116 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

116

Trầm Vô Ngôn mang theo Triệu Tiểu Lộ xoay người rời khỏi.

Phong Quang đứng ra: “Khoan đã!”

Trầm Vô Ngôn dừng lại bước chân, nhìn lại Phong Quang, ánh mắt hờ hững, Triệu Tiểu Lộ còn đang cảm thấy bất an không yên vì bản thân bị vây xem.

“Trầm Vô Ngôn, anh với cô ấy có quan hệ gì?”

Phong Quang hỏi trắng ra, một chàng trai trong đám người đứng xem tức thì hô to: Cái gì, nữ thần không lẽ cũng thích Trầm Vô Ngôn! Mà những người chơi nữ còn lại trong lòng nghĩ hỏi rất hay! Ánh mắt Trầm Vô Ngôn lạnh nhạt, “không có quan hệ gì với cô.”

Phong Quang một chút cũng không bị tầm mắt lạnh như băng của anh dọa đến, cô ôm cánh tay, nhíu mày, “Thế nào, chẳng lẽ cô ấy thật là bang chủ phu nhân của anh sao?”

“không không không, cô hiểu lầm rồi!” Triệu Tiểu Lộ vội vàng xua tay, “Tôi với anh ấy không giống như các người nghĩ đâu, tôi là lần đầu chơi game này, anh ấy là sư phụ dạy tôi chơi.”

Sư phụ? Đùa à, Trầm Vô Ngôn chưa bao giờ thu đồ đệ, huống chi lần này vừa thu lại là nữ đồ đệ! Đây là game cho phép sư đồ luyến đó!

Sắc mặt Phong Quang khẽ biến, cắn cắn môi nói: “Này, tôi muốn mua Bích lạch hoa, các người cho giá đi.”

“Nếu cô nói thích, tôi có thể đưa cho… cô…” Dưới ánh mắt cảnh cáo của Trầm Vô Ngôn, âm thanh Triệu Tiểu Lộ chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng một chữ cũng không dám nói nên lời.

âm thanh Trầm Vô Ngôn như không hề bận tâm, “Vô giá.”

Phong Quang nở nụ cười, cô lấy ra cây sáo của mình, “Cái gì là vô giá? anhnhìn đi, năm đó người nói thứ này vô giá, sau đó còn không phải đều vào tay của bản tiểu thư.”

“Một khi đã như vậy, cô cho rằng chính mình đáng giá bao nhiêu tiền, dùng ngang giá mua Bích lạc hoa là được.”

“anh! anh dám đem bản tiểu thư đánh đồng với một bông hoa trong game!”

“cô không ra được giá, vậy không cần lãng phí thời gian.”

“Trầm Vô Ngôn!”

Trầm Vô Ngôn trào phúng kéo khóe môi lên, lôi kéo Triệu Tiểu Lộ bước vào động không gian.

Triêu Lộ cảm thán: “Oa, không vì tiền tài mà động tâm, không hổ là đại thần Trầm Vô Ngôn.”

Phong Quang giận: “Em nói gì!”

“không… không, em cái gì cũng chưa nói.” Kỳ thật trong lòng Triêu Lộ cũng nghĩ đây nên là thời điểm có người áp chế uy phong của Phong Quang thích lấy tiền đè người.

“Về sau em bị đánh, đừng nghĩ chị sẽ giúp!”

“Aiz, Phong Quang…”

Hệ thống: Người chơi Vãn Dương rời khỏi đội ngũ, đội ngũ của bạn đã giải tán.

Thật ra Phong Quang cũng không bay đi đâu xa, cô thậm chí còn chưa rời khỏi Độc vụ lâm, chỉ là cô thấy bản thân không có mặt mũi, bức thiết muốn rời khỏi chỗ đông người, còn nghĩ cô trừ bỏ Trầm Vô Ngôn chính là đại nhân vật phong vân thứ hai trong Giang hồ, vẫn luôn dùng tiền xưng bá võ lâm, khi nào thì bị người như vậy châm chọc rõ ràng, ngoài đời cũng không ai dám nói chuyện như vậy với cô đâu!

Phong Quang tức giận đá hòn đá trên đất, nghe được tiếng kêu của động vật rất nhỏ từ không xa truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn đến, bản thân nhìn thấy một con sóc ngửa mặt nằm trên đất, trong mắt còn có mấy ngôi sao đảo quanh, hiển nhiên hòn đá Phong Quang đá qua đó không khéo đập trúng con sóc này.

Sóc trong game rất bình thường, nhưng sóc trắng lại không bình thường, người có hiểu biết đều nhìn ra đây là sóc bạc, có thể dùng để luyện chế dược liệu cực phẩm.

“Hắc hắc, xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm.”

Phong Quang nhanh chóng chạy tới, vừa vươn tay muốn nhặt con sóc nhỏtrên đất lên, nhưng nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, có một bàn tay nhanh hơn cô nhặt lên con sóc bạc.

“Ê, tên này!” cô ngẩng đầu, trước mặt đang đứng một người chơi nam.

Hắn rất cao, thật sự gầy, một thân áo đen, dưới mũ lộ ra mộ nửa gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu phong phanh, nhưng hơi thở phát ra trên người biểu hiện hắn không có yếu ớt như vẻ ngoài của hắn vậy.

117

không nhìn thấy ID của hắn cùng thông tin cá nhân, nếu vậy thì chỉ có chức nghiệp là sát thủ lại đang nhận nhiệm vụ mới có kỹ năng “Mai danh ẩn tích”, nếu hắn trả nhiệm vụ, hoặc nhiệm vụ quá thời hạn thì người ngoài mới có thể nhìn thấy thân phận của hắn.

Phong Quang cũng mặc kệ hắn có phải sát thủ hay không, lớn tiếng nói: “Nè, con sóc này là tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!”

“Nhưng hiện tại nó đang nằm trên tay tôi.” Giống như vẻ ngoài bình thường làm cho người cảm giác tối tâm, âm thanh của hắn cũng ấm ách trầm thấp.

“Là anh đoạt lấy, con sóc này là do tôi đánh choáng váng!”

“Chứng cớ.”

“anh…” Nơi này lại không có người khác, công cụ cô đánh choáng con sóc bất quá cũng chỉ là một cục đá, đi chỗ nào mà tìm ra chứng cớ cho hắn? “anh đừng già mồm át lẽ phải, chính anh cẩn thận suy nghĩ, nếu không phải trước đó tôi đánh con sóc hôn mê, nó sẽ khinh địch như vậy bị anh bắt sao?”

“Có một thành ngữ gọi là ôm cây đợi thỏ.”

“Chẳng lẽ nó còn có thể giống như con thỏ tự mình đụng vào cái cây, đem chính mình đụng choáng váng!?”

“Giải thích hợp lý.”

Phong Quang hơi nâng quai hàm, “anh là cố ý gây sự với tôi!”

“Nhìn thấu chân tướng nhanh như vậy, xem ra Hạ đại tiểu thư cũng khôngngu ngốc như trong tin đồn.”

Trong lòng Phong Quang lộp bộp một tiếng, cảnh giác lui ra phía sau từng bước, “anh nói cái gì Hạ tiểu thư?”

Môi mỏng khẽ nhếch, tiếp theo hắn lấy ngữ khí ác liệt nói: “Hạ Phong Quang, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.”

“anh rốt cục là loại người gì? Vì sao biết thân phận thật của tôi?” Phong Quang cũng không bối rối, một dôi mắt đẹp đông lạnh nhìn người chơi nam trước mặt, âm thầm đề phòng.

Người chơi nam lơ đễnh, giọng nói gần như lúc ẩn lúc hiện nói: “Chỉ cần tôi muốn, người trên khắp thế giới này, tôi đều có thể không gì không biết.”

“Vậy anh nói một chút lúc tôi mười tuổi, bảo mẫu chăm sóc tôi là ai? Bà ấy hiện nay bao nhiêu tuổi? Ở đâu?”

“Lâm Tú, bốn mươi bảy, ở tại biệt thự nhà họ Hạ.” Người chơi nam trả lời rất nhanh, “Bà ấy hiện giờ vẫn còn là bảo mẫu của cô.”

Hắn nói hoàn toàn đúng, Phong Quang kinh hãi, “Móa! anh điều tra rõ ràng như vậy, nói đi, anh có phải thầm mến bản tiểu thư hay không?”

Ánh mắt cô nhìn hắn rất là ghét bỏ, giống như là đang nhìn một tên biến thái cuồng theo dõi, điều này làm cho thái dương dưới mũ người chơi nam lại kéo căng lên, “Cho dù phụ nữ trên đời này đều chết sạch, tôi cũng sẽkhông thầm mến cô.”

“Vậy anh thích đàn ông?” Phong Quang che miệng lui về phía sau vài bước, ánh mắt càng thêm ghét bỏ.

Người chơi nam trầm mặt trong chốc lát, “Hạ Phong Quang, tôi tới là muốn cảnh cáo…”

“anh có ý đồ muốn đánh trống lảng sao?” cô đánh gãy lời hắn.

“Tôi muốn cảnh cáo cô không cần lại…”

“anh quả nhiên là đánh trống lảng.”

“… cô lại…”

“anh đã đánh trống lảng, vậy thì tôi nói đúng rồi.” cô lại không lưu tình chút nào đánh gãy lời hắn, “Nếu anh không phải thầm mến bản tiểu thư thì anhchính là thích đàn ông, chậc chậc, muốn dùng loại phương pháp này khiến cho bản tiểu thư chú ý, thủ đoạn này cũng quá thấp kém đi.”

“cô câm miệng cho tôi!” Người chơi nam không thể nhịn được nữa, khôngkhống chế được cảm xúc đề cao âm lượng.

Phong Quang chớp mắt, giống như thật sự bị dọa sợ.

Người chơi nam hít sâu một hơi, lại khôi phục bộ dạng hờ hững, tựa hồ người vừa mới bị tức đến muốn rít gào không phải là hắn, “Hạ Phong Quang, tôi cảnh cáo cô, không cần lại đi chọc giận người không nên chọc, nếu không, tôi sẽ làm cho cô so với bây giờ còn thảm hại hơn.

Tốc độ nói chuyện lần này của hắn rất nhanh.

Phong Quang không nói gì, trong đôi ngươi đen kia không rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Người chơi nam vừa lòng cười khẽ trào phúng một tiếng, quay người lại lập tức muốn thong thả rời đi, bỗng nhiên nghe đến cô gái sau lưng dùng âmthanh thanh thúy dễ nghe nói: “Tôi hiện tại rất thảm chỗ nào?”

Bước chân người chơi nam dừng một chút.

Giọng nói của cô rất nghi vấn, không phải giả bộ, mà là thật sự không rõ bản thân thảm ở chỗ nào.

118

Phong Quang nói xong, “Tôi hiện tại ăn ngon, mặc đẹp, ở cũng tốt, học đại học cũng không cần mỗi ngày phải đi học điểm danh, không cần đi làm cũng có tiền tiêu, đồ trang điểm có thể mua loại tốt nhất, y phục có thể một kiểu áo mua mấy cái khác màu, trang bị trong game cũng có thể mua loại xịn nhất, tốt nghiệp xong là có thể đi làm ở công ty nhà mình, tôi cái gì cũng không phải sầu, cho nên tôi thảm hại ở đâu vậy?”

Lời nói của đám con nhà giàu này đúng là không thể đuổi kịp mà, khôngbiết xấu hổ, nhưng cô ấy nói cũng không sai.

Người chơi nam áo đen: “…”

“anh thấy tôi sống như vậy…” Phong Quang nghiêng đầu, “Là bộ dạng sống rất thảm sao?”

“… cô không xem tin tức sao?”

“Xem chứ, tôi gần đây có vẻ nổi tiếng, ai nha, tôi cũng không phải người trong showbiz, tin tức của tôi cũ rích như vậy, tôi thật là có chút ngượng ngùng.” cô thật sự ngượng ngùng sờ sờ mặt, tiếp theo lại bất mãn nói: “Bất quá bọn họ nếu có thể đăng một chút hình ảnh đẹp hơn lên thì tốt rồi, đều chụp tôi xấu như vậy.”

Người chơi nam không nói gì một lúc lâu, “cô ngu à?”

cô chống nạnh, “anh mới là ngu! Bản tiểu thư cũng không biết mình thông minh đến mức nào đâu!”

cô ta không ngu mới là lạ.

Người chơi nam xác định, xoắn xuýt với một người ngu ngốc không phải phong cách của hắn, xoay người đi, kết quả một đường roi ngang trời đánh úp lại, hắn phản ứng rất nhanh tránh đi, roi đánh xuống trên mặt đất đập ra một cái hố to, nữ hiệp y phục màu xanh từ khoảng không xuất hiện, người chơi nam kia nhạy bén tránh thoát một chiêu của cô, nhưng hắn lại quên, phía sau hắn còn có một người thoạt nhìn cực kỳ vô hại lại thập phần có rất nhiều ám khí là Phong Quang.

Phong Quang liên tục đem mấy chục viên đạn dược trong túi toàn bộ lấy ra, thủ đoạn ngoài dự đoán này, người chơi nam kia dù tỉnh táo cũng bị ôm trọn, bị oanh tạc không còn một miếng máu, hắn nằm trên mặt đất, sóc bạc trong tay bị Phong Quang trước mặt bắt đi, ngay sau đó, hệ thống nêu lên: Bạn đã bị nữ hiệp Vãn Dương dùng Đoạn mạch đan, sau một nén nhang mới có thể lựa chọn về thành.

Nói cách khác, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất năm phút đồng hồ.

Nằm năm phút đồng hồ cũng rất xem nhẹ Phong Quang rồi, hệ thống thông báo như vậy tổng cộng vang lên không dưới mười lần.

trên thi thể người chơi nam hiện ra chữ trắng, “Hạ Phong Quang, cô khôngcần quá đáng.”

“Quá đáng? anh cướp đồ của con gái thì không quá đáng? Còn uy hiếp tôi, hừ!” Phong Quang liên tiếp đá lên người hắn, tuy rằng hắn sẽ không cảm thấy đau, nhưng cô thì thấy hết giận, “Để tôi xem anh uy hiếp tôi như thế nào?”

Dứt lời, cô đem túi tích trữ Đoạn mạch dan toàn bộ dùng trên người hắn.

Triêu Lộ nhìn mà đau lòng một trận, “Em nói này Vãn Dương, Đoạn mạch đan thế nhưng ba trăm nguyên bảo một viên, chị tiêu dùng tiết kiệm chútđi.”

“Chị chuẩn bị sẵn là để dùng, kiệm cái gì mà kiệm? Đáng bao nhiêu tiền?”

Đúng rồi, không đáng bao nhiêu tiền, ba trăm nguyên bảo cũng tương đương ba trăm tệ nhẹ nhàng thôi mà, Triêu Lộ ôm ngực, xem người khác lãng phí tiền cô cũng đau lòng a! (300 tệ = 1tr vnđ)

trên thân người chơi nam lại hiện ra khuông đối thoại, “Thì ra cô luôn kéo dài thời gian, chờ đánh lén tôi.”

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Bản tiểu thư rất thông minh.” Phong Quang cười đắc ý, lúc cùng hắn xì xà xì xào, cô lập tức phát ra tán gẫu mật cho Triêu Lộ muốn cô ấy đến hỗ trợ, Phong Quang không phải là loại hình chiến đấu, càng không nắm chắc có thể đánh thắng hắn mà lại không bị mất sóc bạc, mặc dù cô dùng tiền cũng mua được, nhưng cô không nuốt được cơn tức này, Hạ Phong Quang cô, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hạ, vênh váo tự đắc, hoành hành ngang ngược cũng không sợ ai.

“Hạ Phong Quang, là tôi xem thường cô.”

“Hiện tại biết rồi cũng không tính quá muộn, anh hướng bản tiểu thư nói xin lỗi, bản tiểu thư liền tha thứ anh đã mạo phạm.

Người chơi nam lần này không đánh chữ nữa.

Triêu Lộ kéo kéo tay Phong Quang, “Aiz, em nói, hắn làm sao mà biết tên thật của chị?”

“không biết, hắn giống như đã đặc biệt điều tra chị.”

“Hả? Hắn không phải là chó săn chứ?”

Phong Quang còn chưa có trả lời, trong đầu liền vang lên âm thanh của hệ thống game: Hiệp sĩ Nhậm Ngã Hành đã đem bạn vào danh sách đen, có muốn thêm Nhậm Ngã Hành vào danh sách đen hay không?

119

Thêm chứ! Thù này nhất định phải thêm vào!

Phong Quang vừa mới xác nhận đem người chơi nam kia gia nhập vào danh sách đen, tiếp theo liền có âm thanh hệ thống: “Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã logout." cô nhìn lại trên đất, quả nhiên thi thể áo đen đã không thấy tăm hơi, cô hừ lạnh một tiếng, báo thù thì báo thù, tưởng cô sợ lắm à? Nhưng hắn đã logout, vậy cô trước tiên nhìn sóc bạc là được, mở ra bảng điều khiển sủng vật, Phong Quang nhất nhất đảo qua bộ sưu tập sủng vật quý hiếm, nhưng lại không nhìn đến thằng nhóc sóc bạc đó, cô liên tục tìm ba lần cũng không tìm được, rốt cục cảm thấy không thích hợp!

“Sóc bạc của chị đâu!”

“Sao vậy?” Triêu Lộ nhìn cô gấp đến độ dậm châm, không khỏi nghi vấn.

“Sóc bạc của chị không thấy!”

“Có phải là chị không cẩn thận oanh tạc làm nó chết rồi không?”

“không có khả năng, chị đặc biệt tránh nó ra, hơn nữa chị đều đã cầm lấy nó phóng vào trong túi, nó làm sao có thể đột nhiên không thấy?

Triêu Lộ cũng nghi hoặc, “Chẳng lẽ là game bị bug?”

Tài nguyên trong Giang hồ rất lớn, không thua gì một thế giới nhỏ, bởi vậy có xuất hiện vấn đề gì cũng không kỳ lạ, nếu không công ty game này sẽkhông có nhiều nhân viên bảo trì như vậy.

Phong Quang cắn răng, đầu tiên là Bích lạc hoa, lần này là sóc bạc, cô hôm nay là đạp phải thứ gì xui xẻo mà mọi việc đều bất lợi thế này! Trong cơn tức giận, cô rời khỏi game.

Mới từ trong khoang thuyền đi ra, cô liền nhận được điện thoại của Triêu Lộ, “Phong Quang, chị không sao chứ?”

“không có sao!”

“Ôi, chị họ à, vừa nghe lời này của chị liền biết chị khẳng định còn đang rất tức giận.”

Triêu Lộ kỳ thực là em họ của Phong Quang, cô ở đời thực tên Hạ Thiên, nhỏ hơn một tuổi so với Phong Quang, bất quá Phong Quang đang là sinh viên năm nhất, cô ấy vẫn là học sinh cấp ba, cũng bởi vậy đối với Phong Quang mỗi lần đều có thể lấy rất nhiều tiền tiêu vặt xài, cô ấy đều thấy vô cùng hâm mộ, nhưng Phong Quang có tiền thì cũng sẽ có phần của Hạ Thiên, Phong Quang đối với Hạ Thiên mà nói không chỉ là chị họ mà còn là tài chủ, đương nhiên, cho dù Phong Quang không có tiền, Hạ Thiên cũng vẫn thích người chị họ từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc cô này.

Phong Quang tâm tình không tốt, “Ôn tập bài vở của em đi, lại để chị thấy em mỗi ngày login vào game chơi, xem chị có dám mách với chú không.”

“Dạ dạ dạ, em đi ôn tập đây, chị đừng tức giận nha.”

Hạ Thiên nhát gan treo điện thoại, cơn tức của Phong Quang cuối cùng cũng tiêu không ít, cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy một đám phóng viên còn chen chúc ở ngoài cửa, cô bĩu môi không quan tâm, lại kéo rèm cửa sổ lại,cô chỉ quan tâm nhiệm vụ tấn công chiếm đóng của cô, mấy tên râu ria này nọ cô cũng lười quản.

Ngày hôm sau là ngày khai giảng học kỳ sau, mặc kệ như thế nào, Phong Quang vẫn muốn đi đến trường lộ cái mặt ra, sáng sớm, cô an vị vào chỗ ngồi, tài xế lái xe từ cửa sau mà rời đi, đại học tốt nhất thành phố A chính là đại học A, bảo an của học viện quản rất nghiêm, trừ khi được hiệu trưởng đồng ý không thì đám phóng viên này không có khả năng đi vào.

Phong Quang đi trong trường học, đối với những người chỉ trỏ xung quanh đều xem nhẹ, với thân phận của cô thì còn không có ai dám trực tiếp chạy đến tìm cô mà gây phiền toái, đi đến khu nhà học phải đi qua một con đường nhỏ dưới rừng cây mát mẻ, con đường này cũng rất ít người lui tới, Phong Quang mới vừa đi vài bước chợt nghe đến cách đó không xa có âmthanh cãi vã truyền đến.

cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, còn chưa thấy rõ đã bị một cô gái chạy tới trước mặt đụng ngã xuống đất, cô bị đụng đến lóa mắt, trên người còn bị cô gái kia đè nặng.

“Tiểu Lục!” âm thanh trầm thấp của người đàn ông có vẻ vội vàng, anh vội vã nâng cô gái có diện mạo thanh thuần kia dậy, khuôn mặt tuấn tú đạm mạc lo lắng rõ ràng, “Em không sao chứ? Có té bị thương hay không?”

anh hai à, có việc gì là tôi mới đúng đó!?

Phong Quang đứng lên từ dưới đất, hai mắt đều bốc lên lửa giận.

120

Này, hai người các người tình chàng ý thiếp đủ chưa, có phải nên hướng người qua đường vô tội nằm cũng trúng đạn là tôi xin lỗi một cái không?”

Người đàn ông quay đầu, nhìn cô gái xinh đẹp cao ngạo trước mặt, nhíu mi nói: “Hạ Phong Quang, là cô.”

“A a, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Thẩm Vật Ngôn anh nha.” Dứt lời, Phong Quang có ý tứ khác hàm xúc nhìn cô gái bên người anh, “Thế nào, hôm nay cô cố ý đụng tôi, là để báo thù hôm đó tôi hắt nước lên người côà?”

“không phải, cô Hạ!” Triệu Tiểu Lục vội vàng phủ nhận, cô gấp đến độ nước mắt đều rơi ra, “Tôi không phải cố ý đụng vào cô, tôi xin lỗi với cô, thực xin lỗi.”

Thẩm Vật Ngôn đem Triệu Tiểu Lục chắn sau người, một loại hơi thở vương giả không thể địch nổi phát ra, “Hạ Phong Quang, nơi này không phải tập đoàn Hạ thị, cô thu liễm lại đi.”

“Thu liễm? Thu liễm cái gì?” Phong Quang cười lạnh, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo hứng thú đến tận xương, “Thẩm Vật Ngôn, lúc trước tôi khôngphải chỉ cẩn thận đổ ly nước lên người cô ấy sao? anh nhưng đánh bản tiểu thư một cái tát, bản tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng bị ai đánh qua, hôm nay cô ấy đụng vào tôi, anh có chính nghĩa dồi dào như vậy, sao lại khôngtát một cái qua đó đi?”

Lạnh lùng trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, “Tiểu Lục khôngphải cố ý đụng cô.”

“cô ấy không cố ý? Ngày đó tôi cũng nói tôi không phải cố ý, anh sao lạikhông tin tôi?”

“cô với cô ấy không giống nhau.”

Khóe miệng Phong Quang cười châm chọc, “Đúng vậy, tôi là không chuyện ác nào không làm, đại tiểu thư kiêu ngạo ương nganh, cô ấy là trong sáng đáng yêu, thiên sứ thấu hiểu lòng người, chậc, Thẩm Vật Ngôn, anh đã thíchcô ấy đến vậy, có bản lĩnh thì giải trừ hôn ước với tôi đi!”

Biểu tình trên mặt Thẩm Vật Ngôn không chút thay đổi, nhưng tay bên người anh đã nắm chặt thành quyền, anh vốn là một người giỏi về ẩn nhẫn che giấu cảm xúc, cũng chỉ có thể thông qua tứ chi của anh có một chút động tác nhỏ mới có thể nhìn ra cảm xúc của anh thay đổi.

không khí nhất thời trầm lặng, Triệu Tiểu Lục nhìn Thẩm Vật Ngôn, lại nhìn Phong Quang, trong lòng lo lắng, cảm thấy lại đi xuống như vậy cô ta liền thật sự hết đường chối cãi, “cô Hạ, mọi việc đều là do tôi không đúng, hơn nữa… Hơn nữa tôi cũng chỉ vô tình chen chân vào hai người, cô yên tâm, tôi vừa nãy đã cùng anh Thẩm nói rõ ràng rồi.”

Ánh mắt Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, che đầy sương lạnh, “Triệu Tiểu Lục.”

cô ấy không kiêng kỵ ý lạnh phát ra từ trên người anh, “anh Thẩm, em đã từng nói là em đã có người trong lòng, mòng anh đối xử tốt với cô Hạ, về sau không cần lại tới tìm em, hẹn gặp lại.”

Triệu Tiểu Lục một câu “có người trong lòng” không thể nghi ngờ vì thế mà thả xuống một trái bom, thừa dịp Thẩm Vật Ngôn hoảng hồn, cô ta dùng kungfu chạy đi nhanh như chớp.

Phong Quang bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười ngọt ngào nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe chói tai vô cùng.

“Ha ha ha, đường đường là tổng giám đốc Thẩm Vật Ngôn, cư nhiên có ngày bị con gái từ chối, rất buồn cười!”

anh lạnh nhạt nói: “Câm miệng!”

“Chậc chậc chậc, anh không muốn biết cái người trong lòng kia trong miệngcô ấy là ai sao? Theo tôi biết thì học viện chúng tôi thế nhưng có rất nhiều soái ca đó, so với người qua tuổi ba mươi như anh, đó nhưng là thanh xuân dào dạt, hơi thở tràn đầy hoocmôn ở khắp nơi, anh không sánh bằng cũng thật bình thường.” Phong Quang thương hại lắc đầu, “Ai kêu chú đây là một lão già làm chi?”

Biểu cảm của Thẩm Vật Ngôn rốt cục thay đổi một chút, nên hình dung làm sao đây, tóm lại chính là thập phần vi diệu, mặc dù ở trên người đàn ông này trừ bỏ từ lạnh nhạt dùng để hình dung vẻ ngoài của anh, từ vi diệu này thật sự rất không hợp với anh.

Lão già thì sao, đàn ông thành thục rất có sức quyến rũ! Huống chi anh ta năm nay mới ba mươi mốt mà thôi, so với các cô chỉ lớn hơn mười ba tuổi… Phong Quang ở trong lòng sửa lại lời nói của mình, kỳ thực cô cũng là một đại thúc khống, thế nhưng vì chọc tức Thẩm Vật Ngôn, cô đúng là làm trái lương tâm mà nói lời độc miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu