Chương 3: AxA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành tinh XJ-1586 có một vòng đai thiên thạch rất lớn nên rất khó xác định đúng địa điểm, khi đến được bên ngoài XJ-1586 bằng vận tốc ánh sáng cũng mất tới hai ngày. Thời gian đó kì mẫn cảm của Lăng Đạc cũng kết thúc, vừa khéo luôn.

Mà ở chiến hạm trong khoảng thời gian này, quyền chỉ huy được giao cho Thẩm Dự.

Muốn hỏi Lăng Đạc vì sao lại đem phi thuyền cho Thẩm Dự mới vào quân ngũ chỉ huy, có lẽ là do sự tín nhiệm?

Đương nhiên không phải.

Có quyền chỉ huy nói cũng dễ nghe nhưng trên thực tế, chính là tìm một người rảnh rỗi ngồi tại phòng chỉ huy nhìn chằm chằm vào đồng hồ đo, có chuyện gì xảy ra liền phải kéo chuông cảnh báo. Xuyên qua vành đai thiên thạch đều do phi thuyền tự động lái không cần ai xen vào, trên đây có những người đến từ những nơi khác đều đang chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới, mà Thẩm Dự vừa mới đến nên không có việc gì được giao cho cái công việc nhảm nhí này.

Cũng coi như phi thuyền bị gì đó thì cũng không có gì đáng lo ngại, người trong đây sẽ xử lí các nguy cơ, không đến lượt Thẩm Dự xen vào.

Thẩm Dự đối với địa vị hiện tại của mình cũng rõ ràng, chán nản ngồi trên ghế chỉ huy dơ chân gác lên cao.

Miranda là phó chỉ huy của quân hạm này, nàng liếc mắt nhìn Thẩm Dự, có ý tốt nhắc nhở: "Thẩm phó quan, xin hãy chú ý hình tượng nơi này có cameras, thiếu tướng có thể sẽ nhìn thấy rồi đem ngài vào phòng huấn luyện đó."

"Hắn đang trong kì mẫn cảm nên khó chịu lắm, không thừa tinh lực quản ta đâu." Thẩm Dự không chút để ý nói, nhưng đôi chân vẫn thả xuống dưới, kéo ghế dựa lại gần ngồi cạnh Miranda.

Miranda là một mĩ nhân có ngoại hình nóng bỏng, một đầu tóc ngắn đỏ thẫm, đôi mắt phượng câu nhân, sau huấn luyện trong quân ngũ dáng người cũng tốt lên, đáng tiếc là nàng chỉ thích alpha nữ.

Thẩm Dự chống cằm nghiêng đầu nhìn Miranda, cười cười hỏi: "Chị Miranda, chị cùng anh trai em là đồng học, lại còn cùng nhau công tác tận sáu năm, chị có biết chuyện yêu đương của ảnh như thế nào không?"

"Anh trai cậu có bệnh gì cậu còn không rõ sao?" Miranda nói.

Lăng Đạc mắc chứng thiếu hụt tình cảm hay còn nói là lãnh cảm, cả cái Liên Bang này đều biết rõ bệnh của hắn, nhưng từ xưa đến giờ có không ít mĩ nam mĩ nữ đuổi đến, ảo tưởng bản thân có thể đem thiếu tướng tâm lạnh lùng kia tan chảy thành vũng nước.

"Hắn cũng đã 28 tuổi rồi, lẽ nào còn là xử nam? Đối với giới alpha mà nói, hắn chính là không được rồi." Thẩm Dự cảm thấy vui sướng khi người gặp nạn cười nói.

Miranda nhẹ giọng nói: "Cậu cũng đừng quên phòng chỉ huy có thể thu âm, chúc cậu may mắn trước vậy."

"Cùng lắm là bị đánh một cái, bất quá chị à, anh trai em thật sự chưa có đối tượng nào thật hả?" Cậu cũng nhân cơ hội này tìm hiểu thêm để lên tiếng trào phùng tên kia một chút.

Miranda bỏ lại công việc, ngả người trên ghế dựa, đưa mắt nhìn Thẩm Dự lẩm bẩm nói: "Bọn họ nói đúng thật, cậu đúng là sùng bái anh trai đến nghiện rồi." nàng nâng cằm Thẩm Dự nói: "Yên tâm đi tiểu mĩ nhân, không có ai dám tranh đoạt anh trai yêu quý của cậu đâu."

Thẩm Dự: "???"

Miranda: "Được rồi, trở về xem đồng hồ đo đi, chị đây còn phải tiếp tục làm công tác." Dứt lời nàng đưa chân đá ghế Thẩm Dự, cũng linh hoạt đem ghế dựa về chỗ cũ.

Ghế dựa bị đá xoay năm sáu vòng, sau khi nắm vào bàn điều khiển mới có thể ổn định ngồi vững, Thẩm Dự ai oán nhìn về phía Miranda nói: "Chị Miranda cũng giống thiếu tướng quá đi, đều thô lỗ như nhau cả."

Miranda liếc mắt nhìn cậu một cái rồi cười xấu xa nói: "Tiểu mĩ nhân cậu là muốn bị chà đạp."

Vừa dứt lời, quân hạm đột nhiên rung lắc dữ dội, tiếng cảnh báo từ phòng chỉ huy vang lên đèn báo đỏ nhấp nháy, báo hiệu phi thuyền bị tập kích.

Hai người đều mất đi ý cười.

"Cố định ghế dựa, chuẩn bị hình thức chiến đấu!" Mirands lạnh giọng hạ lệnh.

Người trong phòng chỉ huy nhanh chóng ấn xuống nút ở ghế dựa, trong nháy mắt ghế dựa biến hình cùng mặt đất dung hợp lại, đai an toàn được đeo vào cẩn thận, thả xuống roulette thực tế ảo tiến hành tác chiến. Phòng chỉ huy lâm vào cảnh giác, những bàn tay linh hoạt lướt những nút bấm trên bàn điều khiển nhanh thoăn thoắt tiến hành tác chiến.

Thẩm Dự đặt ngón tay ở bàn điều khiển nhanh chóng mở ra hình thức phòng hộ, dò xét liền tra ra nơi bị tập kích một cách nhanh chóng.

"Động cơ thứ nhất bị tập kích nhưng không có tổn thất gì." Thẩm Dự báo cáo.

"Bắt giữ được kẻ địch không?" Miranda hỏi.

"Không được." Edward báo cáo.

Miranda đưa ra mệnh lệnh nói: "Chờ đợi kẻ lần thứ hai tiến đánh, chuẩn bị bắt giữ."

Nhưng chờ mãi cũng không thấy kẻ địch tấn công lần thứ hai.

Miranda nhíu mày thật chặt, nghi hoặc nói: "Kì lạ thật, không thể nào có chuyện chỉ tấn công một lần duy nhất như vậy."

Thẩm Dự đột nhiên rùng mình, bất an nói: "Không đúng lắm! Mau dò xét bên động cơ thứ nhất xem có dấu hiệu của sinh mệnh không!"

Miranda hiểu rõ, thần sắc nháy mắt liền khẩn trương ra lệnh nói: "Mau dò xét!"

Rất nhanh chóng liền phát hiện ra tín hiệu của sinh mệnh nhấp nháy trên màn hình lớn, một mảng đỏ đậm tụ hợp thành một đám lớn đã lan rộng từ động cơ đến thân tàu nhìn cực kì ghê tởm.

"Cái gì thế này?" Miranda sợ hãi nói, điểm đỏ tập trung đông đúc mảng lớn mảng nhỏ, là trùng tộc? Nhưng trong lịch sử ghi lại trùng tộc nhỏ nhất cũng to như một đứa nhỏ rồi.

Thẩm Dự chắc chắn mà nói: "Nhìn qua cũng không phải thứ tốt lành gì, hiện tại còn ở khá xa nơi này lập tức dùng bức xạ giết chết chúng."

Miranda thái độ cự tuyệt nói: "Không được đâu, loại sinh vật này còn chưa rõ thuộc tính ra sao, dùng bức xạ có khả năng sẽ ảnh hưởng ngược đến chúng ta."

Đúng lúc này, người vẫn luôn chú ý tới trạng thái của quân hạm Logan hô to: "Không ổn, phát hiện khu vực vỏ bên ngoài đang dần dần mỏng lại, hình như là bị ăn mòn rồi!"

Miranda nói: "Dùng dịch lạnh khống chế tình hình."

Thẩm Dự lại không tán đồng: "Miranda, chúng nó là từ bên ngoài vũ trụ tiến đánh chúng ta, nhiệt độ thấp hẳn là vô dụng, vẫn nên dùng bức xạ nhiệt nóng may ra còn có thể cứu vãn."

Miranda hỏi: "Cậu không biết thuyền Arlando tại sao lại bị hủy diệt sao?"

Arlando là một con thuyền quân hạm, 20 năm trước bọn họ được lệnh dò xét một hành tinh mới được phát hiện, từ mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một đám trùng tộc nhưng phải lúc lâu sau quân hạm mới nhận ra sự tồn tại của chúng. Lúc đó quân hạm sử dụng bức xạ nhiệt để tiêu diệt chúng nhưng không nghĩ tới không những không giết được trùng tộc mà còn bị phản lại, toàn bộ quân hạm biến thành cái lò luyện ngục.

"Nhưng mà..."

Miranda ngắt lời nói: "Thẩm phó quan, tôi mới chính là chỉ huy thật sự của quân hạm, tổng chỉ huy từ xa đã đưa quyền quyết định cho tôi." Dứt lời, nàng chỉ huy ra lệnh: "Sử dụng dung dịch làm lạnh."

Quân hàm cao lại bức người, Thẩm Dự chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình trong lòng cầu nguyện: "Hy vọng Miranda phát hiện dung dịch lạnh là vô dụng trước khi phi thuyền này bị ăn mòn hoàn toàn."

Như ý nàng mong muốn, phi thuyền nhanh chóng được làm lạnh, nhưng trên màn hình tín hiệu lại không yếu đi chút nào, vị trí khuếch tán cũng lan rộng ra nhanh chóng.

"Không đúng!" Miranda kinh ngạc.

Thẩm Dự ngồi trên ghế, xoay người một tay chống cằm nhìn Miranda cười nói: "Miranda, tôi đã tự mình nghĩ ra giả thuyết khi sử dụng bức xạ nhiệt, chỉ cần chị nói một tiếng thôi."

Miranda không nghĩ nhiều nữa, nói thẳng: "Sử dụng bức xạ nhiệt."

"Tốt rồi." Thẩm Dự xoay người, lập tức ấn xuống nút đỏ đã sớm đặt ra trước.

Nháy mắt, trên màn hình tín hiệu sự sống cũng biến mất, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trạng thái chiến đấu được hủy bỏ, Miranda đứng dậy tới trước mặt Thẩm Dự cúi đầu cung kính cùng thành khẩn nói: "Cậu nói đúng, tôi sẽ báo cáo cho thiếu tướng biết về công lao của cậu."

Thẩm Dự đứng lên, lãnh đạm nói: "Chị không cần phải khách khí, đều là công lao của mọi người."

Phòng chỉ huy khôi phục trạng thái bình thường, nhưng không có người nào để ý tới một con nano nhỏ đã từ bên ngoài bò vào quân hạm, theo hướng ống thông gió bò đến phòng huấn luyện.

*

Quân hạm trừ lần bị tập kích bởi sinh vật vô danh kia thì mọi thứ đều thuận lợi, theo kế hoạch vào thứ sáu sẽ đến nơi.

Người trong quân hạm đều yêu cầu tổng chỉ huy đồng ý, theo lý thuyết lúc này Lăng Đạc đã thoát khỏi kì mẫn cảm kia, nhưng kì quái là không thấy bóng dáng hắn đâu cả, làm kẻ bội ước cũng không phải tác phong của Lăng Đạc.

Thẩm Dự từ trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài tìm người.

Trên đường đến phòng huấn luyện, Thẩm Dự nghe qua binh lính nói Lăng Đạc đã ở trong phòng hai ngày một đêm. Tuy là alpha có thể không ăn không uống ba ngày ba đêm vẫn trong trạng thái rất tốt, ở phòng huấn luyện hai ngày một đêm cũng không có gì lạ, nhưng Lăng Đạc lại đang trong kì mẫn cảm nên việc này không bình thường.

Thẩm Dự nhíu mày, nhanh chân hơn hướng đến phòng huấn luyện của Lăng Đạc, trong nháy mắt đẩy cửa ra một mùi hoa hồng nguyệt quý nồng đậm xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa đã bị kích thích đến phản ứng.

"Tin tức tố của omega động dục cũng không nồng như vậy." Thẩm Dự thầm chửi trong lòng.

Hướng vào trong nhìn kĩ, phát hiện Lăng Đạc đang thống khổ mà cuộn tròn ở góc phòng, vội vàng chạy tới đem người đỡ lên, lay hắn hai cái rồi hỏi: "Lăng Đạc, Lăng Đạc, anh bị sao vậy?"

Trả lời hắn chính là từng tiếng thống khổ rên rỉ.

(Để nguyên cho đỡ mệt tâm, đôi khi nghĩ từ "hắn" là ai trong người này người kia cũng mệt á-)

Chỗ này chắc chắn có chuyện, Thẩm Dự thầm mắng một tiếng, đem tay Lăng Đạc khoát lên vai đỡ người lên, nói: "Kiên trì một chút, tôi đem anh đến phòng y tế."

"Ân~ tôi rất khó chịu..." Lăng Đạc cau mày trong vô thức nói mớ.

Thẩm Dự bị tiếng "Ân" kia làm nổi da gà da vịt, hắn đỏ mặt quay đầu đi nói: "Anh khó chịu tôi cũng không có biện pháp, hiện tại nhanh tới phòng y tế trước, anh đừng có thở hổn hển nữa!"

"Tôi khó chịu..." Đôi mắt hổ phách của Lăng Đạc chứa lệ quang mê man nhìn Thẩm Dự lời nói như đang làm nũng, dứt lời cánh môi hồng phấn hướng đến cổ Thẩm Dự cắn.

Sợ tới mức Thẩm Dự đem người ném đi, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Lăng Đạc mắng: "Anh điên rồi!"

Lăng Đạc quỳ rạp trên đất, duỗi tay tìm sự giúp đỡ nhìn Thẩm Dự nói: "Thẩm Dự, tôi khó chịu, cứu cứu tôi...."

"Tôi có thể cứu anh, nhưng anh đừng có manh động." Thẩm Dự thương lượng.

Lăng Đạc cũng chỉ lặp lại một câu: "Thật là khó chịu...."

Thẩm Dự không đành lòng, tiến đến một lần nữa đỡ Lăng Đạc, nhưng không có nâng dậy, Lăng Đạc không biết lấy từ đâu ra sức lực đột nhiên nhào tới cắn lên cánh môi Thẩm Dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro