Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau khi rời khỏi chỗ lúc nãy, Eunji chạy một mạch trên đường, cuối cùng cô tự dẫn dắt bản thân ra lối đi ven sông. Eunji thả bộ theo đó.

Đêm thật rồi. Có một chút lạnh. Lòng cô cũng lạnh, nhưng không phải một chút mà là nhiều.

Ừ thì có tình cảm với Natsu. Nhưng sao chứ? Hai người vốn dĩ chẳng là gì. Cậu ta có xảy ra quan hệ với ai cũng không liên quan tới cô, vậy mà cô cũng buồn vì cậu ta đến như thế.

Có tình cảm với một người thì khó khăn đến như vậy sao?

- Coi chừng lạnh đó! – Một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau Lucy, sau đó là một chiếc áo khoác da choàng lên vai cô. Theo phản xạ, Eunji đưa mắt nhìn ra sau.

Suho!

Cô nhíu mày, dùng tay gạt áo khoác xuống rồi vội vã bước đi. Suho nhanh không đuổi theo cô, chỉ nhanh chóng lên tiếng:

- Cậu buồn sao?

Đúng! Tôi buồn đó! Là vì cậu! – Những lời này là cô tự nói với bản thân mà thôi.(chị ấy không dám nói thẳng ==)

- Tại sao lại buồn? - Eunji khựng lại, lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, Suho từ từ bước lên, một lần nữa choàng áo khoác da lên vai cô rồi từ phía sau thì thầm:

- Đừng buồn! – Anh đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoay người Eunji lại.

Điều đầu tiên mà anh nhìn là đôi mắt. Đôi mắt cô hôm nay rất lạ, đỏ hoe và so với hàng ngày càng vô hồn

- Buông ra!

Eunji đẩy tay Suho ra, xoay người định chạy nhưng anh nhanh chóng kéo được cánh tay gầy tong lạnh buốt của Eunji rồi ôm cô vào lòng.

Eunji sững sờ với những gì vừa xảy ra. Đầu óc cô trống rỗng. Mọi chuyện là sao hả?

- Làm ơn cho tôi biết, trong lòng cậu, tôi là gì chứ hả? – Suho tựa cằm lên đầu Eunji, giọng nói nhẹ tênh như gió. Anh rất rất chân thành trong câu hỏi này, cô làm ơn hãy cho anh biết, làm ơn!

- Là một người rất quan trọng! Quan trọng tới mức tôi còn chẳng biết bản thân mình! – Eunji phá bỏ ranh giới cuối cùng mà khóc nấc lên.

Từ khi cô xem những bức hình, rồi cho tới đoạn phim đó, ngoài cảm giác niềm tin bị khoét một lỗ lớn cùng tim mình bị bóp nghẹn thì cô chẳng còn biết gì! Lúc gặp Suho, cô thật sự rất muốn hỏi xem thật sự giữa cậu và Sulli đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng vì không chịu nổi đã kích mới vừa xảy đến nên cô đã yếu đuối quay đầu bỏ chạy. Vậy tại sao anh còn đuổi theo cô làm gì chứ hả? Phải ép cô nói ra mới được sao hả?

- Đừng khóc! Tôi biết họ đã cho cậu xem những gì! Nhưng cậu phải tin tôi! Tôi và cô ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả! Hoàn toàn không có! – Suho cô thật chặt vì cô khóc tới mức đôi vai phát run. Anh lại càng sợ cô khóc. Cô khóc, anh là người đầu tiên đau lòng.

- Không có khả năng! Tôi không thể tin được! – Eunji vụt khỏi cái ôm của Suho, dùng tay lau nước mắt rồi kìm nén lại tiếng nấc của chính mình.

- Làm ơn! Có cả Baekhyun, cậu ấy có thể làm chứng cho tôi! Tôi không có làm gì cả! Từ đầu tới cuối đều là tôi bị người khác gài bẫy! – Suho vừa nói vừa đi tới. Nhưng anh tiến lên bước nào thì cô cứ lùi lại bước đó.

- Hai người là bạn, hà cớ gì tôi phải tin! Còn nữa, tại sao lại giải thích cho tôi làm gì? Trong lòng tôi thì có cậu, nhưng ngược lại thì sao chứ? Ai sẽ cho tôi đáp án hả?

Cô nói thật lớn những câu cuối, giây sau thì định chạy đi nhưng chưa được 3 bước, chân cô đã như bị giữ lại với một giọng nói nhẹ tênh gần như bất lực của Suho:

- Đáp án nằm ở tim tôi! Làm ơn đừng khóc, cũng đừng bỏ chạy có được hay không?

Thời gian lúc này như ngừng trôi. Gương mặt anh cúi sầm xuống như một người không còn gì để mất. Nước mắt từ khóe mi cô cũng đọng lại rồi những giọt trên má cũng bị gió thổi khô hẳn. Ngoài đường, xe cộ vẫn thi nhau mà chạy, chạy như những cơn gió, thoáng qua vô tình và hời hợt một cách lạnh người...


-------------tua nào------------

Trên vỉa hè của con đường dẫn về khu dân cư cao cấp, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, trên vai khoác một chiếc áo khoác da màu đen của Ý bước từng bước ão nhão mà nhẹ nhàng.

Phía sau cô gái, một chàng trai xỏ tay vào túi quần cũng đang bước đi nhẹ nhàng như thế, ánh mắt vẫn hướng về phía cô gái phía trước.

- Cậu về đi! – Eunji lạnh nhạt nói, bước chân cũng ngừng hẳn.

- Tôi muốn đi bộ một lát! – Suho quay mặt đi hướng khác trả lời.

- Nhưng bây giờ rất lạnh! – Eunji đặt một bàn tay ở vai áo, giọng hơi nhỏ so với bình thường.

- Cậu quan tâm sao? – Suho đáp trả bằng thái độ ngang bướng.

- Cậu nghĩ nhiều hơn tôi tưởng! – Eunji cởi áo khoác da ra rồi đi về phía Natsu.

- Trả cậu! – Cô đưa áo khoác cho Suho nhưng anh có ý không nhận.

- Từ đây đi bộ về nhà cậu còn xa, cậu giữ lấy! Còn nếu cậu vẫn không thích thì tôi đi trước! Ngủ ngon!


Suho đưa ánh nhìn về hướng khác, giọng nói lạnh lùng đến lại. Nói xong, anh xoay người rời đi.

Eunji nhìn tấm lưng rắn chắc của anh, bất đắc dĩ thở dài rồi cầm áo khoác của anh xoay người bước đi.

Phía sau lưng cô, Suho đột nhiên dừng bước. Anh chờ bóng dáng cô khuất hẳn rồi cầm điện thoại gọi cho Baekhyun.

- Alo! Baekhyun nghe! – Đầu dây bên kia, Baekhyun đang tự hỏi giờ này rồi mà còn có số lạ gọi cho cậu.

- Là tớ, Suho! Ra gặp một chút được không?

- Úi ùi! Mất tích cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng chịu liên lạc với tớ! Tất nhiên là được! – Baekhyun nhảy phóc khỏi giường đi thay quần áo.

- Ok! Chỗ cũ!

- Ừ! Bye! – Baekhyun nói rồi cúp máy.... 

 Baekhyun bước vào quán bar, không cần nghĩ ngợi gì liền đi thẳng đến chiếc bàn vip ở một góc căn phòng. Nơi này là vô cùng ám muội, tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng hăng khiến con người ta có cảm giác mê man khó ta. Baekhyun tới bàn của Suho, đập tay với anh một cái rồi ngồi xuống, rất tự nhiên rót cho mình một ly XO.

- Khuya như vậy còn tìm tớ, có chuyện gì? – Baekhyun dựa người ra sau ghế sofa nhìn Suho đang mệt mỏi nhắm mắt.

Suho mở him híp đôi mắt, bàn tay nhẹ nhàng chà xát với cánh môi của mình, như có như không lên tiếng:

- Tối hôm qua cậu về lúc mấy giờ?

- Tối qua? Tầm 11h hơn. Có chuyện gì mà cậu lại... - Baekhyun bỏ lửng câu nói, khó hiểu nhìn Suho.


Anh thở hắc một cái, bắt đầu kể lại chuyện của mình cho Baekhyun nghe.

Lát sau...

- Cậu không đùa chứ? – Đôi mày kiếm của Baekhyun nhíu lại, mang theo muôn vàn ngạc nhiên mà thốt lên bốn chữ.

Một bên chân mày của Suho cũng theo đó mà nhướng lên, anh nói:

- Không! Tớ hỏi cậu vì chỉ muốn biết là tên Chanyeol ra khỏi đây lúc mấy giờ.

- Vậy sao? Vậy thì tên đó về sau tớ. Nhưng không sao, để tớ giúp cậu giải thích với Eunji một chút!

- Cậu biết cô ấy đã nói gì khi tớ nói cậu làm nhân chứng không?


- Làm sao tớ biết!

- Cô ấy đã nói...

[ Quay lại lúc ở ven sông...]

- Đáp án nằm ở tim tôi! Làm ơn đừng khóc, cũng đừng bỏ chạy có được hay không? – Suho nói lớn tiếng nhưng giọng nhẹ tênh đến bất lực khi Eunji quay đầu bỏ chạy.

Cô khựng lại, nước mắt ở khóe mi chậm rãi rơi xuống rồi ngưng hẳn. Xoay người, Eunji nhìn đi nơi khác và nói với anh:

- Không bỏ chạy thì tôi có thể làm gì? Cậu lấy tư cách gì bảo tôi dám tin tưởng cậu?

Suho hít một hơi rồi đi đến trước mặt cô, hạ thấp giọng:

- Tư cách, tôi sẽ chờ cậu cho tôi! Nhưng xin cậu, một lần này thôi cũng được, hãy tin tôi. Tôi và cô ta thật sự không có gì. Hơn nữa trong chuyện này là tôi bị cô ta và Chanyeol gài bẫy, còn có cả Baekhyun ở đó, cậu ấy sẽ chứng minh tôi trong sạch.– Suho bình tĩnh giải thích với Eunji.

- Baekhyun là bạn cậu, tất nhiên cậu ta sẽ đứng ra giúp cho cậu. Còn Chanyeol thì liên quan gì đến chuyện này. Nếu thật sự liên quan, trừ khi tự Chanyeol nói với tôi là cậu trong sạch, Sulli tự nói với tôi là cậu bị hại! – Eunji nhếch mép cười lạnh. Chứng minh đi, đơn giản nhất cũng được. Cho tôi thấy thành ý của cậu.

- Được! Nhất định tôi sẽ làm cho ra lẽ. Còn giờ... để tôi đưa cậu về có được không?

- Tôi không biết! – Eunji nói rồi vội vã quay lưng đi.

[ Trở về không khí trong quán bar...]

- Vậy rốt cuộc Eunji đã biết những gì không nên biết? – Baekhyun lắc lắc ly rượu, chân mày hơi nhíu lại, nói.

- Đúng! Nhưng tớ vẫn không biết họ đã cho Eunji xem cái gì! Tớ nghĩ cùng lắm chỉ là hình giữa tớ và Sulli. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì Eunji sẽ không kích động như vậy.

- Tớ cũng không biết! Mà tớ đang có chuyện này muốn hỏi cậu đây. Ngày mốt là lễ hội của trường, cậu cùng Eunji như thế thì biết làm thế nào?


- Lễ hội? Cậu không nhắc tớ cũng quên mất! – Suho vuốt vuốt trán mệt mỏi.

- Bomi hẹn tớ ngày mai cùng cô ấy đi thu âm thử và mua một ít quần áo. Cậu và Eunji chắc cũng chưa chuẩn bị gì đâu hả?

- Chưa hề! Vậy phiền cậu một phen vậy.

- Được! Tớ sẽ nhờ Bomi giúp! Giờ tớ về trước! Thời gian sẽ alo cho cậu sau. Đi trước!

- Ừ!

-------------quay lại với chị Ji-----------

Đêm nay xác thực sẽ lại là một đêm thức trắng của Eunji. Cô cứ thẫn thờ ngồi trên giường nhìn một thứ được đặt trong phòng cô không lâu cũng không mau: 4 con thú bông mà Suho thắng được ở hội chợ.

Cô đang muốn vứt nó đi, nhưng lại vội vàng thu lại suy nghĩ đó. Hôm ấy cô cười rất nhiều, vì Suho. Hôm ấy cô rất vui, vì Suho. Hôm ấy Suho cũng vì cô mà giành rất nhiều phần thưởng. Tất cả đều có lí do của nó, cả cái việc cô thích có tình cảm với anh và buồn vì anh.

Thật phiền!...

...Cùng lúc đó ở tại gian phòng của mình, quản gia D.O rất chuyên tâm phân tích đoạn phim trong đĩa CD cùng những tấm ảnh. Ông đã bắt đầu từ hơn 3h đồng hồ, và cuối cùng cũng có kết quả.

Đúng là người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Có vài chi tiết rất dễ thấy. Nếu là Eunji trong tâm trạng bình thường thì sẽ nhận ra, nhưng cô đang khủng hoảng.

Cất thành quả của mình qua một bên, quản gia D.O bước ra khỏi phòng đi làm một số việc còn lại rồi đi chuẩn bị một ít trà sữa vì ông biết Eunji vẫn chưa ngủ. Do lầu 3 chỉ có mình Eunji ở nên không khí ở đây mang theo rất nhiều quỷ dị cùng sự lạnh lẽo.

Cốc! Cốc!

- Bà chủ, là tôi! – Quản gia D.O thăm dò.

Eunji ảo nhão rời khỏi giường, đi hướng ra cửa phòng. Cách một cánh cửa gỗ, cô lên tiếng:

- Khuya như vậy còn tìm tôi?

- Tôi đã chuẩn bị một ít trà sữa nóng, không biết...

- Bác vào đi! – Chưa đợi quản gia D.O nói hết câu thì Eunji đã mở cửa phòng rồi xoay người, hướng bộ sofa đi tới.

Quản gia D.O bước vào, đóng cửa phòng rồi mang tách trà sữa đặt trên bàn, trước mặt Eunji rồi ngồi đối diện cô.

- Bác biết cháu chưa ngủ! Uống một ít trà sữa đi, tốt cho dạ dày của cháu!

- Bác đã nói với ba chưa? – Eunji nhấc tách trà sữa rồi uống một ngụm. Dễ chịu hơn một chút.

- Chưa. Nhưng bác có chuyện muốn nói với cháu.

- Bác cứ nói.

- Cháu có tin Suho không? – Quản gia D.O cẩn thận quan sát biểu hiện của Eunji.

Cô hít một hơi rồi hạ giọng:

- Muốn tin! Nhưng không dám!

- Hãy tin cậu ấy! Bác đảm bảo Suho không làm gì sai cả!

- Sao bác dám chắc như thế? – Cô nhíu mày.

- Vì đó là việc cháu nên làm, và cậu ấy thật sự trong sạch. Bác có một chuyện muốn hỏi cháu. Cô gái bên trong tấm ảnh có phải là người đã xuất hiện ở bữa tiệc lần đó của cháu không?

- Là cô ta. Nhưng cháu không...

- Yên tâm! Cháu chỉ cần tin Suho. Uống hết chỗ trà sữa này đi, bác đi đây. Cháu ngủ sớm đi.

Eunji chỉ thở dài một cái rồi tiếp theo là tiếng đóng cửa phòng của quản gia. Cô không hiểu tại sao quản gia lại tin Suho. Đống phim ảnh đó... Khoan đã! Đống phim ảnh đó... Quản gia D.O... Cô bị gài??? Nhưng sao có thể!? Rốt cuộc thì có bao nhiêu rắc rối đây hả?

Haizzz... Hôm nay cô cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.

-----------------tua nào----------------

Cạch!

Tiếng đóng của phòng vang lên, quản gia D.O hít thở sâu một cái rồi sang phòng của ba Eunji.

Cộc! Cộc!

- Vào đi!

- Lão gia!

- Ngồi đi! – Ba cô hất mặt về phía bộ sofa ý bảo quản gia ngồi xuống.

- Chuyện đó, tôi đã nói với bà chủ, nhưng vẫn chưa nói lí do. – Quản gia D.O ngồi xuống rồi nói.

- Tại sao con bé không muốn cho tôi biết chứ hả? – Ông Jung ảo não day day trán. Con gái ông thật sự là y như mẹ nó, khó hiểu vô cùng.

- Chắc bà chủ sợ lão gia lo lắng thôi. À! Tôi đã hỏi bà chủ về cô gái kia! Đúng như lão gia đoán.

Rầm!

Quản gia D.O vừa nói xong thì ông Jung tức giận đập bàn một cái. Lại là cô ta. Dám gây sự với Eunji hết lần này đến lần khác! Để xem ông trừng trị cô ta ra sao.

- Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo thưa lão gia?

- Tất nhiên là...

-------------------đừng quan tâm đến tôi-------------------

Sáng hôm sau...

Hơn 7h sáng, chuông điện thoại của Eunji reo lên. Do hôm qua cô suy nghĩ rất nhiều và không ăn gì nên ngủ rất sâu cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh giấc.Eunji chống hai tay ngồi dậy, vuốt tóc hất ra sau rồi cầm điện thoại lên nghe.

- Alo! Ji à! Là tớ, Bomi đây!

- Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? – Một tay cô cầm điện thoại, tay kia day day trán.

- Ừm... Ngày mai là lễ hội, tớ nghĩ là cậu chưa chuẩn bị gì nên định rũ cậu đi cùng. Không phiền chứ?

Lễ hội? Không nói thì Eunjji cũng quên mất. Nhưng sao nào? Cô sẽ thi cặp cùng Suho sao hả? Mọi chuyện cứ rối cả lên.

- Cậu đi với mình được không hả? – Bomi hỏi dồn khi Eunji vẫn im lặng.

- Ừm... Thôi được! 30ph nữa gặp ở Parkson! – Eunji bước chân xuống giường, xỏ chân vào dép lông thỏ.

- Ok! Bye!

- Tạm biệt! – Eunji cúp điện thoại rồi bước chân vào phòng tắm.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro