Chương 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 36

Đính kèm, còn có hai tệp ghi âm.

Là lời khai của Albert và thẩm vấn viện trưởng.

"... Đúng vậy, Cecil đại nhân vẫn luôn dùng thuốc tâm lí thế nên đối với chuyện mang thai, tôi mới bảo cậu ấy phải chờ thêm chút."

"... Đúng, đúng vậy."

"... Không điện hạ, tôi tuyệt không có ý định lừa gạt ngài, là đại nhân Cecil uy hiếp tôi, báo cáo của hệ thống bị bóp méo cũng là người dưới tay cậu ta làm, tôi, tôi chỉ là không thể lên tiếng..."

Giọng nói kia càng lúc càng trở nên kích động khủng hoảng, khai ra hết mọi chuyện có liên quan tới Cecil ra.

Nghe tới cuối cùng, sắc mặt Cecil đã cứng đờ, tái nhợt, vẻ mặt y lại chẳng chút thay đổi, ngồi mãi trong sảnh không hề nhúc nhích.

Sắc trời bên ngoài dần tối lại, vệt nắng còn sót lại chiếu qua cửa sổ lớn sát đất, chiếu lên dáng vẻ uể oải của y, tạo ra một cái bóng thật dài.

Cứ vậy ngồi suốt cả một đêm.

Ngày hôm sau khi đứng lên, dưới chân là một đống giấy đã bị xé vụn.

Y lên tầng rửa mặt trang điểm, gọi điện cho người khác.

Khi xuống dưới, ngoài thần sắc nơi khóe mắt có chút tiều tụy, thì cơ bản thoạt nhìn không khác gì bình thường, lớp trang điểm trên mặt vẫn tinh xảo tới chói lọi.

Ngồi lên xe trong nhà, đi tới Quân bộ.

Trong thời gian ngồi chờ trong phòng nghỉ của Quân bộ, y thậm chí còn không quên sắm vai một người vợ hiền lành, mang một hộp đựng toàn bánh quy nhỏ có hình dáng đáng yêu, lấy ra chia sẻ với các binh lính, còn nói chuyện vụn vặt liên quan tới Augustine đế.

Nụ cười của y tươi rói lại vui vẻ, tận cho tới khi Augustine đế mang theo trợ lý đột nhiên tiến tới, bốn mắt chạm nhau, mọi chuyện tạm dừng lại trong chớp mắt.

"Được rồi các cậu, tôi cuối cùng cũng chờ được chồng tôi đây rồi." Cecil cười, nói lời tạm biệt với năm cậu lính, theo Augustine đế vào trong văn phòng.

Vừa mới đi vào, cửa lớn đã bị đóng sập lại, Augustine đế đi trước xoay người chặn Cecil lại, nắm lấy cằm y, thấp giọng nói: "Sao anh vẫn còn có thể có can đảm xuất hiện trước mặt tôi? Cecil, anh không sợ tôi không khống chế được mà bóp chết anh?!"

Ánh mắt Cecil không né cũng không tránh: "Nhưng anh không nghe em nói lời nào, đã định tội cho em, không phải là đã quá qua loa? Augustine đế, chúng ta ăn ở với nhau cũng đã hơn một năm, chẳng lẽ toàn bộ đều chỉ là giả dối thôi hay sao?"

Lời này chọc đúng nỗi đau của Augustine đế, hắn hạ quyết định luôn vô cùng quyết đoán, vốn tưởng rằng cảm thấy đau khổ thì ly hôn là được rồi, hắn ghét nhất là dây dưa vô độ khi tình cảm đã tan vỡ, ly hôn chính là giải thoát duy nhất của hắn.

Mà khi gửi đơn xin ly hôn tới, cảm giác thống khổ trong nội tâm này cũng chẳng thể giảm bớt, tức giận và bi thương vẫn cứ luân phiên tra tấn thần kinh hắn, lặp đi lặp lại, không thể không nghĩ tới tất cả những chuyện liên quan tới Cecil.

Nhưng kết luận vẫn giống như trước: Không thể chấp nhận nổi.

Hắn buông Cecil ra, tận lực khống chế bản thân mình, xoay người ngồi xuống sau bàn làm việc, cầm bút trong tay lên mà chẳng còn đầu óc nào làm việc, chỉ nắm chặt cái bút, nói: "Tôi cho anh cơ hội này."

Hắn nghĩ rằng Cecil sẽ hoa ngôn xảo ngữ để giải thích thanh minh, không ngờ đối phương lại kéo ghế ra ngồi đối diện hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn xong, lại gật đầu nói: "Em quả thực có bệnh tâm lý rối loạn nhân cách, về kiểm tra sức khỏe, có lẽ là tâm tình muốn gả ra ngoài đã khiến cho em trở nên điên cuồng, thế nên em đã làm giả chứng minh kiểm tra sức khỏe, vì thế em vẫn luôn thấy bất an, dùng thuốc trấn an thần kinh, nên em cũng không dám mang thai, nhưng em lại càng không dám nói cho anh biết, sợ anh sẽ tức giận, cũng sợ anh sẽ ghét bỏ."

Augustine đế nghiêm túc quan sát Cecil, nhìn thần sắc đau thương tới bình tĩnh của đối phương, ý thức được bản thân đã bắt đầu không thể tin được vào những điều mắt thấy, thì ánh mắt lại càng lạnh đi: "Anh nếu như sớm thẳng thắn thành khẩn với tôi, có lẽ đã không như bây giờ, anh nói gì, làm gì đều khiến tôi đều cảm thấy anh đang diễn kịch, tôi đã không thể tin được mỗi lời nói, cử chỉ của anh, tôi sẽ không ngừng hoài nghi, bản thân có phải đã bị anh kéo tới khán đài hay không, anh trầm mê tới mức này, tôi không còn lời nào để nói, nhưng tôi cần một cuộc sống chân thật, chứ không phải là diễn kịch vô tận cùng với anh."

Đây cũng mới chỉ là một trong những nguyên nhân làm Augustine đế cảm thấy không thể bỏ qua được.

Một người chồng đủ tư cách sau khi biết vợ mình bị bệnh, hẳn là nên đối xử với người thương càng tốt hơn.

Augustine đế hiểu rõ điểm ấy, mà bệnh của Cecil lại có chút đặc thù, bệnh đa nhân cách làm hắn luôn hoài nghi giữa họ luôn luôn chưa từng tồn tại tình yêu, thế nên mọi niềm tin của hắn, thực tế đều là hư vô cả.

Augustine đế nói tiếp: "Huống chi, anh giảo sát nhân cách chủ của mình rồi, không phải sao?"

Hắn đưa ngòi bút điểm nhẹ vài cái trên màn hình bàn làm việc, nhất thời liệt ra hàng loạt chứng cứ thu thập được trong hai ngày nay, Cecil từng dùng rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn để hoàn thành giải phẫu giảo sát nhân cách này. Nhân cách chủ bởi quá im lặng ôn hòa, nên bị vây vào thế yếu, sau 18-19 tuổi, gần như chính là Cecil của hiện tại hoàn toàn chiếm lấy thân thể này, nhưng y vẫn cảm thấy không thể chịu đựng nổi, vào năm ba mươi tuổi, y hoàn toàn gạt bỏ Cecil của quá khứ kia đi, hủy diệt học trưởng trong lòng Augustine đế.

Đa số chứng cứ đều vạch ra sự ti bỉ ác độc của Cecil, y từ ngày hôm qua vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, lại khó duy trì được vẻ bình tĩnh bên ngoài, hai cánh tay y không khống chế được mà ôm lấy ngực mình, đầu ngón tay cấu vào da thịt qua một lớp quần áo. Y cúi đầu, dưới tình huống Augustine đế không thấy rõ vẻ mặt, từng câu từng từ, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: "Nói nửa ngày, anh chính là để ý tới tên tiểu bạch thỏ đã bị giảo sát kia sao?"


CHƯƠNG 37

Cecil ngẩng đầu, ánh mắt tựa hai ngọn lửa âm u, khóe miệng lại nở một nụ cười trào phúng: "Nhưng anh có biết không, Augustine đế, cái người anh gọi là học trưởng thuần khiết, khi mười sáu mười bảy tuổi sẽ trốn trong rừng cây ở trường học hôn môi với thầy giáo."

Augustine đế nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm lạnh.

Hắn nghe Cecil cười ra tiếng, ngữ khí nói chuyện gần như ngoan độc: "Cái tên làm người ghê tởm kia chính là thích chơi trò chơi này, nó cho rằng mình thuần khiết cao thượng bao nhiêu cơ chứ?! Đúng là đáng cười, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đã bị đàn ông dụ dỗ đi thuê phòng, giả vờ như trầm mê trong tình yêu, đừng tưởng rằng em không biết trong lòng nó chờ mong hưng phấn tới mức nào! Chính là một đứa ghê tởm như vậy, thế mà tất cả mọi người đều thích nó!"

"Đủ rồi, Cecil," Augustine đế nghe được nội dung mà thấy khiếp sợ, lại không ngừng dùng lí trí để áp lại bản thân, trầm giọng nói, "Chết không có người đối chứng, đều tiện cho anh nói xấu cả."

Cecil lại vừa cười vừa hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là như vậy, các người luôn cảm thấy tất cả đều là sai lầm của tôi, tên nhu nhược kia lại càng có thể giành được nhiều sự cảm thông thương hại, chuyện nó làm tiểu tam xen vào gia đình nhà người ta năm hai mươi hai tuổi, các người biết có lẽ cũng vẫn có thể vỗ tay khen đúng."

Tiểu bạch thỏ ngu ngốc này bây giờ đã hoàn toàn chọc tức lửa giận của Cecil, y hận chết sự ngu xuẩn của đối phương.

Hận tới mức không khi nào không nghĩ tới hủy diệt nó.

Nhưng trước khi hủy diệt nó, Cecil muốn hủy diệt tình nhân của nó trước, lấy lí do nhà nước cửa đi, để gã đàn ông ti tiện kia vĩnh viễn chết ở nơi tinh vực xa xôi.

Y cũng kể cho Augustine đế nghe về thủ đoạn thống khoái ngoan độc của mình, cuối cùng còn nhếch mép cười nói: "Không tin thì anh có thể đi tra, gã ta đã bị thiên lang được bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm cắn chết, chậc chậc, hình dáng khi chết quả thực rất thảm, làm cho tiểu bạch thỏ của anh sợ tới mức không thể quang minh chính đại đi ra được nữa... Có điều ngay cả một thân phận đại thần Nội các còn không thể nào chống đỡ nổi, thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi, cho dù nó có là nhân cách chủ đi nữa, nhưng cũng phải học được cách đấu tranh mà sinh tồn chứ, không phải hay sao?"

Sắc mặt Augustine đế đã xanh mét, bút điện tử trong tay bị hắn bẻ gãy, nhìn chằm chằm người trước mắt này, tựa như chưa từng gặp bao giờ.

Cecil lại nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười nói: "Cuối cùng còn một điểm vẫn chưa nói cho anh biết, người năm đó anh gặp dưới giàn hoa tử đằng kia, là em."

Lúc ấy y còn chưa xuất hiện thường xuyên, có khi tâm tình tốt, còn thích chơi trò chơi giả làm tiểu bạch thỏ.

Đàn em nhỏ đi tới, lắp bắp gọi học trưởng.

Cecil cười dịu dàng, giống như một tiền bối yêu thương đứa nhỏ: "Thân vương điện hạ..."

Nghe tới đó, Augustine đế đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, hắn buông hai nửa bút trong tay xuống, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nghĩ anh đã lầm rồi, Cecil, tôi quả thực thích học trưởng trong quá khứ, nhưng đây không phải là nguyên nhân tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh."

"Những việc anh đã làm, cùng sự lừa gạt của anh cảm thấy tôi hoài nghi và kinh hoảng."

Augustine đế nói, "Mà tôi không muốn cả đời đều phải sống với cuộc hôn nhân chỉ toàn hoài nghi và kinh hoảng như vậy."

"Cho dù anh có là một tên điên, tôi cũng mong rằng khi anh biểu diễn, thì cũng đừng kéo tôi lên sân khấu."

"Chỉ đơn giản như vậy thôi."


CHƯƠNG 38

Cecil bị mời ra ngoài.

Vì để giữ lại chút đúng mực cuối cùng này, y cũng không phát giận, mà im lặng về nhà.

Y tự nhốt mình lại trong phòng ngủ trước kia của họ, ôm lấy gối của Augustine đế, nhẹ nhàng ngửi vải gối đã chẳng còn sót lại mùi hương nào. Trong lòng cũng không khỏi có chút ảo não, người y yêu vẫn luôn không có mặt ở nhà, cái gối này cũng sắp không còn có cảm giác tồn tại của hắn nữa rồi.

Nghĩ nghĩ, vẻ mặt sầu khổ lại trở nên cáu giận, y ném gối sang một bên, phát tiết, đi tìm một cái kéo, khi đang muốn cắt tung tóe cái gối của Augustine đế ra thì bỗng lại ngừng tay, tựa như một cỗ máy bị đoản mạch, vô tri vô giác, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nên bày tỏ ra cảm xúc gì.

Cuối cùng y ngồi trên tấm thảm bên giường, trong phòng ngủ u tối không ánh sáng, chầm chậm cắt nát cái gối của mình ra.

Quản gia đứng ngoài cửa, làm hết phận sự nhắc y cả ngày không ăn bữa cơm nào.

Cecil liền ném kéo lên trên cánh cửa, quát to đầy ngoan lệ: "Cút ra ngoài cho tôi!"

Y sắp ly hôn.

Bắt đầu từ ngày đó Augustine đế cự tuyệt liên lạc với y, cuộc hôn nhân của họ rơi vào nguy cơ chỉ còn trên danh nghĩa.

Xé nát đơn xin ly hôn, đối phương lại gửi tới thêm một xấp, tựa như đang cười nhạo sự chống cự của Cecil chỉ là vô dụng.

Chỉ cần thời gian ly thân của họ trên hai năm, Augustine đế có thể đệ đơn ly hôn lên Trung tâm ghép đôi của Đế quốc.

Chuyện bị phê chuẩn là trăm phần trăm, huống chi Cecil còn có sai lầm trước đó, y chẳng có lợi thế nào cả.

Nhưng Cecil vẫn không hề buông tay, giống như chỉ đang đối mặt với một cuộc đàm phán gian nan, chưa tới giới hạn cuối cùng của đối phương, thì không coi là đã thất bại hoàn toàn.

Mỗi ngày y đều hao hết tâm tư nghĩ phải làm thế nào mới thuyết phục được Augustine đế của mình, trốn trong căn phòng u ám không ánh sáng, tựa như tên điên chơi thuốc, không còn sáng chói như ngày xưa. Nhưng cho dù y có nghĩ như thế nào, cũng sẽ biết chắc rằng mình sẽ chỉ rước lấy sự chán ghét của Augustine đế mà thôi, lúc đó cơn ác tính sẽ tuần hoàn mà tới, cho dù có thể nhất thời nửa khắc cột được người vào bên cạnh, cũng hoàn toàn không phải là kết quả mà y mong muốn.

Lúc này mới ý thức được cuộc sống chân chính không có kịch bản tiêu chuẩn, không cần biết y đã cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Augustine đế thế nào, lại cẩn thận sắp xếp lo cho sinh hoạt của họ ra sao, chỉ khi gặp phải xung đột, mâu thuẫn, những nhân tố không thể khống chế liền trở nên rất nhiều, không ai có biện pháp để khống chế đối phương đi theo sự sắp xếp trước đó.

Khi Ed liên lạc được với anh mình, đã thấy Cecil trở lại với cuộc sống ác liệt trong quá khứ.

"Anh, anh uống hơi nhiều rồi đấy."

Cecil thấp giọng nói: "Anh sắp ly hôn rồi."

Ed: "Trên thực tế, em quả thực cũng nghe được vài tin đồn, nhưng sao lại như thế?"

Cecil buông ly rượu xuống, mệt mỏi che mặt: "Cậu ấy biết chuyện anh từng có hai nhân cách, cậu ấy thích anh của quá khứ kia."

Nhưng kể những chuyện này ra với em trai thì cũng có tác dụng gì đâu, Cecil luôn chưa từng thành thật hoàn toàn với bất kì một ai, cho nên ngày hôm nay mới bất lực tới vậy.

Dù sao năm đó y cũng đã lấy lí do thoái thác với em trai là: Thành công dung hợp nhân cách rồi.

Mà em trai thần kinh thô chỉ biết vui mừng từ tận đáy lòng khi thấy anh trai đã khỏi bệnh.

Thế nên ngày hôm nay, lười an ủi của em trai đối với y cũng chẳng chút tác dụng.

"... Anh à nghĩ thoáng một chút, thật sự không được, thì anh lại có thể tìm một người khác đáng tin hơn, làm lại cuộc đời, có một gia đình hạnh phúc." Ed thường thường bị anh trai tẩy não, trong lòng cũng luôn cho rằng nguyện vọng, mục tiêu của Cecil chỉ có như vậy.

Lời này làm cho hai vai Cecil run run, y chôn mặt trong lòng bàn tay, thống khổ gần như là vặn vẹo, giọng nói vẫn là hữu khí vô lực như trước: "Em không hiểu, Ed."

"Có lẽ là vậy, em cuối cùng chỉ là cảm thấy anh không thể tự phá hoại bản thân, nhìn anh như bây giờ, em cũng rất đau lòng." Ed không muốn anh trai cứ thương tâm mãi như vậy, vì muốn điều hòa bầu không khí, cậu giả vờ như một thằng nhóc ngốc, nói chuyện rất bình thản, "Nếu cần, em sẽ thay anh đi đánh cho Augustine đế một trận."

Cecil ngẩng đầu, như không nghe thấy lời em trai nói, chỉ thản nhiên: "Được rồi, anh muốn đi ngủ, ngủ ngon."

Y cúp máy, tiếp tục cuộn mình trong sofa.

Có rất nhiều điều muốn nói cứ lăn qua lăn lại trong lòng, lại không có chỗ trống để nói ra hết.

Điều này làm y cực kì khó chịu, vài ngài không nghỉ ngơi đàng hoàng khiến đầu y đau tới trướng căng, nghĩ đi nghĩ lại đầy đầu vẫn là Augustine đế.

Đây chính là người y thích nhìn nhất, nhất cử nhất động của y đều là để hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn, chỉ cần ánh mắt đối phương đặt lên người mình, Cecil liền cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình đều ngập tràn sức sống vô hạn, muốn cố gắng, càng thêm cố gắng bày ra mọi mặt tốt đẹp nhất của mình ra cho đối phương xem, về phần nhân cách trong quá khứ kia, y thậm chí còn hoảng sợ sẽ bị đối phương phát hiện ra.

Ngay lúc y tịch mịch cô độc biểu diễn trên sân khấu, Augustine đế đã mua một tấm vé độc nhất vô nhị bước vào xem, cũng là bước vào tầm mắt của y.

Từ đó về sau trong sân khấu diễn kịch nhỏ đó chỉ còn hai người họ, Cecil dần dần đặt hết gánh nặng thể xác và tinh thần của mình lên đối phương, đó là người xem đáng yêu nhất của y, cũng là người xem duy nhất y muốn giữ lại.

Nhưng chỉ bởi y là "con hát" ti tiện, Augustine đế liền muốn phủ định toàn bộ tình yêu của y.

...

Một tháng sau, Cecil gửi tin nhắn cho Augustine đế.

Giọng nói y vô cùng bình tĩnh: "Em mang thai rồi, Augustine đế, anh gặp em một lần đi."


CHƯƠNG 39

Nơi hẹn gặp mặt là một trang viên thuộc sở hữu của Cecil trên danh nghĩa.

Trong hoa viên nhỏ kia có trồng đủ loài hoa tươi quý giá, nhìn xuống từ cửa sổ, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa tử đằng đang leo giàn.

"Hồi ức thật đẹp, không phải sao?" Cecil nói.

Augustine đế vào phòng liền thấy Cecil đã trang điểm tỉ mỉ đang tựa bên cửa sổ, đối phương thấy hắn vào cửa lên tầng, cũng thấy hắn xuyên qua giàn hoa tử đằng kia.

Vào cửa đã nói ra một câu nói bình thản như vậy, nhưng Augustine đế lại chẳng có tâm tình đáp lại.

Đây là một căn phòng ngủ.

Đầu giường trưng một bình thủy tinh cắm những bông hoa hồng kiều diễm, hòa với ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài.

Thời gian hẹn đúng là không tệ.

Đáng tiếc chuyện họ nói chuyện có chút trầm trọng.

Augustine đế nói: "Báo cáo kiểm tra đâu?"

Hắn đã bắt đầu không tin được bất kì lời nào của Cecil, cho dù tay đã cảm báo cáo kiểm tra rồi, hắn thậm chí cũng phải cho người mang đi kiểm tra một lần, đây là điều thật đáng buồn, cũng là mê chướng thống khổ mà Augustine đế không thể bỏ xuống được.

Ánh mắt Cecil nhìn chằm chằm người chồng đã lâu rồi không gặp, xòe hai tay ra, thẳng thắn thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, em lại lừa anh lần nữa, nếu không nói như vậy, anh căn bản sẽ không tới gặp em."

"Được lắm." Augustine đế không hề xúc động, cười lạnh, "Cũng đỡ mất công tôi phải bắt anh đi bỏ đứa bé."

Cecil nghe vậy thì run lên, hai tay khoanh trước ngực ôm lấy bản thân, nhẹ nhàng nói: "Anh này nhất định là lại nói đùa trêu em, trước kia chúng ta đã chờ có con thật lâu, cho dù giữa chúng ta bây giờ có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không hẳn là phải tàn nhẫn như vậy với nó, không phải sao?"

Augustine đế không nói lời nào, hai mắt hắn khóa chặt Cecil, quan sát người kia dùng tay ôm lấy bản thân, không khỏi tiến lên vài bước, bắt lấy cổ tay đối phương: "Rốt cuộc là anh có mang thai hay không? Mau nói thật cho tôi biết."

"Không có."

Cecil tránh thoát Augustine đế, lại trong lúc gần gũi với đối phương, mà khao khát vuốt ve khuôn mặt kia, nhẹ giọng kể: "Em nhớ anh lắm, Augustine..."

Trước kia đối phương xa nhà hàng vạn năm ánh sáng, đêm đêm còn có thể chat video ngọt ngào.

Bây giờ đã lâu rồi không được thấy bóng người.

Augustine đế vẫn mặc y hôn lên quân trang màu đen vừa lạnh vừa cứng kia, trước kia Cecil sẽ cảm thấy cực kì đẹp trai, giờ lại cảm thấy có chút vô tình.

Đối với việc Augustine đế trước kia luôn ghét bỏ y, giáo dục y, lại không tình nguyện phối hợp với y, mới ý thức được đó quả chính là một hình thức chiều chuộng khác.

Hai mắt Cecil chảy ra dòng lệ, từng chút chuyện trong quá khứ dần hiện về trong hồi ức của y, y hoài niệm Augustine đế xấu tính lại khẩu thị tâm phi kia, chứ không phải là người sẽ nói ra lời vô tình như "bỏ đứa bé đi".

Y lại muốn giải thích theo thói quen, nhưng ngay cả muốn quỳ xuống dưới chân Augustine đế cũng không được.

Cũng đúng lúc này, trong ánh mắt cường ngạnh của Augustine đế xuất hiện sự do dự trong chớp mắt, Cecil nhìn thấy mà khó nén được sự mừng rỡ như điên, khóe miệng y toét ra nụ cười chật vật, ngậm nước mắt nói: "Anh vẫn thích em phải không? Chúng ta kết hôn được một năm rưỡi, em mỗi ngày đều thật lòng yêu anh, Augustine đế, chuyện này không liên quan gì tới căn bệnh của em, em vẫn luôn cố gắng, cực kì cố gắng yêu anh, anh cũng không phải chỉ là thỏa mãn tư tâm của em nên mới phối hợp, anh là trọng tâm trong cuộc sống của em."

Augustine đế không nói được lời nào, ánh mắt hắn nhìn Cecil, thần sắc đã mang theo chút đồng cảm khi nhìn người thần kinh, cảm xúc thương tiếc bi thương từ đáy lòng không thể khống chế mọc lên, nhưng lại bị lý trí vô tình áp chế, hắn kinh hoảng bản thân lại ngu ngốc đi "thương hại" người này, nếu tất cả lại là do Cecil đóng kịch, lại là vì không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thì quá đáng sợ rồi.

Hắn nhìn thấy bình hoa thủy tinh trên đầu giường, trong ánh mắt si mê lưu luyến cầu xin của Cecil, cầm lấy bình hoa kia, đập mạnh vào tủ đầu giường!

Thủy tinh an toàn không lập tức vỡ thành từng mảnh vụn ngay mà xuất hiện một lỗ hổng khó coi như mạng nhện, nước còn sót lại bên trong đang dùng tốc độ cực kì thong thả chảy ra ngoài.

Augustine đế mặt không chút thay đổi nói: "Thấy chưa hả Cecil, tuy rằng nó không vỡ mất, cũng vẫn còn dùng để cắm hoa được, nhưng lỗ hổng đã khiến nó không thể đựng nước được nữa, hoa hồng của anh cũng sẽ héo rũ thôi, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, giống như cuộc hôn nhân của chúng ta."

"Đây có lẽ không chỉ là lỗi của mình anh."

"Nhưng sự thật chính là như vậy, giống như bây giờ, tôi vẫn không thể nào phán đoán được anh rốt cuộc có mang thai hay không, cho dù anh đã nói cho tôi rằng không có. Nhưng tôi vẫn không thể tin được, tôi muốn tự mình đưa anh đi làm kiểm tra một lần, mới dám phán đoán lời anh nói."

Augustine đế càng nói càng tức giận, cảm xúc của hắn đang không ngừng chậm rãi rỉ ra ngoài, làm cho người ta nhìn ra được rằng hắn đang do dự, cáu giận và thống khổ, "Anh nói cho tôi biết, những ngày tháng như vậy, tôi nên cùng anh đi tiếp thế nào được đây?!"

"Tôi không phải là một người chồng đủ tư cách, tôi thậm chí có thể thừa nhận rằng tôi còn yêu anh, nhưng chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa nữa rồi, tôi không muốn tiếp tục chung sống với anh nữa!"

Augustine đế nói xong thì kéo Cecil qua, kéo y đi tới bên cửa: "Đừng có khóc nữa, Cecil, nước mắt của anh trước mặt tôi đã chẳng còn đáng một đồng."

Y bị hắn kéo đi kiểm tra, tuy ngoài miệng nói tới là ngoan quyết, nhưng cũng vẫn muốn biết được tình huống thực tế, Augustine đế mới dám phán đoán xem mình có muốn nhận đứa con này không.

Nhưng trong nháy mắt khi tay chạm tới cửa, ngoài cửa sổ bỗng hạ xuống một lớp kim loại, hắn thậm chí còn nghe được tiếng vang ngoài cánh cửa gỗ, chiếc nhẫn trên ngón tay Augustine đế tự động sáng lên tín hiệu mỏng manh tìm kiếm đèn.

Hắn bị nhốt trong căn phòng kim loại này!

Khi quay đầu lại, sắc mặt đã lạnh lẽo, hắn giận Cecil không biết hối cải và bản thân ngây thơ tới ngu xuẩn.

Nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên: "Cecil!"


CHƯƠNG 40

Đầu gối Cecil mềm xuống, thần sắc thống khổ ngửa đầu nhìn Augustine đế.

Y quỳ trên mặt đất, quỳ dưới chân Augustine đế, từ bỏ kiêu ngạo vốn có của mình, chỉ để giữ lại người đàn ông trước mắt này.

"Em cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, nhưng anh đừng đi, Augustine đế, đừng vứt bỏ em mà..."

"Em không sợ ly hôn, cũng không sợ không có chồng, nhưng em không muốn mất anh... em yêu anh..."

Hai tay y nắm chặt lấy quần áo Augustine đế, sờ soạng nắm lấy tay đối phương, bộ dáng rơi lệ đầy mặt khiến y thoạt nhìn càng giống một tên điên hơn.

Cảm xúc của Cecil đã hoàn toàn bị phá vỡ, áp lực và đau khổ trong mấy ngày làm cho nội tâm y bị tra tấn tới vỡ nát, nay hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, yếu đuối chật vật quỳ trên mặt đất, hai chân trong lúc khóc rống lên không dậy nổi chút khí lực nào.

"Anh vì sao lại quỳ trên mặt đất!" Augustine đế tức giận nhấc Cecil dậy, "Anh cho rằng chỉ cần giả vờ đáng thương là có thể lần nữa giành được sự đồng tình và nhường nhịn của tôi hay sao!"

Hắn quẳng y lên giường, Cecil trong nháy mắt tiếp xúc với giường liền xoay thân đẩy ngã Augustine đế xuống, trong nhất thời, bốn góc giường vươn ra những dây xích trói Augustine đế lại.

Augustine đế lại lần nữa bị lừa: "Anh cứ không biết hối cải như vậy, nên tôi mới muốn ly hôn với anh!"

Cecil lộ vẻ đau xót, ngồi bên giường rơi nước mắt không ngừng: "Em chỉ là muốn đợi cùng với anh, anh cứ luôn như vậy, khi mất hứng sẽ từ chối trao đổi với em, để lại em trong thế giới tựa băng thiên tuyết địa, ngay cả bóng dáng anh cũng không cho em nhìn thấy."

Nói xong, y trèo lên giường, ngồi khóa trên người Augustine đế, giơ tay vuốt ve khuôn mặt đối phương, khóe miệng lại xuất hiện nét cười khó coi: "Yên tâm, bảo bối của em, em sẽ không bắt anh phải làm gì cả, chỉ cần im lặng như vậy cùng em là được rồi."

"Em để có thể khống chế được cảm xúc bình thường gặp anh, hôm qua còn uống thuốc đấy," Cecil cau mày, vẻ mặt lộ ra sự ảo não, "Cho dù muốn mang thai con cho anh, tối thiểu cũng phải ngừng dùng thuốc nửa tháng."

"Thế nên, anh ở bên em nửa tháng, có được không?" Y thỉnh cầu, "Nửa tháng sau em mang thai con cho anh, anh thậm chí có thể đơn thuần coi em như một công cụ tình dục, để em sinh cho anh mười bảy mười tám đứa."

Augustine đế nắm chặt nắm đấm, uất giận nói: "Tỉnh táo lại chút đi, Cecil, nếu bởi không uống thuốc khiến cho anh điên cuồng như vậy, thì bây giờ anh nên đi uống thuốc đi!"

"Nhưng em uống thuốc có tác dụng sao?" Sắc mặt Cecil lại vặn vẹo trong nháy mắt, hai mắt xinh đẹp mở to, "Em vẫn luôn cố gắng khống chế, nhưng kết quả vẫn là bị anh vứt bỏ, còn không bằng sinh con cho anh, như vậy anh không thể ly hôn với em được nữa! Em muốn dùng chính cách của mình, một đời ở bên anh!"

"... Anh điên rồi, Cecil!"

Cecil khẽ nâng cằm, cười nói: "Nhưng khi anh biết thì thời gian đã muộn, có đôi khi em cũng hiểu anh đáng thương vô tội, Augustine đế, ai có thể ngờ trung tâm ghép cặp lại ghép chúng ta thành một đôi đâu, trong một năm rưỡi sinh hoạt vợ chồng này, em đã yêu anh, đây quả thực là bất hạnh của anh."

Nói nói, ngữ khí ngạo mạn kia lại trở nên nhu nhược, dịu dàng, sắp trở lại giọng điệu bình thường: "Nhưng bảo bối của em, em là thật lòng, cho dù em có thật xấu xí, em cũng là... thật lòng..."

"Anh đủ rồi!" Augustine đế không nhịn được nữa, ngay lúc ngón tay Cecil vuốt vạt áo hắn, muốn cởi bỏ cúc áo sơ mi kia ra, thì một tiếng nổ ầm vang lên, đập tan u ám trong phòng.

Cơ giáp kim loại màu đen mở toang phòng giam phong bế, mang tới cơn gió lớn quét Cecil đập lên tường. Phòng bị phá tạo thành một cái động lớn, vôi vữa và trần nhà chịu không nổi rơi xuống dưới, lộ ra mặt tường kim loại bên trong, bụi rơi xuống trong không khí, tất cả đều bị chiếu sáng khắp đầy trời.

Cecil bị cánh tay máy móc của Pi áp chế, chật vật trên tường, thái dương chảy xuống dòng máu đỏ che đi đôi mắt, y trơ mắt nhìn Augustine đế được giải cứu khỏi giường.

Nhìn đối phương đi tới, đứng trước mặt mình, y cuống quýt gọi: "Anh đừng đi mà, em thực sự không định làm gì anh cả!"

Augustine đế không nói gì, đưa tay lau vết máu nơi khóe mắt Cecil đi, trong lòng khổ sở khiến giọng nói trầm thấp của hắn trở nên ôn hòa hơn một chút: "Anh tự nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, thật sự giống..."

Bỗng nhiên im lặng, Cecil của hắn có lẽ cũng sắp trở thành một tên điên thật rồi, điều này làm trái tim Augustine đế quặn thắt lại, thậm chí hắn còn nghĩ bản thân có nên bao dung hơn một chút hay không.

Khi bàn tay hắn dán sát hai má Cecil, hắn lại thu tay lại.

Augustine đế nói: "Có lẽ chúng ta đều cần bình tĩnh lại một chút, tạm thời tôi sẽ đặt chuyện ly hôn qua một bên, mà anh, hẳn là cần đi trị liệu đi."

Cecil: "Em không... Anh lại muốn chờ em tốt lên rồi sẽ vứt bỏ em... Em đây tình nguyện cả đời làm người điên."

Augustine đế: "Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tiến hành trị liệu cho anh, anh phải nghe lời, không thì tôi sẽ từ chối gặp mặt anh."

Nước mắt Cecil chảy xuống, đây có lẽ chính là đáp án tốt nhất y nhận được – thái độ có chút mềm xuống của Augustine đế.

Chỉ cần có một đường cơ hội này, y sẽ không do dự bắt lấy.

Y nhìn Augustine đế xoay người đi vào khoang điều khiển cơ giáp.

Cánh tay máy móc vẫn luôn kiềm chế y lỏng ra rồi rời đi, Cecil ngồi bệt xuống đất, nhìn cỗ máy màu đen đại biểu cho Augustine đế xoay người đi khỏi.

Nhưng dù có thế nào y cũng không ngờ rằng, đó là lần cuối y nhìn thấy Augustine đế.

Không cần biết Cecil đã bắt đầu trị liệu.

Đối phương cũng không tới gặp mặt y như đã hứa hẹn.

Một tuần sau đó, Augustien đế lên đường làm nhiệm vụ, gặp phải bão gió trong vũ trụ, đó là lực lượng cho tới nay con người vẫn chưa thể chống lại được, xuất quỷ nhập thần, không thể dò xét, gặp phải sẽ xảy ra tai nạn. Cơn cuồng phong cuốn mười bảy tinh hạm đi trong nháy mắt, xé tan thành từng mảnh nhỏ!

Trong vụ tai nạn này, hai trăm linh chín tướng sĩ Quân bộ, vĩnh viễn biến mất trong tinh hải.

Không còn ai sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro