Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Han cười hả hê tự sướng, bắt đầu đi tìm bản di chúc viết tay chưa được công chứng theo luật pháp. Nghe phong phanh nội dung của tờ đi chúc có quyền thừa kế tổng công ty Y&N có trụ sở tại Hàn Quốc và 15 chi nhánh lớn ở Singapore, Thái Lan và Trung Quốc, còn rất nhiều tài sản khác.
Xem nào, kế hoạch của bà ta và Krystal là tìm tờ đi di chúc chưa được công chứng ở phòng của Eunji vì vài ngày trước bà ta nghe lén chồng mình nói chuyện đàm phán với luật sư riêng của ông. Nội dung cuộc đàm phán có cả sự góp mặt của Eunji, rằng di chúc chưa được công chứng sẽ do Eunji cất giữ, nếu có thay đổi gì thì cô chỉ cần lên tiếng, còn biện pháp giữ gìn thì tùy vào cô. Bản gốc đã qua công chứng đang được gửi trong tủ bảo hiểm ở Singapore, sau khi tờ di chúc viết tay kia thông qua ý kiến của Eunji thì nó cũng sẽ được thông qua luật pháp, sau đó ông Jude sẽ bay một chuyến sang Singapore để đổi tờ di chúc, đồng thời tờ di chúc có giá trị hiện giờ sẽ chỉ là giấy trắng.
Trước tiên là đánh cắp tờ di chúc đang chỉnh sửa, sau đó gấp rút đổi nội dung toàn bộ tài sản sẽ về tay Krystal rồi đưa cho ông Jung, nói rằng Eunji đã xem xong. Còn về phần Eunji thì cứ nhờ một người làm nào đó nói với cô là ông Jung đã cho người đến lấy đi, thế là xong. Khi đó, ông Jung sẽ gấp rút cho luật sư đem nó đi công chứng rồi ông ấy sẽ bay sang Singapore, vậy là tiền về túi hai mẹ con họ.
Phòng của Eunji là phòng cách âm tốt nhất trong biệt thự nên bà Irochi mặc sức bư bới, lục tung cả lên. Đầu tiên là kệ đĩa CD của Eunji bị bà ta đổ xuống hết, sau đó đến ga trải giường cũng bị kéo cả lên, rồi tủ quần áo, gầm giường, tủ đầu giường, bàn trang điểm, tất cả đều không có. Mà nãy giờ mới để ý, trong này chả có lấy một hạt bụi, đúng là... Mà khoan, bàn vi tính! Đúng rồi, bà ta chưa đá động gì tới bàn vi tính, chắc chắn trong tủ của bàn vi tính.
Mặt bà Han đanh lại, thể hiện một mảnh lớn sự xấu xa nham hiểm, ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da trước bàn vi tính. Để coi, máy tính Apple, loa của Úc, sách thì toàn văn học nước ngoài, bàn thì bằng gỗ lim chắc nịch.
- Chậc! Chậc! Con này xài sang dữ nha!
Bà ta vừa nói vừa kéo ngăn tủ thứ nhất, đồng thời cũng đụng đến 1 trong 3 điều mà Eunji ghét nhất. Ngăn tủ này toàn mấy thứ tinh dầu, đủ loại đủ kích cỡ. Còn cả xấp hóa đơn, mua rồi giữ hóa đơn làm gì không biết, thần kinh!
Ngăn tủ thứ hai, toàn bộ là giấy khổ A4 và cả một bộ mấy chục cây bút chì hàng hiệu, hoan phí.
Ngăn tủ thứ ba là chi phiếu có tên của Eunji, mỗi tờ mệnh giá 10 triệu nhưng chưa có chữ ký, cũng như không.
3 ngăn, vậy là ba ngăn mà vẫn chưa có cái gì cả, bàn tay bà Irochi tiếp tục mò mẫn tới ngăn tủ thứ tư.
Păng!
Sợi dây thần kinh của bà ta căn ra khi nhìn thấy 2 túi hồ sơ loại buộc chỉ màu vàng. Khóe miệng bà Irochi hiện lên một nụ cười đểu giả, tay cầm hai túi hồ sơ lên, chân xoay xoay cái ghế.
- Mày đúng là không có cái đầu mà Eunji! Thật làm tao thất vọng với cái đầu của mày. Từ giờ tất cả là của mẹ con tao! Hahaha!

Bà Han mở cái túi có đánh số 01 ở góc phải. Bên trong là giấy tờ quyền sử dụng phi cơ riêng ở Hàn Quốc. Ngày 28 tháng 6, thông qua cơ quan Hành chính và Hàng không Hàn Quốc, Jung Eunji nhận quyền sở hữu phi cơ N6-4488. Ngày 28 tháng 6 là năm ngày sau khi Eunji về nước, không ngờ lão già Jung thao túng nó đến như vậy, không hề coi trọng bà ta và Krystal.
Túi thứ nhất là như thế thì chắc chắn túi thứ hai chính là tờ di chúc chưa được công chứng.
- Để coi! " Tổng tài sản ở Hàn quy ra tiền mặt là 2,1 tỉ USD, chiếm 35% phần trăm tổng số..." – Bà Han đọc sượt qua một ít nội dung tờ di chúc đang trong quá trình chỉnh sửa rồi gấp rút bỏ lại vào túi, toan bước ra khỏi phòng thì điện thoại bỏ trong túi rung lên.
- Alo! Chị nghe! – Giọng bà ta sung sướng khi nói chuyện với tình nhân.
-...
- Được rồi! Mọi người cứ ăn trước đi!
-...
- Được! Được! Chị thu xếp nhà cửa sẽ tới ngay! Đợi chị! – Nói xong bà ta liền vui vẻ cúp máy rồi bước ra khỏi phòng.
[...]
- Alo! Tôi nghe! – Eunji bắt máy, giọng nói chứa một ít đùa cợt.
-...
- Đã biết rồi! Vậy cứ từ từ mà tính, không cần vội cũng được! Dù gì cũng đã thu xếp ổn thỏa trước đó!
-...
- Được! – Eunji cúp máy, lau lau mái tóc vừa gội sau hai tiết thể dục, trên người mặc đồng phục. Vừa quay người lại thì giật cả mình khi nhìn thấy Suho đứng lù lù ra đó.

- Làm gì thế? – Eunji nhăn mặt, rõ là phòng thay đồ cá nhân.
- Đợi cậu! – Suho bình thản trả lời.
- Nhưng đây là phòng thay đồ nữ. Không lẽ cậu tưởng tôi là chị em với cậu? – Eunji vứt thẳng cái khăn vào sọt rác, bỏ điện thoại vào balo rồi đeo lên.
- Không hề! Cậu có rảnh không đấy? – Suho cười nửa miệng nhìn thái độ chẳng mấy quan tâm của cô đối với anh.
Eunji đi đến trước mặt Suho, đưa ngón tay vén một bên tóc ra sau tai rồi chấp trước ngực, nói:
- Đề làm gì? Cậu có biết là đang xâm phạm bất...
- Tất nhiên là biết! Nhưng tôi mặc kệ! Tôi muốn biết là cậu có rảnh không hay thôi! – Suho gắt giọng, ngoài mặc hù dọa Eunji nhưng trong lòng thì cảm thấy hay hay.
- Không rảnh! – Eunji liếc anh một cái rồi bước đi, nhưng đã bị Suho kéo tay lại.
- Tôi biết là cậu không rảnh! Vì cậu sẽ bận đi với tôi mà! – Suho nói xong liền nắm tay Eunji kéo đi.
- Này! Bỏ ra! Đừng có sổ sàng kiểu đó! Bỏ ra mau!

Eunji gắt gỏng đánh vào bàn tay của Suho đến đỏ tấy mà anh vẫn cứng đầu không buông. Asiaaa, vệ sĩ của cô đi lấy xe rồi, cứ cái đà này là cô lại tự phạm vào 3 điều cấm kị của võ thuật thì nguy.
Eunji cứ mắng mỏ Suho như thế, còn anh thì cứng đầu nắm tay cô bước đi trong con mắt " đau khổ" của toàn thể " đồng bào" trường Sm School cho đến khi anh kéo cô ra tới cổng trường, nơi mà tài vệ sĩ cùng xe của cả hai đang đợi ở đó.
Thấy bà chủ đang bị nguy như thế, hai vệ sĩ liền nhào đến định tóm gọn Suho nhưng không biết anh này đai gì, chỉ với một tay trái mà sử dụng đòn Ippon vật ngã cả hai vệ sĩ té nhào ra đất.( Ippon là một đòn vật theo thế, nhưng trình độ của Suho thì hổng có cần thế!)

Eunji lắc đầu một cái, lúc Suho vừa mới đúng sức xong thì định cho anh một cú đấm Tsuki waza ngay mặt nhưng hỡi ơi, Suho đỡ được khiến cô trợn tròn mắt. Lực của cô không hề nhẹ nha, cộng thêm vận tốc nhanh nhẹn nữa, nhưng sao... nhưng sao cái tên này lại có thể đỡ được chứ?

- Thắc mắc gì chứ? 6 đời nhà họ Kim của tôi đều có võ, tôi là đời thứ 7 rồi đấy! Cậu khó mà qua mắt được tôi! Mà này, đánh hay lắm, nếu không có gương mặt này thì tôi chắc chắn cậu là nam giới rồi! Haha! – Suho cười cười, tiếp tục kéo Eunji về xe.

Gì chứ? Eunji cô là đai vàng rồi đấy, vậy mà...asiaaa! Thật là tức! Lần đầu tiên cô tức đến như thế! Không lẽ cứ bị xõ mũi dẫn đi như thế này? Làm sao, làm sao? Trời ạ, cô rối lên rồi! Không thể chịu thua tên Suho sức trâu sức bò này được!

- Này! Đủ rồi đó! Ai cho cậu đánh người của tôi hả? Kim Suho, tôi cảnh cáo cậu, buông tôi ra mau, nếu không tôi cho cậu ngắm lan can bệnh viện 1 tháng!
Eunji đến giờ phút này thì mất hết kiên nhẫn luôn rồi, mặc kệ " đồng bào" xung quanh nhìn mình như thế nào. Cô ghét cái tên Suho này chết đi được, bực mình quá.

Suho chợt khựng lại, nói lỏng tay, Eunji nhanh thật nhanh rút bàn tay từ nãy giờ bị bóp muốn gãy xương ra. Nhưng mà, Chúa không thương cô rồi. Suho quay lại nhìn Eunji, kê sát tai cô, lười biếng nói:

- Cậu mà còn nói nữa là tôi hôn cậu đấy! – Nói xong tiếp tục nắm tay cô kéo vào xe, mặc kệ Eunji đang giận và "đơ" đến mức nào.

- Nói với gia đình cô ấy, tối nay cô ấy sẽ về trễ! Còn nữa, lái xe cô ấy về đi! – Suho mở miệng trước khi kéo Eunji vào tay lái phụ rồi vọt đi.

Cả một màn như thế lọt thẳng vào mắt Kris và Sulli từ bên trong đi ra, trong lòng cả hai chợt lóe lên một sự ghen ghét không hề nhẹ. Tức chết mà, người mình để ý lại đi với kẻ khác.

Không chỉ có hai người bọn họ mà người nhìn thấy toàn bộ sự việc còn có cả Baekhyun và Erza. Cả hai nhìn nhau cười cười rồi Baek đề nghị đưa Bom đi chơi, cô cũng gật đầu đồng ý.

- Alo! Mẹ hả? – Krystal đứng trên lan can nhìn xuống cảnh tượng lúc nãy, khóe miệng vẽ thành một nụ cười ghê tởm.

-...

- Hay lắm! Mẹ đang ở đâu?

-...

- Được rồi! Con sẽ tới ngay! Bye mẹ!

Krystal cúp máy, đi xuống bắt một chiếc taxi đến nhà hàng mà bà ta cùng bạn bè đang tụ tập đàn đúm.

Trên chiếc Audi màu trắng của mình, Suho chuyên tâm lái xe, tâm trạng thì cực kỳ phấn khởi.

- Rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Tôi ghét nhất là thứ mặt dày như cậu! – Eunji bực tức nói, bản thân hoàn toàn bất lực trước cái tên " đai vàng của đai vàng" này, không thể nào dùng vũ lực trị hắn.

- Làm gì? Cậu không biết là số người muốn lại gần xe tôi còn khó không hả? Cậu thật là may mắn đó! – Suho nói, thân người như vô lực dựa vào một bên cửa xe.

- Liên quan đến nhau à? Tôi hỏi cậu muốn đưa tôi đi đâu?

- Cậu muốn đi đâu? – Suho quan tâm hỏi.

- Cậu nói cái gì? Giữa ban ngày ban mặt mà cậu lôi lôi kéo kéo tôi ở cổng trường, bắt tôi lên xe của cậu, giờ lại hỏi tôi như thế là sao hả?

- Thì cứ nói là muốn đi đâu đi!?

- Về nhà!

- Không được! Đi đâu cũng được, miễn không phải là nhà và...- Natsu nói đến đây đột nhiên khựng lại. Là anh định nói " Đi đâu cũng được miễn không phải là nhà và đi gặp anh chàng Chanyeol kia là được!" nhưng lại sợ Eunji nổi trận lôi đình nữa nên thôi.

- Và gì? – Eunji lườm anh.

- Và gì cũng được! Mà này, cho tôi hỏi vài thứ há? – Suho cười cười, vẻ mặt cực kỳ cầu khẩn.

- Gì? – Eunji hậm hực trả lời.

- Cái tính khinh người của cậu, từ đâu mà có thế? 

- Từ trong bụng mẹ! – Eunji nói sóc họng.

- Bụng mẹ? Vậy khi rời khỏi bụng mẹ, cậu không dẹp cái tính đó được à?

- Không!

- Tại sao?

- Cho người khác coi thường tôi à?!

- Ý cậu là gì? Ai coi thường cậu?

- Muốn biết? – Lúc này có lẽ tâm tình Eunji khá hơn một ít, từ 100 độ nay chỉ còn 99 độ.

- Ừ! Rất tò mò!

- Vì tôi lớn lên ở Úc! Không phải lối sống của người Úc luôn xem thường người khác mà là những người chung giai cấp, thậm chí thấp giai cấp hơn tôi đều xem thường tôi, với lí do rằng tôi là người châu Á! Tôi ghét họ, rất ghét! Cũng không biết tôi đã đánh biết bao nhiêu là người vì hay chửi " gâu gâu Asian" rồi nhỉ? – Eunji cười lạnh, đưa tay vuốt mái tóc hơi bị rối của mình.

- Nhưng như thế cũng đâu cần khinh người! Tôi cũng từng sống ở Canada 15 năm nên không phải là không hiểu cái cậu đang nói!

- Hiểu thì có ít gì? Tôi ghét bị người khác xem thường! Lại càng khó chịu khi tôi cũng là người, họ cũng là người, chỉ mỗi màu da thôi mà đem ra làm đề tài!

- Thế cậu dịu dàng hay thùy mị một tí thì có bị thiệt hại gì không? Cần gì lúc nào cũng phải thể hiện bộ mặt đến từ Nam Cực và thái độ kênh kiệu đó?(bộ anh không như vậy hả)

- Có đấy! Cậu mà nhịn chừng nào, khoan nhường chừng nào thì càng bị bắt nạt chừng ấy! Tôi từng nhịn, thậm chí từng bị đánh nên mới có cái tính khinh người mà ai cũng chán ngấy đấy!

- Chắc tôi cũng chẳng hiểu hết, vì tôi không đến trường. Tôi được đặt cách hoàn thành chương trình học tại nhà! Thỉnh thoảng ra ngoài cũng hay bị soi mói, nhưng cũng chưa tới mức phải đánh người! Tôi chỉ đánh những kẻ ngông cuồng không nói lí, cố ý gây sự thôi!

- Ừ! Tôi cũng chẳng quan tâm đâu!

- À! – Suho gật gù.

- Mà sao tôi lại kể cho cậu nhiều thế?

Eunji đột nhiên hỏi một câu làm Suho ngớ người. Anh nhìn sang cô. Đôi mắt đẹp đang nhìn ngoài cửa sổ. Chợt nhớ ra gì đó, anh nói:

- Biết đâu, cậu đã cảm thấy an toàn?! Cậu có cảm nhận được chưa?  
Eunji dời tầm mắt, thoáng nhìn sang Suho rồi nhắm mắt ngã người ra sau. Thì ra anh ta còn nhớ những gì cô đã nói, không quên một từ. Cứ tưởng ngoài Chanyeol và Bomi ra thì không ai để ý đến chuyện này, thật không ngờ.

- Cậu quan tâm câu nói đó làm gì? – Eunji vẫn chưa chịu mở mắt, diệu dàng mở miệng khiến tim Suho đập liên hồi.

- Vì tôi muốn làm bạn với cậu! Nhưng là bạn thân mới thỏa mãn! – Suho trấn tĩnh bản thân lại, nói.

- Tôi không có bạn thân!

- Bomi và Chanyeol không thân à?

- Họ chưa từng nói muốn làm bạn thân của tôi! Tôi cũng chưa từng nói bạn thân của tôi là họ. – Eunji nhìn Suho, một đôi mắt thắm đẫm nỗi buồn.

- Nhưng tôi thì muốn! Đồng ý đi! – Suho nhìn cô. 17 năm sống trên đời của anh, đây là lần đầu Suho thật sự biết cái gì gọi là " Ánh mắt biết nói".

- Nghĩ sao tùy cậu! Đồ mặt dày! – Eunji chợt cười, cười nhẹ thôi nhưng thật sự rất đẹp.

- Ok! Từ nay đồ mặt dày này là bạn của cậu! – Suho chọc cho Eunji cười, bản thân cũng xóa đi lớp áo lạnh lùng của bản thân.

- Thế đưa tôi về được rồi, nhỉ?

- À! Chưa được!

- Tại sao? – Eunji lại cảm thấy bực mình với cái tên lắm điều này.

- Tôi chở cậu đến một chỗ! Mà nè, thắt dây an toàn vào cho tôi!

- You so much complex! ( Cậu rất là phiền phức!)

- No ideas! ( Không có ý kiến) – Suho nhún vai nói.

Xe chạy được một lúc, Eunji dường như nhìn thấy người quen, gấp rút nói:

- Stopping! Quick please! ( Dừng xe! Nhanh lên!) – Eunji đập đập tay vào cửa kính.

Kít!

Suho đạp thắng không kíp thở vì cứ nghĩ Eunji sẽ chịu ngồi im sau một hồi " đấu khẩu". Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, tạo thành một vệt dài như xe đua đứt thắng. Eunji gấp gáp mở cửa xe, Suho cũng bước theo.

Eunji chạy lùi về phía sau khoảng chục mét, hiện lên hình ảnh một đám phụ nữ tuổi đứng tuổi và 3-4 nam thanh niên khoảng 20 tuổi.

- Gì vậy? – Suho nhìn theo tầm mắt Eunji, hỏi.

- Đằng kia! Thấy không? – Eunji chỉ về hướng bàn ăn trong nhà hàng sân vườn bình dân phía trước.

- Có gì?

- Nhìn kỹ đi, có từng gặp ai trong số bọn họ không? Nhĩn cho kỹ vào!

Suho cũng chẳng hiểu cơ sự gì, căn con mắt lên nhìn bàn ăn phía xa xa đó.

- Bà cô mặc áo tím dường như từng gặp nha! – Suho chẳng thể nhớ nổi là ai.

- Good! Bà ta là mẹ của Krystal!

Cái gì? Mẹ của Krystal? Vậy bà cô đó là người mà Eunji gọi bằng công cụ ấm giường cho ba mình đấy hả? Nhưng sao lại ngồi đây ăn uống nói cười như thế? Biểu hiện lại thân mật thế kia! Hả, không lẽ ngoại tình? Ây dà, gay à nha!

- Gì chứ?

- Có gì mà phải ngạc nhiên! Bắt tận tay, day tận trán! Giờ quay một video clip lại là xong!

Eunji bình thản nói, rút điện thoại từ trong túi của cái váy ra, vô tình làm rơi cái khăn tay màu xanh biển lần trước mà Suho đưa cho cô, cô không thấy nhưng Suho vô tình bắt gặp. Anh cúi xuống nhặt lên, hết nhìn cái khăn tay rồi lại nhìn Lucy. Cứ tưởng cô ấy sẽ vứt vào sọt rác, không ngờ rằng cô đã giữ lại.

- Được rồi! Đi thôi! – Eunji quay clip xong thì cười nửa miệng kinh bỉ tắt điện thoại, sau đó đi lại mở cửa xe bước vào.

Suho nhìn bóng dáng của cô, bản thân cũng vội vàng bước vào.

- Trả cậu! – Suho chìa cái khăn ra trong sự ngỡ ngàng của Eunji.

- À! Lấy khi nào?

- Cậu làm rơi! Giờ thì cầm đi!

- Là tôi trả cậu thì đúng hơn! Tôi không quen nhận đồ của người khác!

- Nhưng cậu có thể nhận cafe của anh bạn Chanyeol mà. Vậy thì cầm cái khăn của tôi!

- Đang so sánh không ngang bằng đó anh bạn! Cái bình giữ nhiệt đó tôi cũng trả lại thôi! Ngoài café ra, cả quà sinh nhật tôi còn chưa nhận!

- Chịu thua cậu rồi!

Xe cứ thế lăn bánh, đến khi trước mặt xuất hiện một khu hội chợ ban đêm vô cùng nhộn nhịp thì mới ngưng lại. Bây giờ chỉ mới 4h chiều, Suho định đưa Eunji đi dạo hội chợ nhưng xem ra còn hơi sớm.

- Ầy! Đi đâu đây? – Eunji mở cửa xe, gương mặt tệ hại nhìn phía trước. Có chỗ như thế này nữa sao?

- Hội chợ! Cậu để balo lại xe đi! Tôi dẫn cậu đi ăn trước! – Suho vừa nói vừa dùng tay mở hai nút áo đầu ra một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái.

- Này! Tôi không thích những chỗ như thế này đâu nhé! Tôi đón taxi về! – Eunji bực mình quay đi nhưng lại bị Suho kéo lại.

- Hôm nay thôi! Nha? – Nhìn mặt Suho vô cùng cầu khẩn lại đẹp trai nữa, vũ khí lợi hại nhất của anh là đây.

- Nhưng...

- Hôm nay thôi?!

Eunji nhìn vẻ mặt vô cùng thành khẩn của anh, bất giác thở dài, nói:

- Ok! Từ nay về sau không có lần thứ hai đâu nhé!

- Ừ! Nhất định! – Suho cười vui đáp lại.

-------------------------------------------------
Tối nay mình sẽ tặng các bạn thêm 1 chap nữa nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro