chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà tắm La Mã ở Luân Đôn
Vũ hội quyên góp cho nhà tắm của nữ công tước Phùng Hạ
Ngày 14 tháng 06 năm 1784.

"Công tước hẳn phải ở đâu đó quanh đây", Điền phu nhân, tên thời con gái là tiểu thư Lâm Chi Chi nói, kéo chị mình theo như một đứa nhóc kéo một món đồ chơi có bánh xe.

"Và vì thế mà chúng ta phải hành động như lũ chó săn thế này à?", tiểu thư Lâm Di Di đáp lại qua hàm răng nghiến chặt

"Em lo là gia đình nhà họ Tô sẽ bỏ đi trước khi bọn mình tìm được anh ta. Em không thể để chị phí phạm thêm một buổi tối trò chuyện với mấy bà góa nữa".


"Thâm Diệu sẽ không thích bị xem là một bà góa đâu đấy", Lâm Di Di phản đối. "chậm lại, Chi Chi!"

"Thâm Diệu cũng chẳng thích hợp để cưới, đúng chưa? Con gái ông ta ít nhất phải bằng tuổi chị." Em gái rẽ vào một góc nhà và quan sát một nhóm quý tộc. "Tô Hàn sẽ không xuất hiện trong nhóm người phe Bảo thủ này. Anh ta dường như không phải loại người đó." Cô cất bước về hướng ngược lại.

Ngài Lý gọi họ, nhưng Lâm Chi Chi chẳng thèm dừng chân lại. Lâm Di Di vẫy tay một cách vô vọng.

"Ai chẳng biết Tô Hàn đến buổi vũ hội từ thiện này chỉ để gặp chị", Chi Chi nói. "Em đã nghe điều đó từ ít nhất là ba người trong nửa giờ qua, vì thế có thể anh ta sẽ đủ biết điều mà ở yên ngoài trời, nơi người ta có thể dễ dàng tìm thấy".

"Điều đó sẽ khiến cho phần lớn Luân Đôn mất đi niềm vui được nhận thấy chị tuyệt vọng muốn gặp anh ta đến thế nào à". Di Di quát lên.

"Không ai nghĩ vậy đâu, khi xem xét đến những gì chị đang mặc", em gái cô nói qua vai. "Yên tâm đi, em sẽ thấy ngạc nhiên nếu chị bị gắn cái mác có hứng thú chứ chưa nói đến tuyệt vọng đâu."

Lâm Di Di giằng tay mình ra khỏi tay em gái. "Nếu em không thích bộ váy này của chị thì cứ nói ra là được. Không cần phải khiếm nhã đến thế đâu."

Lâm Chi Chi quay phắt lại, tay chống hông. "Em thấy mình thẳng thắn chứ không khiếm nhã. Sẽ là khiếm nhã nếu em nói rằng bất kỳ một quý ông khả kính nào cũng sẽ mô tả chị là một bà phù thủy mặt hình thịt xông khói thay vì một quý cô phù hợp để kết hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Di Di nắm chặt tay lại để không vô tình có hành động bạo lực. "Trong khi em", cô trả miếng, "trông giống một gái điếm hạng sang hết mức mà mẹ có thể cho phép".

"Em có thể chỉ ra rằng cuộc hôn nhân mới đây của em cho phép ăn mặc theo phong cách còn khêu gợi hơn cả thế này nữa không? Ống tay áo của chị dài đến tận khuỷnh tay với diềm xếp nếp", Chi Chi nói thêm đầy chán ghét. "Ít nhất bốn năm rồi chẳng ai thèm mặc kiểu đó. Không kể đến áo Toga (2) là de rigueur(1), vì chủ tiệc yêu cầu trang phục đó."

1 (Tiếng Pháp) rigueur: có tính chất bắt buộc

"Chị không mặc áo toga bởi vì chị phải là một con chó được huấn luyện". Di Di nói. "Và nếu em nghĩ phong cách hở một bên vai tôn vẻ đẹp của em hơn là diềm xếp nếp đối với chị thì em đã nhầm lẫn một cách đáng buồn."

"Chuyện này không liên quan tới em. Mà là tới chị. Chị. Chị và câu hỏi liệu chị có mất cả đời mặc những bộ đồ lạc mốt chỉ vì chị bị hắt hỉu trong tình yêu hay không. Và nếu câu nói đó nghe quá rập khuôn, Di Di, thì đó là vì cuộc đời chị đang trở nên như thế."

"Cuộc đời chị rập khuôn sao?" Không tự chủ, Di Di cảm thấy họng mình thít chặt lại với điềm báo sắp khóc. Bao nhiêu năm nay cô và Chi Chi luôn tiêu khiển bằng những trận tranh cãi chua cay, nhưng cô hẳn đã thiếu tập luyện rồi. Dù sao thì Lâm Chi Chi đã kết hôn được hai tuần. Và cô em gái út của họ vẫn trong phòng trẻ do đó không còn đối tượng nào tra tấn cô hằng ngày nữa.

Mặt Chi Chi dịu lại. "Hãy nhìn chị mà xem, Di Di. Chị đẹp. Hay ít nhất thì chị cũng từng đẹp, trước khi..."

"Đừng", Di Di ngắt lời. "Đừng nói nữa".

"Tối nay chị có nhìn tóc mình thật kỹ không vậy?"

Tất nhiên là có. Đúng là cô đang đọc sách trong khi cô hầu làm tóc, nhưng chắc chắn là cô đã liếc vào gương trước khi rời phòng. "Rackford đã rất vất vả với mấy lọn xoăn này đấy", Di Di nói, thận trọng vỗ những loạn tóc xoăn tròn lơ lửng trước tai cô.

"Những lọn tóc đó khiến má chị tròn, Di Di. Tròn theo nghĩa béo ấy."

"Chị không béo", Di Di nói, hít một hơi trấn tĩnh lại. "Một giây trước em còn quả quyết chị lỗi mốt, nhưng những lọn xoăn này là mốt mới nhất đấy".

"Có thể là thế trong nhóm người trung niên", Chi Chi nói, chọc vào chúng. "Nhưng cách sử dụng phấn lạc điệu của Rackfort khiến chúng không thể hợp thời chút nào. Vì chúa, chị không nhận thấy rằng cô ta dùng lọn xoăn màu nâu nhạt, dù cho tóc chị màu hạt dẻ sao? Nó lấm tấm một cách kỳ cục khi bột phấn rớt xuống dần. Người ta còn có thể nói nó giống như bị ghẻ lở. Không ai lại nghĩ rằng chị là người xinh đẹp hơn trong hai ta đâu. Hay chị thậm chí là đẹp hơn mẹ"

"Không đúng!"

"Đúng", em gái cô nói quả quyết. "Em đang bắt đầu tự hỏi vì sao mẹ chúng ta, người hết sức hãnh diện về quá khứ huy hoàng của mình lại cho phép chị ăn mặc như góa phụ thế kia."

"Sự chanh chua này là ảnh hưởng của đám cưới hả?" Di Di nói, nhìn em gái chằm chằm. "Em mới cưới chưa được bao lâu. Nếu đây là hậu quả của hạnh phúc hôn nhân thì chị phải hết sức cố gắng để tránh xa nó thôi."

"Hôn nhân cho em thời gian để suy nghĩ". Chi Chi tự mãn. "Trong giường."

"Chị cảm thấy thực sự buồn thay cho em đấy nếu hoạt động giường chiếu của em lại dính đến việc xem xét tủ quần áo của chị, chưa kể đến cả tay nghề làm đầu kém cỏi của Rackfort nữa", Di  Di nói chua ngoa.

Chi Chi phá ra cười. "Em chỉ không hiểu nổi vì sao chị lại ăn mặc như một góa phụ khó tính khi mà bên trong chị gần như ngược lại."

"Chị không...", Di Di nổi giận, rồi trấn tĩnh lại. "Bà chị không hiểu vì sao em phải lãng phí thời chú ý đến chị khi em có anh chàng Điền An hết sức đẹp trai đang đòi hỏi sự chú ý của em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro