57.1 Cơ Giáp SĨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Yên Yên vừa trở lại phòng ngủ, liền có nữ giúp việc gõ cửa: "Tiểu thư, gia chủ mời ngài xuống gặp khách một chút"

"Sao mới sáng sớm đã có khách vậy?" Hàn Yên Yên hỏi

Nữ giúp việc đã gặp rất nhiều loại họ hàng thân thích đến lôi kéo làm thân, trong lòng không để bụng, nhưng ngoài miệng không dám lỗ mãng, ai biết vị họ hàng bà con nghèo túng này có thân cận với gia chủ hay không đâu, chỉ dám đáp "cuộc hẹn này được lên lịch từ trước rồi ạ."

Hàn Yên Yên gật đầu.

Cô tạo lập giả thiết cho thế giới, đương nhiên biết bối cảnh lai lịch của vị khách này. Cậu bé là mục tiêu của nhiệm vụ này, là vị đã mất kia. Làm người mất tỉnh lại so với làm người chết sống lại đơn giản hơn rất nhiều. Đại khái là cho hắn lại trải qua kiếp nạn của cuộc đời một lần, hắn liến có thể từ đó mà thức tỉnh. 

Nhưng mà, người chết thì vẫn còn cơ thể còn sống, nếu như họ có thể tỉnh lại, xem như là sống lại. Còn đối với một A Phiêu đã mất xác, thì đánh thức anh ta để làm gì? Nghĩ đến Leo chỉ nhận tiền liền không có lương tâm cùng luật pháp. Hàn Yên Yên cảm thấy, đối với người đã khuất, đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì. 

Nhưng cô cũng không dư thừa tinh lực để đi thông cảm cho người khác!

Đổi váy xong, chuẩn bị tốt biểu cảm một chút, cô bước xuống nhà. Cha cô, gia chủ gia tộc họ Hàn, đang tiếp khách trong một căn phòng tiếp khách nhỏ. Tầng một có đến vài phòng tiếp khách, khách nhân được tiếp đãi ở trong phòng này, có nghĩa là cũng không phải là vị khách quan trọng. 

Tất nhiên, tự bản thân vị khách này cũng hiểu. Nữ nhân ngồi trên ghế sô pha sắc mặt nhợt nhạt, hai chân khép lại đan vào nhau hơi hơi nghiêng người, tư thế rất đẹp và tao nhã, chỉ là mang theo một chút cẩn thận từng li từng tí. Cậu bé bên cạnh cô ấy rõ ràng đã được dạy dỗ tốt, ngồi nông hơn, chỉ ngồi một bên mông, để cho hay chân có thể được chạm đất. 

Lễ nghi của hai mẹ con cực kì tốt, chỉ là từ quần áo nhìn ra cũng không đẹp đẽ quý giá gì, giữa đôi lông mày trẻ trung và xinh đẹp của người phụ nữ mang theo những dấu vết của sự mệt mỏi do bị sinh hoạt tra tấn. 

"Cha" Hàn Yên Yên đi tới của, nhẹ nhàng cất tiếng, cất bước đi đến bên cạnh người đàn ông. 

So sánh với hai mẹ con bị bỏ rơi, cha của Hàn Yên Yên bộ dáng cùng phong thái khác hoàn toàn. Tóc mai được cắt tỉa gọn gàng trên thái dương cùng với móng tay sáng bóng mượt mà, có thể thấy ông trải qua sinh hoạt trong nhung lụa. Trên người ông có khí chất và sự tự tin chỉ có ở những người đàn ông quyền lực, phong thái cử chỉ từ cách giơ tay nhấc chất đến nói chuyện ăn uống đều lộ ra phong thái, hương vị của quý tộc. 

"Yên Yên, lại đây nào." Ông vừa vẫy tay vừa nở nụ cười với Hàn Yên Yên, " tới gặp gì Hân Nhã cùng với em Tiểu Khác của con" 

"Là Yên Yên sao? Lớn nhanh thật đấy." Người phụ nữ được xưng là dì Hân Nhã đứng lên, rõ ràng cô ấy mới là trưởng bối. 

"dì Hân Nhã." Hàn Yên Yên hơi hơi cúi đầu chào người phụ nữ. Đứng lên, cô nhìn thấy cậu bé đứng một bên mẹ của mình, mặc dù cô là chị không phải làm lễ, nhưng tôn trọng người đã mất, cô hơi cúi đầu, nói: " Tiểu Khác, chào em." 

Hân Nhã có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đẩy đẩy con trai của mình "mau gọi chị, đây là chị Yên Yên" 

Cậu bé từ lúc cô xuất hiện đã há to miệng, bị mẹ mình đẩy đẩy, mới giật mình tình giấc, vội vàng cúi đầu nói: " Chào chị Yên Yên, em, em tên là Đường Khác." 

Hàn Yên Yên ngẩng đầu liếc nhìn ba người, trong con người đen nhánh có một vòng xoáy như những vì sao đang xoay tròn. Cô có chút đau đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ Leo vì sao lại muốn tiêu trừ bớt trí nhớ của Xây Dựng Sư. Trong lúc cô tạo dựng thế giới, lượng tin tức sinh ra quá lớn, bởi vì không có bị "đánh dấu" lúc này bị 3 người kích hoạt, số lượng tin tức tràn vào đầu quá lớn, khiến cho não sọ của cô đều đau. 

Cô cố gắng đè xuống những tin tức kia, chỉ chuyên chú vào "Thông tin trước". Cô hiện tại đã có thể hiểu, cái gọi là "thông tin trước" chính là cô lưu lại cho mình chiến thuật công lược trọng điểm cùng với những ghi chú nhỏ của các nhân vật phía trước. Cái này là thông tin giản lược và tổng quát sẽ dễ dàng chải chuốt và sắp xếp hơn rất nhiều. 

Bé trai đang ở trước mắt này, chính là nhiệm vụ mục tiêu. Hắn bây giờ tên là Đường Khác, mẹ của hắn là em họ xa mấy đời của cha Hàn Yên Yên. Bà có được mười phần mỹ mạo, lúc còn trẻ có chút thanh lãnh, đã từ chối tình cảm của vị anh họ này. Anh họ gia thế hơn người, được định sẵn là sẽ cưới một cô gái danh giá, và bà ấy không muốn trở thành một vật sưu tầm trong cuộc đời của ông. 

Bà về sau cũng kết hôn, chồng bà là một người rất bình thường. Mặc dù không có gia thế hiển hách, cuộc sống cũng được xem là giàu có. Nhưng mấy năm trước bỗng dưng xảy ra tai, chồng bà không thể không tiến hành những trị liệu đắt tiền, cuối cùng không những không thể cứu được mạng sống mà còn đem kinh tế gia đình quyệt quệ. Bây giờ chồng qua đời, bà một mình mang theo đứa con, sinh hoạt trong cuộc sống gặp phải nhiều khó khăn, vì không muốn chậm trễ nuôi con mình, chỉ có thể mặt dày đến cầu vị anh họ đã mất năm không gặp giúp đỡ. 

"Không nghĩ tới chỉ mới chớp mắt, Yên Yên lại lớn như vậy." Hân Nhã cảm thán, cầm lấy một cái hộp khá tinh xảo đưa cho cô nói, "đây là gì làm điểm tâm, một chút tâm ý, cháu nhận lấy ăn thử một chút."

Kinh tế túng quẫn, không thể đưa ra cái gì quý giá để làm lễ gặp mặt, nếu đưa cái gì có giá thành quá rẻ có thể sẽ bị chê cười, nên dứt khoát kàm một chút điểm tâm, cũng xem như có chút tâm ý. Hân Nhã trong lòng lo sợ, bà biết gia đình anh họ sống thoải mái, buông thả như thế nào, rất lo lắng vị đại tiểu thư được nuông chiều này không nể mặt mũi.

Hàn Yên Yên đưa hai tay tiếp nhận, cười nói: "Cảm ơn dì. Thật là thơm, đúng lúc con còn chưa ăn sáng, Tiểu Khác, Tiểu Khác, nào, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm."

Nghe cô nói "còn chưa ăn sáng", Hân Nhã trên mặt hơi nóng. Nhưng Hàn Yên Yên lại chịu cho bà sắc mặt, làm cho bà thở dài một hơi. Vội vàng ngầng đầu lên đối với con trai nói: "Nào, cùng chị gái đi ăn đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro