Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Chanyeol! Sao cậu lại...

- Cậu vừa đi chơi về à? Đi với ai thế? – Chanyeol tiến lại gần Eunji, vui vẻ hỏi, vừa lúc Suho ôm hai con thú bông khác bước xuống.

- Với tôi! –Suho lạnh lùng trả lời, Chanyeol nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, tạo nên một tia lửa điện vô hình.

- Cậu tìm tớ à? Đến lâu chưa? – Eunji hỏi, Suho mang đồ đi về phía cô.

- À! Lúc 7h30! Cũng gần 3 tiếng rồi thì phải!? – Chanyeol nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói hờn dỗi.
- Sao cậu không gọi cho tớ!? Đúng là hết nói!

- Tớ định cho cậu bất ngờ! Nhưng giờ có lẽ là có người khác giúp cậu tạo bất ngờ rồi! – Chanyeol nhìn mấy thứ trên tay Eunji và Suho, giọng nói rất chi là xem thường người khác.

- Cậu lại vậy! Nếu không còn gì nữa thì tạm biệt! Trễ rồi, tớ vào nhà! Chào! –Eunji định bước vào nhà thì bị Suho kéo cánh tay lại.

- Của cậu!

- À! Đợi một lát! Tôi gọi người! – Eunji bước ngược trở lại nhấn chuông cửa, quản gia D.O ngay lập tức chạy ra cùng 2 người hầu khác.

- Bà chủ! – Cả 3 người đồng thanh nói.

- Cầm và mang lên phòng đi! Ngủ ngon! – Eunji nói với Suho rồi xoay người bước đi khiến Chanyeol không khỏi ghen tức, trừng trừng mắt nhìn Suho và tấm lưng của Eunji.

- Ngủ ngon! – Suho đưa thú nhồi bông cho người hầu của Eunji xong thì cũng quay lưng bước ra xe.

- Cô ấy, là của tôi! – Chanyeol căm hờn nói khi Suho đi sượt qua. Anh dừng lại, lạnh lùng nhìnChanyeol mặt đang cúi sầm đầy u uất.

- Cô ấy không phải một một đồ nên không cần giành quyền sở hữu! Nếu cậu thích cô ấy thì làm ơn chừng mực trong lời nói! – Suho nhàn nhạt nói ra mấy câu, thái độ ung dung bước vào va với một nụ cười đắt thắng.

Bụp!

Chanyeol đấm vào tường nhà Eunji đến nổi tay bật máu. Anh không phục! Tại sao phải thua tên khốn này chứ! Anh là ai chứ! Eunji  chẳng lẽ thích tên này rồi nên mới đi chơi với hắn! Mẹ kiếp! Eunji là của anh, chỉ có thể là của anh! Nhất định là như thế!

Chanyeol trở lại xe, mặt cho tay đang rỉ máu, láy một mạch tới quán bar thác loạn.

[...]

Eunji trở lại phòng, tắm rửa xong thì đã thấy quản gia kính cẩn đứng cạnh bộ sofa chờ cô, trên tay là một ít thức ăn, café và thuốc giảm đau. Eunji ngồi xuống sofa, nói:

- Ngày mai tẩy rửa lại! Bẩn quá! Mà bác cũng ngồi xuống đi! Cháu cũng không muốn ăn gì hết! – Eunji đưa tách café lên uống một ngụm.

- Cháu lại vậy rồi! Sau này cho cháu còn ra ngoài ăn linh tinh nữa không! Mau ăn chút cháo đi!

- Cháu không ăn linh tinh! Nói chuyện chính được rồi!

- Đúng như cháu đoán! Bác và mấy người làm dọn phòng cháu cả buổi chiều!

- Vậy là ổn! Nhưng phạm vào 1 trong 3 điều cấm kỵ của cháu thì sống không yên đâu! Còn chuyện luật sư thì sao bác? Ông ấy đã liên lạc?

- Ừ! Bác vừa nhân được điện thoại của ông ấy một tiếng trước. Còn đây là fax mà ông ấy gửi cho bác. Ngày mai luật sư Freed sẽ bay sang Singapore để làm thủ tục hủy bỏ di chúc cũ. Ba cháu ngày mai cũng sẽ bay từ Đài Loan sang đó. Việc còn lại của cháu là chờ luật sư trở về, làm giấy chứng nhận quyền kế thừa tài sản, việc còn lại là của ba cháu, bỏ nó vào tủ bảo hiểm.

- Được rồi! Hiện tại chắc mẹ con họ cũng chưa biết. Đúng là nếu đem bản gốc ra công chứng lại thì quyền hành về tay họ, nhưng đó là bản sao, lại là bản sao không còn giá trị pháp lí. 35% giá trị kê khai trong tờ di chúc giả đó đó thật sự là con số khống, nó thật ra chỉ chiếm 20%. Chiếc phi cơ mang số hiệu N4-6699 chứ không phải N6-4488! Số liệu và thông tin đều là giả, hoàn toàn không có giá trị! – Eunji nói đến đây, trên môi vẽ lên một nụ cười tà tứ mị hoặc.

- Vậy bác còn giúp gì được nữa?

- Băng ghi hình thì cháu cũng không muốn xem, bác cứ lo liệu phần băng ghi hình là được rồi. Cháu sẽ chép một thứ ra đĩa CD, nhờ bác đưa cho bà ta! Đợi ba cháu về sẽ ba mặt một lời cho mẹ con họ hài lòng là được!

- Tốt rồi! Vậy bác đi trước! Cháu nhớ ăn một tí rồi hãy uống thuốc. Bác mang mấy tờ fax ra ngoài! Ngủ sớm đi!

Cạch!

Cánh cửa phòng đóng lại, Eunji thư thái nhắm mắt ngã người ra sau. Cô từng nói với họ, tốt nhất là ngoan ngoãn mà an phận, ai ngờ họ lại không nghe, còn chọc cho cô giận. Đối đầu với cô thật sự rất mệt, ít ra cần phải có cái đầu thông minh gấp đôi cô.

Eunji vẫn đang suy nghĩ miêng mang thì một cơn đau đột nhiên ập đến ở bụng. Chết tiệt! Đúng là ăn ở ngoài thật tệ. Cô lớn chừng này cũng là lần đầu tiên ăn ở một quán ăn như thế. Đau nhiều thế này thì cam đoan cái tô mì lạnh đó rất là nhiều bột ngọt nha! Cô không ăn được bột ngọt. Thật là.

Eunji nhoài người ra trước, cầm ly nước lên rồi ực hết 2 viên thuốc giảm đau. Tô cháo quản gia D.O nấu còn nghi ngút khói, Eunji thật sự không muốn ăn nên cô quyết định đi ngủ.

Nhưng 4 con gấu bông thế kia thì chất đâu cho hết! Đúng là phòng cô rất rộng, nhưng để lung tung như thế thì rườm rà lắm. Eunji đứng chống cằm nhìn 4 con gấu bông to ụ dưới đất một hồi lâu, quyết định cho chúng lên giường ngủ chung sau khi kiểm chứng mức dộ " sạch" của chúng.

Eunji nghĩ xong, một thân mảnh khảnh vác từng con gấu lên giường, ôm một con lớn nhất vào lòng và ngủ.

[...]

11h đêm, trong một nơi luôn luôn có tiếng nhạc nổi loạn như quán bar, Baek ngồi nốc từng ngụm của chai rượu mạnh. Xung quanh cậu, phụ nữ cứ ve vãn, bám dai như đĩa.

Trước mặt người khác, cái mặt nạ " Hoàng tử nắng mai" của cậu thật vững trải. Tất cả là nói dối, là lừa gạt mà thôi.

Vết thương trong lòng cậu, nó lại rỉ máu từ khi cậu gặp Bomi. Người con gái mà cậu yêu thương hết mực, lại tàn nhẫn rời xa cậu là người tạo ra vết thương đó.

Tim cậu đang đau, đang bị càu xé, nó sắp nát ra từng mảnh đây. Không lẽ trong lòng cậu, Bomi chỉ là hình bóng thay thế cho người con gái đó? Bomi thật sự rất đơn thuần, không lẽ ông trời đang đùa với cậu? Làm ơn, làm ơn nói với cậu là không đi! Tim cậu thật sự đã tổn thương rồi, đừng khiến trái tim tổn thương của cậu luyên lụy tới người khác.

Những thứ còn lại xung quanh Bomi bây giờ chỉ là mùi men rượu cay nồng, ánh đèn ảo diệu, tiếng nhạc xập xình làm con người ta quay cuồng theo từng vũ điệu. Bomi phải làm sao? Làm thế nào để phân biệt đâu là người cậu yêu mà đâu là tình cảm mù quáng  
     ------------------tôi là dòng ngăn cách-------------------
  Eunji tâm trạng thư thái bước xuống lầu. Trong chiếc balo mà cô đang đeo chứa một đoạn clip mà cô đặt tên là " Mèo mả gà đồng".

- Chào buổi sáng! – Eunji vừa chạm mũi chân xuống nền gạch, nhìn qua bàn ăn thì đã thấy hai người không nên hiện diện trong nhà ngồi đó!

- Bà chủ! Chào buổi sáng!

- Con à, vừa sáng mà đã có chướng khí trong nhà rồi con nhỉ? – Bà Han huơ huơ tay nói.

- Mẹ nói con mới để ý nha! Chướng khí nặng lắm đây! – Krystal liếc xéo Eunji một cái.
- Thấy được chướng khí? Khác xa người bình thường! – Eunji giễu cợt nói, quản gia D.O liền kéo ghế mời cô ngồi xuống.

- Hôm nay bà vui! Không trách người hạ lưu! – Bà Han chua ngoa chống cằm nhìn Eunji xếp khăn ăn.

- Cẩn thận miệng lưỡi! – Quản gia D.O nghiêm giọng nhắc nhở.

- Ông cũng chỉ là người ở, tư cách gì mà lên tiếng! – Krystal lên tiếng.

Bịch!

- Con mất dạy! – Krystal hất ghế đứng lên chỉ thẳng mặt Eunji khi bị cô ném khăn ăn vào mặt.

Chát!

- Ngồi xuống! – Eunji tát ngay vào má của nhỏ, trừng mắt cảnh cáo.

- Từ nay mày cũng không có tư cách đâu mà lên tiếng! – Chưa gì mà bà Han đã cao giọng.

Đáp lại thái độ ngông cuồng cùa bà ta, Eunji chỉ cười lạnh một cái rồi lấy cái CD từ trong balo ra, nhắm ngay mặt bà ta mà ném.

- Sao mày dám...! – Mặt bị cái CD ném trúng thật đau, cái miệng lười chua ngoa của bà ta c*** t** một tiếng.

- Bẩn tai! Tự mình xem cái CD đó đi! – Eunji ung dung ngồi xuống ghế, quản gia D.O mang phần ăn sáng đặt trước mặt cô.

Bà Han nhặt cái đĩa từ dưới đất lên, mắt trân trân nhìn dòng chữ " Mèo mả gà đồng". Krystal cũng tò mò kê mặt tới.

- Lão gia!

Từ ngoài cửa cùng lúc vọng vào hai chữ cung kính của người hầu, chỉ thấy sắc mặt của bà Han chuyển từ bình thường sang xanh mét, tay run cầm cập. Không phải hết tháng này ông ấy mới về hay sao?

Ông Jung từ ngoài cửa oai hùng bước vào, trên tay là chiếc cặp bằng da đắt tiền. Ba cô về thật đúng lúc, để họ lại ngày nào thì Eunji cô cảm thấy chướng mắt ngày đó.

Bà Han nhìn chồng mình bước tới, tay run tới mức làm rơi cái CD xuống dưới đất. Krystal thì toát mồ hôi lạnh, dây thần kinh căng thẳng như sặp đứt ra.

- Không khỏe sao? – Ông Jung giọng đều đều cực kỳ nguy hiểm hỏi, ngồi xuống ghế.

- A... Anh mớ... mới... về! – Hai hàm răng của bà Han va vào nhau, cơ hồ nói không thành lời.

- Em làm rơi cái gì kìa! – Ông Jung hai bàn tay đan vào nhau, chéo chân nhàn nhạt nhìn hai người kia, Eunji cũng buông dao nĩa. Không ngờ ba về sớm như thế, chắc một lát lại phải bay nữa.

- Ba! – Krystal nuốt nướt bọt nói được một chữ duy nhất.

- À! Không có gì đâu! – Bà Han sợ hãi nói.

- Quản gia! Nhặt đồ giúp bà ấy đi! – Ông Jung vẫn dùng gương mặt không-cảm-xúc mà nói chuyện.

- Dạ đây, lão gia! – Quản gia D.O nhặt cái CD từ dưới đất lên, chìa ra đưa cho ông Jung nhưng lại bị Krystal giật mất.

- Là đồ của con mà ba! CD bạn con cho mượn!

- Nhà này không đủ tiền để mua cái CD hả Vy? Hay là ba cho tiền con ít quá, dùng không đủ? Hửm?

Trong khi ông Jung bắt chéo chân oai vệ thì Eunji tay khanh trước ngực, nhìn rất là cao quý.

- Không... không có mà ba! Tiền ba cho con dùng không hết! Tại đĩa này hay lắm nên khó mua, con mượn bạn coi thôi ba! – Krystal cười sượng nói.

- Hay lắm hả? Vậy mình cùng xem chung đi ba! – Eunji nhết môi cười, vẻ mặt cực kỳ thách thức.

- Không được! – Bà Han sợ xanh mặt thốt lên.

- Sao? Hay lắm mà em?

- À! Ý em là của con, thôi để cho nó tự do riêng tư chút đi anh! – Bà Han cũng cười gượng nói.

- Riêng tư? Riêng tư là khi 2 người làm chủ cái nhà này phải không?

Đùng!

Đầu hai mẹ con Han và Krysal như bị sét đánh trúng một cái, run rẩy nhìn Eunji. Eunji lại nhún vai một cái, lạnh lùng nói:

- Chậc! Chậc! Muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm!

Reng! Reng!

Điện thoại của bà Han chợt reo lên. Cơ hồ bà ta sợ tới mức không nghe thấy.

- Nghe điện thoại đi chứ! Hửm? – Eunji hất mặt, hàm ý ra lệnh.

Bà Han giật cả mình, bàn tay run rẩy cầm điện thoại nhấn nút nghe.

- Mở loa lên! Ngoan ngoãn mà diễn cho tốt! – Ông Jung nhìn bà ta, giọng nói cực kì kinh dị.

Bíp!

- Alo! E.. em hả?

- Chị! Em nhớ chị quá! Một lát chị qua chỗ em chơi! – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đáng khinh miệt.

- Chị... chị bận rồi!

- Chị đi công chứng giấy tờ hả? Tài sản cũng sắp về tay chị rồi mà!

Nghe câu này, bà Han điến cả người nhìn ông Jung và Eunji, Khóe mắt họ hiện lên sự khinh thường và tức giận thấy rõ.

- Ừ! Thôi chị cúp máy đây! – Không đợi đầu dây bên kia trả lời, bà Han đã cúp mày cái rụp vì sự nguy hiểm mà bà ta cảm nhận ngày càng lớn dần, lớn dần.  

Bà Irochi vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc Smart Tivi trong phòng ăn bật lên, nội dung trên màn ảnh chính là hình ảnh bà ta ăn chơi đàn đúm, hát hò vui vẻ cùng bạn bè và đám thanh niên được gọi tắt là " Trai bao" hay " Phi công trẻ".

Không biết là chuyện gì xảy ra, hay chân bà ta vô lực mà khụy xuống, mặt mày xanh xao rất đáng thương. Krystal cũng sợ đến mức trợn tròn hai mắt, răng va vào nhau lập cập như bị lạnh.

- Sợ à? – Ông Jung bình thản nói, nhưng chất giọng thực ra rất nguy hiểm.

- A... anh...

- Đừng sợ! Anh sẽ không làm gì em đâu! – Ông Jung nói xong thì kéo ghế đứng dậy, đi đến bên cạnh mà đỡ bà Han đứng dậy.

Sống chung gần 18 năm, chẳng lẽ bà ta không hiểu chồng mình. Người đàn ông tướng mạo hùng dũng, khí chất ngang trời này mà càng tức giận thì giọng nói càng diệu dàng chu đáo nhưng ẩn chứa hàng vạn mũi dao găm nguy hiểm. Trừ Eunji ra, từ trước giờ bà ta chưa thấy ông Jung đối xử với ai chiều chuộng và yêu thương như Lucy.

Trống ngực của bà Han đánh như trẫy hội, nhờ vào lực của ông Jung  mà đứng dậy. Nhưng hai đầu gối của bà ta chưa duỗi thẳng ra được thì...

Chát!

Một cái tát như trời giáng nhằm ngay má trái của bà ta mà nện xuống, khiến bà ta một lẫn nữa ngã nhào ra sàn nhà, máu từ khóe miệng chảy ra không hế ít. Đầu tiên là tê rần rần, sau đó là vừa nóng, lại đau và rát ở má trái. Đau đến muốn gào muốn thét nhưng lại sợ mà không dám.

- Mẹ! – Krystal gào lên, nước mắt giàn giụa chạy đến bên cạnh bà ta nhưng không dám đỡ bà ta đứng dậy.

- Krystal ! Đứng qua một bên cho ba! Phần con ba sẽ tính sau! – Ông Jung lúc này mới giận dữ nói.
Krystal cũng sợ, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên mà nhìn, khép nép đứng dậy mà lùi ra phía sau.

Ông Jung đi từ từ đến chỗ bà Han, ông tiến lên bước nào thì bà ta lại lùi ra bước đó, cho đến khi gặp vật cản là tường nhà thì mới dừng lại. Ông Jung từ từ ngồi xuống, khụy một gối xuống, tay chống lên đầu gối còn lại, lạnh nhạt nói:

- 18 năm qua, tôi cho cô không đủ ăn, lo cô không đủ mặt à? Tôi cấm cô đi chơi với bạn bè, không cho cô giao du, nhốt cô ở nhà à? Hả?

- E... em... - Bà Han ôm mặt đau rát, mếu mào không thành lời.

- Im lặng? Không nói được? 18 năm chung sống, lần đầu tiên tôi đánh cô đúng không? Cũng đừng tưởng tôi đây không biết cô ngoại tình! Chỉ là tôi nghĩ cô chỉ ham vui, bị bạn bè lôi kéo, sớm muộn gì cũng trở lại nên tôi mới im lặng!

- Anh! Em không dám nữa! Anh tha lỗi...

- Tôi nói cho cô biết, tất cả những chuyện đó tôi đều có thể bỏ qua, nhưng còn chuyện mẹ con hai người ganh đua với Eunji, giành tài sản và muốn hãm hại nó thì đừng hòng. Krystal cũng là con tôi, cô dạy dỗ nó theo ý cô, tôi đã không nói. Đằng này cô còn thao túng nó, mẹ con cô lại lập ra kế hoạch giành tài sản ác nghiệt đó, muốn tống nó ra khỏi nhà, rồi tống cả tôi chứ gì?

- Ba à! Con không dám! Ba tha lỗi cho con với mẹ nha ba! – Krystal đứng một bên khóc nấc lên.

- Ba nói con ngậm miệng lại! Tôi biết cô ham tiền tài nên trong di chúc, tôi nhất định để lại tài sản mà cô dùng cả đời không hết, còn Yukino nhất định cũng có phần! Là mẹ con hai người ngu ngốc, tự hủy hoại tiền đồ trong tay, ganh đua tranh chấp với Yukino!Sau này, đừng để tôi gặp lại mặt cô nữa!

Ông Jung nói xong cũng là lúc người làm mang mấy vali quần áo của bà Krystal từ trên lầu đi xuống. Bà ta thấy cảnh đó, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Ông Jung cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi liền bị bà ta níu chân, khẩn cầu nói:

- Anh à! Em thật sự biết lỗi! Anh tha cho em, tha cho em lần này! Dù gì chúng ta cũng đã chung sống 18 năm, Krystal cũng lớn như vậy, chẳng lẽ anh muốn nó không có một gia đình có cả ba lẫn mẹ?

Nghe bà Han nói câu này, ông Jung lại khẩn trương nhìn qua Eunji,  chỉ thấy trên má cô, hai hàng nước mắt lăng dài. Eunji gạt nước mắt, cười lạnh một cái rồi lẳng lặng kéo cánh cửa kính của phòng bếp thông với sân vườn, u buồn bước đi. Cô thật sự không thể chạy lại tát bà ta, đánh bà ta vì bà ta nói đúng! Krystal hơn cô, vì nó có đủ ba lẫn mẹ, cô thì không! Ông trời cho cô sắc đẹp kiều diễm, khiến cô thông minh hơn người, tài sản lại dùng cả đời không hết mà lại nhẫn tâm cướp đi người mẹ của cô! Cả đời, Eunji cũng chưa từng nhìn mẹ một cái, huống hồ là nhận đầy đủ một tình thương từ mẹ như Krystal! Thật là tàn nhẫn với cô mà!

Không khí đột nhiên đặc quánh lại, ai cũng nhìn rõ sắc mặt của ông Jung rất khó coi. Krystal cần và có một gia đình đầy đủ, vậy chẳng lẽ đứa con gái gần 18 năm xa cách của ông thì không cần. Ông luôn cầu mong ông trời, hãy khiến cho Han yêu thương Eunji thật nhiều để một ngày nào đó,Eunji cảm nhận được tình cảm đó, chịu chấp nhận Han là mẹ. Ông thật là ngu xuẩn khi cầu mong điều này, để bà ta nhiều lần muốn cho Eunji tổn thương, đã kích tinh thần của cô lớn như vậy, làm sao cô có thể không tự ti về mặt gia đình!

- Cô im đi! Tôi cấm cô nói chuyện này! Cô mau chóng cút khỏi chỗ này trước khi tôi giết chết cô! Về phần Krystal, nó sẽ ở lại đây! Tất cả là do cô xúi giục nó mà ra! – Lạnh lùng hất tay bà ta, ra lệnh cho người làm vứt vali của bà ta ra ngoài sân rồi lại cho vệ sĩ kéo bà ta ra khỏi nhà, ông Jung trầm mặc bước ra sân vườn.

Krystal khóc nấc lên, vùng vẫy khỏi hai người giúp việc để ra sức kéo mẹ nhỏ lại nhưng chỉ là vô vọng. Kết cục, nhỏ khóc đến ngất xỉu, chỉ kịp nhìn thấy mẹ mình nặng nề mà kéo vali rồi khỏi cổng biệt thự.

( Kết cục của bà ta không chỉ dừng lại ở đây đâu nên mọi người đừng trách tác giả " hiền". Phàm là những kẻ như thế này đều sẽ chết không có chỗ dung thân! * Cười man rợ*)
(và còn nữa,chị Krystal sẽ từ từ trở thành người tốt sau chap này nên fan yên tâm ạ ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro