Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thụy Dương trở về căn nhà của mình, nơi mà sự lạnh lẽo và cô đơn thường trực bởi bố mẹ cậu luôn bận rộn với những chuyến công tác dài ngày.

Cậu mở cửa và bước vào, không khí trong nhà lạnh lẽo và thiếu hơi ấm của gia đình. Không có ai chờ đợi cậu, không có tiếng nói cười ấm áp hay những câu hỏi thăm dò tình trạng của cậu sau một ngày dài.

Căn nhà rộng lớn nhưng trống trải, từng góc cạnh dường như phủ một lớp bụi mờ của sự cô đơn. Thụy Dương bước vào phòng ngủ, nơi duy nhất mang lại cho cậu chút cảm giác an toàn và quen thuộc.

Cậu nhẹ nhàng đặt túi đựng đàn guitar bass xuống cạnh đầu giường, cảm nhận sự nặng nề của nhạc cụ trong tay mình như một phần của chính cậu.

Cậu bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ đồ biểu diễn và khoác lên người chiếc quần đùi đen.

Dòng nước ấm từ vòi sen giúp cậu thư giãn và rửa trôi những mệt mỏi, căng thẳng của ngày dài. Sau khi tắm xong, Thụy Dương quấn chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ cơ ngực rắn chắc và từng nét cơ bụng chạm trổ rõ nét như bức tượng phù điêu. Những đường gân xanh uốn lượn từ cánh tay xuống, tạo nên một vẻ ngoài mạnh mẽ và quyến rũ.

Bước ra khỏi phòng tắm, Thụy Dương cảm thấy hơi lạnh của căn phòng chạm vào da thịt mình. Cậu lấy chiếc điện thoại từ đầu giường, mở khóa và nhìn vào tấm ảnh mà cậu đã chụp tại quán bar lúc đó. Đôi mắt hồ ly xám bạc của cậu ánh lên một tia sáng, nhớ lại cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ với cô.

Trong tấm ảnh, Tạ Uẩn với vẻ ngoài cuốn hút và đôi mắt cún olive sâu thẳm, hiện lên rõ ràng. Khoảnh khắc ấy như đóng băng trong thời gian, mang theo những cảm xúc lẫn lộn mà cậu khó lòng giải thích. Thụy Dương mỉm cười nhẹ, một nụ cười pha lẫn sự tò mò và ngưỡng mộ.

"Công chúa à." Cậu thì thầm với chính mình, ánh mắt không rời khỏi tấm ảnh. "Cậu thực sự là một người thú vị."

Thụy Dương tắt điện thoại, đặt nó trở lại đầu giường và nằm xuống. 

Trong lòng cậu, những suy nghĩ về Tạ Uẩn vẫn còn vương vấn. Cậu tự hỏi liệu có cơ hội nào để gặp lại cô, để hiểu rõ hơn về con người đầy bí ẩn và cuốn hút ấy. Với những suy nghĩ đó, cậu dần chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng lạnh lẽo nhưng lòng cậu lại đầy những hình ảnh và cảm xúc mới mẻ, ấm áp.

...

Tạ Uẩn tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm giác vẫn còn ngái ngủ và mệt mỏi. Cô ngồi dậy trên giường, xốc lại tinh thần sau một đêm dài vận động mạnh.

Cô bước vào phòng tắm, nơi dòng nước mát lạnh giúp cô tỉnh táo hơn. Tạ Uẩn cẩn thận đánh răng rửa mặt, để làn nước làm dịu đi cảm giác mệt mỏi còn sót lại. Sau đó, cô thay đồng phục học sinh, chiếc áo sơ mi trắng và váy caro gọn gàng, chuẩn bị cho một ngày mới.

Khi bước ra khỏi phòng, Tạ Uẩn thấy Tạ Nguyên đang bận rộn trong bếp. Cậu tỉ mỉ sắp xếp bữa sáng trên bàn, ánh mắt chăm chú và đầy trách nhiệm. Tạ Nguyên lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa dâu, đặt nó cẩn thận trên bàn cạnh những món ăn khác.

"Tạ Nguyên, em chuẩn bị bữa sáng từ khi nào vậy?" Tạ Uẩn hỏi, giọng nói còn chút ngái ngủ nhưng chứa đựng sự ấm áp.

"Em dậy sớm để làm bữa sáng cho chị mà." Tạ Nguyên trả lời, nụ cười hiền lành hiện lên trên khuôn mặt. "Chị chắc hẳn mệt mỏi sau đêm qua, nên em muốn chị có một bữa sáng ngon lành."

Tạ Uẩn nhìn bữa sáng được sắp xếp gọn gàng trên bàn: bánh mì nướng, trứng ốp la, xúc xích, và một ly nước cam tươi mát. Cô cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nhận ra sự quan tâm từ em trai.

"Cảm ơn em, Tạ Nguyên." cô nói, mỉm cười và ngồi xuống bàn ăn: "Chị thật sự rất may mắn khi có em."

"Không có gì, chị ăn đi cho kịp giờ học." Tạ Nguyên đáp, giọng nói đầy quan tâm. Cậu ngồi xuống cùng chị, nhìn cô ăn một cách vui vẻ.

Bữa sáng trôi qua trong không khí ấm áp và thân tình. Tạ Uẩn cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều, sẵn sàng đối mặt với những thử thách của ngày mới. Và dù những gì xảy ra đêm qua vẫn còn vương vấn trong tâm trí, cô biết rằng với Tạ Nguyên bên cạnh, cô luôn có một nơi để trở về, một nguồn động lực mạnh mẽ để tiếp tục bước đi.

Cô bắt đầu ăn, thưởng thức từng miếng bánh mì nướng, trứng ốp la và xúc xích. Mỗi miếng ăn đều là sự quan tâm mà Tạ Nguyên dành cho cô, khiến cô cảm thấy ấm lòng.

"Cha đâu, chị không thấy ông ấy," Tạ Uẩn hỏi, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.

Tạ Nguyên lắc đầu: "Em không biết. Sáng dậy em đã không thấy ông ấy đâu."

Cậu trả lời, giọng đầy lo lắng.

Tạ Uẩn bỗng dừng lại, lo lắng dâng lên trong lòng cô. Cô sợ cảm giác giống như tối qua, sợ phải tìm cha trong tình trạng say xỉn ở quán bar một lần nữa. Cô hít một hơi sâu, định không ăn nữa và đi tìm Tạ Sinh.

Nhưng trước khi cô kịp đứng dậy, cánh cửa nhà mở ra. Tạ Sinh bước vào, trên tay ông cầm túi bánh bao và sữa đậu. Ông đặt chúng lên bàn, vẻ mặt có chút ngại ngùng.

"Cha mua bữa sáng về rồi đây. Món bánh bao Tạ Uẩn thích còn đang nóng hổi. Con ăn đi, còn đang nóng đó." Tạ Sinh nói, giọng điệu cố gắng vui vẻ nhưng vẫn không giấu được sự xấu hổ.

Tạ Uẩn nhìn cha, thấy vẻ mặt ngại ngùng và xấu hổ của ông.

Cô biết rằng ông đang cố gắng bù đắp cho những thiếu sót của mình sau cú sốc ly hôn với vợ. Ông tìm đến men say để giải tỏa bản thân, nhưng rồi lại quên mang tiền và khiến cô phải đến đón ông.

"Cha à, cha không cần phải làm vậy." Tạ Uẩn nói, giọng điệu dịu dàng: "Mọi thứ sẽ ổn thôi mà."

Tạ Sinh nhìn con gái, đôi mắt đầy sự hối lỗi và cảm kích.

"Cha xin lỗi, Tạ Uẩn. Cha sẽ cố gắng không để con phải lo lắng nữa." Ông nói, giọng trầm nhưng chân thành.

Tạ Uẩn mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô tiếp tục ăn bữa sáng, cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương từ cả cha và em trai.

Tạ Sinh đứng bên cạnh bàn, nhìn con gái ăn ngon miệng. Bất giác, nước mắt ông rơi xuống.

Hai bả vai ông run run, nước mắt trào ra không thể kìm nén. "Cha... cha..." Ông nói không nên lời, cảm xúc dồn nén lâu ngày bỗng chốc vỡ òa.

Tạ Nguyên thấy vậy, liền đứng dậy lấy khăn giấy đưa cho cha lau nước mắt. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông, truyền sự an ủi và yêu thương.

Từ sau khi ly hôn với Ngọc Dung, Tạ Sinh vẫn luôn cố gắng tìm kiếm thêm việc để nuôi Tạ Uẩn và Tạ Nguyên ăn học.

Điều khiến ông sốc nhất không phải là việc ly hôn, bởi ông biết rằng khi một cuộc hôn nhân không còn hạnh phúc, thì ly dị là điều tất yếu. Ông hiểu rằng đến cả bông hoa tươi đẹp nhất cũng chỉ nằm trong khoảng thời gian ngắn rồi cũng mau tàn, huống chi là một cuộc hôn nhân vốn dĩ không êm đẹp từ lúc bắt đầu.

Điều khiến Tạ Sinh căm hận là khi phát hiện Ngọc Dung ngoại tình và có gia đình nhỏ bên ngoài. Ngày tòa án quyết định, Ngọc Dung lạnh lùng từ chối nuôi dưỡng Tạ Uẩn và Tạ Nguyên, mặc dù cô ta nói sẽ chu cấp hàng tháng để giúp ông chia sẻ gánh nặng. Sự phản bội và sự thờ ơ của Ngọc Dung đã làm tổn thương ông sâu sắc, nhưng ông không thể gục ngã vì hai đứa con.

Tạ Uẩn ngừng ăn, nhìn cha mình với ánh mắt dịu dàng và thông cảm. "Cha à, đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mà."

Tạ Sinh nhìn con gái, đôi mắt ông đong đầy nước mắt nhưng cũng ánh lên sự hạnh phúc và biết ơn. Ông cảm nhận được tình yêu và sự đoàn kết của gia đình, điều mà không có sự phản bội nào có thể phá vỡ.

"Cha sẽ cố gắng hơn nữa. Cha hứa." Tạ Sinh nói, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng. Ông cảm thấy nhẹ lòng hơn khi biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, ông vẫn luôn có Tạ Uẩn và Tạ Nguyên bên cạnh.

Tạ Nguyên ngồi xuống lại bàn, nắm lấy tay cha và chị gái. "Chúng ta là một gia đình, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."

Tạ Uẩn ăn xong bữa sáng, cảm giác no đủ giúp cô thêm năng lượng để bắt đầu ngày mới. Cô đeo balo lên vai, sẵn sàng cho một ngày học tập. Tạ Nguyên nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp trước khi cũng đeo balo lên.

Cả hai bước ra khỏi nhà, Tạ Nguyên xuống dưới tầng lấy chiếc xe cub. Cả hai ngồi lên xe, Tạ Nguyên nổ máy và bắt đầu chặng đường đến trường. Buổi sáng trên phố đông đúc, đường xá tấp nập người xe, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.

Tạ Uẩn nhìn đồng hồ, biết rằng nếu đi theo lộ trình thông thường sẽ không kịp giờ vào học. "Tạ Nguyên, đi đường tắt đi. Sẽ nhanh hơn." Cô chỉ dẫn, ánh mắt tập trung nhìn Map.

Tạ Nguyên gật đầu, quay xe vào con đường nhỏ hơn, nơi ít xe cộ hơn nhưng đòi hỏi sự khéo léo trong việc lái xe. Đường tắt không chỉ giúp tiết kiệm thời gian mà còn tránh được những đoạn đường tắc nghẽn.

Cả hai đi qua những con hẻm yên tĩnh, gió sáng sớm thổi mát lạnh, mang theo chút sương mai. Dù phải lái xe qua những ngõ ngách hẹp và ngoằn ngoèo, nhưng Tạ Nguyên vẫn lái xe một cách cẩn thận và nhanh chóng. Tạ Uẩn ngồi sau, giữ chặt balo.

Cô không muốn đi trễ vào ngày đầu tuần, đặc biệt là khi cô phải lên phát biểu trước toàn trường trong tiết chào cờ.

"Tạ Nguyên, cảm ơn em," Tạ Uẩn nói khi xuống xe, ánh mắt trìu mến nhìn em trai.

"Không có gì, chị. Em sẽ đón chị sau giờ học," Tạ Nguyên đáp, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

...

Tạ Uẩn gật đầu, bước nhanh vào cổng trường. Tiếng chuông báo hiệu chuẩn bị bắt đầu vào lớp, nhưng cô đã kịp thời đến.

Tạ Uẩn bước vào lớp đúng lúc giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị bước vào, cô vội vã đi về phía chỗ ngồi.

Bước chân của cô hơi loạng choạng vì chạy vội, tay cô thả chiếc balo xuống mặt bàn với một tiếng "bụp" rõ to. Cô thở hổn hển, mắt vẫn chưa hết vẻ hoảng loạn: "Cuối cùng cũng tới kịp."

Mẫn Nhi ngồi bên cạnh, thấy Tạ Uẩn vội vàng như vậy, liền nhanh chóng đưa cho cô một tờ giấy ăn và kèm theo một hộp sữa dâu nhỏ xinh: "Cậu chưa ăn sáng đúng không? Mẹ tớ dặn mang cho cậu một hộp."

Tạ Uẩn nhận lấy giấy ăn và hộp sữa từ tay Mẫn Nhi, ánh mắt cô dịu dàng hơn hẳn khi nhìn người bạn thân thiết: "Cảm ơn Mẫn Nhi của tớ nhé. Iu cậu quá."

Mẫn Nhi chỉ cười, ánh mắt đầy sự quan tâm, cô gật đầu: "Lúc giờ ra chơi hãy uống nhé. Cậu gầy đi nhiều rồi này."

Lúc này giáo viên chủ nhiệm cũng đã bước vào.

Giáo viên chủ nhiệm, thầy Điền - một thầy giáo môn Tiếng Anh, bước vào lớp với dáng vẻ chậm rãi, ung dung.

Mặc dù thầy đã ngoài 28 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình, điều này khiến đám học sinh thích gán ghép thầy với các giáo viên bộ môn khác trong trường, tạo nên những câu chuyện đùa vui vẻ mỗi khi thầy không có mặt.

Thầy Điền bước vào lớp, tay cầm một bình trà nóng, hơi nước nghi ngút bốc lên trong không khí, tạo cảm giác ấm áp giữa buổi sáng đầu năm học. Trên tay thầy còn có một tập giấy tờ quan trọng. Thầy dừng lại trước bục giảng, đặt bình trà xuống và nhìn quanh lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị.

"Chào các em." Thầy Điền lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng, thu hút sự chú ý của tất cả học sinh. "Kì nghỉ hè đã kết thúc rồi. Chúng ta đã bước vào năm học mới. Có vài vấn đề tôi muốn trao đổi với các em."

Cả lớp im lặng, chăm chú lắng nghe. Tạ Uẩn và Mẫn Nhi cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, chú ý đến từng lời của thầy. Thầy Điền tiếp tục: "Trước hết, tôi muốn các em nhớ rằng việc học tập là rất quan trọng. Chúng ta cần phải nỗ lực hết mình để đạt được kết quả tốt nhất. Ngoài ra, tôi cũng muốn nhắc nhở các em về nội quy lớp học, và những điều cần lưu ý để chúng ta có một năm học thật suôn sẻ và hiệu quả."

Sau khi dứt lời, thầy Điền lại nhìn quanh lớp một lượt, ánh mắt thầy lướt qua từng khuôn mặt học sinh, dừng lại ở những ánh mắt đang tập trung và cả những cái đầu đang cúi xuống ghi chép. Thầy hít một hơi sâu rồi tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn:

"Thứ sáu tuần này, nhà trường sẽ tổ chức kỳ thi phân ban và xếp lớp theo điểm số. Vậy nên, nếu các em muốn ngồi cạnh bạn bè hoặc mong muốn mình vào được lớp tốt, tốt nhất là hãy nghiêm túc ôn tập cho tôi."

Cả lớp yên lặng, sự im lặng này không chỉ bởi lời nhắc nhở của thầy mà còn bởi ý thức kì học tới. 

Tạ Uẩn và Mẫn Nhi đều nhìn nhau, nhận ra rằng đây không chỉ là một lời nhắc nhở đơn thuần mà là một lời cảnh tỉnh. Ai cũng biết rằng đây là cơ hội để định hướng tương lai, và việc chuẩn bị kỹ càng từ bây giờ là điều vô cùng quan trọng.

Thầy Điền khẽ mỉm cười, sự cứng rắn trong lời nói của thầy cũng được thay thế bằng một chút ấm áp, như muốn tiếp thêm sức mạnh và sự quyết tâm cho từng học sinh: "Các em hãy chuẩn bị tinh thần và nỗ lực hết mình. Thầy tin rằng với sự cố gắng và quyết tâm, các em sẽ làm được."

Mẫn Nhi nhìn Tạ Uẩn, đôi mắt cô nàng thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Cô khẽ thở dài, giọng nói đầy tâm trạng: "Haizz, lại đến rồi. Tớ không muốn rời xa cậu đâu."

Tạ Uẩn hiểu được cảm giác của bạn mình, cô nhẹ nhàng vỗ vai Mẫn Nhi, ánh mắt dịu dàng và đầy sự an ủi: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ học cùng nhau mà."

Nhắc tới đây, Tạ Uẩn bỗng dưng nghiêm túc nhìn Mẫn Nhi, ánh mắt cô trở nên sắc bén, khiến Mẫn Nhi giật mình. "Tớ tưởng cậu được ai đó kèm học giúp rồi mà."

Mẫn Nhi cười trừ, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình: "Ai... ai... cơ, làm gì có."

Tạ Uẩn tất nhiên không tin lời cô nàng nói. Cô nhéo má Mẫn Nhi một cách nhẹ nhàng: "Vậy Tuệ Mẫn là ai hả? Cậu mau giải thích cho mình."

Mẫn Nhi đỏ mặt, ánh mắt né tránh: "Tuệ Mẫn... chỉ là bạn mới thôi mà. Cậu ấy học giỏi nên mẹ tớ nhờ kèm cặp tớ chút thôi. Không có gì đâu mà."

Tạ Uẩn nheo mắt nhìn Mẫn Nhi, cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng cũng không muốn làm khó bạn mình thêm. "Bạn thôi hở~~"

Mẫn Nhi gật đầu, mặt cô nàng đỏ ửng như trái cà chua chín mọng, đôi mắt long lanh: "Là bạn mà, không phải như cậu nghĩ đâu."

Tạ Uẩn cười mỉm, ánh mắt trêu chọc: "Tớ còn chưa nói gì mà, sao mặt cậu đỏ ửng rồi, hửm?"

Mẫn Nhi nhận ra Tạ Uẩn đang đào hố trêu chọc mình, cô nàng phồng má giận dỗi: "Cậu dám lừa mình. Đồ đáng ghét."

Tạ Uẩn cười phá lên, càng thấy Mẫn Nhi như vậy lại càng cảm thấy thú vị. "Thôi nào, đừng giận nữa. Tớ chỉ đùa thôi mà. Nhưng mà này, nếu có gì thật sự đặc biệt, cậu nhớ kể cho tớ nghe đấy nhé."

Mẫn Nhi bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. "Được rồi, lần này tha cho cậu. Nhưng lần sau đừng có mà trêu tớ nữa."

Tạ Uẩn gật đầu, mắt vẫn lấp lánh vẻ tinh nghịch: "Hứa, hứa. Tớ sẽ không trêu cậu nữa, ít nhất là không nhiều quá."

Mẫn Nhi: "..."

...

Kết thúc giờ tan học, lớp học dần trở nên vắng vẻ khi các học sinh nhanh chóng thu dọn sách vở và rời đi.

Tạ Uẩn, ban đầu dự định ở lại lớp để học thêm một chút, nhưng vì hôm nay chỉ có buổi nghe dặn dò từ thầy Điền nên cô quyết định cũng tan học sớm.

Cô nhìn quanh lớp, tìm kiếm Mẫn Nhi để rủ về cùng mình, nhưng không thấy bóng dáng bạn đâu.

"Ai đó mê trai bỏ bạn rồi." Tạ Uẩn tự nhủ, cảm thấy một chút hụt hẫng. Hơn nữa, cô nhớ rằng giờ này em trai cô chắc cũng chưa tan học, nên cô quyết định đi về nhà một mình.

Bước ra khỏi cổng trường, Tạ Uẩn cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa sữa từ những hàng cây ven đường.

Cô lặng lẽ đi bộ, từng bước chân chậm rãi trên con đường quen thuộc về nhà. Tuy có chút cô đơn khi không có Mẫn Nhi đi cùng, nhưng cô lại thấy thoải mái, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.

Trời bắt đầu ngả màu vàng cam của hoàng hôn, tạo nên một bức tranh đẹp mê hồn. Tạ Uẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít thở sâu không khí trong lành, cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro