Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắng hè gay gắt dần dần được dập tắt. Mấy cơn mưa mùa hạ cũng đã biến mất hơn một tháng nay. Trời bắt đầu vào thu, thời tiết đầu tháng 8 vô cùng dễ chịu.

Mùa này là mùa mang âm hưởng của gió, thứ hiện tượng quạt mát lòng người.

Hôm nay Eunji dậy hơi trễ, tầm 8h vì hôm qua cô mất ngủ hoàn toàn. Vươn vai một cái trên chiếc giường lớn như nữ hoàng, cô nhìn một lượt xung quanh căn phòng.

" Sạch" là cụm từ miêu tả đầu tiên, là yêu cầu chỗ ở của cô. Gió thổi khá mạnh, xuyên qua khung cửa sổ và hất tung màn cửa màu trắng có thêu hoa hồng. Nắng rọi vào căn phòng lạnh lẽo, mang theo chút hơi ấm hòa vào lòng cô.

Eunji bước xuống giường rồi bước vào phòng tắm lớn hơn cả phòng ngủ của mình.

Phòng tắm được ngăn ra làm 2 phần. Một bên là nơi để ngăm mình với đủ loại tinh dầu, sữa tắm, dầu gọi và không ít sữa tươi, hoa hồng tươi được chuẩn bị vào mỗi sáng. Bên còn lại được gọi là " Thiên đường quần áo và phụ kiện". Toàn bộ là những xa xỉ phẩm mà không phải giàu có là mua được.

Sàn nhà được làm bằng loại gỗ đặc biệt, ấm vào mùa đông và mát lạnh vào mùa hè.

Eunji cười nhạt, trút bỏ bộ đồ ngủ bằng tơ tằm ra rồi bước chân xuống bồn tắm gồm sữa tươi và hoa hồng, tận hưởng không khí diều diệu đầu thu.

***

- Chào bà chủ! - Quản gia D.O đứng cuối đầu dưới lầu khi thấy Eunji quần áo chỉnh tề muốn đi ra ngoài.

- Chuẩn bị xe! Tôi đi ra ngoài! - Eunji bước tới bàn ăn đã được chuẩn bị chu đáo.

- Vâng! - Quản gia nói rồi lui đi, để Eunji ở lại dùng bữa sáng.

- Dậy trễ vậy tiểu thư? - Cái giọng nói oanh oanh nhão nhẹt làm cô phát bực.

Bà Han mặc đầm ngủ từ trên lầu đi xuống rồi kéo ghế ngồi ngay cạnh Eunji.

- Chặc! Chặc! Chặc! Đến tận bây giờ mà tiểu thư đây còn chưa chịu ăn đồ ăn như người bình thường à?

Ào!

Đợi bà ta nói hết câu, Eunji đã tạt thẳng ly sữa lên mặt mụ đàn bà lắm mồm đó vì cái tội " quấy rối" cô ăn sáng.

- Mày... mày...- Bà Han tức nghiến răng, đưa tay lên định đánh cô thì quản gia D.O ngay lập tức xuất hiện rồi giữ tay bà ta lại.

- Phiền bà không chạm tay vào người bà chủ! - Nói rồi quản gia D.O hất tay bà ta ra, quay sang kéo ghế cho Eunji đứng dậy.
Eunji cầm cái khăn ăn lau lau tay rồi tiếp tục ném thẳng vào mặt bà Han, nói:

- Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng bao giờ làm tôi thấy khó chịu. Bằng không, gom quần áo vào vali trước khi làm mấy việc ngu xuẩn đó đi. - Nói xong cô cầm túi xách bước ra xe, quản gia đi theo ngay sau cô để mở cổng.

Trong này, mặt bà Han dính đầy sữa nhưng vẫn không dấu nổi vẻ tức giận. Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, y như thể sắp nuốt chửng Eunji cho hả dạ.

- Đợi đó con mất dạy! Tao sẽ cho mày biết tay! - Bà Han nói xong thì hậm hực quay lên lầu để mà " xử lí" cái mặt mới hứng trọn ly sữa mà Eunji " ban" cho.

***

Eunji lái xe ra nhà sách lớn nhất thành phố, không quên mang cái kính gương to bản đề che đi phần nào gương mặt. Cho xe vào bãi rồi đi vào trong, cô dường như không có biện pháp với việc người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế.

Cô đi đến kệ sách " Ngôn Tình" rồi dùng ngón tay thon dài lướt lướt qua từng cuốn sách. Đột nhiên, tay cô chạm phải một bàn tay ai đó cũng thon dài và trắng trẻo không kém.

- A! - Cô gái kia hơi giật mình, xoay mặt sang nhìn đối phương.

- Chào! - Eunji nhận ra cô gái đó, lần trước có gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng nói chuyện với anh chàng xém quẹt xe.

- Chào! Dường như chúng ta từng gặp nhau! - Bomi nhận ra Eunji, chủ động lên tiếng trước.

- Ừ! Từng gặp! - Eunji tiện tay với lấy cuốn " Hóa ra anh vẫn ở đây".

- Eunji! Tên đẹp lắm! - Bomi đưa tay vén tóc ra sau cái tai nhỏ hồng của mình.

Eunji chỉ im lặng, gỡ bỏ cái kính râm bản to trên mặt rồi lật xem thử quyển sách vừa lấy. Cô gái bên cạnh cho cô cảm giác an toàn thì phải? Cứ như đã quen nhau lâu lắm rồi.

- Hình như tôi chưa biết tên của you!? - Lần này lại là cô chủ động lên tiếng.

- Bomi-Yoon Bomi! - Bomi tiện tay đưa quyển sách trên tay trở lại kệ, mắc liếc tìm quyển khác.

- Xưng hô thế nào?

Nghe đến đây Bomi chợt khựng lại. Biểu hiện của Eunji ở bữa tiệc đã được cô thu hết vào tầm mắt. Bomi đánh giá rất cao cô gái xinh đẹp trước mặt, một tài năng trời phú. Chỉ là cô không ngờ, Eunji cũng hoạt bát như thế.

- Chúng ta bằng tuổi nên sao cũng được cả!

- Ừ! Xem ra bạn cũng có hứng thú với " Ngôn tình" nhỉ? - Eunji vẫn chăm chú nhìn quyển sách mới chọn.

- Ừ! Bạn cũng vậy mà! Quyển bạn chọn hiện rất được ưa thích đó! - Bomi cũng chăm chú vào cuốn của mình.

- Mình, không hề thích! - Giọng nói âm vực của Eunji khiến Bomi hơi sững người.

- Vậy tại sao bạn lại xem nó? - Bomi.

- Người thích là mẹ mình! Hôm nay là sinh nhật của mẹ mình!
Câu nói kết thúc, Eunji đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn Bomi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm. Cái màu tro lạnh từ đôi mắt của cô, một lần nữa trái ngược với đôi mắt màu lá phong mùa thu của Bomi.

Cả cô cũng không biết tại sao lại bắt chuyện với Bomi dễ dàng như thế. Chắc là hai người sinh ra để làm bạn của nhau.

- Chắc mẹ bạn sẽ rất vui nhỉ? - Bomi cười nhẹ.

- Mẹ mình, mất rồi! - Cái giọng nói nặng trĩu đó, mang theo dư vị mất mát và tiết nuối đến rợn người.

- À...! Mình xin lỗi! - Bomi dường như cũng bị kéo vào nỗi buồn của Eunji, một đôi mắt tựa vực sâu không đáy.
- Không có gì! Chỉ là, mình cảm thấy nên nói cho bạn biết! - Eunji cười lạnh, đưa tay vén vén tóc.

- Eunji này, bạn có muốn uống một tách capuchino ở quán café sân thượng với mình không? - Lần này đến lượt Bomi lại không hiểu tại sao mình có thể nói chuyện với Eunji cởi mở như thế.

- Mua xong cho mẹ mình một quyển rồi chúng ta cùng đi! - Eunji lại tiếp tục lựa sách, tạm gác nỗi buồn qua một bên.

- Ừ! - Bomi.

***

Gió đầu mùa thổi mát rượi, nhẹ nhàng xua tan cái không khí âm lãnh trong đôi mắt của Eunji. Cầm cái muỗng bé xíu rồi đưa lên khuấy khuấy ly café có làn khói trắng bồng bềnh, cô đang nghĩ mình cũng giống như làn khói đó, một thứ trừu tượng đến vô hồn.

Bomi đưa đôi mắt biết nói của mình nhìn ra xa xăm, đôi lúc lại lướt qua cô một cái. Họ đã ngồi đây hơn một tiếng. Eunji đã gọi 3 ly café rồi nhưng chỉ ngồi nhìn khói tan. Còn cô, ly socola nóng cũng đã nguội lạnh.

- Bomi à, chúng ta chỉ gặp nhau được 2 lần thôi nhỉ? - Eunji kéo ánh mắt của Bomi về phía mình.

- Ừ! 2 lần. Dường như chỉ là người xa lạ. - Bomi.

- Bạn, chắc hẳn không có nhiều bạn bè, đúng không? - Cô cười nhạt.

- Ừ! Mà dường như, bạn cũng thế?! - Bomi cũng cười nhạt.

- Chúng ta giống nhau! Mình ghét tiếp xúc với người khác. Nhưng mình không biết tại sao lại thích nói chuyện với bạn?! - Eunji nhìn ra xuống phía dưới, quan cảnh xe cộ tấp nập của cái thành phố phồn thịnh.

- Mình, cũng có thứ cảm giác giống bạn! Vậy chúng ta, có thể làm bạn không? - Bomi.

- Có thể! Chỉ cần mình cảm thấy an toàn như bây giờ là được! - Eunji lại cười, một nụ cười mê hoặc nhưng ấm áp.

- Ừ! Làm bạn!

Bomi nhìn cô cười, trong lòng cũng thấy vui. Lần đầu cô thấy Eunji cười hiền như thế. Là bạn! Cứ mãi mãi là bạn. Cả hai, ai cũng cô đơn về mặc bạn bè, như thế này là quá tốt. Hai người, có duyên làm bạn.

Cả hai ngồi đó nói chuyện phiếm thật lâu. Lần đầu tiên, Eunji lẫn Bomi nói chuyện nhiều và vui như thế.

- Eunji à, gần 11h rồi, bạn đói không? Chúng ta đi ăn?! - Bomi nhìn đồng hồ đeo tay, nói.

- Cũng được! Nhưng đi với mình đến một chỗ trước, được không? -Eunji liếc nhìn quyển sách trong giỏ rồi trả lời.

- Hôm nay là sinh nhật mẹ bạn, mình biết bạn muốn đi đâu mà! - Bomi.

- Đi! - Eunji kéo ghế đứng dậy, để lại dưới ly café một tờ 500 nghìn, tính cả phần Bomi.

Bomi lái xe theo Eunji ra khỏi thành phố, đến một nghĩa trang thật lớn ở ngoại ô. Sở dĩ Eunji biết mộ của mẹ là vì vài ngày trước, quản gia đã chở cô đến đây thắp hương cho mẹ cô.

Trên đường đi, Eunji ghé cửa hàng hoa rồi mua một bó hoa hồng trắng thật lớn, cả Bomi cũng mua một bó.

Đừng thắc mắc tại sao Eunji lại biết sở thích của mẹ mình. Tất cả là nhờ có quản gia D.O. Sao khi mẹ cô mất, bà được hỏa tán và tro cốt được đem về nước chôn cất.

Kít! Kít!

Mercedes-Benz SLK 350 do Eunji cầm lái và chiếc Luxus mui trần màu trắng của Bomi dừng trước một nghĩa trang rộng hàng nghìn mét vuông, trải dài xa tít tận. Ở đây hiện giờ cũng có một chiếc xe Roll-Royce đậu sẵn. Thoạt nhìn thì Eunji cũng biết là xe nhà cô.

Cả hai đeo kính râm bản to, cầm hoa hồng trắng bước xuống. Eunji mặc quần jean, áo thun đen, không trang điểm, chỉ đeo sợi dây chuyền đại diện của công ty. Bomi mặc váy màu trắng, mặt mộc, cũng không đeo trang sức, đi ngang hàng với Eunji.

Chỗ này thật sự rất kỳ lạ. Gần 11h trưa mà không có lấy một tia nắng, cứ âm u lạnh lẽo khiến người khác phát sợ. Gió thổi xào xạt, xuyên qua mất cây đại thụ trồng để cho mát, tạo thành thứ âm thanh ủy mị rợn người. Nhưng hai tiểu thư xinh đẹp thì hiên ngang bước đi, mặc kệ chỗ này có dọa người đến đâu.

Eunji cùng Bomi đi khá là lâu, cũng khoảng 15 phút mới đến nơi. Đúng như cô đoán, ba cô đã đến từ sớm.

- Ba! - Khóe miệng cô lạnh lùng thốt ra một chữ.

- Con đến rồi! - Ông Jung không quay người lại, vẫn đứng lặng thinh nhìn bức ảnh trên bia đá.

- Cháu chào bác! - Bomi lễ phép cúi đầu chào, lúc này ông Jung mới quay đầu lại nhìn cô.

- Là bạn con! Ba đến lâu chưa?

Eunji thoạt nhìn phía trước ngôi mộ. Hoa hồng trắng, kẹo hạnh nhân, mứt đào, mứt sen và một bình thủy tinh đựng trà hoa nhài, còn có cả một quyển sách dày thuộc thể loại ngôn tình, tất cả đều đúng sở thích của mẹ cô.

Cô nhận thấy rõ ràng, bên trong đôi mắt của ba cô thể hiện sự mất mát và đau thương tận xương tủy khi một trong hai người ông yêu thương nhất rời bỏ ông.

- Ba đến lúc sáng! Thôi cũng trễ rồi, ba về đây! Hai đứa cứ tự nhiên! Chào cháu!

- Vâng! - Bomi trả lời, còn cô thì im lặng nhìn theo bóng lưng của ba cô.

Cả hai im lặng, không ai nói với ai lời nào rồi tháo kính, nhẹ nhàng đặt hai bó hoa hồng cạnh bó hoa của ba cô. Eunji lấy quyển sách của mình ra, để chồng lên quyển sách của ba rồi quỳ sụp xuống, nhìn chăm chăm tấm ảnh của mẹ, Bomi cũng nhìn theo nhưng cô thì đứng cạnh cô.

Người trong ảnh rất đẹp. Là một tấm ảnh màu nên dễ dàng thấy được rằng, đôi mắt của mẹ Lucy cũng là màu tro, nhưng không không lạnh như cô. Đôi mắt và khuôn mặt của mẹ cô thật đẹp, nhìn rất vui tươi. Còn đôi mắt và gương mặt của Eunji đôi khi còn khiến người khác hóa băng.

Cả hai cứ im lặng như thế, hòa mình vào không khí âm ua lạnh lẽo của nghĩa trang trước khi rời khỏi nơi này, trở lại nhịp sống hối hả nơi phố thị.

Bomi thừa sức biết, Eunji đã đẩy ngược nước mắt vào trong, không cho thứ nước mặn chát đau thương đó rơi xuống. Suy cho cùng, Eunji cũng thật mạnh mẽ khi đương đầu với cái cuộc sống ác nghiệt đó, cái thứ mà không phải 10 người là làm được 10 người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro