Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị hỏi đột ngột, Eunji có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Suho. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì?

- Cháu không biết! Cháu chỉ biết bây giờ mình cảm thấy rất mất mác. Giống như niềm tin của cháu bị khoét một lỗ thật lớn! – Eunji cười nhạt khi nói ra những lời đó. Cô thật sự không biết, không biết gì cả.

- Nếu chú nói, cháu đã thích Suho thì cháu có tin chú không? – Quản gia D.O nghiêm túc.

- Cháu... thật không biết! – Eunji nghẹn ngào.

- Eunji! Cháu nghe chú nói! Những cảm giác của cháu là thích! Là bước đầu của tình yêu. Cháu phải hiểu lòng cháu thì cháu mới sáng suốt trong tình cảm của cháu được. Chú tin là cháu có tình cảm với Suho!

- Vậy thì được gì?... Eunji ngưng lại, nhếch mép một cái rồi nói tiếp... Cho dù cháu có thích, có tình cảm thì cháu sẽ được gì? Chú cũng thấy rồi đó, anh ta và cô gái khác...

Eunji đây là nói thật. Cô sốc. Cô có cảm giác tim mình bị bóp nghẹn. Đó gọi là đau đớn trong tình yêu. Ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác đó.

Nhưng Eunji không thể hiểu được rằng, khi đau đớn như thế thì phải cố gắng vượt qua, cố gắng che lấp nỗi đau đó. Còn cô, cô buông xuôi vì cô rất đơn thuần trong tình yêu, đơn thuần tới mức, cô trong tình yêu và cô trong chuyện gia đình như hai người khác xa nhau.

- Tạm thời cháu đừng nghĩ nhiều nữa. Chú biết cháu đang khủng hoảng. Quên những thứ này đi. Chú nghĩ những việc này là nhằm vào cháu và Suho thôi. Đi! Chú đỡ cháu lên phòng!

- Không cần đâu! Cháu tự đi được! – Eunji gạt tay quản gia D.O ra, xoay người đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn gầy tong của Eunji biến mất ở khúc rẽ cầu thang, quản gia D.O thật thấy cầm lòng không đạnh. Eunji thật sự vướng vào tình cảm rồi. Cô bé mà ông xem như con gái ruột của mình đang đau khổ. Nếu phu nhân biết được sẽ thế nào? Không được! Ông nhất định phải giúp Eunji trong chuyện này.

Thu dọn một chút những thứ ở trước mặt, quản gia D.O quyết định điều tra kĩ việc này.

------------------tua nhanh nào ~~------------------

Chiều tối...

Krysral cùng ba nhỏ đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn thì Eunji từ trên lầu đi xuống.

- Ba! Chào buổi tối! – Eunji nói rồi ngồi xuống bàn ăn, quản gia D.O nhanh chóng mang cho cô một ly sữa pha với mật ong.

- Con không được khỏe sao Eunji? – Ba cô buông đũa xuống, lo lắng nhìn cô.

Hớp vội một ngụm sữa, Eunji cố cười:

- Không có! Đột nhiên con không muốn ăn gì cả!

- Nhìn sắc mặt chị rất không khỏe đó. Có cần đi bác sĩ không chị?

Krystal nói đến đây thì chuông cửa reo lên khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn, người làm nhanh chóng chạy đi mở cổng.

- Không cần đâu! Con lên phòng nghỉ một lát! Ba ngon miệng!

Eunji nói mấy câu rồi lại quay lưng bước lên lầu. Nhưng chưa đặt bàn chân lên tới bậc cầu thang thì vị khách không mời đã vào tới nhà – Chanyeol.

Eunji không có ý gì là ngừng lại nên Chanyeol vội vã gọi cô trước khi cô khuất bóng:

- Eunji! Đã lâu không gặp!

Eunji, Krystal và ba cô theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía vị khách vừa xuất hiện đó. Chanyeol vội vã thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng ăn chào hỏi ba Eunji vài câu.

Quay gót chân, Eunji nhíu mày quay ngược xuống.

Sau màn chào hỏi, Chanyeol như người quen đi thẳng ra phòng khách, nơi đặt bộ sofa mà Eunji đang ngồi chễm chệ như nữ hoàng.

Cô lạnh lùng nói:

- Sao lại tới đây?

- Tìm cậu! Sao? Không vui à?

- Đúng! Lại còn không muốn chào đón!

- Chúng ta là bạn mà! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn?

Trên môi Eunji vẽ lên một nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ với những gì Chanyeol vừa nói. Làm bạn? Bỏ qua chuyện cũ? Cô đã mất lòng tin với người bạn là anh rồi. Lại còn chuyện Suho vừa mới xảy đến. Như thế khác nào bảo cô bán rẻ lòng tin của mình?

Lần này Eunji không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng dậy toan bỏ đi nhưng Chanyeol nhanh chóng kéo cánh tay thon dài của cô lại, nói:

- Cậu đang có chuyện không vui đúng không?

- Nói nhảm! –Eunji toan hất tay Chanyeol ra nhưng anh ta vẫn gì chặt không buông.

- Cả đi dạo với một người bạn cũ cũng không được?

Eunji nhìn anh, hai đầu chân mày hơi nhíu lại...

---------------------tua nhanh nào------------------

- Cafe hạt dẻ! – Chanyeol đưa ly cafe cho Eunji rồi ngồi xuống cạnh cô.

Eunji không trả lời, chỉ gật nhẹ một cái, dùng hai bàn tay cầm tách cafe như đang giữ ấm.

Ánh mắt cô nhìn ra lòng đường, nơi có thật nhiều xe cộ đang qua lại. Những chiếc xe chạy rất vội vã, không để lại một chút nào là vấn vương, thật nhanh, thật chóng váng.

Còn lòng cô, tình cảm của cô cũng sẽ như vậy? Thật nhanh? Thật chóng váng? Cô thật sự có tình cảm với Suho thì sao chứ? Lúc này đây mọi thứ bằng 0.

- Sao lại buồn? – Chanyeol chủ động lên tiếng, phá tan sự yên lặng của cả hai.

- Sao lại nghĩ tôi buồn? – Eunji uống một ít cafe, nhẹ giọng nói.

- Đôi mắt cậu nói cho tôi biết! – Chanyeol hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhưng cô lại đang nhìn ra dòng xe.

- Vậy cậu tìm tôi là có chuyện gì?

- Nhớ cậu! Muốn gặp cậu! – Chanyeol nói bằng thứ giọng rất ấm áp, ấm áp tới mức thừa hơi ấm để sưởi cho Eunji lạnh giá lúc này, chỉ tiết cô không bao giờ chấp nhận.

- Nhảm nhí! – Eunji cười nhạt.

- Cậu không tin?

- Tôi không quan tâm! – Eunji khẽ đưa mắt nhìn Chanyeol.

Chanyeol cũng nhìn cô, ngay sau đó liền đổi tư thế, nhanh chóng quỳ xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của Eunji đặt ở tim anh, hỏi:

- Cậu thật sự không tin?

Eunji cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô....đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này.

- Đủ chưa? – Cô quay mặt đi nơi khác lạnh lùng lên tiếng.

- Không đủ! Sẽ không bao giờ đủ! Trừ khi em là của tôi! – Chanyeol đứng bật dậy ôm lấy Eunji. (đổi cách xưng hô nhanh thế -_-)

Eunji không chống trả lại anh, cơ thể chỉ giống như búp bê gốm sứ, bất động bất tỉnh, ở bên tai Chanyeol thều thào:

- B-u-ô-n-g-r-a!

- Tại sao? Tại sao chứ hả? Tại sao qua bao nhiêu chuyện mà em vẫn không thể chấp nhận tôi? Nói cho tôi biết, tại sao chứ hả? – Chanyeol vẫn ghì chặt cô không chịu buông khiến Eunji vô cùng khó chịu.

Cô dùng sức đẩy mạnh Chanyeol ra, chỉ tay và anh, nói:

- Tôi hỏi cậu đủ chưa? Cậu không phiền nhưng tôi thấy rất phiền đó! Cậu biến đi cho tôi! – Eunji bắt đầu nổi nóng. Cô vốn dĩ đang không vui, cũng là Chanyeol tự chui đầu vào rọ.

- Tôi không đi!

- Không đi chứ gì? Vậy tôi đi!

Eunji nói rồi chạy lao ra giữa dòng xe tấp nập đó, vừa ngang tầm một chiếc taxi khác chạy phóng đến...

3s...

2s...

1s...

Kít!

Bịch!

Nhìn cảnh tượng đó, Chanyeol nhanh chóng lao đến chỗ Eunji.

Cô chỉ cảm nhận được một ánh đèn xe sáng rực, sau đó là mình bị cái gì đó quật ngã xuống, sau đó là...

- Cậu không sao chứ? – Một giọng nói thều thào kéo Eunji về thực tại.

- Suho? – Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn người đang bị mình đè lên.

- Cậu không sao thì tốt rồi! – Suho khẽ cười một cái, lật người Eunji rồi đỡ cô đứng dậy.

- Euunji! Cậu không sao chứ? Sao đột nhiên lại phóng ra như thế? – Chanyeol gương mặt thất thần chạy đến đỡ tay Eunji cùng với Suho.

- Còn không phải vì anh? – Suho phủi phủi bụi đất trên người, lại lo lắng nhìn Eunji.

- Cậu nói cái...

- Sao cậu lại xuất hiện ở đây? – Đôi mắt mang theo một tầng sương mù dày đặc, Eunji nghiêng đầu nhìn Suho.

- Lúc nãy tôi đến nhà tìm cậu, nhưng quản gia...

- Im đi! Tôi không muốn nghe! Lại càng không muốn gặp cậu! Cậu...biến đi cho tôi!

Ngón tay Eunji chỉ vào mặt Suho mang theo run rẩy, khóe mắt cô lại xộc lên một cảm giác cay cay. Những tấm ảnh, nội dung đĩa CD lại hiện lên trong đầu cô.

Dùng tay bịt miệng, Eunji quay đầu bỏ chạy.

- Eunji! Cậu làm sao vậy hả? – Suho rối rắm định chạy theo Eunji nhưng một cánh tay khác đã kéo anh lại.

- Cậu muốn đuổi theo cô ấy sao? Đừng hòng! – Chanyeol níu tay Suho lại, giọng nói mang theo muôn vàn giễu cợt.

- Lại là anh! Tôi còn chưa tìm anh thì anh đã xuất hiện rồi! Được lắm! – Suho nhíu mày, quay người nhìn trực diện Chanyeol.

- Haha! Tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã cho cậu một đêm mặn nồng sao hay sao!

Bụp!

Suho nghe Chanyeol nói xong thì bụp một cái, anh "tặng" ngay nắm đấm vào mặt anh ta.

- Cmm! Được lắm! – Chanyeol lau máu ở khóe miệng, cười đểu nhìn Suho. (yêu cầu anh không nói bậy)

- Đừng tưởng tôi đây không biết mục đích của anh! – Suho đang tức giận. Đôi mắt của anh đậm dần, nhìn chẳng khác nào một ác quỷ.

- Biết? Biết thì làm cái quái gì? Tôi cho cậu biết, ngủ với con gái nhà người ta thì cậu phải có trách nhiệm. Còn nữa, cậu cũng thấy thái độ của Eunji rồi còn gì! Cô ấy tin cậu sao? – Chanyeol nhún nhún vai.

- Khốn khiếp! Rốt cuộc anh với cô ta đã làm gì? – Suho túm cổ áo Chanyeol xốc lên.

- Buông ra! – Chanyeol đẩy Suho ra, phủi phủi cổ áo.

- Làm gì? Không làm gì cả! Chỉ cho Eunji xem những gì cần xem, biết những gì cần biết thôi!

Suho đủ thông minh để hiểu những gì Chanyeol vừa nói. Đó cũng là chuyện anh đang lo sợ. Muộn thật rồi sao? Không đúng! Như thế thì phải tìm Eunji giải thích.

- Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ cái gì! Nhưng vô ích thôi! Cậu – Game Over rồi! – Chanyeol cười khẩy, đi sượt qua Suho rồi đụng vào bả vai anh một cách cố ý.

Trong khi đó Suho như người mất hồn. Thì ra là vậy! Cũng vì vậy Eunji mới bỏ chạy khi nhìn thấy anh. Là anh làm cô ấy buồn. Lúc nãy hình như cô ấy đã... khóc! Đúng! Lúc nãy cô ấy đã khóc! Nhưng cô ấy ghét anh mà? Sao lại phải buồn? Sao lại phải khóc? Chẵng lẽ... cô ấy cũng có tình cảm với anh? (yup!đúng đó)

Một cảm giác ấm áp nào đó chợt len lỏi trong lòng Suho với những suy nghĩ vừa rồi của bản thân anh. Nhưng anh nghĩ như vậy là có lí do, có cơ sở.

Bây giờ phải làm gì? Phải tìm Eunji giải thích! Vì anh và Sulli thật sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì!

Nghĩ tới đây, Suho nhằm ngay hướng chạy lúc nãy của Eunji mà đuổi theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro