Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Warning: Chương này sử dụng một vài câu chửi thề

...

Sau khi rời khỏi quán bar The Velvet Abyss, Tạ Uẩn cảm thấy trong lòng mình vẫn còn một chút trống trải và đói bụng. Cô quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua chút đồ ăn vặt. Dù sao tối nay cô chưa có miếng gì lót dạ.

Cô bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh sáng rực rỡ từ đèn huỳnh quang làm cô chớp mắt một chút.

Tạ Uẩn chọn một phần cơm nắm cá ngừ xay nhuyễn cùng một hộp sữa dâu, những món ăn đơn giản nhưng đủ để thỏa mãn cơn đói. Sau khi thanh toán, cô nhanh chóng bước ra trước cửa hàng, tìm một chỗ trống để ngồi tận hưởng.

Tạ Uẩn ngồi xuống, đôi chân dài thẳng tắp dưới ánh đèn đường, tạo nên một hình ảnh thanh lịch và quyến rũ. Cô mở hộp sữa dâu, chuẩn bị nhấm nháp thì bỗng nhiên từ đằng xa, cô thấy một bóng nam đang chạy về phía mình. Cậu ta chạy nhanh, hơi thở dồn dập và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Theo sau lưng cậu ta là vài tên côn đồ tóc nhuộm nhiều màu, ánh mắt hung tợn và đầy thách thức. Chúng đuổi theo cậu ta, gào thét và dường như quyết tâm không để cậu thoát.

"Con mẹ nó. Thuỵ Dương mau đứng lại cho tao."

"Cái thằng dùng mặt để cướp khách từ quán anh Long Sẹo thì hôm nay, ông đây sẽ cho mặt mày có vài vết sẹo."

"Thằng khốn, mau đứng lại cho ông đây."

Tạ Uẩn cau mày, cảm nhận được sự nguy hiểm đang tiến lại gần. Cô đứng lên, bỏ lại phần cơm nắm và hộp sữa dâu, mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng trước mặt.

Đám côn đồ tay cầm gậy dài với dao phay ngày càng tiến gần, Tạ Uẩn tưởng chừng như chúng sắp xiên cậu đến nơi rồi.

Nhận thấy tình huống cấp bách, Tạ Uẩn không chút do dự tiến lên. Đôi chân dài bước nhanh về phía cậu nam đang chạy, và trong khoảnh khắc, cô nhận ra đó là Thụy Dương.

Không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng, Tạ Uẩn quyết định hành động.

Cô nhanh chóng kéo Thụy Dương ngả về phía mình, đôi tay mạnh mẽ và dứt khoát, bảo vệ cậu khỏi sự truy đuổi của bọn côn đồ.

"Đứng sau lưng tôi." Cô nói ngắn gọn, giọng nói lạnh lùng.

Thụy Dương, trong thoáng chốc bất ngờ, cũng nhanh chóng nhận ra tình thế nguy hiểm và để cho Tạ Uẩn dẫn dắt. Cậu đứng sau lưng cô, ánh mắt hồ ly nhìn về phía bọn côn đồ với sự thách thức không hề giảm đi.

Tạ Uẩn tiện tay cầm lấy hộp sữa dâu đang mở, cảm nhận sự lạnh lẽo của sữa chảy trong lòng bàn tay. Cô ném mạnh hộp sữa về phía tên cầm đầu bọn côn đồ.

Hộp sữa bay trong không trung, xoay vòng và đập trúng vào mặt hắn. Sữa từ trong hộp trào ra, chảy xuống khuôn mặt và áo của hắn, tạo nên một cảnh tượng hài hước và lố bịch.

Tên cầm đầu gào lên trong sự tức giận và bối rối, cố gắng lau sữa dâu đang chảy khắp người hắn. Hương sữa dâu ngọt ngào lan tỏa trong không khí, nhưng sự căm phẫn trong mắt hắn càng trở nên dữ dội hơn.

"Con k.h.ố.n, mày đang ra vẻ với ai?"

"Chúng mày đâu, mau lên lôi con k.h.ố.n này ra ngoài. Lát kéo nó về để tao chơi."

Khi nghe thấy lệnh từ đại ca, một tên cao to trong đám côn đồ lao tới. Tuy nhiên, Tạ Uẩn đã sẵn sàng.

Tay cô nhanh hơn bất kỳ động tác nào của đối phương, cô vớ lấy một thanh gậy gỗ dài từ cạnh cửa hàng, động tác tạo ra một thế kiếm tuyệt đẹp.

Đôi mắt cún của Tạ Uẩn lúc này sáng lên vẻ kiên định và thách thức. Cô cười mỉm, một nụ cười lạnh lùng và đầy tự tin: "Lại đây rồi chị sẽ cho cưng biết, thế nào gọi là lễ hội."

Không ngần ngại, Tạ Uẩn tiến tới va chạm với tên đầu đinh. Cô di chuyển uyển chuyển và chính xác, thanh gậy gỗ dài trong tay cô không hề tỏ ra vô hại mà ngược lại, trở thành một vũ khí sắc bén và lợi hại.

Tạ Uẩn nhấc thanh gậy lên, tạo nên một tiếng gió rít sắc bén, rồi hạ xuống một cách chính xác. Tên cao to không kịp phản ứng, bị đánh bật ra phía sau, ngã lăn trên mặt đất. Tạ Uẩn không dừng lại, cô tiếp tục di chuyển với những động tác mạnh mẽ và chính xác, giống như cách cô tập Kendo trước đây.

Những đòn đánh của Tạ Uẩn mang tính chiến thuật, không chỉ dùng sức mà còn kết hợp sự nhanh nhẹn và khéo léo. Thanh gậy gỗ trong tay cô như một phần của cơ thể, uyển chuyển và đầy sức mạnh. Mỗi cú đánh của cô đều khiến đám côn đồ phải khiếp sợ và lùi lại.

Những tên côn đồ khác, thấy đồng bọn của mình bị hạ gục một cách dễ dàng, bắt đầu do dự. Tên đại ca hét lên ra lệnh tiếp tục tấn công, nhưng sự tự tin trong mắt hắn đã giảm đi nhiều. Bọn chúng bắt đầu nhận ra rằng đối thủ trước mặt không hề dễ dàng như chúng tưởng.

Sau khi đám côn đồ lùi bước, tên cầm đầu vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Hắn đứng đó, với khuôn mặt bám đầy sữa dâu và ánh mắt đầy thù hận. Tạ Uẩn nhìn hắn, mắt cô ánh lên sự thách thức và một chút mỉa mai.

"Sao thế, còn muốn thử nữa không?" Tạ Uẩn khẽ cười, giọng nói pha chút mỉa mai. "Ông chủ chúng mày kinh doanh thất bại là do không biết tìm chiến lược mới. Làm kinh doanh, muốn lâu dài thì phải nắm rõ tình hình thị trường và nhu cầu của khách hàng chứ."

Nói xong, Tạ Uẩn không ngần ngại cầm thanh gậy gỗ dài kéo lê trên mặt đất. Tiếng 'kít' vang lên chói tai, tạo nên một âm thanh đáng sợ trong đêm yên tĩnh. Cô giơ thanh gậy trước mặt tên cầm đầu, ánh mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng đối phương.

"Sao vậy, vừa nãy mày kêu muốn c.h.ơ.i tao. Vậy trước hết để tao chơi đùa với mày chút nhé." Cô nói, giọng nói không hề che giấu sự thách thức.

Tên cầm đầu lùi lại một bước, ánh mắt hắn dao động. Hắn không còn vẻ tự tin và hung tợn như trước, mà thay vào đó là sự sợ hãi và lúng túng. Tạ Uẩn tiến lên một bước, thanh gậy gỗ trong tay cô tỏa ra một khí thế uy nghiêm, khiến hắn phải chùn bước.

"Đủ rồi!" Hắn hét lên, giọng nói lạc đi vì sợ hãi. "Con k.h.ố.n, mày định làm gì tao."

Tạ Uẩn, với vẻ mặt bình thản, nhún vai và mỉm cười ngây ngô, như thể vừa rồi cô không hề tham gia vào một cuộc đối đầu căng thẳng.

"Miệng xinh không nên nói bậy nhé, mày vừa gọi tao là gì nhỉ?" Cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự mỉa mai.

Cô cầm thanh gậy gỗ đặt nhẹ lên vai tên cầm đầu, ánh mắt cô dịu dàng như đang trò chuyện với một người bạn, nhưng đôi đồng tử olive xanh thẳm loé lên tia sáng. Tên cầm đầu run lên, cảm nhận được sự nguy hiểm từ cô gái trước mặt.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Tạ Uẩn dùng tay phải thuận, tát mạnh vào mặt hắn, tạo ra một âm thanh sắc nhọn vang lên giữa đêm tĩnh lặng. Hắn lảo đảo, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi.

"Lặp lại một lần nữa tao nghe," Cô nói, giọng nói lần này lạnh lùng và đầy uy lực. Ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt hắn, thanh gậy gỗ vẫn đặt nhẹ trên vai hắn, như một lời nhắc nhở về sự uy hiếp mà hắn đang đối mặt.

"Mày... mày... mày..." Tên cầm đầu lắp bắp, không thể nói lên lời.

Có lẽ cú tát và tình huống căng thẳng khiến hắn mất bình tĩnh. Trong cơn giận dữ và hoảng loạn, hắn toan vung dao, định chém vào cổ Tạ Uẩn. Nhưng Tạ Uẩn đã nhanh hơn một bước, cô liền dùng thanh gậy gỗ đỡ cú đánh và đạp mạnh một cước vào bụng hắn.

Hắn ngã sõng soài trên mặt đất, tay cầm dao vung vẩy một cách vô thức. Tạ Uẩn nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, cô không hề lộ ra sự sợ hãi. Cô biết mình phải dứt khoát và không để đối thủ có cơ hội phản công.

Cô xoay người, múa thanh gậy trong không trung một cách uyển chuyển và mạnh mẽ. Thanh gậy tạo ra những tiếng rít sắc bén, chuẩn bị đập vào đầu tên cầm đầu để kết thúc cuộc đối đầu này. Nhưng ngay lúc đó, từ xa vang lên tiếng còi của mấy chú bảo vệ đi tuần. Bọn họ đang tiến về phía này, ánh đèn pin lóe sáng trong đêm tối.

Tạ Uẩn dừng lại, tai cô lắng nghe tiếng bước chân của những người bảo vệ đang đến gần. Nhận thấy tình hình cấp bách, Tạ Uẩn nhanh chóng giấu thanh gậy gỗ ra sau lưng và chạy về phía mấy chú bảo vệ đang tiến tới. Gương mặt cô thể hiện vẻ vô tội và lo lắng, cô vờ như đang cần sự giúp đỡ.

"Các chú ơi, cháu nghe thấy có tiếng động lạ ở phía bên kia," Tạ Uẩn nói, giọng nói khẩn trương và đáng tin cậy, chỉ tay về hướng ngược lại. "Cháu sợ có chuyện gì đó xảy ra."

Mấy chú bảo vệ nhìn nhau, rồi gật đầu, quyết định đi kiểm tra theo hướng Tạ Uẩn chỉ. Không thấy gì khả nghi ở phía hiện trường ban đầu, họ nhanh chóng rời đi. Tạ Uẩn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lộ rõ sự thông minh và khôn ngoan.

Khi những người bảo vệ đã đi xa, cô quay trở lại chỗ đám côn đồ, đôi mắt của cô trở lại với ánh nhìn sắc lạnh và quyết đoán. Tên cầm đầu cùng đám đàn em của hắn vẫn đang nằm sõng soài trên mặt đất, hoảng sợ và lúng túng.

Tạ Uẩn cầm lại thanh gậy gỗ, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn đám côn đồ. "Mau quỳ xuống và dập đầu tạ lỗi," cô ra lệnh, giọng nói đầy quyền lực và không để bọn chúng có cơ hội phản kháng. "Vì mấy đứa như chúng mày mà tao mất cả hứng ăn."

Đám côn đồ nhìn nhau, không dám chần chừ. Chúng từ từ quỳ xuống, đầu cúi thấp, dập đầu tạ lỗi với Tạ Uẩn. Cô nhìn chúng, ánh mắt đầy vẻ chế giễu nhưng cũng có chút hài lòng.

"Và bây giờ." Cô nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng và kiên quyết, "Mau đền tao hộp sữa và một phần cơm nắm khác. Tao không có thời gian chơi đùa với mấy đứa nữa."

Tạ Uẩn nhìn tên cầm đầu, ánh mắt cún màu olive của cô vẫn sắc lạnh và uy quyền. "Đi vào trong cửa hàng và mua cho tao một hộp sữa dâu và phần cơm nắm cá ngừ xay nhuyễn như ban nãy," Cô ra lệnh, giọng nói không chấp nhận sự phản kháng.

Tên cầm đầu run rẩy gật đầu, rồi nhanh chóng chạy vào cửa hàng tiện lợi. Đám đàn em của hắn vẫn đứng đó, không dám nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và bối rối. Chúng biết rằng đối đầu với Tạ Uẩn không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Trong lúc chờ đợi, Tạ Uẩn quay lại và lặng lẽ quan sát Thụy Dương. Dù vừa trải qua một tình huống căng thẳng, Thụy Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và đôi mắt hồ ly xám bạc của cậu ánh lên sự tò mò và kính phục.

Dưới ánh đèn mờ của cửa hàng tiện lợi, Tạ Uẩn có thể thấy rõ hơn vẻ đẹp trai nổi bật của Thụy Dương. Mái tóc mullet được vuốt keo, vài sợi tóc rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của cậu, tạo nên vẻ ngoài vừa nổi loạn vừa cuốn hút. Đôi mắt cậu, sâu thẳm và khó đoán, thoáng hiện lên chút quan tâm khi nhìn về phía cô.

Tạ Uẩn cũng hiểu lí do tại sao đám đàn em Long Sẹo muốn tẩn cậu, mang vẻ đẹp câu dẫn này không hút gái mới lạ.

Thứ lỗi, nếu cô không phải do được bố giáo dục tốt thì Thuỵ Dương rơi vào tay cô thì cô sẽ "dẫm nát" cậu.

Thụy Dương cảm nhận được ánh mắt của Tạ Uẩn, cậu khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì. Sự im lặng giữa hai người dường như chất chứa nhiều điều hơn cả lời nói.

Không lâu sau, tên cầm đầu trở ra, tay cầm hộp sữa dâu và phần cơm nắm cá ngừ xay nhuyễn. Hắn run rẩy đưa cho Tạ Uẩn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.

"Cảm ơn." Tạ Uẩn nói, giọng nói bình thản nhưng không che giấu được sự uy nghiêm. Cô nhận lấy đồ, rồi quay lại nhìn đám côn đồ. "Giờ thì biến đi, và nhớ lần sau đừng có tìm cậu ta nữa."

Đám côn đồ nhanh chóng kéo nhau rời khỏi hiện trường, để lại Tạ Uẩn và Thụy Dương đứng đó. Cô mở hộp sữa dâu và nhấp một ngụm, rồi cầm phần cơm nắm bắt đầu ăn.

"Có muốn một miếng không?" Tạ Uẩn hỏi Thụy Dương, giọng nói dịu dàng hơn nhưng vẫn giữ gương mặt tảng băng.

Thụy Dương mỉm cười, bước tới gần cô hơn. "Không cần, cảm ơn cậu." Cậu nói, con ngươi xám bạc ánh lên sự bát ngờ. "Cậu thật sự làm tôi bất ngờ đó, công chúa à."

Tạ Uẩn chỉ mỉm cười, ánh mắt cô dịu lại khi nhìn Thụy Dương. "Đừng nghĩ tôi cứu cậu. Đơn giản vì bọn chúng làm hỏng bữa ăn của tôi thôi."

Tạ Uẩn ngồi xuống và nhanh chóng giải quyết phần cơm nắm cá ngừ xay nhuyễn và hộp sữa dâu. Cô ăn một cách gọn gàng nhưng không vội vàng, từng miếng cơm nắm và ngụm sữa dâu giúp cô lấy lại năng lượng sau những căng thẳng vừa qua.

Khi bữa ăn đã xong, Tạ Uẩn đứng dậy, lau miệng một cách nhẹ nhàng.

Cô quay người, chuẩn bị rời đi nhưng không quên huýt sáo một tiếng. "Cậu nên cất vẻ đẹp trai này đi. Kẻo sau này hối hận không kịp đâu." Cô nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng ánh mắt sắc lạnh lại khiến lời nói ấy có phần nghiêm túc.

Thụy Dương mỉm cười, ánh mắt hồ ly xám bạc lóe lên sự thích thú và ngưỡng mộ. "Tạm biệt, công chúa. Gặp lại cậu sau."

Cậu nói, nhìn theo bóng dáng cô rời đi.

...

Tạ Uẩn về đến nhà khi đèn trong phòng tối om. Cô rón rén nhẹ nhàng cởi bỏ đôi boots, cất chúng vào tủ rồi thay đôi dép đi trong nhà. Cô bước từng bước chậm rãi, cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng bất ngờ bị kéo lại.

"Chị về rồi sao? Sao phải đi rón rén như vậy?" Giọng nói của Tạ Nguyên vang lên từ trong bóng tối. Tạ Uẩn quay người lại và bắt gặp ánh mắt "trìu mến" của Tạ Nguyên, khiến cô sởn da gà.

"Tạ Nguyên à, em... chưa ngủ à?" Tạ Uẩn hỏi, giọng nói có chút lúng túng. Ánh mắt của Tạ Nguyên khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Tạ Nguyên đứng đó, ánh mắt tràn đầy tò mò và có chút lo lắng. "Em chờ chị về để đảm bảo mọi thứ đều ổn." Cậu nói, giọng nói mềm mại nhưng không che giấu được sự quan tâm.

Tạ Uẩn thở dài nhẹ nhõm, rồi mỉm cười. "Cảm ơn em, Tạ Nguyên. Chị chỉ đi ra ngoài một chút thôi, không có chuyện gì đâu,"

Cô nói, bước tới và nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu em trai.

"Chị biết không, em lo cho chị nhiều lắm." Tạ Nguyên nói, giọng nói trầm ấm.

Tạ Uẩn nhìn vào mắt Tạ Nguyên. "Chị biết, Tạ Nguyên. Chị hứa sẽ cẩn thận hơn. Giờ thì em đi ngủ đi, sáng mai còn phải đi học nữa."

Tạ Nguyên gật đầu, rồi quay người trở về phòng. Tạ Uẩn cũng bước về phòng mình, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô luôn có em trai bên cạnh để chia sẻ và bảo vệ. Cô thay đồ và nằm xuống giường, mắt nhắm lại, thả lỏng cơ thể và tâm trí sau một đêm đầy biến động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro