Chương 1 gian nịnh hầu gia ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


         Có một loại con gái từ khi sinh ra bắt đầu bằng hai chữ "Bình thường" để miêu tả, gia cảnh bình thường, tướng mạo bình thường, học tập bình thường, Tống Hoài Ý chính là loại con gái này.

Từ nhỏ đến lớn, bên trong nhà hay vườn trường cô đều là người vô cùng bình thường, thành phần phản nghịch chống đối không hề thấy cô ấy bên trong, những người trong khuôn viên trường thì lại càng không nhìn thấy bóng dáng của cô, đoán chừng ưu điểm lớn nhất của cô là có làn da trắng hơn người khác một chút, mọi người thường hay nói có làn da trắng này có thể che được mười phần xấu xí, nhưng điều này đối với trên người Tống Như Ý có vẻ không giống lắm, rõ ràng là mỗi lần khi tham gia ở môi trường mới cô gái nhỏ trắng nõn sạch sẽ như này chắc chắn cũng sẽ được mọi người chú ý tới, nhưng được một đoạn thời gian trước thì lúc sau liền chậm rãi mờ nhạt trong trí nhớ của mọi người.

Đoán rằng chuyện này cũng có liên quan tới tính cách của Tống Hoài Ý, dùng từ hiện đại để hình dung chính là Phật hệ*, cô giống như không hề có sức sống của những người trẻ tuổi, đối với trong mọi hoàn cảnh đều dễ dàng thích ứng, nhưng thích ứng trong mọi hoàn cảnh không có nghĩa là chỗ nào cũng có thể sống tốt, chỉ cần có người đối với cô thân thiết, cô cũng sẽ không mặt lạnh đối lại, ngược lại sẽ nói chuyện hòa nhã với nhau.

Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được

Cô biết bản thân mình có vẻ có chút không ổn, nhưng sau khi phát hiện điểm này cũng không tính thay đổi, thậm chí cảm thấy duy trì tình trạng như này cũng tốt, từ tiểu học đến đại học, ngay cả các bạn học cùng lớp đi họp lớp sau khi đã ra ngoài đi làm, mọi người đều không thể nhớ mình còn có một người bạn cùng lớp như vậy, cô cũng không có gì phải buồn vì đối với cô mà nói việc bị người khác bơ đi đã thành thói quen.

Nhưng Tống Hoài Ý không phải đối với cái gì cũng không có hứng thú, cô tương đối dễ ở chung với người khác, nhưng thật ra cô càng thích việc hưởng thụ ở một mình một chỗ, thích nhất chính là những lúc ngồi ở trước máy tính đắm mình vào thế giới tiểu thuyết.

Cô luôn bị mê hoặc bởi những người đàn ông được miêu tả hoàn mỹ trong sách, nhưng đối với những đàn ông trong hiện thực thi lại không có hứng thú, mẹ cô phát hiện cô có vấn đề, cũng từng thử thay đổi, nhưng không dùng được, cuối cùng chỉ có thể thở dài mặc kệ cô.

Tống Hoài Ý thậm chí còn cho rằng cả đời bản thân mình có lẽ đều sẽ như vậy trải qua, thậm chí còn cảm thấy bình thường như vậy không có gì không tốt, ít nhất gia đình cô hòa thuận, cũng chưa từng gặp qua tai họa gì lớn, cô vô cùng thỏa mãn.

Nhưng hôm nay khi sinh nhật cô ở tuổi 25, nhìn chiếc bánh sinh nhật trước mặt, cô lại giống như ma xui quỷ khiến ước nguyện có một người bạn trai, chắc là do mấy ngày trước em họ của cô kết hôn đã cho cô một chút kích thích, cho nên cô cũng bắt đầu hy vọng tình yêu sẽ xuất hiện.

Mặc dù vốn biết chuyện ước nguyện sinh nhật là một chuyện lừa mình dối người, nhưng cô vẫn thành kính thổi nến.

Nhưng khi mở mắt, khung cảnh trước mắt đều thay đổi, phòng khách ấm áp không còn thấy nữa, thay thế là một mảnh sương mù trắng, giống như những đám mây.

Tống Hoài Ý không thể tin được nhắm mắt lại dùng sức lắc lắc đầu, có phải là do tối qua bản thân thức đêm lâu quá nên đã xuất hiện ảo giác?

"Cô gái được thần lựa chọn, vậy mà lại là ngươi." Âm thanh lạnh băng bên tai Tống Hoài Ý vang lên.

Tống Hoài Ý mở mắt ra đối diện trước mắt là người thân quần áo trắng tuyết, mỹ nhân lạnh lùng có kiểu tóc búi phức tạp.

Mỹ nhân nhìn thấy Tống Hoài Ý biểu cảm kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Xác nhận không có tìm nhầm người sao? Thần Minh đại nhân lựa chọn thật sự là cô ấy sao?" Vậy mà lại là một cô gái bình thường? Không hề có sở trường gì? Tuy rằng câu nói kế tiếp của mỹ nhân không có nói ra, nhưng Tống Hoài Ý cũng có thể đọc được ý nghĩ này từ trong mắt của nàng ta.

Đối diện với trường hợp ảo ma còn có tiên nữ xinh đẹp như vậy, thật ra Tống Hoài Ý không có cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy vị tiên nữ trước mắt này ý nghĩ cũng có lý, nhưng mà.......

"Là sao, cô gái được Thần Minh đại nhân lựa chọn?" Tống Hoài Ý vẫn là hỏi.

Tiên nữ tựa hồ có chút kinh ngạc: "Tiếp thu vậy mà nhanh thật, thanh âm cũng....cũng không tệ lắm. Nhưng mà nếu Thần Minh đại nhân lựa chọn chính là ngươi, vậy như thế đi."

Kế tiếp Tống Hoài Ý mới từ trong miệng người này biết được tình hình hiện tại, nơi nay là Thần giới, từ trước đến nay Thần giới và nhân gian cùng tồn tại, chẳng qua là Thần giới biết nhân gian tồn tại, mà nhân gian lại không hiểu rõ được toàn bộ Thần giới.

Thần giới nhân số thưa thớt, nhưng đều là những người trường sinh bất lão, hơn nữa còn có trách nghiệm bảo vệ Nhân gian, trong đó muốn duy trì Thần giới tồn tại nhân vật quan trọng nhất chính là Thần Minh đại nhân, Thần Minh đại nhân là linh khí trời đất hội tụ mà thành, chỉ cần có hắn ở đây, là có thể duy trì hết thảy tất cả linh khí ở Thần giới.

Nhưng trăm năm trước, thần thể của Thần Minh đại nhân lại bắt đầu dần dần có dấu hiệu suy kiệt, nguyên nhân là thiên kiếp của Thần Minh đại nhân tới, chỉ cần vượt qua thiên kiếp, Thần Minh đại nhân liền có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng cuối cùng vẫn là bị thiên kiếp đánh tan, hiện giờ thân thể ngã xuống, Thần giới liên quan cũng sắp duy trì không được nữa.

Nếu Thần giới tiêu tán, cũng sẽ ảnh hưởng tới sự tồn tại của nhân gian, đúng lúc này, có thượng thần tìm được một sợi tàn hồn cuối cùng của Thần Minh đại nhân, được biết biện pháp, chỉ cần tìm kiếm cô gái được Thần Minh lựa chọn, đi qua pháp khí Thần giới "Luân Hồi Kính", hạ giới tìm kiếm sợi tàn hồn của Thần Minh đại nhân, đợi cho đến khi thu thập đầy đủ tàn hồn, chính là lúc Thần Minh đại nhân trở về.

Mà Tống Hoài Ý chính là cô gái đó, mà người đang giải thích toàn bộ chuyện này chính là Độ Chu Thiên Nữ, cũng là người phụ trách quản lý "Luân Hồi Kính" cùng với việc chăm sóc thân thể của Thần Minh đại nhân.

Độ Chu Thiên Nữ còn nói vì tìm kiếm nàng, chúng tiên đã tìm trăm năm, lúc này mới tìm được.

Tống Hoài Ý nghe hết tất cả đều cảm thấy không thể tin được, là người được giáo dục hiện đại của thế kỷ 21, loại chuyện này thật sự làm người khác khó có thể tưởng tượng và tiếp thu, càng đừng nói tới cái giả thuyết thể loại Mary Sue gì mà cô gái được thần lựa chọn.

Nhưng khi nghe Độ Chu Thiên Nữ đem cái giả thuyết này nói ra đặc biệt chân thành, khiến cho Tống Hoài Ý cũng không biết làm thế nào để mở miệng cắt đứt lời của nàng........

Độ Chu Thiên Nữ: "Ta biết ngươi cũng không có lưu luyến gì ở nhân gian, ta có thể cam đoan với ngươi, sau khi ngươi rời đi, cha mẹ ruột của ngươi sẽ khỏe mạnh trăm năm, hơn nữa sau khi ngươi đi, sẽ có một sinh mệnh mới nhỏ bé một lần nữa rơi xuống làm bạn với bọn họ."

Thanh âm của Tống Hoài Ý có chút phát run: "Vậy tôi thì sao?"

Độ Chu Thiên Nữ: "Nếu Thần Minh đại nhân đã lựa chọn chính là ngươi, đó là chuyện trăm năm trước đã định, ngươi đã định không phải người của thế giới kia, sớm hay muộn đều phải rời đi, sau khi ngươi rời đi, những ký ức về ngươi trong trí nhớ của bọn họ cũng sẽ bị xóa, giống như việc ngươi chưa từng xuất hiện."

Tống Hoài Ý tuy rằng Phật hệ, nhưng đối diện với tình cảm dưỡng dục của cha mẹ mình hơn hai mươi năm nay làm sao lại không có tình cảm gì, nghe xong lời này chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nước mắt đã sớm không tự giác mà chảy ra.

Độ Chu Thiên Nữ cũng biết là cách làm này vô cùng tàn nhẫn, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, mặc kệ là vì Thần giới hay là vì nhân gian, đều cần thiết phải làm như vậy, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai Tống Hoài Ý: "Thực ra ngươi cũng nên phát hiện, ở thế giới kia ngươi không có một chút cảm giác thân thuộc, không phải vấn đề của ngươi, mà là bản thân ngươi vốn không thuộc về nơi đó, chỉ là tạm thời sống nhờ trong thân thể kia thôi. Hiện giờ ngươi đến rồi, đây mới là nơi mà ngươi thuộc về."

Tống Hoài Ý không muốn làm anh hùng cứu vớt thế giới gì đó, chỉ là dùng sự tùy hứng kiên trì hiếm có mang theo một chút khóc nức nở: "Tôi phải trở lại."

Độ Chu Thần Nữ cũng không biết đối diện sao với nước mắt chảy dàn trên mặt Tống Hoài Ý, rốt cuộc sống mấy ngàn năm, Tống Hoài Ý ở trước mặt nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nàng thử đem Tống Hoài Ý ôm vào trong ngực trấn an, Thần giới ít có tình cảm, đời này tình cảm của Độ Chu Thiên Nữ có lẽ đều dùng trên người của cô gái nhỏ này: "Ngươi tên là Tống Hoài Ý phải không? Tên thật êm tai, vừa nghe đã biết là một đứa trẻ rất ôn nhu, ta đã xem qua việc của ngươi ở nhân gian, nếu là ta ta cũng không bỏ được, bình thường không phải chuyện xấu, ngược lại cũng là một loại hạnh phúc, nhưng ngươi vốn có sứ mệnh trong người, ngươi tồn tại chính là vì cứu lấy Thần Minh đại nhân, cho nên....Ngươi buộc phải gánh lấy trách nghiệm này. Ta có thể cho ngươi thời gian tiếp thu, nhưng thời gian không thể lâu lắm, bởi vì Thần giới không còn nhiều thời gian nữa."

Ở trong lồng ngực của Thiên Nữ, Tống Hoài Ý tựa hồ cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu, nàng giải thích hết mọi thứ cô đều hiểu được, chỉ là trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được thôi, có lẽ thật sự giống như lời nói của Độ Chu Thiên Nữ, cô vốn không phải người của thế giới kia, trong lòng phản kháng không mạnh mẽ giống như tưởng tượng.

Nhưng trước khi quyết định bước vào "Luân Hồi Kính", Tống Hoài Ý mấy ngày này vẫn rất bình tĩnh, Tống Hoài Ý ngày thường cũng rất thích xem tiểu thuyết, đối với loại giả thiết kỳ quái này cũng không khó tiếp thu.

Vài ngày sau, Độ Chu Thiên Nữ ở trước "Luân Hồi Kính", cùng Tống Hoài Ý nói: "Nhiệm vụ chính ở hạ giới là tìm kiếm tàn hồn của Thần Minh đại nhân, sau khi tìm được, phải tận lực ở bên cạnh ngài, nhưng cụ thể muốn đem tàn hồn của ngài về như thế nào chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể chờ ngươi từ hạ giới trờ về để nghiên cứu. Nhưng nhớ lấy, nhất định phải tìm được Thần Minh đại nhân rồi phải ở bên cạnh người càng nhiều càng tốt."

Tống Hoài Ý: "Tôi chưa thấy qua ngài ấy, làm thế nào mới có thể nhận ra người?"

Độ Chu Thiên Nữ: "Nếu Thần Minh đại nhân lựa chọn ngươi, vậy ngươi nhất định có thể cảm nhận được, sau khi đến hạ giới, Luân Hồi Kính sẽ chỉ dẫn hồn phách của ngươi tiến vào thân thể của túc chủ thích hợp, vì để thuận tiện làm việc, ký ức nguyên bản của thân thể túc chủ đều sẽ cùng nhau xuất hiện trong đầu của ngươi. Nhưng sau khi ngươi đến hạ giới ta không thể tiếp tục cùng ngươi giao lưu được, cho nên nhớ kỹ phải cẩn thận, có vấn đề gì đợi trở về rồi nói."

Tốing Hoài Ý: "Cô chỉ nói đi, chưa nói làm sao để trở về?"

Độ Chu Thiên Nữ: "Chỉ cần thu thập xong thần hồn của Thần Minh đại nhân, ngươi tự khắc cũng sẽ đi theo trở về, nhưng không cần lo lắng, nếu như thu thập tàn hồn thất bại, sau khi thân thể của túc chủ tử vong ngươi cũng sẽ trở về, chỉ là lãng phí thời gian một đời."

Nhìn ra lo lắng trên mặt Độ Chu Thiên Nữ, Tống Hoài Ý cũng biết, Thần giới rung chuyển không phải chuyện nhỏ, mở miệng nói: "Tôi sẽ nỗ lực mang trở về."

Độ Chu Thiên Nữ gật đầu: "Cảm ơn ngươi, Tống cô nương."

Từ trong "Luân Hồi Kính" mới vừa tiến vào thế giới này, Tống Hoài Ý liền phát hiện có điều không đúng, Độ Chu Thiên Nữ rõ ràng nói qua sau khi tiến vào thân thể của túc chủ sẽ có ký ức của thân thể, nhưng cô nhắm mắt lại cảm nhận nửa ngày cũng không phát hiện ra một tí mảnh vụn ký ức nào cả.

Không đợi Tống Hoài Ý nghĩ tiếp, liền nghe được có người nói chuyện.

"Ngô bổ đầu, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngươi."

Tống Hoài Ý mở mắt ra, liền phát hiện mình đang đứng bên trong một ngọn núi đầy tuyết, mắt nhìn khắp nơi đều là mảnh tuyết trắng xóa, bầu trời mơ hồ còn có bông tuyết bay.

Người nói chuyện có chút lẳng lơ, mái tóc dài được ngọc quan buộc lên, ngoài ra còn có một dải băng màu vàng buông thõng xuống, áo giáp cùng loại màu trắng đen không làm mất đi vẻ đẹp tiêu soái của cẩm y, mà lại càng làm cho người này thêm tuấn mỹ vô song.

Hơi thở rõ ràng này nói cho Tống Hoài Ý biết, người này chính là mục tiêu của nàng, Thần Minh đại nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro