121 - 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


121

Ngay khi Phong Quang tưởng Thẩm Vật Ngôn không nói gì mà chịu đựng, lạikhông nghĩ tới Thẩm Vật Ngôn cười lạnh đến gần, trong lòng cô kinh sợ,không khỏi lui về sau, cho đến khi sau lưng dựa lên một thân cây, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh muốn làm gì?”

Tuy cô không sợ anh ta, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một người đàn ông thân thể khỏe mạnh, không đoán được bởi vì phẫn nộ mà sẽ làm ra chuyện gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là không không kìm được mà hoảng sợ.

Lý do thoái thác này kỳ thực đến chính cô cũng không tin.

Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên lấy tay nắm cằm cô, dùng âm điệu luôn luôn trầm ổn âm u nói: “Vậy để cho một lão già làm chồng chưa cưới, cô lại là cái loại gì?”

“Ai trẻ tuổi không từng một lần mắt chó đui mù?” Phong Quang tự nhiên trả lời lại không thể cho bản thân một cái tát, cô ngu muội mà mắng luôn bản thân mình, nâng tay muốn đem bàn tay nắm lấy cằm mình của anh ta đẩy ra, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, chỉ có thể mím môi tức giận, thua người chứ không thể thua khí thế! Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu cô rõ ràng đang phát run còn làm vẻ mặt kiên cường nhìn anh, không cần cô nói, anh cũng rất có phong độ lịch sự lui về sau, khóe môi lộ vẻ sung sướng mỉm cười, “cô Hạ lớn lên có một đôi mắt chó, tôi nhớ kỹ.”

Tiếp theo, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay xoa xoa tay vừa mới chạm qua Phong Quang, hết thảy động tác cực kỳ tao nhã, anh lưu lại một ý cười làm cho cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rời đi.

“A! Thẩm Vật Ngôn tên khốn này!” Phong Quang rít gào, một cước đá vàotrên thân cây, nhưng cô đã quên chính mình đang đi một đôi xăng đan, vì thế cô càng bi kịch, ngổi xổm xuống ôm ngón chân bị thương đỏ lên, nước mắt tràn ra vài giọt.

Cách đó không xa, Quách Minh ngồi yên sau xe đạp vỗ vỗ người lái xe phía trước, “Aiz, Âu Tuân, cậu xem chỗ đó có một cô gái đang khóc kìa.”

“Ừ.” Chàng trai bị gọi Âu Tuân một chút cũng không có hứng thú, cậu thậm chí lười quay đầu liếc mắt một cái.

Quách Minh chậc chậc hai tiếng, “Nhìn bóng dáng hình như là mỹ nữ nó, nếu không cậu đi qua an ủi cô ấy đi.”

“Tại sao là tôi?” Âu Tuân giẫm hai chân xuống, bởi vì người sau lưng lôi kéo, cậu không thể không đình chỉ đạp xe đạp.

“Bởi vì mình kết hôn rồi chứ gì.”

“Phải.” Cậu lười biếng tiếp một câu, “Kết hôn trong game.”

“Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu, tôi dự tính say này cùng phu nhân của tôi chạy thẳng tới ngoài đời luôn, hơn nữa, cô gái đó nói khôngchừng là vừa mới chia tay với bạn trai đó, là rất đau lòng, tôi mà đi an ủi tâm hồn bị thương của cô ấy, cô ấy thích phải tôi thì làm sao bây giờ? Âu Tuân, tôi thấy người của cậu thật sự là cực kỳ lãnh khốc vô tình, cô gái đó đáng thương như vậy rồi, cậu tốt bụng đi qua đưa cho người ta một cái khăn tay để lau đi.”

Quách Minh thao thao bất tuyệt, chỉ đổi một cái ánh mắt nhàm chán của Âu Tuân.

Âu Tuân nhìn Quách Minh, cậu ta hướng cậu giơ tay lên làm một cái tư thếcố lên, Âu Tuân thở dài trầm trọng, thật giống như bộ dạng một người đau thương đầy bụng, cậu đi qua đó.

“Bạn học à, bạn không sao chứ?”

Tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn tay, Phong Quang đang vùi đầu rơi nước mắt ngẩng đầu lên.

Tay Âu Tuân duỗi ra cứng đờ.

122

Chàng trai trước mặt Phong Quang rất cao, hơn nữa thân mình cực kỳ gầy yếu, cậu ăn mặt rất tùy tiện, bên trong là sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo khoác màu đen, hơn nữa còn mặc một cái quần bò giặc đến trắng bệch rồi, ngay cả đầu của cậu cũng chải cực kỳ tùy tiện, tóc mái thật dài đã sắp che khuất ánh mắt cậu, nhưng giống như là cậu không hề phát hiện ra, cả người đều tản ra hơi thở suy sụp lôi thôi lếch thếch, chỉ có khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn thấy được chứng minh bộ dạng cậu thật ra cũng khá được.

Cậu nhất định là sinh viên khoa học công nghệ.

“Tôi không sao.” Phong Quang nhẹ dụi mắt đứng dậy, vừa muốn tiếp nhận khăn tay trong tay cậu, cậu lại một phen thu về.

“Nếu cô đã không có việc gì, tôi đi đây.” Hắn nói vậy liền đúng là xoay ngườiđi mất.

Phong Quang: “…”

Cậu ta tuyệt đối là sinh viên khoa học công nghệ.

cô đứng xa xa nhìn chàng trai đó leo lên xe đạp, bạn của cậu thoạt nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói gì đó, nhưng cậu không hề phản ứng gì, đạp xe đạp lập tức đi, cậu sinh viên bị rơi xuống xe vội vã chạy tới nhảy dựng ngồi lên yên sau xe đạp.

Trong lòng Phong Quang nghĩ, tuyệt đối không phải vì sức quyến rũ của bản thân bị thấp xuống, mà hiện tại đại học đang lưu hành nam x nam, nhìn bọn họ cùng nhau đi xe đạp là biết.

Aiz, nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, cô thật sự là gánh nặng đường xa.

Cầm thời khóa biểu được phát xong, Phong Quang ngồi xe được tài xế đưa về nhà, cô vui vẻ nghĩ, lời của Triệu Tiểu Lục hôm nay, nhất là một câu đó của cô ấy đã có tâm mà ứng nghiệm, Thẩm Vật Ngôn chỉ sợ vì chuyện rối rắm trong nhà mà buồn bực muốn chết, anh ta làm sao mà biết được kỳ thực người Triệu Tiểu Lục nói chính là anh ta đây.

Có trời mà biết Phong Quang, cô chính là không thèm nói, để cho một đôi nam nữ này rối rắm đi, bọn họ càng rối rắm, Thẩm Vật Ngôn sẽ càng nhanh cùng cô giải trừ hôn ước, đối với Phong Quang mà nói, đây chính là một chuyện tốt đó! Ăn xong cơm chiều, Phong Quang nằm ở trong khoang thuyền login vào game, cô vẫn ở địa điểm logout ngày hôm qua, Độc vụ lâm, một con bồ câu bay đến trên tay cô , cô lấy tin buộc trên chân bồ câu, là thư hồi báo việc hôm qua cô báo cáo có bug trong game.

trên giấy viết: Xin chào nữ hiệp Vãn Dương, quan phủ đã kiểm chứng qua, bạn báo cáo việc sóc bạc để ở trong túi bị biến mất không thể tìm được số liệu được ghi lại, có lẽ bạn đã nhớ nhầm, nếu như lại có vấn đề mời liên hệ với GM, chúc bạn chơi game vui vẻ.

Vui vẻ cái đầu ngươi.

Phong Quang trực tiếp quăng tin nhắn xuống đất, phát giận giẫm vài cái, cômới không có nhớ nhầm! Sóc bạc rõ ràng đã vào trong túi cô.

Ngay khi Phong Quang còn đang tức đến thấu trời, hệ thống game “Đinh” một tiếng: Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã login.

Mắt Phong Quang cùng một dôi mắt đen sâu thẳm chống lại, hồi lâu cô mới hướng về người đang phát ra hơi thở yên lặng một cái tươi cười ngọt ngàokhông thể chê vào đâu được, nâng tay chào một cái, “Hi… buổi chiều tốt lành.”

“Chào buổi chiều.” Hắn không có cảm xúc gì đáp lại một câu, tiếp theo lấy trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.

Hệ thống: Nữ hiệp đã bị Nhậm Ngã Hành đánh trọng thương.

Phong Quang nằm trên mặt đất, trong đầu tràn đầy âm thanh “leng keng leng keng” vọng lại, không nhiều không ít, lúc trước cô cho hắn ăn bao nhiêu cái Đoạn mạch đan, hắn liền cho cô ăn lại bao nhiêu cái, cô khóckhông ra nước mắt, nay bị người ta giữ thi thể lại cả một buổi chiều.

Cái trò chơi này chân thật ở chổ cho dù cô có thể logout nhưng thời gian Đoạn mạch đan sẽ không tính thời gian logout, nói cách khác cô chỉ có thể ở trong game vượt qua thời gian công hiệu của Đoạn mạch đan, quả thực đó là thứ tốt để đối phó kẻ thù, cũng khó trách cửa hàng hệ thống trong game đem Đoạn mạch đan bán 300 nguyên bảo một viên.

Cái tên khốn Nhậm Ngã Hành này, khẳng định là đêm qua login nằm xong thời gian của Đoạn mạch đan rồi, hắn sẽ chờ cô login mà trả thù cô!

123

Phong Quang nhìn Nhậm Ngã Hành ngồi thiền ở cạnh “thi thể” của chính mình, rất bất đắc dĩ, trắng trợn mắng chửi người không phải phong cách củacô, mà Hạ Thiên hiện tại phỏng chừng còn đang đi học cũng không thể tới cứu cô, nhưng bạn bè trong game cũng chỉ có một mình Hạ Thiên, tuy rằng người người đều gọi cô là nữ thần nhưng cô vốn có tiếng là soi mói khó hầu hạ, thật đúng là không có bạn bè thật lòng thật dạ bầu bạn, chỉ có quan hệ với những người vì lợi ích mà trao đổi mà thôi.

Đợi chút, quan hệ lợi ích? cô nháy mắt nghĩ tới một chuyện, mừng thầm phóng ra một dãy chữ, “Nhậm Ngã Hành đại hiệp, tôi cho anh một cơ hội rời khỏi, nếu không đến lúc anh muốn chạy cũng chạy không được.”

Nhậm Ngã Hành ôm kiếm, một câu cũng không nói, giống như là một cao thủ dùng kiếm siêu thoát thế tục, Phong Quang thầm nghĩ: được, anh là cao nhân, vậy thì anh không trách được tôi, đây chính là anh bức tôi ra tay.

Những người chơi trong Giang hồ bỗng nhiên nhận được một thông báo từ hệ thống game: Nữ hiệp Vãn Dương phát ra lệnh truy sát giang hồ, tiền thù lao 9999 nguyên bảo, địa điểm Độc vụ lâm, mời sát thủ có hứng thú nhanh chóng đến Bia Thiên địa tiếp nhiệm vụ, tới trước nhận trước.

Sát thủ riêng chỉ có thể được một người nhận, đương nhiên cũng có thể tổ đội hành động hoàn thành nhiệm vụ sau lại chia phần thưởng, phí 9999 nguyên bảo mua sát thủ, cô nhưng là người đầu tiên đó, Phong Quang cơ hồ có thể tưởng tượng đến trước Bia Thiên địa chen chúc đầy người đến tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhậm Ngã Hành cũng thu được tin tức, hắn rốt cục mở mắt, nhìn Phong Quang cười lạnh, “Tiền của cô tiêu không hết à?”

“không có cách nào rồi, bản tiểu thư chính là nhiều tiền, là người chơi thích dùng nhân dân tệ thần chưởng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”

Nếu là người khác ở đây đã sớm hô hào kết bạn, đáng tiếc trước mặt cô là kiếm khách cao ngạo Nhậm Ngã Hành, hắn đứng lên lại không vội mà đi, Phong Quang nhìn ra hắn tựa hồ đang chờ đám người kia đến giết hắn.

“Này, anh không nghĩ muốn lấy một chọi mười chứ?” Tiền thưởng lớn như vậy, vì để an toàn, người nhận nhiệm vụ đương nhiên không có khả năng là một người đến, cho dù là dùng tiền đắp ra trang bị cũng không có khả năng đánh thắng một đám người, Phong Quang thấy rằng hắn chính là muốn tìm chết, “Trước tiên mà nói, tôi sẽ để cho đám người kia bắt anh ăn Đoạn mạch đan.”

Hắn vẫn bất động.

Rất nhanh, từ trong động không gian đi ra một đám người, đều mặt áo đen, mỗi người bọn họ cầm vũ khí khác nhau, nếu không phải bọn họ mặc cổ trang, chỉ bằng bộng dạng giống nhau của họ quả thực chính là đám xã hội đen Hắc Y bang hỗn tạp ở hiện đại.

Cầm đầu là một người tên Phong Trần Nhất Thương, một người chơi nam trẻ tuổi tay cầm trường thương, hắn vừa đi ra liền cầm trường thương trong tay đập dựng thẳng trên mặt đất, khí phách mười phần nói một câu: “Là ai dám đắc tội với nữ thần Vãn Dương, xem tôi có làm thịt hắn hay không!”

Nhậm Ngã Hành quay đầu, lạnh lùng nói một chữ: “Tôi.”

Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Cậu sao lại ở đây?”

Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

“Vãn Dương nữ thần của cậu tuyên bố treo thưởng, mà hiện trong này chỉ có một người là tôi, cậu nói sao tôi lại ở đây?”

Phong Trần Nhất Thương nhìn trái nhìn phải, trừ Phong Quang nằm trên đất, thật đúng không còn ai khác, hắn tuy rằng không thông minh, nhưng đầu óc cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được vì sao, hắn hướng về mấyanh em phía sau la lên: “Đem vũ khí thu hồi lại đi, đây là phó bang chủ của chúng ta!”

Nhìn đến tin tức trên bảng thông tin nhân vật, Phong Trần Nhất Thương cùng mọi người phía sau là thành viên “Hắc Y bang”, nhìn lại Nhậm Ngã Hành, bảng thông tin nhân vật của hắn cũng chính là “Hắc Y bang”?

Phong Quang đã muốn quên chửi rủa cái tên không văn hóa là “Hắc Y bang” này, cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn đến Nhậm Ngã Hành lộ ra một cái mỉm cười có thể nói là “Hiền lành” với mình, ý lạnh trong lòng chợt nổi lên.

124

Muốn nói trong Giang hồ, bang hội lớn lớn nhất là ai, mọi người nhất định sẽ trả lời là Trầm Vô Ngôn Mê âm Các, bên trong Mê âm Các cơ hồ bao gồm toàn bộ hai mươi cao thủ ở trên bảng xếp hạng, có thể nói tất cả đều là nam thần của các cô gái, Mê âm Các được xưng là đệ nhất đại bang hội mọi người đều biết, không cần nhiều lời. Nhưng nếu muốn nói trong Giang hồ bang hội biến thái nhất là ai, mọi người vẫn sẻ ôm thái đội ghê tởm mà nói đó là bang hội có tên Hắc Y Bang.

Đừng nhìn tên của người ta không ra sao cả, thành viên bên trong bang hội cũng không nhiều, nhưng số lượng người không nhiều lắm này tất cả đều theo chức nghiệp sát thủ, một sát thủ đánh bạn, mỗi ngày quấy rối bạn có lẽ cũng không có gì, nhưng nếu toàn bộ sát thủ đều nhìn chằm chằm bạn, vậy thì bạn trong game ngay cả nhiệm vụ bình thường nhất cũng không thể làm, bởi vì bạn phải luôn luôn cảnh giác cái bọn xuất quỷ nhập thần này nhảy ra đánh lén, kỹ năng của chức nghiệp sát thủ là có thể ẩn thân, là ẩn thân đó!

Như vậy cũng đủ làm người khác ghê tởm đi, nghe nói chuyện mà bang chủ Hắc Y Bang thích làm nhất chính là đánh tới đối phương kêu cha gọi mẹ, chằng sợ có người sẽ chửi bới hắn ức hiếp acc nhỏ rất không đạo đức, hắn cũng chỉ làm theo ý mình. Hắc Y Bang được xưng là bang hội tuyệt đốikhông thể chọc vào, Hắc Y Bang bang chủ cũng được xưng là người khôngcó đạo đức, nhưng phó bang chủ Hắc Y Bang, thành viên Hắc Y Bang biết có người này tồn tại, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua, càng đừng nói những người khác nghe còn chưa từng nghe qua.

Phong Trần Nhất Thương đến gần “thi thể” của Phong Quang, cào cào ót ngượng ngùng nói: “Nữ thần Vãn Dương, tuy rằng chúng ta đã hợp tác làm ăn vài lần, nhưng thực sự có lỗi, người này tôi không thể giết.”

Phong Quang tức giận muốn logout, cô vừa muốn rời khỏi game, chợt nghe Nhậm Ngã Hành nói một câu: “cô muốn logout thì nhanh đi, dù sao cũng là một cô gái, nhát gan cũng thường thôi.”

Khóe miệng hắn gợi lên một độ cong cay nghiệt, chính là trào phúng cônhát gan, Phong Quang trong lòng cắn răn, cô nói cái gì cũng không thể thoát game!

cô nhanh chóng phóng ra một chuỗi chữ, “Tôi mới không thèm logout! Ai nhát gan người đó là heo!”

“không cần vũ nhục loài heo đâu.”

Phong Quang hận không thể đánh hắn một cái tát, “Nhậm Ngã Hành anh là đồ con trai bụng dạ hẹp hòi!”

“Vậy sao? Vậy cô là phật Di Lặc lòng dạ bao la à?”

“anh mắng tôi mập!?”

Nhậm Ngã Hành ôm cánh tay, “Ai nói thì người đó nhận.”

“anh! anh giữ lại thi thể của tôi, còn mắng tôi, anh là đồ tiểu nhân không có phong độ trí thức!”

“Thi thể là tôi giữ, nhưng tôi không có mắng, mặt khác, tôi chưa từng nói qua tôi là quân tử.”

Phong Quang hơn nửa ngày không phóng ra khuông đối thoại, xem ra là bị chọc tức.

Phong Trần Nhất Thương nhìn bọn họ một cái đứng nói mát, một cái đứngtrên mặt đất phóng khuông đối thoại, mấu chốt là, hắn trước kia chưa từng thấy Nhậm Ngã Hành như thế này… có sức sống bao giờ, Phong Trần Nhất Thương suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một từ thích hợp để hình dung.

Khủy tay cầm thương của hắn đụng Nhậm Ngã Hành: “Aiz, tôi nói nha, hai người có thù gì thế? Cậu bắt cô ấy ăn nhiều Đoạn mạch đan như vậy, thù sâu lắm à, người ta nói như thế nào cũng là một cô gái đó.”

Tác phong của Phong Trần Nhất Thương tuy không có chỗ nào tốt, nhưng hắn đối với phái nữ luôn luôn rất khoan dung, chỉ cần cô gái đó không phải thật không có mắt, hắn bình thường giết một chút còn chưa tính, người khác không biết Nhậm Ngã Hành nhưng hắn biết, Nhậm Ngã Hành, mặc tađi một mình (nhậm= mặc, ngã=ta, hành=đi), Nhậm Ngã Hành trong game cho tới bây giờ đều lẻ loi một mình, không chủ động kết thù kết oán, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện giữ thi thể như hiện tại.

Thù sâu sao? Nhậm Ngã Hành lạnh lùng xuy một tiếng, cô vốn không có thù với hắn, nhưng cô động đến người không nên động, vừa mới bắt đầu thầm nghĩ cảnh cáo cô một phen, ai ngờ đến việc vô chủ động tìm chết thiết kế đánh lén hắn, trong game này đến nay Nhậm Ngã Hành cũng chỉ trọng thương qua một lần, lần trọng thương duy nhất này còn bị người cho ăn nhiều Đoạn mạch đan như vậy, đúng là một trải nghiệm tốt.

Cho nên cô ấy có thù oán với hắn sao?

Nhậm Ngã Hành có thể trả lời là không có, hắn chỉ là muốn dạy dỗ cô gái cao ngạo này mà thôi.

125

Nhậm Ngã Hành không trả lời câu hỏi của Phong Trần Nhất Thương là bọn họ có thù gì với nhau, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phong Quang, bởi vì góc độ thay đổi, Phong Quang rốt cục có thể nhìn đến ánh mắt hắn ở dưới mũ, giống như tưởng tượng, gương mặt hắn giống như một màn đêm, nhưng mà đêm tối của hắn không có sao, cũng không có trăng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy vô cùng không ổn.

Quả nhiên, dự cảm của cô luôn luôn rất chuẩn.

Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương, “Có Tú thần bút không?”

“Có a, chi vậy?” Phong Trần Nhất Thương lấy ra một cái bút lông từ trong túi trang bị.

“Cậu nói xem, tôi vẽ một con rùa lên mặt của cô ấy được không?”

Phong Quang vội la lên: “Nhậm Ngã Hành, anh dám!”

“cô nhìn xem tôi dám hay không dám.”

Tú thần bút không phải là cây bút bình thường, nó là bút có được từ một trong sáu hoạt động du hý trong game, nếu dùng nó vẽ lên trên người của người chơi vì nét vẽ đó có thể duy trì ba ngày, dùng phương pháp gì cũngkhông xóa được.

Phong Trần Nhất Thương nhịn không được mở miệng, “Như thế đối với mộtcô gái cũng thật quá đáng đi.”

Dù sao gương mặt đối với con gái mà nói rất quan trọng, cho dù là ở trong game thì cũng vậy.

Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương, “Cậu thương hương tiếc ngọc.”

Phong Trần Nhất Thương gật gật đầu, Phong Quang nhìn hắn giống như thấy được hy vọng.

“Vẽ này vẽ nọ trên mặt của con gái là một chuyện rất quá đáng.” Phong Trần Nhất Thương nghiêm trang nói, nhưng rất nhanh liền đổi lời, “Nhưng mà chuyện này tôi chưa từng làm qua, hình như rất kích thích, tôi cũng vẽ một cái!”

Hắn lại lấy ra một cây Tú thần bút từ túi trang bị, ngồi xổm ở bên kia của Phong Quang, Phong Quang lần đầu tiên có ham muốn chửi thề.

không thể logout! không thể logout!

Logout chính là nhát gan! Đây không phải là tính cách của cô!

Nhậm Ngã Hành vừa đưa ngòi bút đến gần mặt cô, hệ thống vang lên: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.

Phong Trần Nhất Thương cầm cây bút, người ở trước mặt bỗng nhiên biến mất không thấy, hắn ngoài ý muốn nổi giận, “cô ấy cứ thế logout! Tôi còn chưa có vẽ gì đâu! không phải nói sẽ không logout sao!?”

Nhậm Ngã Hành khẽ cười một tiếng.

Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn qua, lại nhìn thấy một khuôn mặt chán chường lờ đờ, tiếng cười vừa mới nghe được giống như là ảo giác, hắn nói mà, thằng nhóc này làm sao có thể phát ra tiếng cười vui vẻ chứ, hắn thế nhưng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì đâu.

Nhậm Ngã Hành mặc kệ sắc mặt từ kinh sợ chuyển thành quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, quăng bút lên người Phong Trần Nhất Thương, thong thả xoay người.

Phong Trần Nhất Thương vội vã la lên: “Hoạt động bang hội lần tới cậu có đến không?”

“không có hứng thú.” âm thanh lười biếng biến mất, hắn đi vào động khônggian không biết đã đi đến chỗ nào.

Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, vô tình, trời sinh không biết yêu, hoàn toàn không có hứng thú với thứ gì, mà vừa nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vãn Dương chỉ có thể giải thích là do đầu óc hắn có vấn đề.

Mặc dù nói đầu óc hắn có vấn đề còn khó hơn khả năng xảy ra chuyện mặt trăng đụng phải trái đất.

“Nhậm, Ngã, Hành!”

đi ra từ trong khoang thuyền chơi game, Phong Quang nhớ kỹ từng chữ cái tên này, cô kêu gọi hệ thống trong đầu, “Tại sao tôi cố tình phải đi con đường oan gia hoan hỉ với hắn? Hiện tại oan thì có, hỉ một chút cũng khôngthấy!”

“Trước khổ sau sướng.” Hệ thống lạnh nhạt nói xong, lại bồi thêm một câu, “Đây là kịch bản.”

Phong Quang khựng lại, “Đây là hệ thống sao? Sao hôm nay có chỗ nào đókhông đúng lắm?”

“…”

“Này, hệ thống, còn đó không?”

“Cơ quan phục vụ thăng cấp tối ưu hóa, ba giây sau đi vào trạng thái ngừng hoạt động, mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ê ê ê! Đừng đột nhiên ngừng hoạt động thế chứ!” Phong Quang phát điên, “Hệ thống… hệ thống? Móa, đúng là ngừng hoạt động luôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu