Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, Jung Eunji này sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa em gái nhỏ hơn 2 tháng tuổi. Thứ hai, bà ta không phải mẹ con, đơn giản chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ba và đối với con, bà ấy không phải phu nhân của nhà họ Jung. Nếu không thỏa hiệp được hai điều đó, con sẽ về Úc, cho mẹ con bà ta tự tung tự tác. Ok? – Eunji nói với ba mình.

- Nếu con đã nói vậy thì được thôi. Còn yêu cầu gì nữa không? – Ông Jung hạ giọng.

- Tạm thời là vậy!

- Được! Con nghỉ ngơi đi!

- Phòng tôi ở đâu? – Eunji

quay sang hỏi quản gia D.O.

- Bà chủ đi theo tôi.

Quản gia D.O nói rồi đi lên lầu với Eunji, hai người hầu lúc nãy cũng đi chung.

Sau khi cô lên lầu, ba cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng, bỏ hai mẹ con bà Han và Krystal tức anh ách vì bị hạ bệ và bị Eunji làm cho câm như hến, thề sẽ trả thù cô cho bằng được.

Eunji trở về phòng, không cho phép quản gia D.O và hai người giúp việc đi theo, chỉ giật lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa lại. Cô không ngờ ba cô lại giấu cô chuyện lớn như thế suốt 17 năm qua. Càng nghĩ càng giận nhưng cô cũng chẳng thích quan tâm nhiều. Cô thở dài rồi đi xem xét căn phòng.

Nếu là người khác, vừa bước vào thì sẽ nhận xét chỉ 2 từ " Quá Sạch". Nhưng đối với cô, căn phòng này chỉ thuộc dạng tương đối. Cô dừng lại ở bàn trang điểm, lấy ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn để đánh giá rồi bước vào phòng tắm.

Mở vòi nước rồi bước ra lấy một bộ quần áo, cô quay trở lại ngâm mình trong bồn tắm gần 1 giờ đồng hồ sau đó thiếp đi một lúc trên cái giường nguy nga tráng lệ của Anh rồi bước xuống dùng bữa tối.

Tại phòng ăn...  
  - Chào con!

Ông Jung nói một câu mà đáng lẽ ra cô phải nói trước khi thấy cô từ trên lầu đi xuống. Tóc búi cao, quần short màu trắng và áo thun đen lệch vai phải, cô bây giờ mới thật sự đúng với tuổi 17. Bên vai áo lệch, cô khéo léo khoe ra hình xăm một chú bướm đen đậu trên đóa hoa hồng đang cháy rực lửa không lớn cũng không nhỏ.

- Chào ba!

- Ba ơi, chị Eunji xăm hình! – Krystal giả vờ kêu lên.

- Sao con lại xăm hình thế con? Con còn là trẻ vị thành niên đó con à! – Bà Han cũng hùa theo.

- Thứ nhất, tôi không phải con của bà. Thứ hai, tôi không phải chị của cô. Thứ ba, tôi từ Úc trở về. Nơi đó, học sinh được quyền làm tất cả những gì mình thích. Xăm hình, nhuộm tóc, xỏ khuyên hay gì cũng được. Tuy bây giờ tôi ở Hàn nhưng hai người không có quyền nói tôi như thế.

Cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Ba cô ngồi ghế chủ trì, đối diện cô là bà Han và Krystal. Trong khi tất cà họ điều ăn cơm thì phần ăn của Eunji được chuẩn bị riêng biệt, vẫn còn đang đậy kính.

- Ba đã hỏi quản gia D.O xem con thích ăn gì rồi cho ông ấy đích thân chuẩn bị cho con đó! Con xem thử được không? – Ba cô chu đáo nói.

Eunji nhẹ nhàng mở mâm đồ ăn của riêng mình ra. Thịt gà xông khói kiểu Nga, salas cam và nước sốt chanh dây, là những món cô hay ăn nhất khi ở Úc.

- Ba chỉ chuẩn bị bao nhiêu thôi ạ? – Cô ngước lên hỏi.

- Con ăn không đủ à? – Vẫn là cái giọng chu đáo từ ba cô.

- Con ăn rất ít. Chỉ là con muốn ba ăn giống như con, được không ạ?

- Tất nhiên, tất nhiên! – Ba cô cười hiền hậu rồi quản gia D.O cũng mang lên cho ông một phần ăn như thế.

- Ba ơi, sao chị lại không ăn cơm? – Krystal giả giọng ngây thơ hỏi.

- Đúng đó anh! Sao anh không để con bé ăn cơm chung cho vui? – Bà Han thì giọng đanh đá, mắt liếc xéo Eunji
- Nó không thể ăn đồ ăn bình thường được đâu! Cứ từ từ thì chị con mới làm quen được chứ. Con đừng ganh tị như vậy nha Krystal!

- Thế con cũng muốn ăn như ba và chị! – Krystal làm nũng.

- Quản gia, chuẩn bị một phần cho Krystal đi! – Ba cô quay sang quản gia D.O

- Nhưng thưa chủ tịch, chỉ có 2 phần ăn được chuẩn bị theo sở thích của bà chủ thôi ạ!

- Vậy sao? Vậy thì con ăn phần của ba đi Krystal! – Ông Jung vừa nói vừa đẩy đĩa đồ ăn lại cho nhỏ(xưng hô Krystal là nhỏ luôn nha mọi người).(fan f(x) thứ lỗi)

Choang.

Eunji buông cả dao lẫn nĩa xuống làm chúng va vào thành đĩa khá mạnh khi thấy ba mình đẩy phần ăn cho Krystal. Thấy thái độ đó, Krystal nhanh chóng rụt tay lại.

- Con lên phòng! – Cô không hài lòng ra mặt, bỏ dở bữa ăn rồi bước khỏi bàn ăn, quản gia D.O ngay lập tức đi theo.

- Eunji, con còn chưa ăn tối!...- Ba lo lắng gọi với theo cô.

Còn lại ba người, ông Jung thì tâm trạng nặng nề ăn cơm. Hai mẹ con bà Han và Krystal thì hí hửng vì đã chọc tức được Eunji.

Krystal hí hửng ăn phần ăn mà ba mình đẩy cho, phần ăn của Eunji thì cũng bị bà Han kéo lại ăn ngấu nghiến.  
       ---------------tôi chỉ là dòng ngăn cách,đừng có quan tâm-------------------

  Tại nhà họ Jung thì như vậy, nhưng tại biệt thự nhà họ Kim thì có không khí còn nặng nề hơn.

Đại thiếu gia Joon-myun (Suho) ngồi ăn tối một mình như thường lệ. Thức ăn hơn 10 món nhưng chưa bao giờ anh quơ đũa quá 3 món. Sống cùng ông nhưng ông của anh thì đã già nên anh bảo người hầu để ông đùng bữa trong phòng cho tiện.

Người hầu luôn luôn đứng túc trực bên cạnh, sẳn sàng phục vụ cho anh. Nhưng dường như mọi người rất sợ Suho. Anh rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.

Ăn chưa được nữa chén cơm thì điện thoại của anh đổ chuông. Màn hình hiện lên cụm từ Baekhyun quen thuộc, anh lạnh lùng bắt máy.

- Nói! – Giọng điệu dưới không độ C.
- Đang ăn tối? –  Baekhyun lạnh không kém.

- Ừ! – Suho

- Hôm nay không đi đâu à? – Baekhyun hỏi.

- Nội trở bệnh rồi! Đi đâu ông lại phiền! – Suho

- Đang ở quán bar của anh Kris. Nếu thay đổi ý định cứ tới. – Baekhyun.

- Ừ! – Suho cúp máy rồi đứng bước lên sân thượng.

- Thiếu gia không dùng bữa nữa ạ? – Quản gia Luna hỏi.

- Không! – Anh nói rồi thẳng lên sân thượng.

Trên này, gió thổi kéo theo cái không khí lành lạnh của buổi tối cuối tháng 6. Anh hồi tưởng về những kí ức của 8 năm trước, khi ba mẹ anh còn sống và cả cuộc sống bây giờ.

Bây giờ, Suho 17 tuổi nhưng anh không có ba lẫn mẹ. Hai người họ đã bỏ anh đi trong một lần từ Canada về Hàn có việc. Chiếc xe oan nghiệt đón họ từ sân về nhà không biết tại sao lại đâm vào một xe tải nên ba mẹ anh qua đời tại chỗ. Về sau mới biết người tài xế đó là do người khác cài vào hảm hại họ. Ông nội anh đã cho người điều tra rồi trả thù cho con trai vào con dâu mình nhưng họ vĩnh viễn không sống lại.

Suho không về Hàn dự tang ba mẹ vì ông nội anh sợ anh sẽ không chịu nổi sự thật khi về nước. 7 năm sau ngày ba mẹ qua đời, Suho mới bay về quê hương, cách đây đúng 1 năm 4 tháng.

Về không lâu, anh thừa kế toàn bộ tài sản theo di chúc của ba mẹ và cả tài sản của nội vì ông bây giờ đã không còn đủ sức đứng trên thương trường. Anh không đến công ty vì nhiều lí do, nhưng không ai mà không biết anh vì mỗi tháng lại có cuộc họp của tổng công ty và anh lại có mặt.

Suho quen Baekhyun ở sân bay, khi đó cậu bị bay mất vé và anh vô tình nhặt được. Baekhyun là một công tử trẻ ăn chơi và thông minh của Seoul ở tuổi 16-17. Ai ai cũng biết cậu là Đại thiếu gia của tập đoàn BK đầy quyền lực trong ngành Bất Động Sản khu vực châu Á. Còn anh, anh cũng là Đại thiếu gia kế thừa của tập đoàn Dragon– Tập đoàn hùng mạnh nhất châu Á về Dịch Vụ và Thương Mại.

Chỉ sự giàu có thôi mà khi họ làm bạn với nhau, giới truyền thông đã có bài báo giật gân với cái tít " 2 trong số 05 người thừa kế số 01 Seoul là bạn thân!". Suho và Baekhyun lên báo với chủ đề đó thì ngay lập tức, không biết bao nhiêu cô gái chưa cưa đã đổ.

Suho theo Baekhyun đến quán bar chơi. Trước giờ, họ chỉ biết thiếu gia Baekhyun là không ai sánh được. Nay Suho xuất hiện thì cứ như phong ba bão táp ập đến, số người hâm mộ Suho thậm chí đã hơn cả với Baekhyun.

Theo lệnh ba mình, sau khi lấy bằng đại học, Baekhyun vẫn tiếp tục đi học nên cậu lại kéo theo cả  Suho. Họ tới trường, lại bao nhiêu nữ sinh mê mệt vì độ đẹp trai của hai người. Đi học cũng vui, ít phải sống trong cô đơn như khi ở Canada.

Nghĩ đến đây, Suho nhoẻn miệng cười quyến rũ nhưng tiếc thay, không ai nhìn thấy nụ cười đó. Anh lấy điện thoại điện xuống lầu.

- Nội tôi ngủ chưa? – Suho lạnh lùng.

- Lão gia đã ngủ thưa thiếu gia! – Người làm lễ phép.

Anh không trả lời mà nhanh gọn tắt máy. Bước xuống nhà xe, Anh lái chiếc moto quen thuộc rồi thẳng đến chỗ Baekhyun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro