn lên trước mắt một thân áo sơ mi đen , trong đầu có chợt lóe lên, làm cho cô bắt không được cảm xúc.

"Hoắc tổng."

Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm, giương mắt nhìn lấy cô: "người bạn kia đâu?"

Nàng sửng sốt một chút, mới phản ứng được hắn chỉ chính là ai.

Không hiểu thấu, Chu Sơ Niên đứng tại cửa chính, đỏ mặt, trong đầu một mực nghĩ tới những lời Trần Thiến nói, cùng đưa cho cô ánh mắt không rõ ràng.

Nghĩ như thế, Chu Sơ Niên lại mở miệng, trở nên lắp bắp : "Cô ấy nói còn phải lại chơi một lúc, trước không cùng chúng ta về trường học."

Chúng ta.

Hai chữ này nói ra, quan hệ tốt giống gần gũi hơn khá nhiều.

Nghe vậy, Hoắc Gia Hành gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.

"Tới trước bên trong chờ tôi, tôi lái xe tới."

"Được."

Thẳng đến khi Hoắc Gia Hành đi vào trong bóng đêm, Chu Sơ Niên mới đưa tay vỗ vỗ mình tại gió lạnh hạ còn vẫn như cũ nóng lấy gương mặt, nhịp tim có chút nhanh.

------

Vừa nãy trong phòng KTV, thuận tiện lúc đi lấy túi hỏi Trần Thiến có muốn về trường học hay không.

Trần Thiến lôi kéo nàng đến một bên nhỏ giọng hỏi: "Đón xe sao?"

Chu Sơ Niên trầm mặc hai giây, nhỏ giọng nói: "Gặp được Hoắc tổng , anh ta nói đưa chúng ta trở về."

Lời vừa nói ra, Trần Thiến an tĩnh một lát, phản ứng vô cùng linh mẫn: " vậy tớ ở lại chơi thêm một lúc."

Chu Sơ Niên: "Vì cái gì?"

Trần Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khoét nàng mắt, đè thấp lấy thanh âm tại bên tai nàng hỏi: "Hoắc tổng nói muốn đưa tớ sao?"

"A?"

Trần Thiến vỗ vỗ đầu cô: "Tớ thật sự là đối với cậu bất đắc dĩ, dù sao cũng là một họa sĩ vẽ truyện tranh không phải sao." Cô không có đem lời nói quá ngay thẳng, hướng Chu Sơ Niên hơi chớp mắt, cười hắc hắc nói: "Tớ sẽ không quấy rầy thời gian riêng tư của hai người , nắm chặt cơ hội a."

Chu Sơ Niên: "..."

Lại nói tiếp, cô liền bị đẩy ra ngoài.

 Nghĩ như thế, Chu Sơ Niên im lặng vỗ vỗ trán của mình.Vừa lúc bắt đầu là khẩn trương, đầu óc không có cách nào suy nghĩ, có thể này lại ngồi ở trong xe sau không đồng dạng. Nàng rõ rõ ràng ràng Trần Thiến nói cái kia mấy câu ý tứ.

Nghĩ đến, Chu Sơ Niên lặng lẽ mở mắt ra, liếc mắt bên cạnh mình lái xe là nam nhân.

Có người từng nói qua, lúc nam nhân nghiêm túc lái xe rất có mị lực.

Hiện tại, theo Chu Sơ Niên, cô cảm thấy Hoắc Gia Hành có mị lực.

Phía trước kẹt xe, đằng sau xe điên cuồng nhấn còi, nhưng duy chỉ có Hoắc Gia Hành là không, hắn yên tĩnh cùng đợi, phi thường có kiên nhẫn, cảm xúc biến hóa cũng không lớn, nàng nhìn một chút, ánh mắt từ trên mặt dịch chuyển khỏi, rơi vào hắn kia đôi thon dài, khớp xương rõ ràng trên ngón tay.

"Làm sao?"

Chu Sơ Niên sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Hoắc Gia Hành, phía trước vừa vặn đèn đỏ dừng xe.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của cô, Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng, nhỏ đường cong câu môi dưới giác: "Suy nghĩ gì?"

Chu Sơ Niên giật mình hoàn hồn, liếm liếm môi, nói khẽ: "Không có, đang thất thần."

Nàng nói, càng che càng lộ bổ sung một câu: "Hoắc tổng tay của anh thật đẹp."

Nghe vậy, Hoắc Gia Hành đuôi lông mày chau lên, nhàn nhạt nhìn cô: "Muốn vẽ tay?"

Chu Sơ Niên: "... ..."

Nàng yên lặng thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Người lúc nãy là bạn học của em?"

"Ân, bạn cùng lớp."

Cô gãi gãi tóc của mình, thấp giọng nói: "Chính là bạn học phổ thông."

Mặc dù, Chu Sơ Niên cũng không biết mình tại sao muốn giải thích một câu như vậy. Nhưng tiềm thức nói cho cô, muốn giải thích, thậm chí muốn nói ra.

Nghe thanh âm của cô, Hoắc Gia Hành cười khẽ, âm thanh rất nhẹ rất nhạt, có thể không khỏi Chu Sơ Niên cảm thấy tâm tình của hắn trở nên tốt hơn nhiều.

Đưa cô trở về trường học, Hoắc Gia Hành thậm trí còn xuống xe đợi cô, đưa cô đến kí túc xá, nhìn thấy cô vào trong mới quay đầu đi ra.

Bóng đêm, đem người bóng lưng kéo rất dài rất dài.

*

Hoắc Gia Hành mới ra đến, Ôn Nhiên liền gọi điện đến.

"Người ở đâu? còn trở lại không?"

Hoắc Gia Hành ân một tiếng:"Không trở lại."

Ôn Nhiên xùy một tiếng, có chút bất đắc dĩ: "Cậu hẹn chúng ta tụ hội, vậy mà cứ như thế mà đi?"

Hắn mím mím khóe miệng, không nói chuyện.

Ôn Nhiên cũng biết tính nết của hắn, thấp giọng hỏi: "Không đến liền không đến, tôi hỏi cậu làm sao xác định thân phận với cô ấy ?"

Bên tai là thanh âm của Ôn Nhiên, giống như là tất cả mọi người sẽ hỏi một vấn đề.

Hoắc Gia Hành ngồi ở trong xe trầm mặc thật lâu, lâu đến Ôn Nhiên cảm thấy, hắn có phải là cúp điện thoại rồi, hắn mới thấp giọng nói: "Chưa có xác định."

Ôn Nhiên : "Vậy cậu..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị Hoắc Gia Hành cắt ngang , hắn ngữ khí kiên định nói: "Nhưng chính là cô ấy, sẽ không sai."

Trực giác của hắn, so bất kỳ lần nào đều đến mãnh liệt. Cùng trên mạng bộ manga kia, nhìn như là Chu Sơ Niên tiện tay vẽ ra, có thể Hoắc Gia Hành nhớ kỹ ——

Mặc dù hắn tạm thời còn không rõ ràng lắm Chu Sơ Niên vì cái gì không nhớ rõ khi sự tình khi còn bé, nhưng tóm lại, cái này so trước đó mò kim đáy biển

Hắn thấp giọng nói: "Tôi hai ngày nữa đi một chuyến Ninh Thành."

"Muốn tôi cùng đi sao?"

Hoắc Gia Hành khẽ giật mình, cười một cái nói: "Không cần."

Hắn nghĩ mình đi tìm đáp án.

"Được,  cần liền nói."

"Ân."

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Gia Hành ngồi ở trong xe, nhìn qua một bên cửa trường thật lâu, mới lái xe rời đi.

-----

Thời điểm Trần Thiến cùng Tiểu Ngư Nhi trở lại ký túc xá , Chu Sơ Niên đã tắm rửa xong ngồi ở máy tính trước mặt.

Sau khi trở về tắm rửa qua, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ ra rất nhiều hình tượng, nhịn không được ngay lập tức hạ bút . Cô chuyên chú vẽ tranh, Trần Thiến cũng không có tới quấy rầy cô.

Thẳng đến khi mọi người đều tắm rửa xong, Chu Sơ Niên mới chuẩn bị thông qua PS truyền tống, Trần Thiến đi qua: "Tốt?"

"Ân."

Trần Thiến liếc mắt, sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn: "Cậu đây là... Vẽ lên một con mèo?"

Chu Sơ Niên gật đầu, giải thích rõ: "Luôn cảm thấy nữ hài tử này thích mèo."

Nghe vậy, Trần Thiến cười âm thanh, "Là cậu thích đi."

Chu Sơ Niên: "..."

Cô cười cười giải thích nói: "Nhớ mèo ở nhà."

Trong nhà Chu Sơ Niên có nuôi một con mèo nhỏ, đặc biệt mập. Là một con mèo hoang cô nhặt được, ban đầu còn gầy gầy yếu ớt, về sau càng ngày càng béo,ăn cũng nhiều.Mặc dù là thế nhưng Chu Sơ Niên vẫn rất thích nó, còn gọi nó là công chúa nhỏ.

Trần Thiến hiểu cô, gật đầu, thấp giọng hỏi: "Ban đêm chuyện gì phát sinh không?"

Chu Sơ Niên một nghẹn, có chút im lặng: "Không có."

"Vì cái gì? Cơ hội tốt như vậy cậu không cố mà trân quý."

Chu Sơ Niên biểu thị bất đắc dĩ, nhìn xem trên máy vi tính họa, nói khẽ: "Trân quý cái gì? Tớ cùng Hoắc tổng chỉ đơn giản là quen biết."

"..."

*

Lúc nằm xuống giường, Chu Sơ Niên hồi tưởng đến những lời mà Trần Thiến vừa nói với cô.

Nếu chỉ đơn giản là quen biết vậy tại sao Hoắc Gia Hành lại đưa cô về trường, còn cùng cô ăn.Thật ra mà nói so với cô mà nói, trong trường học người đẹp chỗ nào cũng có, tại sao họ không được Hoắc Gia Hành đối đãi đặc biệt.

Chu Sơ Niên chui đầu vào gối đầu cọ xát, một mực không có nửa điểm buồn ngủ.

Cô được đối đãi đặc biệt à?

Là có.

Điểm này Chu Sơ Niên rất rõ ràng, người như Hoắc Gia Hành làm gì có thời gian vì một bức vẽ mà một mực tìm cô, còn mời cô ăn cơm.Mỗi lần cô muốn tính tiền đều bị Hoắc Gia Hành ngăn cản.

Nói là lần tiếp theo để cô mời.Nhưng quả thực là cô chưa mời được bữa nào.

Cô là họa sĩ vẽ truyện tranh, nếu đặt hai người ở trong manga, cô khẳng định quan hệ không chi ở mức quen biết, thậm chí...

Có thể khẳng định nam đối với nữ có ý.

Có thể người kia là Hoắc Gia Hành, cô cũng không dám nghĩ lung tung.

Nghĩ đến Chu Sơ Niên thở dài, không có nửa điểm buồn ngủ.Vùng vẫy một lát, cô lôi điện thoại dưới gối ra, tại sau khi trở về kí túc xá, cô có nhắn tin hỏi hắn đã về đến nhà chưa.

Hắn có hồi đáp lại.

Về sau Chu Sơ Niên liền đi vẽ tranh , một mực không có về tin tức quá khứ.

Bây giờ nghĩ, nàng tròng mắt đi lòng vòng, đêm dài xúc động, trả lời lại Hoắc Gia Hành: Tốt, thật có lỗi a Hoắc tổng, vừa mới đang bận, không thấy được anh trả lời.

Tin vừa gửi đi, năm phút trôi qua chưa hồi âm.

Chu Sơ Niên vừa muốn  cất điện thoại thì tin nhắn lại đến.

Hoắc Gia Hành: Không có việc gì, vừa tắm rửa xong.

Nhìn chằm chằm hàng chữ này nhìn xem, Chu Sơ Niên trong đầu hiện lên rất nhiều hình tượng... Vừa tắm rửa xong Hoắc Gia Hành, tóc nhất định là ướt sũng, trên thân bọc lấy áo choàng tắm, cũng có thể là là cái khác, sợi tóc còn có Thủy Châu rơi xuống, theo trán bên cạnh, một đường hướng xuống... Sau đó... Thủy Châu không có vào đến bộ ngực của hắn, tiếp tục hướng xuống...

Chu Sơ Niên khó mà khống chế đỏ mặt lên, trên giường lăn một vòng, kém chút rơi xuống, cô không còn dám suy nghĩ a.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro