Chương 1: Nghiên Nô, nhẹ một chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, nhà bá tánh bình thường đã sớm đóng chặt cửa, trên đường một người cũng không có, toàn bộ kinh đô một mảnh yên tĩnh, chỉ có duy nhất một tửu lâu nằm trong ngõ nhỏ ở phía đông giờ phút này đèn đuốc sáng rực, náo nhiệt cực kỳ.

Trong ngõ nhỏ, cửa lớn của đệ nhất tửu lâu Túy Phong Lâu đóng chặt, trước cửa và cửa sổ đều có thị vệ gác, người không phận sự miễn lại gần.

Ở một sương phòng xa hoa lãng phí nhất của Túy Phong Lâu, Triệu Nhạc Oánh thất thần nhìn nhạc sư đánh đàn.

Nàng uống một ít rượu, cả người đều tỏa ra hơi thở lười biếng, áng tóc đen xõa trên vai, cổ áo hơi mở lộ ra cần cổ trắng nõn như ngọc. Nàng lớn lên cực kì xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mũi cao thẳng, đôi mắt long lanh ánh nước, ở phía đuôi mắt hơi cong lên gợi ra mị hoặc trời sinh, phong tình vạn chủng là thế nhưng cố tình đôi mắt lại trong veo trắng đen rõ ràng, thanh thuần cùng quyến rũ dung hợp, chỉ liếc mắt một cái liền khiến nhạc sư đỏ mặt, tay đang đánh đàn run rẩy.

Người đời đều biết, tiên đế đơn bạc chỉ có một đứa con nối dõi là Trác Lạc* trưởng công chúa, từ nhỏ liền được ông đích thân dạy dỗ bên người, ngàn kiều vạn sủng, được cưng chiều mà lớn lên. Hoàng đế hiện tại tuy chỉ là đường huynh của trưởng công chúa, nhưng đối xử với người muội muội này còn tốt hơn đối với nữ nhi thân sinh của mình, nếu là có thể bám được trưởng công chúa này, cuộc đời sau này chắc chắn vinh hoa phú quý.

*Trác Lạc(卓荦) nghĩa là 'xuất chúng, trác tuyệt siêu quần, tài giỏi hơn người.'

Nhạc sư nhìn trộm nữ nhân có thân phận quý không thể tả kia, hô hấp có chút dồn dập.

Đêm càng khuya, những kẻ trăng hoa khát rượu bên Di Hồng Viện cách vách đều đã ngủ, Triệu Nhạc Oánh vẫn còn dựa trên nệm, lâu lâu lại nhìn ra cửa, tựa hồ đang đợi ai đó.

Lát sau, cửa bị đẩy ra, một nha hoàn đi vào.

Triệu Nhạc Oánh lập tức ngồi thẳng lưng, đợi nha hoàn tới gần liền hỏi: “Sao rồi? Hắn đi chưa?”

“Hồi điện hạ, hắn chưa đi, vẫn còn đang chờ dưới lầu.” Nha hoàn vẻ mặt khó xử.

Triệu Nhạc Oánh nhíu mày: “Ngươi chưa nói với hắn là bổn cung kêu hắn về trước sao?”

“Nô tỳ có nói, nhưng Nghiên thị vệ không trả lời, sau đó vẫn luôn ngồi chờ ở dưới.” Nha hoàn rất là bất đắc dĩ, “Tính tình của hắn điện hạ cũng biết đó, ngoài người ra thì ai cũng không khống chế được hắn.”

Triệu Nhạc Oánh tức khắc đau đầu.
Nha hoàn thấy nàng không nói, rối rắm một lát rồi cẩn thận nói: “Hay là điện hạ tự mình nói với hắn?”

“Bổn cung không đi.” Trên mặt Triệu Nhạc Oánh xuất hiện một tia mất tự nhiên, “Ngươi xuống khuyên hắn lần nữa, nếu hắn vẫn nhất định không đi thì ngươi kêu người chuẩn bị cho hắn một gian phòng, đem đệm chăn và bình ly uống trà đều đổi bộ mới, Nghiên Nô ưa sạch sẽ lại thích bắt bẻ, hắn không thích dùng lại đồ vật người khác đã dùng qua, nhớ chuẩn bị thêm chút thức ăn, hắn đợi đã lâu, hẳn là còn chưa ăn tối.”

Nha hoàn nhớ kỹ lời nàng dặn, sau đó hỏi: “Điện hạ khi nào hồi phủ?”

“Không về, đêm nay bổn cung muốn ngủ ở Túy Phong Lâu.” Triệu Nhạc Oánh thuận miệng nói.

Nghe được nàng muốn ngủ lại, lòng nhạc sư hoảng một chút, tay không cẩn thận đàn sai vài âm điệu.

Triệu Nhạc Oánh ngước mắt nhìn hắn, đợi nha hoàn rời đi liền chậm rãi mở miệng: “Luyện đàn mấy năm rồi?”

Nhạc sư vội dừng tay đứng dậy, cung kính hành lễ xong liền đáp: “Hồi điện hạ, đã luyện hơn mười năm.”

“Luyện thật lâu a, vậy mà vài cái âm cơ bản như thế cũng có thể đàn sai.” Triệu Nhạc Oánh nâng chén rượu lên thưởng thức.

Mặt nhạc sư tức khắc nóng rát, lại nhịn không được bị ngón tay trắng nõn của nàng hấp dẫn, thấy nàng không định nói nữa, lúc lâu sau lấy hết can đảm: “Là do định lực của tiểu nhân không tốt, bị mỹ mạo của điện hạ câu mất hồn phách, nên mới nhất thời đàn sai, thỉnh điện hạ thứ tội.”

Nếu là ngày thường, Triệu Nhạc Oánh ít nhiều sẽ khen hắn dẻo miệng rồi thưởng chút bạc, đáng tiếc hôm nay trong lòng vẫn luôn nhớ thương người nọ dưới lầu, trong lúc nhất thời không phản ứng gì.

Nhạc sư thấy thế dần dần có ý định lùi bước, nhưng lại không cam lòng bỏ qua cơ hội khó có được này, cắn chặt răng chủ động bắt chuyện thêm lần nữa: “Người đang chờ điện hạ dưới lầu hẳn là Nghiên thị vệ uy danh lừng lẫy?”

Nghe hắn nhắc tới vị đang ở dưới lầu kia, Triệu Nhạc Oánh cuối cùng cũng có hứng thú, nhướng mày nhìn về phía nhạc sư: “Uy danh lừng lẫy?”

“Đúng vậy ạ.” Nhạc sư thấy nàng chịu cùng mình nói chuyện, lập tức ân cần nói tiếp: “Kinh đô có ai không biết Nghiên thị vệ đối với điện hạ vừa trung thành vừa tận tâm, nhiều lần xả thân cứu điện hạ thoát khỏi hiểm cảnh, là thuộc hạ được điện hạ tín nhiệm nhất, tiểu nhân tuy chưa gặp qua Nghiên thị vệ nhưng đã nghe nói y thân cao bảy thước, bộ dáng tuấn mỹ, thân thủ cực kỳ lợi hại, là hảo hán hiếm có trên đời.”

“Ngươi khen nghe thật hay a.” Triệu Nhạc Oánh cong môi, nhất thời cảm thấy buồn cười. Nghiên Nô nhà nàng lúc mới được nàng nhặt về vừa dơ vừa hoang dã như chó điên, không nghĩ tới hiện giờ đã là nhân vật nổi danh lẫy lừng khắp kinh đô, năm tháng thật sự tuyệt không thể tả.

Nhìn nàng cong môi, nhạc sư nhất thời ngây ngốc, đầu óc xoay chuyển rồi lấy lại tinh thần, trong lòng đã suy tính xong. Nghe nói trưởng công chúa tuy phong lưu, nếm qua vô số mỹ nam nhưng giữ lại hầu hạ bên người chỉ có mỗi Nghiên thị vệ, hôm nay công chúa nhìn như náo loạn giận dỗi xa cách y nhưng an bài cho y sương phòng hay đồ vụn vặt đều là cái tốt nhất, nghĩ đến hẳn chỉ là tiểu sảo di tình*, hắn nịnh hót điểm này chắc là hợp ý nàng.

*Tiểu sảo di tình: cuộc cãi cọ nhỏ thường là giữa người yêu để hâm nóng, tăng tình cảm (Kieudannhac: mình giải thích dị có bạn nào biết kĩ hơn về câu thành ngữ này thì góp ý cho mình với ạ ^^).

Nghĩ vậy, hắn cả gan nói thêm: “Tiểu nhân nào có nịnh hót, rõ ràng Nghiên thị vệ vốn là uy phong như thế, điện hạ a, tuy không biết y đã làm gì sai, nhưng y đã đợi người suốt ba canh giờ, ắt hẳn cũng đã ăn năn hối hận rồi, chi bằng người xuống gặp y một lần đi.”

Hắn nói xong, vô cùng tự tin nhìn về phía Triệu Nhạc Oánh, vốn tưởng nàng sẽ khen hắn biết nhìn người, rốt cuộc lại nhìn thấy ý cười trên khóe môi nàng phai nhạt đi. Lòng hắn hoảng một chút, nhưng hối hận cũng đã muộn.

“Bổn cung có chút mệt mỏi, ngươi ra ngoài đi.” Triệu Nhạc Oánh nhàn nhạt nói.

Nhạc sư cuống lên: “Điện hạ…”

Triệu Nhạc Oánh đảo mắt qua, hắn tức khắc không dám nói nữa, thành thành thật thật rời khỏi sương phòng.

Trong sương phòng to đến vậy giờ chỉ còn mỗi nàng, Triệu Nhạc Oánh nhìn chằm chằm ngọn nến đỏ đang cháy lập lòe trên bàn, cuối cùng thong thả buông tiếng thở dài.

Nàng cũng muốn gặp Nghiên Nô, muốn cùng hắn trò chuyện như trước kia, đáng tiếc…

Triệu Nhạc Oánh bỗng dưng nhớ tới ba ngày trước mình uống rượu có chứa thuốc trợ hứng, hồ đồ đè người kia lên giường, cả một đêm hoang đường, nhớ đến liền thấy đau đầu. Từ khi tiên đế băng hà, nàng liền coi Nghiên Nô như người thân duy nhất, nàng định hai năm sau sẽ kiếm cho hắn một chức quan nhỏ an nhàn trong triều, lại cưới cho hắn một cô vợ tốt, coi như cảm tạ hắn mấy năm nay vất vả, không ngờ giờ lại xảy ra chuyện này.

Sau đêm đó nàng liền chạy trối chết, đến giờ vẫn luôn tránh hắn, thứ nhất là vì nàng thẹn trong lòng, thứ hai là thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào, tên Nghiên Nô chỉ biết cậy sức mạnh mà ôm eo nàng kia…

Nhớ tới hắn khi đó hai mắt phiếm hồng, cố khắc chế cho gân xanh trên cơ bắp không nổi lên, mặt Triệu Nhạc Oánh lại ửng hồng.

Nàng hít sâu một hơi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.

Trăng non trên nền trời dần mông lung, Triệu Nhạc Oánh sau một hồi ngồi một mình cuối cùng cũng chịu đứng dậy, chậm rì rì đi ra ngoài, đi tới cửa tay chân nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Nha hoàn đang giữ cửa nhanh chóng hành lễ: “Điện hạ…”

“Suỵt, nhỏ giọng chút.” Triệu Nhạc Oánh nhìn bốn phía, “Nghiên Nô còn ở dưới lầu sao?”

“Không, không còn.” Nha hoàn ngơ ngẩn trả lời.

Triệu Nhạc Oánh thở ra một hơi, đi nhanh xuống lầu, vừa đi vừa giục nha hoàn: “Ngàn vạn đừng kinh động đến hắn, kêu người nhanh chóng chuẩn bị xe, bổn cung hồi phủ ngủ.” Nàng ngủ ở ngoài không quen, vẫn là về nhà mới ngủ được.

Nha hoàn đi theo phía sau há miệng thở dốc, chưa kịp nhắc nhở, Triệu Nhạc Oánh đã đi xuống lầu, vài ba bước đã đẩy cửa lớn ra.

Cửa lớn mở ra vang tiếng kẽo kẹt, Triệu Nhạc Oánh xoay người nhìn nha hoàn đang muốn nói lại thôi: “Sao còn chưa đi?”

“Điện, điện hạ…” Nha hoàn nghẹn ngào gọi nàng.

Triệu Nhạc Oánh ngẩn người, bỗng dưng sinh ra dự cảm không tốt. nàng nuốt nước bọt, thân thể cứng đờ không dám nhìn ra bên ngoài, phảng phất như chỉ cần nàng không nhìn, người đang đứng bên ngoài liền biến mất.

Sau một hồi giằng co, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm ấm: “Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Triệu Nhạc Oánh: “…”

Nàng lập tức quay đầu trừng nha hoàn, nha hoàn đột nhiên thấy oan uổng.

Nghiên thị vệ không còn chờ dưới lầu nhưng mà hắn chờ bên ngoài Túy Phong Lâu nha!

“Điện hạ.”

Hắn gọi một tiếng, âm thanh bình tĩnh không nghe ra phập phồng nhưng Triệu Nhạc Oánh lại cảm giác được hắn đang không vui.

… Nhiều năm vậy rồi mà hắn vẫn không bỏ cái nết khó ở này. Triệu Nhạc Oánh buông tiếng thở dài, ra vẻ như không có việc gì mà quay đầu lại: “Mau đi thôi.”

Nghiên Nô lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng đi đến trước xe ngựa, đôi tay ôm lấy eo nàng.

Hắn thân cao chân dài, đôi tay cường tráng, do hằng năm tập võ nên các ngón tay đều rắn rỏi như thiết, eo nàng lại quá tinh tế, hai tay hắn hợp lại liền hoàn toàn ôm trọn vòng eo nàng, hai đầu ngón tay thậm chí còn chạm nhau.

Triệu Nhạc Oánh chỉ cảm thấy bên hông phảng phất như bị điện giật, khiến cho nàng giật mình, vội vàng xoay người chạy khỏi tay hắn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Đỡ điện hạ lên xe.” Nghiên Nô trả lời, đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng, phảng phất như việc mình đang làm hết sức bình thường.

Quả thật đây là một việc quá đỗi bình thường, Triệu Nhạc Oánh nhặt được hắn lúc mới bảy tuổi, khi đó nàng nhỏ bé chỉ như một hạt đậu nhỏ, là một tiểu cô nương nghịch ngợm tùy hứng, lần nào ngồi xe ngựa cũng không chịu thành thành thật thật dùng bệ đỡ để leo lên, một hai phải bắt hắn ôm nhấc lên, hắn một nhấc liền nhấc mười năm.

Nghĩ đến chính mình hiểu lầm, Triệu Nhạc Oánh có chút quẫn bách, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì: “Ta hôm nay uống nhiều rượu, bụng hơi căng, ngươi ôm như vậy khiến ta khó chịu, vẫn là dùng bệ đỡ đi.”

Nghiên Nô trầm mặc chớp mắt một cái, cuối cùng đi lấy bệ đỡ đến.

Sau khi tự mình lên xe ngựa, Triệu Nhạc Oánh thử phào một hơi, còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, Nghiên Nô liền đi lên theo, trực tiếp ngồi xuống đối diện nàng.

Triệu Nhạc Oánh vừa nhấc đầu liền nhìn thấy hắn, trong lòng cực kỳ xấu hổ, nhưng sợ nếu kêu hắn ra ngoài ngồi cùng mã phu thì có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi, rối rắm một lát liền từ bỏ.

Xe ngựa từ từ lên đường, trong xe một mảnh yên tĩnh.

Nghiên Nô không nhắc chuyện đêm đó, Triệu Nhạc Oánh nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy mơ hồ như thế cũng tốt, nàng xem hắn như huynh trưởng, không muốn vì chuyện này mà hai người có hiềm khích.

Triệu Nhạc Oánh nghe tiếng bánh xe nghiền trên mặt đất, tự hỏi nên nói chuyện này với Nghiên Nô thế nào, tự hỏi tự hỏi, tầm mắt liền dừng trên người hắn.

Nhạc sư kia nói không sai, hắn xác thật trưởng thành cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt sắc bén như dao, mày kiếm, mũi cao, khí độ bất phàm, có chỗ nào nhìn giống một thị vệ đâu, khó trách người khác hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.

Nhớ tới những lời đồn đãi kia, Triệu Nhạc Oánh dời mắt nhìn hầu kết của hắn, nhớ lại đêm đó vì bị hắn đàn áp mà trả thù cắn lên nơi đó, vừa chớp mắt liền bị hắn bắt gặp ánh mắt, lập tức không dám rối rắm nữa… Càng nhớ lại chuyện đêm đó, nàng càng banh mặt, không dám nhìn người đối diện nữa.

Đêm đã khuya, đường lớn trống trải một người cũng không có, xe ngựa liền tăng tốc độ.

Triệu Nhạc Oánh cả ngày nay không ngủ, lúc này lảo đảo theo xe ngựa lắc lư, thực mau liền cúi đầu ngủ.

Nàng lại mơ thấy cảnh tượng ngày ấy.

Xuân hồng ấm trướng, tay hắn cứng rắn như thiết để lại dấu tay rõ ràng trên eo nàng.

Khóe mắt nàng ngấn lệ, móng tay cấu vào cơ bắp căng chặt trên lưng hắn, nức nở: “Nghiên Nô, đau…”

Mắt hắn phiếm hồng, môi mỏng mím chặt, hồi lâu chỉ nhả ra hai chữ: “Điện hạ.”

“Nhẹ một chút…”

“Điện hạ.”

Hắn tựa như chỉ biết nói hai chữ này, cả đêm đem nàng lăn qua lộn lại, kêu hơn trăm tiếng ‘điện hạ’, Triệu Nhạc Oánh đời này lần đầu tiên phát hiện, hóa ra chính mình hận hai chữ này đến thế.

“Điện hạ.”

Triệu Nhạc Oánh bất mãn mà đáp một tiếng.

“Điện hạ.”

Lông mi Triệu Nhạc Oánh run rẩy, một lúc lâu sau chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân còn nằm trong xe ngựa, màn xe nhấc lên, Nghiên Nô đứng trước xe, phía sau hắn là hậu hoa viên của phủ trưởng công chúa.

Mắt nàng dần dần nhìn rõ, một bên nhíu mày lấy tay xoa thái dương, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cảm thấy như vừa mơ một giấc mộng.”

“Đúng vậy.” Nghiên Nô mở miệng.

Triệu Nhạc Oánh dừng một chút, tò mò nhìn về phía hắn: “Sao ngươi biết bổn cung nằm mơ?”

“Điện hạ nói mớ.” Mắt Nghiên Nô trầm tĩnh, thẳng tắp nhìn về phía nàng.

Triệu Nhạc Oánh đã quên mất giấc mộng không còn một mảnh: “Nói cái gì?”

“Người nói, Nghiên Nô, đau, nhẹ một chút.”

Triệu Nhạc Oánh: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro