Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau bữa tiệc, Eunji không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Krystal.

Cô thay đổi gần như tất cả cây kiểng, đồ đạt và cách bố trí trong biệt thự, ngoại trừ phòng ba cô và Krystal. Từ lúc tát hai mẹ con bà Han đến giờ thì họ vẫn vậy, một mực nể sợ cô.

Cô không ăn cơm. Cô chỉ ăn những thức ăn ngoại nhập, đa số là thịt gà và bò. Đầu bếp cũng chính là quản gia của cô - quản gia D.O. Mọi thứ có vẻ như chuyển biến êm xuôi, không bắt cô phải nhọc công nghĩ ngợi...

Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ. Trong bàn ăn của gia đình họ Jung, ngoại trừ tiếng dao nĩa va vào đĩa thì chỉ còn âm thanh của mưa. Thỉnh thoảng, ba Eunji lại hỏi thăm chu đáo cô vài câu rồi lại ăn tiếp.

- Con nghĩ sao nếu như ba giao cho con quyền quản lí hai chi nhánh lớn ở Hàn? - Một câu hỏi phá tan bầu không khí nặng trịch.

- Hiện giờ con vẫn chưa muốn! - Cô không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò.

- Hay là con cứ đi du lịch một chuyến. Đang là mùa hè mà! Con cùng Krystal...

- Không bao giờ con đi với nó! - Chưa đợi ba nói hết câu thì Eunji đã nói trước.

- Ba nghĩ con còn nhiều định kiến với dì và em lắm thì phải? - Sức chịu đựng cũng có hạn nên ba cô hỏi ngay vấn đề chính.

- Quá nhiều là khác! - Một câu nói xuyên thẳng qua màn nhĩ ba của Eunji.

- Tại sao?

- Không có lí do! Con ăn no rồi! Ba cứ tiếp tục! - Eunji toan đứng dậy đi thì ba cô lên tiếng.

- Con ngồi đó đi! Ba còn một vấn đề nữa cần nói với con! - Giọng nói của ba cô hết sức là nhẹ nhàng.

- Con nghe đây! - Eunji không nhìn ba cô mà là nhìn hai người trước mặt.

- Con nên đến trường vào tháng 8 tới! Krystal bằng tuổi con nên hai đứa sẽ học chung! - Ba cô đề nghị.

- Ba đang đề nghị? - Eunji chau mày.

- Cứ cho là thế! Con thấy sao?

- Chung với cô ta?

- Ừ! Dù gì hai đứa cũng bằng tuổi nhau mà!

Nghe đến đây, cô lườm hai mẹ con ngồi đối diện không dám ngước mặt lên kia. Thật là kinh tởm. Nhưng một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu cô.

- Nếu là đề nghị thì con sẽ suy nghĩ lại? Được chứ ạ?

- Ừ! Là đề nghị! - Ba cô cưng chiều nói.

- Vậy thì được rồi! Con sẽ đi học vào tháng 8 tới! Và con cần thông tin của cái trường " quái quỷ" đó! - Cô nửa đùa nửa thật.

- Được rồi! Một lát nữa ba sẽ cho người đem lên phòng con. Là một ngôi trường quý tộc!

- Quý tộc! Lạ thật ta!? - Eunji giọng mỉa mai nhìn thẳng vào Krystal.

- Ý con là gì?

- Không có! Ba ăn tiếp đi! Con lên phòng! - Eunji nói rồi xoay người bước đi.

- Em cảm ơn anh! - Bà Han mừng rỡ khi Eunji đã đi khỏi. Thì ra là chủ ý của bà ta.

- Không có gì! Dù gì con bé cũng cần có bạn mà!

- Ba ơi, con và chị sẽ học chung ạ? - Trong đầu Krystal bắt đầu có kế hoạch " phục thù".

- Ừ! Ba sẽ sắp xếp cho chị con học chung với con! Nhưng hai đứa không nên đi chung xe! Eunji sẽ không vui đâu! Con đừng buồn nha Krystal!?

- Dạ không có buồn đâu ba!

Krystal nói xong quay sang nhìn bà Han cười tinh quái. Không biết hai mẹ con độc ác này đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục ông Jung nữa.

Cái lớp đó, đứa con gái nào mà chẳng nghe lời nhỏ. Eunji vào đó thì sẽ bị " củ hành" cho mà xem. Nghĩ đến đây là Krystal sắp điên lên vì sướng: "Eunji ơi, ngày tàn của cô đã đến."

Ai cho cô dám làm mất mặt mẹ con tôi, đó là hậu quả. Ngày tháng sau này của cô sẽ đầy sỏi cho mà xem...

Trên phòng Eunji...

Lucy đứng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Từ ngày cô về đến giờ chưa mưa một ngày. Hôm nay xem ra ông trời đã chịu hết nổi.
Đi học à? Cũng thú vị đó chứ! Thông minh như cô thì thừa biết hai mẹ con đó muốn giở trò. Chờ đó, thách đấu thì cô chấp nhận hết. Chỉ sợ đấu không lại Jung Eunji cô mà thôi.

- Bà chủ, café đây ạ! - Quản gia D.O cầm trên tay ly café sữa nghi ngút khói bước vào.

- Để trên bàn vi tính giúp cháu! - Eunji trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Không còn gì thì tôi xin phép! - Quản gia nói rồi lui ra.

Quản gia rời khỏi phòng thì Eunji mới bước đến bàn vi tính. Cô nhìn chăm chú làn khói trắng tỏa ra từ ly café, đó là một trong những sở thích nho nhã của cô. Ở Úc, cô có một anh bạn kì lạ. Anh ta thích pha café nhưng không thích café, cũng không thích uống café. Anh ta nói với cô rằng, café rất tốt cho những người thích cô đơn như cô.

Eunji là người không hề thích tiếp xúc nhiều nhưng anh bạn này làm cô có hứng thú, hứng thú nhất là đôi mắt. Trái ngược với đôi mắt màu tro lạnh lẽo và quyết đoán của cô, anh bạn này có đôi mắt màu xanh lá cây ấm áp và ngọt ngào. 2% dân số có đôi mắt xanh lá và cô thật may mắn khi có người bạn như anh.

Cô thử tưởng tượng xem giờ này " anh bạn café" của mình đang làm gì. Chắc là đang mày mò tìm ra công thức pha café mới. Người anh ta có hương café, y hệt như cái máy pha café. Lúc về nước, cô im lặng không cho ai biết, chắc anh ta cũng hơi khó hiểu đây.

Cô ngồi đó nghĩ ngợi hồi lâu, ngắm nhìn ly café tỏa khói ít dần rồi biến mất hẳn. Cô xoay người đứng dậy đi đến cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn màn mưa trắng xóa và hòa mình vào không gian lặng thinh đến ngộp thở của căn phòng chỉ đơn độc mình cô...
-----------------Tôi là dòng ngăn cách ^^---------------------------

Căn chung cư cao cấp Ventura hiện giờ cũng đang được bao phủ bởi làn mưa trắng xóa.

Bomi đứng trước cửa sổ kính cường lực trong phòng ngắm mưa. Mọi thứ bị bao phủ bởi thứ nước theo dòng tuần hoàn đó làm cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.

Cô vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Khi mà bao nhiêu người bằng tuổi cô còn đang bương trải bên trong màn mưa lạnh lẽo đó thì cô lại ấm áp vô cùng trong một căn chung cư cao cấp.

Tất cả mọi thứ từ cuộc sống cho đến sở thích, Bomi đã phó thác cho hai từ " Số mệnh". Cô thông minh, cô xinh đẹp, cô tài giỏi và cô giàu có. Tất cả đều là " Số mệnh" ban cho cô. Xem ra cô rất tin vào " Chúa Trời" và " Duyên Số".

Tất cả mọi thứ, đơn giản chỉ là cái vòng lẫn quẫn, cuối cùng thì lá cũng rụng về cội. Giống như những giọt mưa, bốc hơi từ dòng sông nào đó rồi lại trở về nơi mình đã ra đi.
- Tiểu thư, hồ sơ nhập học đã được chuẩn bị xong! - Bà quản gia già mở cửa bước vào, trên tay cầm túi hồ sơ màu vàng mới tinh tươm.

Bomi xoay người nhìn bà, tay vuốt vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:

- Cảm ơn! Bà ra ngoài trước đi!

- Vâng! Chào tiểu thư!

Cạch!

Cánh cửa đóng sầm lại, cô từ từ đi đến chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống mở túi hồ sơ.

Cô sắp đến trường, đó là những gì cô mong đợi. Lúc ở trường cũ, cô chán ghét cái chương trình học kiểu Mỹ đó. Nó quá nhẹ nhàng so với IQ của Cô. Nhưng cuối cùng thì kì thi cũng không làm cô thất vọng. Chỉ có 15% học viên trong học kì đó đỗ bằng ưu tú. Cái tên Yoon Bomi lại đứng đầu danh sách học viên ưu tú đó.

Bomi khẽ cười khi nhớ lại thành tích cũ. Cái bằng tốt nghiệp đó đối với cô không quan trọng. Lần này cô đi học với mục đích vô cùng đơn giản: làm một người bình thường như bao người khác.

Cô thích giao tiếp, thích tìm những người bạn thật sự nhưng lại chưa bao giờ đạt được mục đích. Những người bên ngoài đó chỉ thích bưng bệ, dòm ngó tài sản nhà cô và muốn cô giúp đỡ chí ít, thật đáng khinh bỉ.

Bỏ giấy tờ quan trọng trở lại túi hồ sơ, Bomi mở máy tính, tiếp tục việc giúp đỡ công ty của ba cô. Nhiệm vụ của cô là hack ngược hệ thống nhằm tìm ra các kẽ hở để khác phục, hay còn gọi là " Hacker chân chính".

Công nghệ thông tin là đam mê của cô, một đam mê bất diệt. Ba mẹ cô biết điều đó nên đã để cô sống thật thoải mái, tự do làm điều mình thích. Cô biết ba mẹ thương cô nhưng cô cũng thương ba mẹ nên đã cố ý học ngành Kinh tế, một việc khiến ba mẹ an lòng.

Đời còn dài và đam mê không bao giờ bị dập tắt nên Cô quyết định đặt tâm tư ba mẹ lên hàng đầu, tạm thời gác bỏ đam mê bản thân.

Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả. Tất cả muộn phiền rồi cũng sẽ bị nước mưa cuốn sạch, cho dù thời gian không cho phép điều đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro