Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Hôm nay cô có một tin không khả quan là mấy muốn thông báo cho các em. Đó là... phần thi hội họa sẽ được hủy bỏ trong lễ hội! – Cô Fany giữ thái độ ôn hòa nói.

Bên dưới thoáng qua cả một trận ngỡ ngàng. Khóe miệng Taeyeon kéo ra một nụ cười vô cùng đểu giả. Hủy bỏ sao? Vậy là con Bomi bị đưa ra làm trò hề còn gì?

Bomi nghe xong những gì cô Fany nói, thái độ vẫn bình tĩnh như nước. Không có gì là to tát đối với cô cả, huống hồ chỉ là một phần thi.

- Nhưng thay vào đó sẽ là phần thi Ca hát. Và như đề cử thì bạn Bomi sẽ tiếp tục đảm nhiệm phần thi này.

Cả lớp nghe thế thì lại " Ồ!" lên một tiếng như sấm vang.


- Em không tán thành! – Một giọng nói phát ra và tiếp theo sau đó là cách tay đưa lên.

Cả lớp nhốn nhào nhìn xuống chỗ Taeyeon.

- Taeyeon, em có ý kiến gì?

- Em đương nhiên là có ý kiến! Làm sao chúng ta biết Bomi hát hay mà vẫn giữ nguyên đề cử cho phần thi Ca hát. – Taeyeon liếc xéo Bomi rồi nói.

Hai đầu chân mày Baekhyun không vui nhíu lại. Cậu nhìn sang Bomi rồi lạnh lùng nói:

- Vậy làm sao cô biết Bomi hát không hay?

- Tôi...


Taeyeon không ngờ Baekhyun sẽ đích thân nói giúp Bomi nên chỉ có thể ú ơ. Gương mặt xinh xắn của nhỏ vì tức giận mà trở nên vặn vẹo khó coi.

- Em còn muốn nói gì sao Taeyeon? – Cô Fany dịu dàng hỏi.

- Dạ không! – Taeyeon nói lí nhí.

- Vậy coi như thông qua...* Quay sang Bomi*... Có thể là thông báo hơi gấp một chút nhưng cô mong em sẽ cố gắng nha Bomi. – Cô Fany cười.

- Em biết rồi thưa cô! – Bomi nhỏ nhẹ trả lời rồi lại quay sang cười với Baekhyun thay cho một lời cảm ơn.

Dưới này,Taeyeon nắm chặt hai bàn tay. Nhỏ ghét tới thấu xương gương mặt tươi cười của Bomi. Từ lúc gặp Bomi đến giờ, Taeyeon một mực cho rằng tuy nhỏ và Bomigiống nhau nhưng nhỏ vẫn đẹp hơn cô, nhất là nụ cười.Sau chuyện này e là nhỏ càng tìm cách hủy hoại gương mặt xinh đẹp của Bomi.

--------------------tôi là dòng ngăn cách thời gian hú hú ~~------------------

Tan học...

- Hôm nay đi taxi về đi, tôi bận chút chuyện! – Eunji nhét tai nghe nhạc vào tai, đeo balo, kéo ghế đứng dậy.

Krystal nghe xong cũng gật đầu một cái rồi bước theo cô.

- Bomi, chúng ta đi ăn món Thái có được không? Tớ biết một nhà hàng Thái rất ngon! – Baek tươi cười cùng Bomi ra khỏi lớp.

- Tớ không ăn cá hồi được. Dị ứng từ nhỏ! – Bomi vẻ tiếc nuối nói.

- Vậy sao? Thế mà tớ cũng không biết! Vậy cậu muốn ăn gì không?

- Ừmm... Để xem... Chúng ta đi ăn lẩu Thái nha?

- Được thôi!


- Có cần rủ thêm Eunji với Krystal không đây? – Bomi nhìn xung quanh như đang tìm ai.

- Chị ấy đi rồi! – Krystal bất thình lình xuất hiện từ phía sau.

- Đi đâu? – Baek và Bomi đồng thanh.

- Không biết! – Krystal nhún nhún vai.

- Vậy cậu đi ăn lẩu với chúng tôi không? – Baek.

- Tôi không thích ăn lẩu. Hơn nữa ai đời đi phá cuộc hẹn của hai người! – Krystal cười cười.

- Vậy chúng tôi đi trước! Bái bai! –Bomi.

- Bái bai! – Krystal.

---------------quay lại với chị Eunji ------------

Eunji ngồi dựa người vào cửa xe, ánh mắt mang một chút mông lung, tay lái cũng không cầm chắc. Trong lòng cô bây giờ có một chút lo lắng, cũng có một chút rối bời. Suho nghỉ học, điện cho cậu ta thì Sulli bắt máy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


Nhạc trong tai phone đột nhiên tắt. Tiếp theo là tiếng nhạc chuông vang lên. Vốn dĩ không muốn nghe máy nhưng Eunji theo phản xạ lướt nhìn màn hình. Số lạ. Hai đầu chân mày hơi nhíu lại, Eunji giữ tai phone rồi nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ lẫm:

- Alo! Xin hỏi cô có phải là Jung Eunji không ạ?

- Là tôi! Có chuyện gì? – Giọng nói lạnh lùng.

- Chúng tôi gọi đến từ công ty chuyển phát nhanh X. Có một kiện hàng không ghi tên người gửi được chuyển đến cho cô. Chúng tôi gọi để thông báo rằng hàng sẽ được giao trong 30ph nữa đến biệt thự họ Jung. Xin hỏi cô sẽ nhận hàng trực tiếp hay có người ký nhận thay?

- Ok! Tôi sẽ nhận!

- Vậy được! Chào cô!

Bíp!

Tiếng tắt điện thoại vang lên. Eunji lạnh lùng nhìn điện thoại. Kiện hàng? Không đi tên người gửi? Lại tìm chính xác Jung Eunji cô là thế nào?

Không nghĩ gì nhiều, Eunji bỏ dở ý định đi tìm Natsu rồi chạy thẳng về nhà.

---------------------------------

- Bà chủ! – Quản gia D.O nhận balo và chìa khóa xe từ tay Lucy rồi cúi người chào cô.

- Chuẩn bị cho tôi một tách café! –Eunji ngồi xuống sofa, nói.

- Được! Đợi tôi một chút!

Quản gia D.O nói xong, vừa định quay lưng vào nhà bếp thì chuông cửa reo lên. Ông xoay người bước đi mở cổng.

Lát sau, quản gia D.O dẫn vào một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm một gói hàng không lớn cũng không nhỏ. Hai mắt anh ta sáng rỡ khi nhìn thấy nội thất của căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Eunji.

Quản gia D.O thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói:

- Bà chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về!

- À... Được! Mời cô ký nhận!

Eunji nửa hí mắt nhìn anh chàng chuyển hàng, một ánh mắt lạnh lùng không chút kiêng kị. Thoáng một cái, trán chàng ta đổ mồ hôi vì... lạnh. Đẹp, nhưng đáng sợ.

Nhận cây bút Waterman từ tay quản gia D.O cùng xấp giấy, Eunji nhẹ nhàng ký nên một nét chữ "rồng bay phượng múa".

- Dạ, hàng của cô đây. Người gửi còn nhờ tôi chuyển lời, nói đây là đồ tươi sống, phải xem ngay nếu không sẽ hỏng. – Anh ta vừa nói vừa đặt xuống bàn.


- Rốt cuộc là ai gửi? - Eunji tra nắp vào cây bút rồi đặt xuống, tay khoanh trước ngực rồi dựa người ra sau nhìn anh chàng chuyển hàng.

- Thành... thành thật xin lỗi! Tôi không được phép tiếc lộ. Xin phép cô, tôi về! – Anh chàng chuyển phát nhanh thoáng lau một chút mồ hôi trên trán rồi ngã mũ chào, rối rít bước nhanh ra xe. Nơi này không thể ở lâu được. Cô gái xinh đẹp kia quá lạnh lùng. Nhìn ánh mắt cô ta xe! Đẹp đến vô hồn.

- Bà chủ, tôi đi chuẩn bị café cho bà! – Quản gia D.O nói rồi nhanh chóng quay lưng bước vào nhà bếp.

Eunji nhìn chiếc hộp không lớn cũng không bé trên bàn trà, đột nhiên một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu cô, kèm theo một giọng nói như đang bảo cô rằng: " Mở nó ra!". (đừng có mở,em khuyên thật lòng*mắt long lanh*)

Dùng ngón cái cùng ngón tay day day thái dương,Eunji với tay lấy chiếc hộp, từng bước từng bước mở nó ra.

Đầu tiên là một lớp giấy lót, tiếp theo sau đó là một phong bì lọa trung bình màu vàng.

Cầm phong bì trên tay, Eunji nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc, lấy ra đồ vật bên trong đó.

Vài giây sau, ánh mọi cử chỉ của cô cùng với nhịp tim như ngưng trệ khi nhìn nó – tấm ảnh một nam một nữ cởi trần nửa thân trên nằm cùng nhau. Cô gái đó là Sulli, còn người kia không ai khác là Suho. (em bảo đừng mở mà -_-)

Ngay lúc này đây, tim cô giống như bị bóp nghẹn, khó thở đến mức sắp nghẹt thở. Cô chỉ biết nó là một thứ cảm giác mất mác, mất mác đến lặng người.

Người trong ảnh là Suho cùng Sulli, tức là hai người họ xảy ra quan hệ, đó là những gì cô biết trong lúc này.

Bàn tay có một chút run rẩy, Eunji lật tiếp các tấm hình còn lại. Đều chung một nội dung, tất cả đều là sự thật. Hai người bọn họ thật sự phát sinh quan hệ. Lồng ngực của cô như muốn vỡ nát ra rồi. Tất cả đều ở trước mắt. Vậy mà cô vẫn lo lắng cho cậu ta từ sáng đến giờ.

Eunji thật sự không muốn tin vào những tấm ảnh trước mắt, cô dùng sức ném nó lên bàn, cùng lúc phát hiện bên trong chiếc hộp còn một chiếc đĩa ghi dòng chữ: " Gửi Eunji thân yêu của tôi!".

Một ý đến rất nhanh trong đầu cô: " Gửi cho tôi cảnh ân ái của hai người hay sao?", cùng với một giọng nói như ma ám: " Coi đi!". 

Cầm đĩa CD trên tay, Eunji đi đến chỗ đầu đọc, nhấn nút rồi cho đĩa vào. Rất nhanh sau đó, trên màn hình tinh thể lỏng lại hiện lên dòng chữ: " Gửi Eunji thân yêu của tôi!".

Nội dung đĩa bắt đầu diễn ra, Eunji chỉ có thể đưa tay lên che miệng. Cô đúng là bị quỷ ám. Tại sau đón trúng nội dung của chiếc đĩa mà vẫn mở nó ra xem? Tại sao cô lại thấy khó chịu, thậm chí là xen lẫn cảm gián đau xót khi nhìn thấy những cảm đó? Tại sao? Tạo sao? Tại sao?

Lúc quản gia D.O mang café lên phòng khách cho Eunji, ông chỉ nhìn thấyEunji ngồi bệt trước kệ tivi, gương mặt mang theo hốt hoảng cùng kinh sợ. Liếc nhìn tivi và " Choang!" một tiếng, ly café rớt xuống nền gạch.

Mặt kệ dưới đất có mảnh vỡ của gốm sứ, quản gia D.O đi sượt qua nó, nhanh thật nhanh tắt nội dung " Phim người lớn" đang chiếu đó đi. (giờ mới nhớ chị Eunji 17 tuổi,chưa đến tuổi xem "phim người lớn" a)

Ngồi xổm trước mặt Eunji, quản gia D.O rối rít:

- Bà chủ?! Eunji! Cháu có sao không? Người trong đoạn phim đó không phải là Suho chứ hả?

Ánh mắt màu tro của Eunji vốn dĩ đã cô hồn thì nay lại càng mông lung hơn, cô thều thào:

- Cháu khó thở! – Vừa nói vừa nắm chậc nắm tay để ở lồng ngực.

- Cháu có sao không? Sao đột nhiên lại khó thở? Còn nữa, sao cháu lại xem đoạn phim đó?


- Không biết! Đỡ cháu đứng dậy đi! – Mặt Eunji từ trắng bệnh lại mang theo một chút xanh tái, cô cố gắng nhỏ giọng.

Đỡ Eunji ngồi lên sofa một cách dễ dàng vì cô rất gầy, lúc này quản gia D.O lại phát hiện một thứ nữa ở trên bàn: những tấm ảnh.

Eunji đột nhiên nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh gồm những tấm ảnh " đen" và phim ân ái đó, " nam chính" trong những thứ đó lại là Suho. Nhìn Eunji lại có biểu hiện như bị sốc một việc gì đó nên quản gia D.O nhanh chóng đoán được là vì Suho.

Nhưng tại sao người như Suho lại làm những chuyện như thế kia chứ? Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ông biết Suho là người tốt, nhìn anh ta lại có biểu hiện thích Eunji kia mà?

Còn nữa, tại sao những thứ này lại gửi thẳng tới chỗ Eunji? Không phải là cố ý còn gì? 

- Cháu thấy đỡ chưa? Còn khó thở không? – Quản gia D.O lo lắng hỏi sau một " mớ" nghi vấn hiện ra trong đầu.

- Cháu không sao! Chú giúp cháu đem những thứ đó đốt hết, cháu không muốn thấy chúng! – Nén lại những cảm xúc hỗn loạn đang chạy ngang chạy dọc trong lòng mình, Eunji vẫn nói bằng thứ giọng lạnh lùng vốn có của cô.

Quản gia D.Olần nữa liếc nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, sau đó mím môi, dùng hết an đảm hỏi Eunji:

- Cháu quan tâm Suho lắm sao?

Bị hỏi đột ngột,Eunji có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Suho. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì?   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro