Chương 2 gian nịnh hầu gia ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




        Chắc là do tới bây giờ, ở thế giới này không có một chút ký ức nào chỉ dẫn, hoặc là do sự tò mò đối với vị Thần Minh đại nhân từ trong miệng Độ Chu Thiên Nữ, làm cho Tống Hoài Ý theo bản năng nhìn về phía hắn.

Lục Thời Thanh giống như chú ý tới ánh mắt của Tống Hoài Ý, hơi nhìn sườn mặt của nàng, giống như là đang xem một con thú nhỏ đột nhiên xông vào.

Ngô bổ đầu: "Chắc là Phó hầu gia đã ở chỗ này chờ ta đã lâu."

Lục Thời Thanh khinh thường cười: "Hừ, Thần Hầu Phủ các người lấy được manh mối, ta sao lại không lấy được?"

Người được gọi là Ngô bổ đầu duỗi tay hướng về phía Lục Thời Thanh, trong tay hắn không biết khi nào đã thêm một lá mật thư: "Chưa chắc."

Lục Thời Thanh: "Ta vậy mà tới muộn một bước."

Ngô bổ đầu: "Việc này đã được Thần Hầu Phủ tiếp nhận, mời hầu gia không cần phải cành mẹ đẻ cành con."

Lục Thời Thanh bước tới bên cạnh người Ngô bổ đầu, thấp giọng nói: "Ở kinh thành, không có đồ vật nào mà Lục Thời Thanh ta không chiếm được."

Ngô bổ đầu: "Hầu gia thử một lần xem." Nói xong cũng không thèm nhìn hắn, quay người đi về cánh đồng tuyết mênh mông phía trước, giống như một hồ nước lạnh băng yên tĩnh không có chút gợn sóng.

Lục Thời Thanh cũng không nói tiếp, chỉ cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Hắn trước khi đi liếc mắt nhìn lại Tống Hoài Ý một cái, Tống Hoài Ý thấy lông mày của hắn qua tóc mai nghiêng vào bên trong, trong lòng bỗng nhiên giống như bị một cây tên bắn lén xuyên vào.

Ngô bổ đầu có vẻ đã nhận ra Tống Hoài Ý , lúc đi qua không cẩn thận từ trên ngươi làm rơi ra một bức vẽ, nhìn thấy bức tranh kia, Tống Hoài Ý theo bản năng buột miệng thốt ra: " Tiêu Dao Đào Khê đồ, tại sao huynh lại có nó....." Lời nói buột miệng thốt ra, Tống Hoài Ý không rõ vì sao mình lại nói ra một câu này.

Ngô bổ đầu nhìn tuổi còn trẻ, bộ dạng tầm hai mươi mấy tuổi, mi thanh mục tú, có thể nhìn ra vẻ ngoài đoan chính, nghe câu hỏi của Tống Hoài Ý xong, hắn ngược lại hơi hơi mỉm cười: "Ta tuy rằng ở Thần Hầu Phủ, nhưng cũng giống như muội, đều là đệ tử của Tiêu Dao Môn, làm sao? Chỉ muội được phép có?"

Phía xa có hai thiếu niên nhảy xuống, có vóc dáng giống nhau, phục sức cũng giống, bọn họ lập tức đi tới, hướng Ngô bổ đầu hành lễ: "Công tử, ngài đoán không sai, những người đó quả thật là Tần nhân."

Tần nhân? Là những người kì quái lúc nãy nói chuyện kì lạ bên tai đó à?

Lúc này Tống Hoài Ý chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết được bản thân mình đang ở nơi nào, đối với sự việc xung quanh mình càng không biết gì hết, chỉ có thể dựa vào cách ăn mặc của mấy người này mà đoán ra được đây là thế giới cổ đại.

Trong đó có một thiếu niên hết nhìn công tử nhà mình rồi lại dùng ánh mắt không bình thường nhìn cô nương nhà người ta, liền chớp chớp mắt tinh nghịch: "Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, là......."

Ngô bổ đầu: " Đây là Tống Hoài Ý cô nương môn hạ của sư bá từ Tiểu Ma Sơn Diệp, các người đưa nàng về hầu phủ trước đi."

Tiểu Ma Sơn.... Thần Hầu Phủ.....

Bạc Mộc cũng chính là thiếu niên vừa nói chuyện mới chợt nhận ra:

"Vậy mà là Tống Hoài Ý cô nương? Ta còn nghĩ rằng phải mấy ngày nữa mới đến, thế mà lại ở chỗ này gặp được đấy!"

Một thiếu niên khác tên Kim Mộc cũng chú ý điểm này trên người Ngô bổ đầu, vội vội vàng vàng: "Công tử là muốn một mình đi tra án? Ta cũng đi!"

Bạc Mộc cũng phản ứng lại: "Còn ta nữa còn ta nữa!"

Ngô bộ đầu: "Không cần, các ngươi theo việc mà ta giao đi làm đi." Quay đầu lại nhìn về phía Tống Hoài Ý: "Muội xảy ra chuyện gì vậy? Bộ dáng mất hồn mất vía? Vũ Trạch không cùng muội tới sao?"

Tống Hoài Ý: "...... Hả?"

Hắn trong gió tuyết mờ mịt nhìn Tống Hoài Ý, trong ánh mắt có chút lo lắng: "Muội, có ổn không?"

Tống Hoài Ý cố gắng từ trong suy nghĩ rối loạn của mình thoát ra, lấy lại bình tĩnh: "Muội không sao, huynh không phải muốn đi tra án sao? Đừng chậm trễ."

Ngô bộ đầu suy nghĩ một lát: "Cái này muội giữ lấy."

Hắn đưa cho Tống Hoài Ý một khối lệnh bài nặng trĩu, mặt trên có khắc mấy chữ "Thần hầu lệnh".

"Thấy lệnh bài như gặp người, chỉ cần có lệnh bài này thì ở kinh thành và các nơi khác quan nha sẽ cho qua. Vụ án này vô cùng quan trọng, ta cần phải tự mình đi tra, chỉ có thể để cho bọn họ đưa muội trở về hầu phủ. Tính thời gian, chắc thần y hẳn là đã tới rồi."

Dường như có ánh sáng trong con ngươi của hắn, cả bầu trời đầy tuyết bay giống như không ở trong mắt: "Đừng sợ, Tống Hoài Ý, sẽ không có việc gì." Trong lời nói này của hắn có vài phần ôn nhu, Tống Hoài Ý cảm thấy nguyên chủ chắc là quen biết với người này, thậm chí quan hệ cũng rất thân mật, cho đến khi hắn biến mất trong gió tuyết mờ mịt, nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Kim Mộc hướng Tống Hoài Ý hành lễ: "Tống Hoài Ý cô nương, chúng ta phải đi rồi."

Trên cỗ kiệu, bên trong có một cái gương đồng, Tống Hoài Ý nhìn qua gương soi, lông mày đen như mực, đôi mắt như xuân thủy, là một đại mỹ nhân, trên đầu đeo trang sức nhẹ nhàng, cách ăn mặc có chút giống với nữ hiệp. Trên người chỉ có một thứ ngọc phù nhìn quen mắt, trên tay hình như có chút không được thoải mái, xắn ống tay áo, có một vết sẹo dài bị thâm lại bởi vì đau đớn nên có chút đỏ lên, không bao lâu lại khôi phục lại như bình thường.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, không biết là tiếng của ai: "Đại điển tế tổ sắp cử hành, đem phong thư này tới kinh thành giao cho Chu sư thúc của con."

Đây chắc là tiếng của nguyên chủ trả lời, ngoài dự đoán mang theo chút vui mừng: "A? Con có xuống núi sao? Thật tốt quá!"

Bạc Mộc: "Cô nương, cô nương?"

Tống Hoài Ý bị Bạc Mộc đánh thức, mới phát hiện ánh mặt trời bên ngoài kiệu đã lên cao, tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều, đau đầu, mất ngủ cả đêm.

Kim Mộc: "Tống Hoài Ý cô nương, chúng ta tới rồi."

Vén tấm rèm kiệu, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, sững sờ một lúc mới nhìn rõ được tòa phủ đệ nguy nga này. Đình viện sâu rộng, trên cao được treo một bảng chữ được khắc mấy chữ "Thần Hầu Phủ" trông như thần phi gió, lực bút cứng cáp, vẻ uy nghiêm tự sinh.

Tống Hoài Ý vô thức lẩm bẩm tự nói: "Chu sư thúc, chắc là ở trong Thần Hầu Phủ."

Kim Mộc: "Thần hầu giờ này còn ở trong triều, còn chưa trở lại, cô nương có việc sao?"

Tống Hoài Ý cố gắng nhớ lại: "Có người..... Muốn ta tới đưa một bức thư, đài điền tế tổ.... sắp diễn ra rồi."

Kim mộc: "Đại điển tế tổ?"

Hai thiếu niên hai mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn Tống Hoài Ý nói: "Cô nương, đại điền tế tổ vẫn còn sớm, hình như chuyện này không phải là năm nay?"

Kim Mộc: "Ừ, công tử vốn cũng tưởng rằng phải chờ khi đại điển tế tổ mới có thể gặp lại cô nương, nếu không phải bời vì cô nương bệnh....."

Bạc Mộc dùng khuỷu tay huých Kim Mộc một cái, Kim Mộc định lại lại thôi.

Bạc Mộc cười tủm tỉm: "Cô nương nếu lo lắng, ta có thể thay cô nương đem tin giao lại cho phía sau, xác nhận lại."

Tống Hoài Ý sờ sờ người, chỉ có hình dạng và cấu tạo đặc biệt trên miếng ngọc, cũng không phải là vật của người đó.

"Không có tin, có lẽ là ta đoán sai rồi...." Tống Hoài Ý có chút mê mang nói.

Bạc Mộc nhìn ra vẻ lo lắng của Tống Hoài Ý, mở miệng an ủi: "Công tử nói, cô nương khi bị bệnh, chắc là sẽ quên một số thứ, bây giờ nghĩ không ra cũng không quan trọng, Tiên Thánh Thú thần y đến, chờ ông ta xem qua cho cô nương, về sau nhất định sẽ không có vấn đề gì."

Tống Hoài Ý: "Là như thế này sao......"

Kim Mộc thấy nàng nửa ngày không có động tĩnh, ho một tiếng: "Cô nương một đường vất vả rồi, ta đưa ngài đi vào nghỉ ngơi."

Hai thiếu niên mang theo Tống Hoài Ý đi vào bên trong phủ, vừa giới thiệu cho Tống Hoài Ý: "Đây là tòa lâu cũ, bên trong đều là sách cổ kinh thư, nơi nơi luyện công của nhị gia. Bên kia là tòa lâu cổ, nếu có gió, lâu lâu ngươi có thể nghĩ được một chút hương rượu thơm thổi qua đây."

Tống Hoài Ý bất giác dừng lại, nhìn về phía tòa lâu nhỏ xa xa bị khuất thấp thoáng sau cành mai, nó giống như đối với nàng hay là đối với nguyên chủ là một nơi rất quen thuộc, thấy qua sự vắng vẻ trong đêm dài, nơi đó giống như ngọn đèn đơn độc cô tịch.....

Tống Hoài Ý: "Tòa tiểu lâu kia là......"

Kim Mộc: "À, đó tiểu lâu của công tử, nhưng hiện tại công tử không ở nữa, cô nương vẫn nên không qua đó, cơ quan của tiểu lâu này rất mạnh, sẽ vô tình làm cô nương bị thương."

Bạc Mộc: "Sương phòng của cô nương ở đối diện tiểu lâu, ở phía nam, biết cô nương muốn tới, công tử sớm kêu chúng chúng ta dọn dẹp. Mà nói, cô nương có lẽ là lần đầu tiên tới đây, nhưng trông ngươi như đã quen nơi này lâu rồi."

Tống Hoài Ý đi theo bọn họ vào sương phòng, hai tiểu đồng nhiệt tình giúp đỡ Tống Hoài Ý sắp xết hết tất cả.

Bạc Mộc: "Cô nương nghỉ ngơi thật tốt, nếu đói bụng, trên bàn có bánh đường phèn mà ngài thích ăn, chúng ta đi trước."

Tống Hoài Ý: "Được, cảm ơn."

Hai người đi rồi, Tống Hoài Ý ở trong phòng ngồi một lúc, nghĩ đi nghĩ lại về những chuyện xảy ra hôm nay, cũng không tìm ra được chút manh mối nào.

Có tiếng hét đằng xa xa, bên ngoài cửa sổ có mùi hoa thanh mát thổi tới, trong lòng Tống Hoài Ý vừa động, đi theo thanh âm đi ra khỏi Thần Hầu Phủ.

Tháp cao tuấn vũ, xe dừng trên phố lớn, tiếng người ồn ào, cầu băng qua chiêu diêu*, phồn hoa như mộng.

( nguyên văn gốc của câu này là 桥若飞虹 và tui hum biết dịch kiểu gì dù tra 7749 lần trên mạng :))) )

Giống như có cái gì đó đang chỉ đường, Tống Hoài Ý đi xuống hồng kiều, băng qua những viên gạch Câu Lan sống động, chuyện xưa về Tiểu Bình Quý và Vương Bảo Xuyên được người kể chuyện kể sống động, câu được câu không lọt vào tai.

Một cơn gió thoảng qua, đi theo cơn gió còn mang theo mùi bánh bao mê người, bỗng dưng có chút đói, theo bản năng lấy tiền trong người, lại móc ra một cái túi tiền rỗng.

Thị vệ: "Ngươi! Lại đây!"

Có một đám người vây quanh chiếc xe ngựa đang đi tới chỗ Tống Hoài Ý, thị vệ dẫn đầu mang theo thanh đao dữ tợn gọi nàng. Thanh đao kia vừa nhìn là biết đã giết qua rất nhiều người, lúc này không chạy còn chờ cái gì nữa!

Lục Thời Thanh: "Đứng lại."

Tống Hoài Ý kỳ quái, thanh âm này, giống như đã nghe qua ở đâu đó.

Trong xe ngựa vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, vén rèn lên.

Tống Hoài Ý: "Lục Thời Thanh?"

Thị vệ trực tiếp vung đao tới trước mặt Tống Hoài Ý: "Làm càn! Ai cho ngươi gọi thẳng tên húy của hầu gia."

Lục Thời Thanh: "Bành Kiếm."

Nghe được Lục Thời Thanh kêu tên của hắn, cả người run lên: "Thuộc hạ lỡ lời."

Lục Thời Thanh đi đến trước mặt Tống Hoài Ý, hắn tuy rằng đang cười, nhưng Tống Hoài Ý cảm giác như bị một cỗ sức mạnh lớn bức người không giải thích được: "Ngươi và Ngô bổ đầu tra được cái gì?"

Tống Hoài Ý có chút hối hận, không biết làm sao lại ở đây gặp được hắn.

Lục Thời Thanh thấy Tống Hoài Ý không để ý tới hắn, lại nâng cao giọng: "Ngươi và Ngô bổ đầu tra được cái gì?"

Tống Hoài Ý hoàn hồn: "Ta?! Ta có thể tra được cái gì? Ta cái gì cũng không biết."

Lục Thời Thanh nghiêng lông mày một chút: "Đám người kia rõ ràng là đang đuổi giết ngươi, ngươi lại nói ngươi không biết gì hết?" Hắn nói ước chừng là lúc Tống Hoài Ý vừa đến thế giới, đích thực có một đám người hình như đang đuổi giết nguyên chủ, lại bị Ngô bổ đầu ngăn lại, sau đó hắn liền xuất hiện.

Tống Hoài Ý: "Ta cũng rõ vì sao bọn họ lại muốn đuổi giết ta! Ta.... Ta vừa tới kinh thành, đường đi đều không rõ hết, làm sao mà tra đây? Ngươi đừng hỏi! Ta...."

Rõ ràng đây là lúc phải mạnh mẽ lên, mà cái bụng lại không biết cố gắng, tiếng ục  vang lên......

----------------------------------------

edit: thôi lặng lẽ đi ngồi cày từ mới.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro