Chương 4: A×A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khớp hàm Thẩm Dự bị cạy mở trong nháy mắt, thứ đồ vật mềm mại ướt át chui vào trong miệng, mời cùng nhau quấn quýt.

Môi lưỡi giao thoa, Thẩm Dự cảm giác đầu lưỡi như bị điện giật, cảm giác tê liệt lan đến toàn thân tin tức tố không khống chế được mà chui ra.

Hắn thế mà bị Lăng Đạc hôn đến mức tin tức tố chui ra ngoài!

Thẩm Dự ngạc nhiên, hắn dùng sức rút cánh tay đang bị Lăng Đạc nắm chặt, dơ tay chặt một cái, đem người đánh hôn mê bất tỉnh.

Thể trọng của cơ thể alpha kia đè lên người Thẩm Dự, Thẩm Dự thô bạo đẩy Lăng Đạc ra, đem người đá văng đứng dậy phun ra nước miếng, dùng sức lau mạnh vào khoé miệng.

Nụ hôn đầu tiên của hắn giữ đến tuổi 22 cứ thế mà mất, mẹ nó!

Thẩm Dự đi đến một chân đá vào xương sườn Lăng Đạc, đã xong vẫn chưa hả giận, lại đem chân dẵm lên mặt, để lại dấu giày in trên đó.

Sau khi phát hoả, Thẩm Dự cũng bình tĩnh lại.

Lăng Đạc là một người lãnh đạm sao có thể cưỡng hôn hắn, tin tức tố cũng vượt qua chỉ tiêu bình thường, chắc chắn là thân thể có vấn đề.

Thẩm Dự ngồi xổm xuống tay chọc chọc mặt Lăng Đạc, cau mày ghét bỏ nói: "Đây là một tật xấu của người này sao?"

Thẩm Dự tuy không có chút thiện cảm gì với Lăng Đạc nhưng dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp, quân hạm cũng phải chờ Lăng Đạc ra lệnh mới được phép làm việc, Thẩm Dự khom lưng đem Lăng Đạc khiêng lên vai, vỗ vào mông hắn: "Anh nên nhớ hôm nay đã nợ tôi một ân tình."

"Cảm giác không tồi." Sau khi vỗ mông Lăng Đạc Thẩm Dự cảm thán nói, cuối cùng lại vỗ thêm vài cái.

Tục ngữ nói không thể sờ mông hổ, nhưng sờ thì cực kì thoải mái.

Tránh đi chỗ đông người, Thẩm Dự khiêng Lăng Đạc chạy một đường đến phòng y tế, đem dấu giày trên mặt hắn lau đi mới dám đưa người vào.

Khụ khụ, thiếu tướng bị đạp một dấu giày trên mặt bị truyền ra quả thực không tốt.

Hôm nay trực ban phòng y tế là Odosay, một nam beta, mang một chiếc mắt kính to mà dáng người lại nho nhỏ, nhìn qua thập phần nhát gan.

Hắn nhìn Thẩm Dự khiêng Lăng Đạc đến liền tới giúp đỡ, đem người đặt lên giường bệnh.

"Thiếu tướng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thân thể lại nóng như vậy?" Odosay hoảng loạn hỏi. Đột nhiên hắn thấy được chỗ nào đó của Lăng Đạc đang có tinh thần, đỏ bừng mặt cúi đầu.

Thẩm Dự chống tay, rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt bất biến nói: "Rồi tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Tôi không phải không biết anh ta tại sao lại thế này nên mới đưa đến đây à?"

Dứt lời, ánh mắt hắn quét đến phía nào đó trên người Lăng Đạc, thảm nào khi khiêng người tới đây lại có điểm cộm.

Odosay lập tức cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Thẩm Dự tức giận mà sách một tiếng, nói: "Cho nên thân là bác sĩ, cậu bao giờ mới bắt đầu khám chữa cho hắn, vạn nhất thiếu tướng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cậu phải chịu trách nhiệm đấy."

Lông tơ trên người Odosay bị doạ tới dựng đứng, vội nói: "Tôi lập tức khám cho thiếu tướng!" Dứt lời liền tập trung mà dùng các loại dụng cụ để chuẩn đoán bệnh cho thân thể người kia, vẻ mặt của hắn như sắp khóc đến nơi.

Mẹ ơi, vì cái gì mà Thẩm phó quan xinh đẹp lại là người hung dữ như vậy chứ! Thật đáng sợ!

Odosay chuẩn bệnh cho Lăng Đạc vẫn giữ một khoảng cách, Thẩm Dự ở phòng y tế chán muốn chết dạo quanh một vòng, đụng chạm lung tung.

Odosay dùng dụng cụ tự động rà quét cho Lăng Đạc bị gián đoạn, cẩn thận liếc mắt nhìn Thẩm Dự, vâng vâng dạ dạ nhắc nhở: "Thẩm phó quan, cái dụng cụ đó không thể động vào, sẽ xảy ra sai sót đó!"

Nhưng Thẩm Dự chỉ quay đầu nhìn Odosay một cái, Odosay liền giống như một con mèo sợ tới mức nước mắt lưng tròng, nhút nhát nói: "Chạm vào cũng không sao, tôi có thể điều chỉnh lại..."

Thẩm Dự thu tay, hỏi: "Kiểm tra ra điều không tốt trên người thiếu tướng chưa?"

"Sẽ, sẽ nhanh thôi!"

Thẩm Dự nhíu mày lại, nói: "Nói chuyện với tôi thì đừng nói lắp, nghe thật khó chịu."

"..... Vâng."

Tích một tiếng, Odosay dùng trí tuệ thành công làm ra báo cáo bệnh trạng, thả xuống giữa không trung.

"Báo, cáo, bệnh, trạng, cho, Thẩm, phó, quan, đây." Odosay gằn từng chữ nói.

Nói như vậy sẽ không bị lắp.

Thẩm Dự: ".... Nói tiếng người đi."

"Tôi tôi tôi khẩn trương liền liền nói lắp, nói như vậy mới mới mới không nói lắp."

Thẩm Dự đỡ trán: "Tùy cậu, thiếu tướng đến cùng là đang bị gì?"

"Tin tức tố trong cơ thể thiếu thiếu thiếu tướng có cường độ cao bất thường, dẫn tới tin tin tức tố phân bố dị thường, sau đó...."

"Sau đó cái gì?"

"Sau đó…… Động dục bởi vì không chiếm được, không chiếm được……"

"Động dục? Trên quân hạm không có Omega, hắn sao lại động dục?" Thẩm Dự kỳ quái hỏi, không kiên nhẫn mà nói thêm: “Không chiếm được cái gì? Tất cả nói xong trong một câu.”

Omega có kỳ động dục, alpha không có, nhưng alpha có thể bị tin tức tố của omega dụ dỗ vào kỳ động dục.

Odosay lấy hết can đảm trả lời: "Không chiếm được sự thoả mãn nên mới nóng lên." Hắn nói một tràng tinh thần hăng hái thêm hỏi: "Nguyên nhân của kì động dục này, Thẩm phó quan, ngài có thể nói cho tôi biết thiếu tướng tại sao lại như vậy không? Ngài nói ra tôi liền tìm được nguyên nhân gây bệnh."

Thẩm Dự dựa vào thành giường, mắt nhìn khuôn mặt Lăng Đạc nói: "Cụ thể như thế nào tôi không rõ, khi tôi đến chỉ thấy hắn ta đang quỳ trên đất. Nga, đúng rồi, thiếu tướng mấy ngày nay trong kì mẫn cảm, tôi nghe nói tên đần này một mình ở phòng huấn luyện suốt hai ngày một đêm."

Mẹ nó thật lợi hại, Thẩm phó quan ngay cả thiếu tướng cũng dám coi thường!

Odosay sợ hãi cúi đầu, suy đoán: "Kì mẫn cảm tin tức tố thường không ổn định, thân thể cũng suy yếu đi mà thiếu tướng lại có cường độ huấn luyện cao như vậy rất có thể là do tiêu hao quá độ, thân thể sinh ra kích thích nên tạo ra lượng tin tức tố nồng độ cao."

Nói đến đây, nhớ tới kết quả khám chữa ban nãy, Odosay bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, phụ cận xương sườn còn có một vết thương mới rất nghiêm trọng, hình như là bị đá, xem ra khi huấn luyện không cẩn thận bị dụng cụ huấn luyện đập dính."

Thẩm Dự: ".... À, thế giờ chữa trị cho hắn thế nào?"

"Tiêm một mũi thuốc ức chế là được rồi, phần xương sườn bị thương, tố chất thân thể thiếu tướng rất tốt không cần trị liệu, rất nhanh sẽ khỏi."

Thẩm Dự đen ánh mắt chế nhạo nhìn Lăng Đạc từ đầu đến chân, trong lòng chửi thầm: "Thật đúng là phiền phức."

Không khí an tĩnh mười mấy giây.

Thẩm Dự nhấc mí mắt nhìn về phía Odosay: "Cậu còn đứng đây làm gì, không mau tiêm cho thiếu tướng đi hay là muốn thiếu tướng bệnh nặng hơn?"

"Tôi làm ngay đây!"

Thuốc ức chế hiệu quả rất nhanh, thân thể Lăng Đạc nhanh chóng giảm nhiệt, núi nhỏ cũng thu hồi lại.

"Thẩm phó quan, thiếu tướng hiện tại không còn gì đáng ngại, chờ nửa giờ tới sẽ tỉnh." Odosay nói.

Thẩm Dự nghe vậy thô lỗ đem Lăng Đạc vác lên vai.

Động tác thình lình này làm Odosay bị doạ mất hồn: "Thẩm Thẩm Thẩm phó quan, ngài đang làm gì thế?"

"Đương nhiên là đem thiếu tướng trở về phòng nghỉ ngơi."

"Phòng y tế có thể nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể kiểm tra tình trạng của thiếu tướng ngay lập tức...." Odosay có lòng tốt nhắc nhở, nhưng dưới cái nhìn của Thẩm Dự, thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ đi.

Thẩm Dự cười hỏi: "Giường ở chỗ này thoải mái bằng giường của thiếu tướng à?"

"...... Không có."

"Vậy là được rồi." Dứt lời, Thẩm Dự khiêng Lăng Đạc xoay người rời đi.

Giường thoải mái hay không đều là lời nói nhảm nhí, Thẩm Dự chỉ muốn nhìn phản ứng của Lăng Đạc sau khi tỉnh lại, nếu có thể thì chờ hắn tỉnh rồi trào phúng vài câu, nhắc lại chuyện, mà loại việc này có người ngoài ở gần không tiện.

Odosay nhìn bóng dáng hai người rời đi, yên lặng vì Lăng Đạc lau nước mắt. Làm thiếu tướng, sinh bệnh còn bị phó quan mới nhận chức đối xử như vậy thật quá đáng thương.

Đôi mắt Odosay đột nhiên trừng lớn.

Khoan đã, giữa các alpha với nhau luôn có sự bài xích về tin tức tố, nghiêm trọng hơn là váng đầu nôn mửa. Thiếu tướng là alpha rất lợi hại, tin tức tố phóng ra khiến các alpha khó chống chịu lại, mà Thẩm phó quan vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh thiếu tướng không nói một lời nào, cuối cùng còn sợ thiếu tướng không thoải mái mà đưa về phòng.

Odosay bịt miệng, nước mắt trực chờ rơi. Trời đất, Thẩm phó quan chắc chắn là cực kỳ thích thiếu tướng cho nên chịu đựng luôn ở bên cạnh anh trai không rời nửa bước, thật là cảm động!

*

Thẩm-cực kì thích thiếu tướng-Dự mang Lăng Đạc về phòng tiện tay ném trên giường, nhưng vì dùng sức quá lớn nên người lăn xuống mặt đất va chạm đầu phát ra tiếng "Bụp".

"Ngại quá, tôi ném hơi mạnh tay." Thẩm Dự không lời xin lỗi mà nói, một tay kéo cố áo người ta xách về giường.

Báo cáo tình huống của Lăng Đạc cho Miranda xong Thẩm Dự nhàn nhã ở trong phòng hắn dạo chơi nhưng căn phòng chả có gì cả, tên nhạt nhẽo.

Anh trai của hắn ngoài nhu yếu phẩm dùng cho sinh hoạt để ở trong phòng thì cái gì cũng chả có, tuy là phòng riêng trên quân hạm nhưng lại cực kì sạch sẽ.

Thẩm Dự không có gì để chơi liền chọc người, hết sờ tay sờ chân hắn lại sờ chính mình rồi rút ra kết luận, cơ bắp của mình so với Lăng Đạc to hơn hẳn nửa khối!

Hắn đắc ý nhìn về phía Lăng Đạc, ấu trĩ vỗ vỗ mặt hắn khiêu khích nói: "Thiếu tướng à, anh nên rèn luyện cơ thể nhiều hơn đi ha."

Ánh mắt hắn vô tình quét tới cánh môi đỏ nhạt của Lăng Đạc, trong đầu hiện lên hình ảnh kia, Thẩm Dự cứng đờ trong giây lát rồi bình tĩnh lại, hắn tò mò sau khi Lăng Đạc tỉnh dậy sẽ có phản ứng ra sao sau việc này.

Ngẫm thôi cũng thấy hay.

Một lúc sau, Thẩm Dự kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Lăng Đạc.

Không lâu sau đó, hàng mi Lăng Đạc khẽ rung động, hắn chậm rãi mở bừng mắt.

"Anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi." Thẩm Dự mang ý cười rạng rỡ, ân cần hỏi thăm, khi thấy mắt Lăng Đạc hơi phiếm hồng hắn muốn nhìn gần hơn cho rõ ràng, nhưng trong nháy mắt ánh mắt đó liền khôi phục lại màu hổ phách như thường, Thẩm Dự không để ý nữa, chỉ cho là mình đã nhìn nhầm.

Lăng Đạc nhìn Thẩm Dự, thân thể cứng đờ trong chốc lát, thanh âm lạnh băng thường ngày vang lên: "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Dự cười nói: "Anh trai bị bệnh, làm em đương nhiên là phải ở đây giúp đỡ anh, anh quên mất lúc nãy đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro