Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ở giữa quán, sân khấu nhỏ được đặt trên một nền nhung đen, rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu tím và xanh lam. Đây là nơi các nghệ sĩ biểu diễn, thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Hôm nay, anh Thuỵ tới đây biểu diễn đấy."

"Thật à, không uổng công tao đặt vé từ hai tuần trước."

Cuộc trò chuyện của hai cô gái ngồi phía bên cạnh đã thu hút Tạ Uẩn, cô đưa mắt nhìn về phía sân khấu.

Từ dưới sân khấu bước lên, người con trai đeo trên vai cây guitar bass bước ra sân khấu dưới sự chào đón nồng nhiệt của những khán giả phía dưới.

Quán bar The Velvet Abyss, một cái tên đầy huyền bí và cuốn hút. Không gian bên trong quán toát lên vẻ ma mị với ánh đèn mờ ảo, màu sắc chủ đạo là tím đậm và đen, tạo nên một cảm giác như lạc vào một vực thẳm nhung lụa mềm mại nhưng đầy bí ẩn. Những tấm màn nhung tím dày dặn che phủ các bức tường, kết hợp với những bức tranh nghệ thuật trừu tượng, làm tăng thêm sự kỳ bí và sang trọng.

Tiếng nhạc điện tử vang lên từ hệ thống âm thanh hiện đại, hòa quyện với tiếng cười nói và tiếng ly chạm nhau của khách hàng. Không gian náo nhiệt nhưng không kém phần lôi cuốn. Mùi rượu mạnh và thuốc lá tràn ngập trong không khí, pha lẫn với mùi hương nước hoa của những người xung quanh, tạo nên một hỗn hợp hương thơm đặc trưng.

Thuỵ Dương bước lên sân khấu của The Velvet Abyss, mang theo sự tự tin và phong thái quyến rũ của mình.

Cậu mặc một chiếc áo khoác da đen bóng, bên trong là áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần jeans rách gối và đôi boot cao cổ.

Mái tóc mullet của cậu được vuốt keo gọn gàng, nhưng vẫn để vài sợi tóc con rơi tự nhiên trên khuôn mặt tuấn tú, tạo nên vẻ ngoài hoang dã và phong trần. Đôi mắt hồ ly xám bạc của cậu lấp lánh dưới ánh đèn, mang đến một vẻ bí ẩn và lạnh lùng.

Thuỵ Dương nắm chặt cây đàn guitar bass, các ngón tay thoăn thoắt điều chỉnh dây đàn.

Cậu bước đến giữa sân khấu, ánh mắt sắc bén và tập trung. Tiếng hò reo của đám đông dần lắng xuống, nhường chỗ cho âm thanh trầm ấm và mạnh mẽ của cây đàn bass.

Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, sâu lắng và cuốn hút, kéo tất cả mọi người vào một thế giới âm nhạc đầy cảm xúc.

Con ngươi xám bạc của Thuỵ Dương khẽ chuyển động, liếc nhìn xung quanh khán giả. Trong nháy mắt, ánh mắt cậu rơi về phía Tạ Uẩn, đứng lặng lẽ ở góc khuất của quán bar.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, như có một tia lửa lóe lên giữa không trung. Thuỵ Dương cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt, một sự tò mò và hứng thú kỳ lạ. Cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy bí ẩn và quyến rũ, rồi quay lại với phần biểu diễn của mình.

Giọng hát của Thuỵ Dương cất lên, trầm ấm và sâu lắng, hòa quyện với âm thanh mạnh mẽ của cây đàn bass.

Cậu thể hiện từng ca khúc với một phong cách đầy sức hút, khiến đám đông say đắm và không thể rời mắt.

Tạ Uẩn vẫn đứng đó, đôi mắt cô chăm chú nhìn cậu, cảm nhận từng nốt nhạc, từng câu từ như thấm vào tâm hồn.

Phần biểu diễn của Thuỵ Dương kéo dài khoảng nửa giờ, mỗi bài hát như một câu chuyện đầy cảm xúc, khiến mọi người không thể rời mắt.

Khi cậu kết thúc phần biểu diễn của mình, đám đông bên dưới vỗ tay nồng nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt.

Thuỵ Dương cúi đầu cảm ơn và bước xuống sân khấu, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và bí ẩn. Cậu tiến ra ban công để tìm một chút yên tĩnh sau phần biểu diễn đầy nhiệt huyết.

...

Tạ Uẩn cảm thấy ở phía trong có chút ngột ngạt quyết định tìm đến không gian yên tĩnh hơn để suy nghĩ và thư giãn thêm. Cô rời khỏi quầy bar, bước qua đám đông và đi lên ban công của The Velvet Abyss.

Ban công là nơi ít người lui tới, mang lại một không gian tĩnh lặng và riêng tư giữa sự náo nhiệt của quán bar.

Cô bước ra ngoài ban công, nơi không gian được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ ảo và ánh sáng yếu ớt từ phố phường bên dưới.

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút hơi lạnh làm mái tóc cô khẽ bay trong không trung. Tạ Uẩn tựa lưng vào lan can, đôi mắt cún màu olive nhìn xa xăm về phía thành phố lấp lánh ánh đèn.

Rút từ trong túi ra một điếu thuốc Camel Compact Melon, cô châm lửa, ngọn lửa nhỏ bùng lên rồi lụi tắt, để lại đầu điếu thuốc cháy đỏ rực. Tạ Uẩn đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi sâu, làn khói trắng mỏng manh tràn vào phổi, mang theo hương vị ngọt nhẹ và chút cay nồng.

Làn khói trắng thoát ra từ đôi môi hồng, bay lượn trong không trung rồi tan biến. Tạ Uẩn nhắm mắt lại, cảm nhận sự thư giãn từ từng hơi thuốc lá. Cảm giác ấy khiến cô thấy như mọi căng thẳng và lo âu đều tan biến trong màn đêm yên tĩnh.

Cô mở mắt, ánh nhìn của cô trở nên mơ màng và sâu thẳm. Tạ Uẩn nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Mỗi làn khói thoát ra mang theo một phần nhỏ của những suy tư và cảm xúc ấy, để lại cô với cảm giác nhẹ nhàng và tĩnh lặng.

Khi Tạ Uẩn đang đắm chìm trong suy nghĩ, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh, phá vỡ không gian tĩnh lặng:

"Mùi Camel Compact Melon cũng không tệ đâu."

Tạ Uẩn giật mình, quay lại thì thấy Thuỵ Dương đứng đó, đôi mắt hồ ly xám bạc sắc lạnh nhìn cô đầy mê hoặc. Cậu tiến lại gần, cầm điếu thuốc từ tay cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi nhuận hồng của cô.

Thuỵ Dương giật điếu thuốc trên miệng cô, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô: "Mùi Camel Compact Melon ngọt nhưng không ngọt bằng môi cậu." 

Cậu mỉm cười, nụ cười bí ẩn và quyến rũ như một lời thách thức, đôi tay cậu siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tạ Uẩn như ngừng đập, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt xám bạc của Thuỵ Dương, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay cậu.

Sự gần gũi ấy khiến không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hai người đứng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, trong một khoảnh khắc đầy mê hoặc và kỳ diệu.

Trong nháy mắt, Tạ Uẩn giật mình, ánh mắt bừng tỉnh khi nhận ra sự gần gũi bất ngờ từ Thụy Dương.

Cô nhanh chóng hất bàn tay cậu ra khỏi eo mình, con ngươi eo hẹp ánh lên sự cương quyết và lạnh lùng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên lạnh tanh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

"Đừng bắt chuyện với tôi như thể chúng ta thân thiết vậy," Tạ Uẩn nói, giọng nói của cô mang theo sự xa cách và cảnh giác.

Thụy Dương bật cười, tiếng cười của cậu vang lên trong không gian yên tĩnh của ban công, mang theo chút gì đó chế giễu và thách thức.

"Công chúa à, cậu thật chả biết đùa," Thuỵ Dương nói, đôi mắt hồ ly xám bạc của cậu lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.

Thụy Dương đứng đó, vẻ đẹp nổi loạn và phong trần của cậu tương phản với sự thanh lịch và kín đáo của Tạ Uẩn. Cậu nhìn cô, ánh mắt vẫn giữ nụ cười bí ẩn, như thể sự từ chối của cô chỉ làm cậu thêm hứng thú.

Tạ Uẩn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô giữ vững sự kiên định. Cô không để mình bị cuốn vào sự quyến rũ và lời nói bỡn cợt của Thụy Dương. Cô đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào cậu, không để lộ chút yếu đuối nào.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người đứng đối diện nhau, không gian xung quanh như ngừng lại. Ánh đèn mờ ảo của quán bar chiếu lên hai người, tạo nên một bức tranh đầy tương phản giữa sự lạnh lùng và quyến rũ, giữa sự kiên định và thách thức.

Thụy Dương cuối cùng phá vỡ sự im lặng, nụ cười trên môi cậu vẫn không tắt.

"Thôi nào, công chúa, tôi chỉ muốn trò chuyện một chút thôi. Đừng quá căng thẳng như vậy," Cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn mang theo sự tự tin và quyến rũ.

Tạ Uẩn không trả lời, chỉ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

Khi nghe Thụy Dương gọi mình là "công chúa", ánh mắt Tạ Uẩn lóe lên một tia khó chịu. Đôi mắt cún màu olive sâu thẳm của cô trở nên sắc bén và lạnh lùng hơn, như muốn chọc thủng mọi sự đùa cợt và mỉa mai. Cô nhìn thẳng vào mắt Thụy Dương, không hề né tránh hay tỏ ra yếu đuối.

"Đừng gọi tôi là công chúa. Biệt danh đó dành cho người khác đi," Tạ Uẩn nói, ngữ điệu của cô lạnh tanh, pha chút mỉa mai. Cô chậc một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như một lời cảnh cáo rằng cô không thích bị gọi như vậy.

Thụy Dương nhún vai, vẻ mặt không hề thay đổi. Giọng nói của cậu ngả ngớn và đùa cợt, mang theo sự tự tin và một chút thách thức: "Nhưng mà từ lúc cậu bước vào, cả quán bar đều chú ý đến. Nếu không gọi công chúa thì gọi bằng gì đây?"

Ánh mắt Tạ Uẩn vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng và kiên quyết, nhưng đôi môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Cô không để sự đùa cợt của Thụy Dương làm mình mất bình tĩnh, mà thay vào đó, cô hùa theo sự bỡn cợt từ cậu.

"Tôi không cần sự chú ý của mọi người," Cô nói, giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói lạnh nhạt. "Và tôi chắc chắn không cần những biệt danh vô nghĩa từ cậu."

Thụy Dương cười lớn hơn, ánh mắt cậu sáng lên trong ánh đèn mờ ảo của quán bar: "Vậy thì sao? Cậu là người duy nhất ở đây không muốn được gọi là công chúa. Điều đó chỉ làm cậu thêm đặc biệt trong mắt tôi."

Tạ Uẩn không đáp lại, chỉ quay lưng lại và nhìn về phía thành phố dưới ánh đèn đêm. Cô biết rằng Thụy Dương đang cố gắng khiêu khích cô, nhưng cô không muốn để mình bị cuốn vào trò chơi của cậu.

Vốn dĩ cô chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, cất gọn những suy nghĩ rối rắm của bản thân sau những chuyện trong tuần vừa rồi xảy ra. Ai mà ngờ bị một tên cà phất cà phơ phá đám chứ.

Những lời Thuỵ Dương nói như một cái tát không mặt vậy, làm cho không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Cô không chút do dự bước qua người Thuỵ Dương, ánh mắt lạnh lùng nhưng lôi cuốn không thể bỏ qua.

Thuỵ Dương nhẹ nhàng cười, nụ cười như một nụ hoa nở muộn trên môi, nhưng trong đôi mắt lóe lên tia trào phúng.

"Vậy sao, tiếc ghê~" Cậu nhếch môi, giọng nói âm thanh châm chọc, lại đầy sự dụ hoặc mà Tạ Uẩn chẳng thể đoán định. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro