Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...
- Thưa tiểu thư, cô đã dậy chưa ạ?
- Đợi một lát! – Bomi đang cột tóc trả lời rồi mở cửa bước ra, người làm theo cô đi xuống.
- Hôm nay tôi sẽ về nhà ba mẹ. Hôm nay mọi người có thể ra ngoài nếu muốn. – Bomi ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
- Bữa sáng của cô, thưa tiểu thư! – Một người làm khác mang phần ăn lên.
Ba-tê cá hồi ăn với bánh mì sandwich, một ít dăm bông và sữa tươi.
- Thưa tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong. – Một người làm cúi đầu nói với Bomi khi thấy cô ăn gần xong.
Cô không trả lời, nhẹ nhàng uống một ít sữa rồi đứng dậy đi xuống tầng hầm giữ xe.
Bomi ở tầng thứ 44 của khu chung cư cao cấp nhất ở đây, thang máy là dạng kính nên ngắm cảnh từ xa là rất tuyệt. Cả khu này không ai không biết cô là con gái cưng của chủ tịch Yoon – Ông trùm điện tử châu Á và là top 4 trong danh sách 05 người thừa kế số 01 Seoul.
Chiếc siêu xe chở Bomi từ từ lăn bánh, hướng tới khu đất vàng của thành phố. 15' sau, chiếc xe dừng lại trước một cách cổng ước chừng là tiền tỉ. Tài xế chở cô bóp kèn thì lập tức có 4 người hầu ra mở cổng cho xe chạy vào.
Hôm nay là thứ bảy nên ba bomi không đến công ty. Lúc cô đến thì ông đang cùng vợ, tức mẹ cô ngồi dùng bữa sáng.
- Chào ba! Chào mẹ! – Bomi cúi xuống hôn lên má ba mình từ sau rồi cũng qua hôn mẹ.

- Chào con! – Ba cô – Chủ Tịch Yoon cười hiền hậu.
- Con đã ăn gì chưa? – Mẹ cô – Phu nhân Yoon hỏi khi thấy cô kéo ghế ngồi xuống cạnh bà.
- Dạ con ăn rồi! – Cô nở nụ cười tươi như hoa trả lời.
- Bomi à, con ở chung cư đó có ai phiền con không? – Mẹ cô hỏi, lấy tay vén mớ tóc mượt như tơ của con gái.
- Không đâu mẹ! À mà mẹ có xem báo sáng nay chưa ạ?
- Mẹ ít xem, con hỏi ba thử xem!
- Ba có không ba? – Bomi lại cười.
- Con muốn nói trang chủ đăng tin ba ngày nữa có họp báo của Y&N đúng không hả? – Ba cô buông dao nĩa xuống hỏi con gái cưng.
- Dạ! Lúc sáng con không xem, chỉ vô tình liết tờ báo trên bàn cũng thấy được dòng chữ to đùng đó!
- Là tin gì vậy anh? – Mẹ Bomi quay sang hỏi ba cô.
- Nghe nói con gái ông ấy từ nước ngoài trở về. Xem ra danh sách người thừa kế có chút thay đổi. Cậu thiếu gia của tập đoàn Dragon e là vị trí sẽ lung lay.
- Con gái? Trước giờ em chưa từng nghe nói! – Mẹ cô gương mặt khó hiểu nhìn chồng.
- Vài ngày trước tin này được công bố trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm kim cương hình giọt lệ 3 cara của công ông ấy. Anh cũng được mời.
- Lai lịch cô tiểu thư này được giữ kính quá! – Mẹ Bomi
- Tất nhiên. À mà Bomi này, con có tính chuyện vào công ty bà làm chưa?

- Con không nghĩ sẽ đi làm sớm như thế đâu ba! À mà ba, con có một đề nghị!?
- Con cứ nói!
- Con có thể đến trường vào năm học tới không ba? Bây giờ con 17 tuổi, năm sau là mới học lớp 11!
- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Mẹ Bomi
- Dạ kỹ! Được không ba?
- Ba không quản cuộc sống của công chúa nhỏ đâu! Haha! – Ba cô cười đôn hậu.
- Con cảm ơn ba, cảm ơn mẹ! – Bomi nhoài tới ôm hôn ba mẹ mình.
- Đã vậy thì ở lại chơi đi! – Mẹ cô vuốt tóc cô.
- Vâng! – Bomi cười ngọt ngào.

         ------------------tôi là vạch ngăn cách-------------------

  - Bà chủ, chào buổi sáng! – Quản gia D.O đứng dưới lầu khi thấy bóng dáng Eunji.

- Good morning! – Cô vẫn thích dùng tiếng Anh.

- Ngồi xuống dùng bữa đi con!

Ba Eunji đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, bên cạnh là bà Han đang nhìn cô soi mói.

Cô kéo ghế ngồi xuống. Một đĩa bò Beefsteak kèm nước sốt, dao và nĩa được đích thân quản gia D.O chuẩn bị và mang lên đặt ngay trước mặt cô.
Cùng lúc, bộ dạng lê lết của Krystal xuất hiện trên lầu. Tóc rối bù, người mặc đồ ngủ khoét sâu quá cỡ, bên ngoài nhết nhát cái áo choàng ngồi vào bàn ăn. Đột nhiên mắt Krystal nhìn trân trân vào phần ăn sáng của Eunji, miệng muốn nuốt chửng ngay lập tức.

- Đóng mồm lại! – Cô cầm dao nĩa lên, lạnh lùng như ra lệnh cho người hầu.

- Biết rồi biết rồi! Quản gia D.O, mau mang cho tôi một phần y như của chị ta!

Hôm nay Krystal đã trơ ra bộ mặt đối đầu Eunji, còn ra lệnh cho quản gia của cô, gan to thật.

- Ai cho cô cái quyền ra lệnh cho người của tôi? – Eunji vẫn lạnh lùng, tay nhẹ nhàng cắt thịt bò.

- Ông ta là người hầu, là giúp việc nhà này thì Krystal có quyền ra lệnh! – Cả bà Han cũng trưng ra bộ mặt đó, lên giọng cứ như giáo huấn cô.

- Ý bà là hai người cũng là chủ nhà này? – Eunji không quanh co hỏi ngay một câu như sét đánh.

- Tất nhiên! – Hai mẹ con họ đồng thanh mà không hay Eunji đang cười nhết mép khinh thường họ.

- Ba à, con cắt xong rồi, ba ăn đi! – Eunji đẩy đĩa thịt bò của mình qua cho ba cô rồi quản gia D.O lại mang một phần khác ra cho cô.

- Cảm ơn con!

Ông Jung cười hài lòng, hoàn toàn không quan tâm cuộc đối đầu của con gái lớn và vợ sau. Nói không quan tâm thì cũng không đúng. Chỉ là ông muốn Eunji cảm thấy thoải mái là được rồi.

- Ba à, phòng của con không sạch! – Eunji cắt miếng thịt bò thượng hạng cho vào miệng.

- Ba sẽ cho người dọn lại! Con có muốn thay đổi hay có yêu cầu gì cứ nói, ba đám ứng hết!

Nghe ba cô nói, hai mẹ con bà Han và Krystal không khỏi há hốc. Lần đầu tiên ông lên tiếng cưng chiều người khác như thế. Lòng đố kị nhỏ mọn của phụ nữ nổi lên ép bà ta lên tiếng:

- Anh à, anh chiều quá con bé sẽ hư đó!

- Em yên tâm, chỉ cần nó thích là được! – Ông vỗ nhẹ vào cánh tay mà bà ta đặt trên khủy tay mình.

- Ba sẽ đáp ứng hết thật ạ? – Eunji uống một ít nước lọc rồi hỏi.

- Con cứ nói!

- Được rồi. Đầu tiên là phòng con, ga giường phải được thay hằng ngày, khăn tắm và cả thảm trước phòng tắm cũng thế. Con không thích dơ và không thích người khác chạm vào đồ của con. – Nói đến đây, cô liếc hai mẹ con kia một cái.

- Tất nhiên! Còn gì nữa không?

- Con không thích cái hồ súng trong sân, thay nó bằng hoa sen nha ba. Cả mấy bụi hoa nhìn như cỏ dại cũng trồng lại bằng hoa cẩm tú cầu luôn. Còn nữa, sân sau ba thay cây bằng lăng bằng hoa ngọc lan nha ba, rồi trồng thêm mấy khóm hoa bách hợp Hà Lan nữa.

- Được! Ba sẽ cho người làm theo ý con tất mọi thứ!

- Bây giờ con có việc! Con chuẩn bị ra ngoài cùng tài xế cùa ba một tí. À quên, chúc ba một ngày tốt lành! – Eunji kéo ghê đứng dậy, cuối xuống ôm ba cô một cái rồi bước lên phòng.

-Eunji , con chưa ăn hết! – Vẫn là ba cô chu đáo hơn ai hết.

- Con đã nói rồi, con ăn rất ít! – Cô cười nhạt rồi đi tiếp.

- Tiếp tục ăn đi! –

Ông Jung tiếp tục ăn đĩa thịt bò do cô cắt một cách vui vẻ mà không hay rằng, hai mẹ con bà Han đầu nghi ngút khói vì bị Eunji xem như người tàng hình trong bàn ăn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro