Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Bọn em cùng nhất trí là đàn ông không thấy được gì ở chị ngoài bộ đồ lỗi mốt. Điền An nói anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ cân nhắc đến việc tán tỉnh chị. Anh ấy nghĩ chị lập dị, quá đoan chính và kiêu kỳ đến mức không thèm chú ý đến anh ấy. Chị,  Di Di ! Anh ấy nghĩ về chị như thế đấy. Lố bịch làm sao!"

Di Di cố gắng để nuốt lại lời nhận xét gay gắt về ông em rể. "Chúng ta đang ở giữa một buổi khiêu vũ", cô chỉ ra. "Không phải em sẽ thấy thoải mái hơn nếu chia sẻ lời bình luận đáng yêu của Điền An sau, khi chúng ta ở riêng sao?"

"Không người phụ nữ nào có được đôi mắt của chị, Di Di ạ", em gái cô nói, lờ tịt lời bình luận của cô, "Màu xanh dương sậm đó hết sức hiếm có. Em ước gì mình sở hữu nó. Và chúng xếch lên ở đuôi. Chị còn nhớ những bài thơ ngớ ngẩn và Cung Dĩ Thương viết để so sánh mắt chị với biển cả giông bão và hoa mao lương không?"

"Không phải hoa mao lương", Di Di nói. "Hoa chuông, dù chị không hiểu chuyện này thì có gì liên quan."

"Miệng của chị vẫn đáng yêu như nhiều năm trước. Trước khi ông vua mao lương bỏ đi tìm những đồng cỏ xanh tốt hơn."

"Chị không thích nói về Cung Dĩ Thương".

"Em đã tuân lệnh chị ba gần bốn năm nay, nhưng em mệt mỏi lắm rồi", Lâm Chi Chi trả lời, lại cao giọng lên, "Giờ em đã là một phụ nữ có chồng và chị không thể ra lệnh cho em phải làm gì nữa. Chứ cho là chị đã yêu..."

"Chị xin em đấy", Di Di khẩn nài. "Hãy hạ giọng xuống, Chi Chi".

"Chị đã yêu một người đàn ông mà hóa ra chỉ là một gã xấu xa", em gái cô nói tiếp, dù có nhỏ nhẹ hơn một chút "Nhưng điều em không hiểu là vì sao sự ruồng bỏ của Cung Dĩ Thương lại khiến chị trở thành một bà cô già phì nộn. Chị thật sự định để tang hắn ta đến khi chết khô trong mộ đấy à? Chị sẽ không có con, không có chồng, không có ngôi nhà của riêng chị, không có gì cả, tất cả chỉ vì Cung Dĩ Thương đã bỏ chị sao?"

Di Di cảm thấy như thể không khí đang thật sự đốt cháy phổi cô. "có lẽ chị sẽ ...."

"Đến khi nào thì chị mới định cưới? Ở tuổi hai lăm, hay ba mươi? Ai sẽ cưới chị khi chị đã già đến thể hả Di Di? Chị có thể xinh đẹp thật đấy, nhưng nếu chị không cố gắng thì sẽ chẳng ai thèm chú ý hết. Theo kinh nghiệm của em, đàn ông không sâu sắc cho lắm đâu" Lâm Chi Chi cúi người tới trước, quan sát "Chị chẳng đánh một chút phấn nào đúng không?"

"Không" Di Di nói "Không phải vậy". Tất nhiên cô muốn có con và chồng. Chỉ là cô muốn con của Cung Dĩ Thương. Cô là đồ ngốc. Ngốc gấp bảy lần đồ ngốc. Cung Dĩ Thương không phải của cô và điều đó có nghĩa là con anh cũng không phải con cô. Làm sao mà năm tháng lại trôi qua nhanh đến vậy cơ chứ?

"Em chưa nói xong đâu", em gái cô nói thêm. "chị chẳng để lộ ra chút ngực nào, và váy chị dài đến mức chúng gần như đang lê lết trong bùn. Có điều chính thái độ của chị mới là vấn đề. Chị trông như một cô nàng cứng nhắc, thế mà chị trêu đùa và chọc ghẹo đàn ông. Họ không thích điều đó đâu, Di Di. Họ sẽ bỏ chạy, và liệu có lý do gì để họ không nên làm thế chứ?"

"Chẳng có lý do nào hết" Di Di chỉ còn cách cầu nguyện rằng Lâm Chi Chi không còn gì để nó, dù cô chẳng thấy có dấu hiệu gì của điều đó hết.

"Mọi người đều nghĩ chị trịnh thượng", em gái cô nói thẳng thừng. "Toàn bộ Luân Đôn đều biết rằng chị đã thề không cưới ai có địa vị thấp hơn công tước và họ không đánh giá tốt về chị vì điều đó đâu. Ít nhất cánh đàn ông sẽ không. Chỉ bằng một hành động bất cẩn chị đã khiến cho hầu hết những người đàn ông thích hợp để kết hôn ở Luân Đôn này nghĩ chị là một kẻ hợm hĩnh."

"Chị chỉ định..."

"Nhưng hiện giờ đang có một công tước trên thị trường hôn nhân", Lâm Chi Chi nói, át lời cô. "Công tước Tô Hàn, không hơn không kém. Giàu như Croesus và rõ ràng là cũng trịnh thượng như chị, vì ai cũng nói anh ta có ý định cưới con gái của một công tước. Chị đó, Di Di ạ. Là chị. Em đã kết hôn, Ly Ly vẫn trong phòng trẻ, vì thế chẳng còn lấy một quý cô nào khác phù hợp có cùng cấp bậc với chúng ta ở Luân Đôn nữa."

"Chị cũng nhận thức được thực tế đó"

"Chị là người đã tuyên bố rằng sẽ không cưới ai có địa vị thấp hơn công tước", Lâm Chi Chi tiếp tục, chẳng thèm dừng lại để thở. "Chị đã nói chẳng có công tước nào thích hợp để kết hôn thế rồi một người như vậy xuất hiện như một phép màu và ai cũng nói anh ta đang nghĩ đến việc cưới chị".

"Chị không thấy có gì đặc biệt đáng chúc mừng với điều đó", Di Di đáp trả. "cũng chính những người đó đã miêu tả Tô Hàn khá là khó chịu."

"Chị đã nói chị sẽ không cưới một ai khác ngoài một công tước", em gái cô lặp lại một cách ương bướng, "Và giờ thì có một công tước rơi vào tay chị như trái chính. Cho dù vị công tước đó có hom hem như một con ngựa chở hàng thì cũng chẳng quan trọng, chính chị vẫn nói vậy còn gì."

Di Di mở miệng ra nhưng rồi kinh hoảng nhận ra Tô Hàn đang đứng ngay sau vai em gái cô.

"Có nhớ bữa tối Đêm thứ Mười hai (1) lần trước không? Chị đã bảo với dì Lâm rằng chị sẽ cưới một người đàn ông đầy mùi nước tiểu và tóc như lông chó nếu người đó có tước vị phù hợp, nhưng không ai dưới một công tước hết".

1 (Đêm thứ mười hai: Một dịp đặc biệt của người Anh, theo lịch dương là tối ngày 5 tháng 1.)

Di Di chưa từng gặp qua Tô Hàn, chưa từng, cô thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy , nhưng cô không nghi ngờ gì là lúc này cô đang đối mặt với anh ta. Anh ta giống hệt như mô tả, với cái quai hàm và gò má vừa hung tàn vừa đẹp đẽ. Theo như người ta nói Tô Hàn chưa từng đội tóc giả, và người đàn ông này thậm chí còn không rắc phấn. Mái tóc đen nhánh điểm vài ba sợi tóc bạc chói lọi của anh ta được buộc lại sau gáy. Chẳng thể là ai khác được nữa.

Em gái cô vẫn tiếp tục nói, như một cơn ác mộng không hồi kết. "Chị đã nói chị sẽ cưới một công tước thay vì bất kỳ ai khác, dù cho anh ta có ngu như Hàu và béo như con lợn mái như ông Hendicker."

Mắt Tô Hàn có màu xám đen lạnh giá, màu của bầu trời đêm những hôm sắp có tuyết. Anh ta trông không giống một người đàn ông có khiếu hài hước.

"Di Di", Lâm Chi Chi nói. "chị có nghe em nói không đấy? chị không..." Cô xoay lại. "Ôi!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro