126 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

126

Hệ thống đột nhiên bỏ rơi Phong Quang tiến vào thời kỳ ngừng hoạt động, hệ thống cũng không nói khi nào thì tỉnh lại, tuy nói trước kia hoàn thành nhiệm vụ phần lớn là do Phong Quang dựa vào năng lực bản thân, nhưng côcũng là ỷ lại hệ thống thường thường cho cô mở ra khúc mắc, bây giờ gì hay rồi, cô thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình.

Từng ngày chậm rãi trôi qua, tin tức công kích Phong Quang cũng dần dầnkhông còn sục sôi ngất trời như trước nữa, thật ra là phóng viên ngồi mấy ngày không phỏng vấn được đương sự là cô, ngược lại đem chú ý chuyển tới các tin tức giải trí khác. Bọn họ đều xem nhẹ khả năng bám nhà của Phong Quang, trong lòng nghĩ cô mười ngày nửa tháng nhất định sẽ lộ diện, ai cũng không nghĩ đến cô thực sự giấu mặt, mỗi ngày sống kiểu ngồi ăn chờ chết ở biệt thự nhà họ Hạ.

Luận đến trạch, Phong Quang đúng là không có đối thủ.

Mà đến cuối tuần, Hạ Thiên đã lâu không thấy được tài xế chở đến chỗ Phong Quang muốn ở hai ngày, vừa thấy Hạ Thiên thì Phong Quang liền cảm thấy có chút đau đầu, nguyên nhân chủ yếu là cái em họ này quá là hoạt bát.

Bề ngoài của Hạ Thiên và Phong Quang giống nhau cỡ ba bốn phần, cô ấy còn có hơn một tháng nữa là tròn mười tám, gương mặt ngọt ngào đángyêu tràn đầy nụ cười của thanh xuân, bộ dạng sức sống rất dễ dàng lây nhiễm sang những người khác, đáng tiếc Phong Quang là một người chỉ thích chơi game xem manga trạch đến chết, cho nên vừa chạm mặt Hạ Thiên cô liền cảm thấy không khí không hợp, thế nhưng Hạ Thiên hoàn toànkhông hề ý thức được điểm này.

“Chị à, em muốn đến nhìn xem phòng tranh của chị.”

Phong Quang học mỹ thuật tạo hình, Hạ Thiên từ lúc còn rất nhỏ đã biết được Phong Quang vẽ rất là lợi hại, nhưng đáng tiếc là Phong Quang ngoại trừ phải giao bài tập thì rất ít vẽ tranh, Hạ Thiên cảm thấy này đúng là quá lãng phí thiên phú! Phong Quang bị cô bám lấy không có biện pháp gì, chỉ có thể dẫn em họ mình đến phòng vẽ tranh, “Gần đây chị cũng chưa vẽ cái gì, em muốn xem thì xem đi.”

“Oa! Cái này nhìn thật đẹp!” Hạ Thiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bức tranh, tranh vẽ một cây cổ thụ chọc trời, cành cây phía trên lần lượt thay đổi, có chút hướng xuống mặt đất, mà giữa khoảng giao nhau của nhành cây và lá cây, từng đợt ánh trăng xuyên thấu qua khe hở, chỉnh thể hình ảnh có màu sắc tối tăm, nhưng hào quang duy nhất đó, sáng ngời mà thánh thiện, cho dù nhìn không tới mặt trăng trên trời cao, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của nó.

Hạ Thiên không hiểu tranh vẽ, nhưng cô cảm thấy nhìn đẹp.

Phong Quang không có cảm giác gì, “Em thích thì chị đưa em là được.”

“Thật sao!?” Hạ Thiên kích động hôn Phong Quang một cái, “Cảm ơn chị!”

Phong Quang lau lau nước miếng trên mặt, “Khi nào em về thì mang đi, được rồi, xem cũng xem rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

“À! Đúng rồi, chị à, em đã mấy ngày rồi không chơi game đó, chị có nhiều khoang thuyền chơi game như vậy, cho em mượn một cái login chơi nha.”

Thật ra Phong Quang cũng đã ba ngày không vào game, Hạ Thiên là vì bài vở, mà cô là vì… không được, vừa nghĩ đến tên kia cô liền tức giận!

Thấy Phong Quang trầm mặt thật lâu, Hạ Thiên hỏi, “Chị sao vậy?”

Hôm nay vừa vặn Hạ Thiên ở đây, Phong Quang vuốt cằm nghĩ nghĩ, tròng mắt đảo qua, “không có gì, chỉ nghĩ tới chút chuyện này nọ thôi, Hạ Thiên em login trước đi, giúp chị nhìn xem có người ở Độc vụ lâm không.”

“Chi vậy?”

Phong Quang chột dạ, chỉ có thể lớn tiếng làm bộ như mất hứng nói: “khôngnên hỏi nhiều như vậy, em lấy tranh của chị, còn mượn khoang thuyền chơi game của chị, giúp chị làm chút việc nhỏ cũng không được à?”

“Phong Quang, chị thật kỳ lạ.” Nói chúng, khi Hạ Thiên thấy tính tình đại tiểu thư của Phong Quang lại nổi lên, cô sẽ tự động chuyển đổi xưng hô thành tên Phong Quang.

Phong Quang vỗ đầu cô, “Em nói xem có giúp chị đến Độc vụ lâm nhìn quakhông?”

Hạ Thiên xoa xoa đỉnh đầu bị chụp, đáng thương nói: “Giúp mà, đương nhiên là giúp, ai kêu chị là chị của em chứ?”

127

Hạ Thiên đầu tiên là vào game, sau đó đi đến Độc vụ lâm, lại rời khỏi game nói cho Phong Quang là ở bản đồ này không có người, Phong Quang sờ sờ đầu Hạ Thiên, “Làm tốt lắm!”

Ngay sau đó, cô liền vào một khoang thuyền chơi game khác, cùng Hạ Thiên đăng nhập vào game, sau ba ngày mới nhìn thấy phong cảnh trong game, Phong Quang hít một hơi, cảm thấy đầu óc sảng khoái thanh tỉnh, mặc dù cô bây giờ còn đang ở trạng thái “thi thể”.

Bởi vì thời gian của Đoạn mạch đan còn chưa xong đâu! “Phong Quang…” Hạ Thiên bình thản ngồi xổm bên cạnh cô, sau đó khôngdám tin kêu lên: “Chị vậy mà bị người ta cho ăn Đoạn mạch đan!?”

Đại tiểu thư vẫn luôn dùng tiền hoành hành ngang ngược cư nhiên sẽ có ngày nằm chết nguyên ngày!!!

Đáy lòng Phong Quang khinh bỉ nhìn, “Em hô to gọi nhỏ làm gì?”

“không phải, Phong Quang, em nói là ai lớn gan như vậy dám bón Đoạn mạch đan cho chị ăn thế? Chị nói cho em biết, em nhất định sẽ thành tâm cúng bái… không không không, là em nhất định sẽ thành tâm giúp chị báo thù!” Ngàn cân treo sợi tóc hết sức, Hạ Thiên đem lời sùng bái muốn thốt ra đổi thành một câu lòng đầy căm phẫn, cô xem như hiểu được tại sao Phong Quang muốn cô trước tiên đến Độc vụ lâm nhìn xem, chị cô đây là bị bón ăn Đoạn mạch đan còn bị người trông giữ thi thể đó!

Phong Quang không muốn nhắc lại chuyện khuất nhục như vậy, cô hung tợn phóng ra một chuỗi chữ, “Chị chưa tới nửa giờ nữa là nằm xong rồi, em đứng ở chỗ này bảo vệ chị.”

cô muốn phòng ngừa Nhậm Ngã Hành đột nhiên lại đây bón một phen Đoạn mạch đan cho cô.

“Aiz, chị à, nói cho em biết đi, là ai khiến chị nằm chết ở đây vậy?”

Phong Quang mặc kệ Hạ Thiên.

Dù là Hạ Thiên không ngừng hỏi, nhưng Phong Quang giống như là đangngủ, không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, Hạ Thiên không biết làm gì, cũng chỉ có thể bảo vệ “thi thể” Phong Quang đợi cô đến giờ hồi sinh, may mắn là nội trong một giờ ở đây cũng không có ai khác xuất hiện, thời gian vừa đến Phong Quang liền lựa chọn về thành hồi sinh.

Hạ Thiên cũng không đi cùng, cô truyền âm ngàn dặm nói: “Chị, bạn của em tìm em có việc, em trước tiên rời đội đi tìm bạn em nha.”

Phong Quang còn chưa kịp hỏi là bạn bè kiểu gì, tìm em có chuyện gì thì Hạ Thiên đã lập tức rời đội không biết đã đi đâu, Hạ Thiên không giống cô là một người chơi solo, cô ấy có nhóm bạn bè của riêng mình, có một chút cảm giác cô độc tản ra trong lòng, Phong Quang bĩu môi, bạn bè nhiều có gì tốt, vẫn là một người tự do tự tại.

Điểm sống lại là một thôn trấn gần đó, Phong Quang tìm một thương nhân tạp hóa tu sửa trang bị, cô đi đến cổng thôn trấn chuẩn bị rời khỏi đi đến thành chủ nhưng lại bị một trận tranh chấp trước mặt hấp dẫn ánh mắt.

Một cô gái bị trọng thương nằm trên mặt đất, mà chung quanh cô ấy đứng một nam một nữ, xem ra người đang nằm này là bị vây đánh, không, khôngchỉ đơn giản là bị vây đánh mà cô ấy còn bị chặn ở điểm hồi sinh, nói cách khác chỉ cần cô ấy hồi sinh liền bị người xung quanh đánh chết một lần nữa. Rõ ràng không phải ai cũng nguyện ý mua Đoạn mạch đan để đối phó kẻ thù, mà dùng phương pháp chặn điểm hồi sinh này càng khiến người ta thêm ghê tởm.

“Thế nào? Mày đoạt sủng vật của tao không phải đoạt rất vui vẻ sao? Bây giờ có bản lĩnh thì đến đây tiếp tục đoạt với tao đi.” cô gái mặc áo lưới màu trắng thoạt nhìn vô cùng tức giận, bề ngoài của cô ta vốn đã xinh đẹp, bây giờ đứng ở bên người một chàng trai càng trở nên nhỏ nhắn đáng yêu.

Chàng trai cũng mặt một bộ đồ trắng, bên hông mang bội đao, hiên ngang lẫm liệt, “Được rồi, Tiểu Mộng, em không cần tức giận nữa, tự chọc tức bản thân thì làm sao bây giờ? Chúng ta giết cô ta nhiều lần như vậy, em còn chưa hết giận sao?”

cô gái cố chấp nói: “không hết là không hết! Em muốn chính miệng cô ta xin lỗi em!”

“Được rồi được rồi.” Chàng trai giống như giản hòa mà nói với người nằm ngay đơ trên đất: “Này, chỉ cần cô nói xin lỗi, chúng tôi sẽ để cô đi, thế nào?”

Mà người nằm trên đất rất an tĩnh, cô ấy không có phản ứng gì, làm cho người ta cảm thấy quật cường, lại làm cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở lẻ loi đáng thương trên người cô.

128

Chàng trai áo trắng tên Đao Hữu Tâm, còn cô gái áo trắng kia gọi Mộng Quả Nhi, mà cô gái nhỏ đáng thương nằm trên đất kia, tên Triệu Tiểu Lộ.

Phong Quang cảm thấy hứng thú nhướng khóe môi, khoanh tay đi qua, “Tôi còn tự hỏi là ai đây, thì ra là nữ thần trong mộng Mộng Quả Nhi.”

Mộng Quả Nhi vừa nghe thấy âm thanh cả người cứng đờ, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục thái độ thong dong, nở ra một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất với Phong Quang, “Ở trước mặt cô tôi cũng không dám gánh vác tên tuổi nữ thần này đâu.”

“Tiểu Mộng, em biết cô ấy à?” Đao Hữu Tâm kinh ngạc, hắn là người chơi cũ của game này, đương nhiên cũng nghe qua danh hiệu của Vãn Dương, hàng năm được vinh danh đệ nhất ở bảng xếp hạng tài phú, trừ bỏ Vãn Dương ra thì không ai có thể làm được.

Mộng Quả Nhi còn chưa trả lời, Phong Quang lại trước cười mở miệng, “A, côlại đổi tướng công mới sao? Tôi nhớ rõ trước đây người đứng ở bên cạnh cô… hình như là một người khác, hắn tên gì nhỉ? Hình như là đứng thứ mười tám bảng xếp hạnh vũ lực đi, aiz, cô đừng trách móc tôi, cô cũng biết tôi chỉ chú ý bảng tài phú, loại bảng xếp hạng này nọ như vũ lực, tôi liếc mắt một cái liền quên mất.”

“Người mà cô nói là hai tháng trước rồi.” Sắc mặt Mộng Quả Nhi chớp mắt trở nên khó choi, cô ta nắm cánh tay của Đao Hữu Tâm, cười hạnh phúc nói: “Hiện tại tôi đã tìm được chân mệnh thiên tử chân chính của mình.”

cô ta như chim nhỏ nép vào người, chọc người thương yêu, Đao Hữu Tâm nắm lấy tay cô ta, trong mắt tràn đầy tình cảm.

Chậc, lại là một chàng trai đáng thương.

Phong Quang nhìn Đao Hữu Tâm thương hại một phen, lại quét mắt nhìn Triệu Tiểu Lộ trên đất, “Mộng nữ thần, cô ấy làm sao lại đắc tội cô?”

“Tôi đang bắt Tuyết hồ, cô ta đến cướp với tôi, kết quả Tuyết hồ chạy, cô nói xem tôi có nên tức giận hay không?”

“Đương nhiên nên, Tuyết hồ là sủng vật quý hiếm, bất quá cô chỉ chặn điểm hồi sinh như vậy không thú vị đâu, sẵn tiện tôi không có việc gì làm, lại gặp người quen nữa, không bằng hai chúng ta nói chút chuyện phiếm đi.”

Biểu tình Mộng Quả Nhi biến đổi, “cô không có việc gì làm nhưng tôi thì có, tôi muốn cùng tướng công đi núi Côn Luân ngắm tuyết rơi, cô đi dạo một mình đi.”

không cho Đao Hữu Tâm có cơ hội nói chuyện, Mộng Quả Nhi lôi kéo hắn tiến vào động không gian, giống như có chút ý tứ muốn chạy trối chết, là vì cùng Phong Quang nói chuyện phím, cô ta sợ Phong Quang sẽ đem “sự tíchanh dũng” trước đây của mình toàn bộ nói ra trước mặt Đao Hữu Tâm.

Phong Quang thong thả chậm rì rì đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “Này, hai người bọn họ đi rồi, cô có thể hồi sinh.”

“Bọn họ thật sự đi rồi sao?” Qua vài giây, đỉnh đầu Triệu Tiểu Lộ mới hiện ra một chuỗi chữ như vậy, xem ra trong lòng còn sợ hãi.

“Đúng rồi, tôi nói cô thân đường đường là đồ đệ của đệ nhất đại thần toàn sever, bị chặn điểm hồi sinh sao lại không gọi Trầm Vô Ngôn hay bang hội của các người đến giúp vậy?”

“Tôi ngại…”

Phong Quang không hiểu, “Những người khác nếu có thể tạo quan hệ với Trầm Vô Ngôn, ai mà không nơi nơi khoe khoang chứ, cô ngại cái gì?”

“Ân oán giang hồ, đều phải dựa vào tự mình giải quyết.”

“Những lời này là Trầm Vô Ngôn dạy cô?”

Triệu Tiểu Lộ nhanh chóng trả lời: “không phải, tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.”

Được lắm, em gái này rất ngay thẳng.

Phong Quang đá đá chân Triệu Tiểu Lộ, “Aiz, tôi nói này, cô thích nằm đất lắm à, còn không đứng lên đi?”

Bởi vì nói chuyện phím với Phong Quang, Triệu Tiểu Lộ quên mất phải chọn hồi sinh, mà lại bởi vị địa điểm hồi sinh chính là ở đây cho nên cô trực tiếp đứng lên từ mặt đất, “Cám…”

Một chữ chưa hết, một lưỡi kiếm sắc bén xuyên ngực, Triệu Tiểu Lộ mở to mắt, cô gái trước mặt bị một kiếm đâm thủng, trong game cũng không thấy máu phụt ra, nhưng cô nhìn thấy mặt Phong Quang giật mình ngạt nhiên, giống như thấy được trên người cô ấy nở rộ từng đóa hoa máu đỏ rực.

Kiếm rút ra, cô gái mặc áo hồng ngã xuống đất, sau lưng cô có một người chơi nam áo đen đầu đội mũ đứng đó.

Triệu Tiểu Lộ kinh ngạc bịt kín miệng.

129

Bạn đã bị kẻ thù Nhậm Ngã Hành đánh chết.

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của hệ thống game, trong lòng Phong Quang thật sự mơ màng, rất nhanh cô lại thấy đây là chuyện theo lẽ thường phải làm, người ta vốn chính là kẻ thù của cô, không giết cô thì giết ai đây? Nếu là bình thường không chừng trong lòng cô đã muốn có cỡ nào khôngcam lòng, nhưng hiện tại bỗng nhiên cô cảm thấy quá để ý cũng không có ý nghĩa gì.

Nhậm Ngã Hành đi đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “cô không có chuyện gì chứ?”

Triệu Tiểu Lộ đẩy hắn ra, “anh tại sao lại giết Vãn Dương!”

Tuy Vãn Dương khiến cô có cảm giác đầu tiên là một công chúa cao cao tại thượng, người này không dễ chọc cũng không thể tới gần, nhưng Triệu Tiểu Lộ hiện tại lại coi cô là bạn bè.

Nhậm Ngã Hành cảm nhận được kháng cự của Triệu Tiểu Lộ, tay bên người giật giật, chủ động lui vài bước ra sau, bình tĩnh nói: “cô ấy giết cô!”

“cô ấy mới không có giết tôi!” Triệu Tiểu Lộ la lớn: “Vừa nãy tôi bị hai người chặn điểm hồi sinh, là cô ấy giúp tôi! Nhậm Ngã Hành anh là đồ ngu ngốc!”

Hắn hơi cứng người, sau đó nhìn về một bên, Phong Quang ở trên đất khôngthấy đâu, đối mặt với Triệu Tiểu Lộ, hắn căn bản không có chú ý tới hệ thống thông báo kẻ thù đã logout.

Phong Quang thoát khỏi game đi ra khoang thuyền, trong lòng nghĩ hoàn hảo là mình chạy trốn mau, nếu không cô lại bị tên keo kiệt mang thù kia bón Đoạn mạch đan ăn, cửa thư phòng không ngừng truyền đến động tĩnh, còn có âm thanh của dì Lâm, Phong Quang đi qua mở cửa ra, chỉ thấy dì Lâm đang cố gắng túm đây xích trên cổ Đại Hoàng muốn mang nó rời đi.

Vừa nhìn thấy Phong Quang, Đại Hoàng ngao ô một tiếng xông đến, dì Lâm tuổi già sức yếu, hoàn toàn kéo nó không được.

“Đây là sao vậy?” Phong Quang ngồi xổm xuống vuốt lông tơ mềm mại trênngười Đại Hoàng.

“cô chủ, mọi ngày đều là chú Phương mang Đại Hoàng đi tản bộ, Đại Hoàng lại mỗi ngày không thấy được cô, hôm nay không biết làm làm sao tránh thoát được dây xích liền chạy tới chỗ cô, để tôi mang nó đi, không cho nó quấy rầy cô.”

“không cần.” Phong Quang cào cào lông tơ trên cổ nó, con chó lông vàng khổng lồ này thoải mái vương đầu lưỡi ra liếm cô vài cái, “Chó con đángyêu, là chị gần đây không quan tâm em, được rồi, hôm nay liền để chị dẫn em đi tản bộ.”

“Oẳng oẳng!” Đại Hoàng hưng phấn sủa to.

Phong Quang dắt dây xích chó, “Dì Lâm, nếu Hạ Thiên đi ra, dì nói với cô ấy cháu mang Đại Hoàng đi tản bộ.”

“Vâng, cô chủ.”

Phong Quang không mang Đại Hoàng đi lại phụ cận biệt thự nhà mình, tuy nói không có phóng viên chú ý nhà cô nhưng chung quy bảo vệ không chắc chắn có chó săn lén lút trốn ở một nơi bí mật gần đó. Phong Quang gọi lái xe chạy ra hơn mười phút lái xe đưa cô đến một vùng ven sông có phong cảnh tốt nhất, thời gian gần chạng vạng, giờ tan tầm mọi người chen chúc tại trung tâm kẹt xe, khối khu vực này còn ít người, an tĩnh, phong cảnh đẹp, cô rất thích, đến chỗ này Đại Hoàng giống như phát điên kéo theo côchạy, cô không thể không nghi ngờ rốt cuộc là cô dắt chó đi dạo hay là chó đến dắt cô vậy?

Phong Quang bị kéo dài tận lên trên cầu, cô đỡ lấy lan can thở dốc, “Đại Hoàng, chị chạy hết nổi, em tiết kiệm chút sức lực.”

“Oẳng oẳng!” Đại Hoàng rất vui vẻ phe phẩy cái đuôi, nó chỉ cảm thấy nóđang chơi cùng với chủ nhân mà nó thích nhất, hoàn toàn không biết đây là công việc cần thể lực.

“Aiz, Đại Hoàng!” Phong Quang lại bị nó lôi kéo chạy đi, lúc chạy đến trung tâm cầu, cô đột ngột dùng sức kéo mạnh dây xích, làm cho Đại Hoàng dừng lại, cô có chút cận thị bởi vậy không nhìn ra bóng ra đứng trên cầu, “Đại Hoàng, người kia là muốn tự sát sao?”

Đại Hoàng thật đúng cũng nhìn qua, sau đó nó dùng lực kêu một tiếng.

Phong Quang tuy rằng không phải là người có lòng nhiệt tình gì, nhưng vấn đề có liên quan đến mạng sống, cô vẫn là lựa chọn có thể cứu liền cứu, thấy người kia chống tay vươn ra lan can, cô lập tức buông dây xích ra, “Đại Hoàng! Nhanh đi đánh gục hắn!”

Tiếp nhận mệnh lệnh, Đại Hoàng tung mở chân lập tức nhanh như chớp chạy qua, lấy xe thế sét đánh không kịp bưng tay đem người nọ té nhào xuống, chàng trai phản ứng lại vừa đẩy con chó bự này đi, ngay sau đó lại bị một khối thân thể mềm mại ngăn chặn, vì thế, cậu nâng tay lên rấtkhông đúng dịp đặt lên hai cái bánh bao không lớn nhưng cảm giác lại rất tốt…

130

Phong Quang: “…”

Chàng trai: “…”

không khí lặng im như chết.

“Oẳng oẳng!” Cuối cùng vẫn là Đại Hoàng đánh vỡ trầm mặc.

Phong Quang ngàn lần không ngờ người này sẽ là Âu Tuân, nhưng cô vẫn tát một cái qua đó, bị tát Âu Tuân còn vẻ mặt mờ mịt, chợt nghe người đổ ập đè trên người cậu giáo huấn nói: “Cậu có phải đàn ông hay không? Thất tình à? không có tiền à? Hay lại thi rớt? Có chuyện gì mà lại không qua được? Suy sụp một chút liền muốn chết, cậu có nghĩ tới cảm giác của cha mẹ cậu không?”

“Tôi là cô nhi.”

cổ họng Phong Quang nghẹn lại, “Cậu có nghĩ tới cảm giác của bạn bè mình sao?”

“Bạn bè của tôi ít lắm.”

Thằng nhóc này sao không nói theo kịch bản chứ! “Tóm lại… tóm lại tự sát là không đúng!” Phong Quang cao giọng lên, rất có ý tứ ai dám phản bác, “Cuộc đời không có chuyện gì là không thể qua được, cậu bây giờ chán nản, cảm thấy cuộc sống bế tắt, đợi mười năm hai mươi năm sau cậu sẽ phát hiện một chút chán nản ấy cũng không là gì hết, cuộc sống chỉ có thảm hơn không có thảm nhất… không đúng, là cuộc sống có vô vàn khả năng! Suy nghĩ một chút, xã hội này cần chúng ta, tổ quốc này cần chúng ta, vợ con tương lai của cậu cũng cần cậu a!”

cô diễn thuyết cảm xúc cuồn cuộn lại mãnh liệt, Âu Tuân bỗng nhiên cảm thấy bản thân nếu ngắt lời cô chính là có tội, rất xin lỗi người xem.

Nhưng mà, tư thế khó nói hiện tại này của bọn họ, cậu vẫn nên ngắt lời cômột chút thì hơn, “cô…”

“A! Đê tiện!” Phong Quang thét một tiếng chói tai, lại tát một bên sườn mặt của cậu, cô ôm ngực hai ba cái liền xuống dưới người cậu, liên tục rời xa vài bước.

Âu Tuân không nói gì đứng vững, cậu vốn không am hiểu giao tiếp với người khác, dưới tình huống này cậu giống như mới là người bị hại, nhưng cậukhông biết nên nói cái gì mới thích hợp, cho nên cậu cái gì cũng không nói, nhặt thứ gì đó rơi trên đất, cầm lấy nhét vào ba lô, lập tức xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến thanh âm rất mềm mại: “Aiz, cậu cứ thế mà đi sao?”

Cậu không để ý cô.

Phong Quang dậm chân, “Cậu đứng lại cho tôi!”

Lần này cậu dừng chân lại, bởi vì có một con cún cắn ống quần cậu.

Thấy cậu vẫn không quay đầu lại, Phong Quang chỉ có thể căm giận thong thả đến trước mặt cậu, “Bản tiểu thư có lòng tốt cứu cậu, làm người dẫn đường trả lại cuộc sống cho cậu, cậu lại không có lấy một câu cảm ơn, thích hợp sao?”

“Tôi không có muốn tự sát.”

cô không tin, “không có? Vậy động tác khiến cho người ta hiểu lầm lúc nãy của cậu là sao?”

Âu Tuân trầm mặt trong chốc lát, lấy ra thứ vừa lượm trên mặt đất, đưa ta trước mặt cô.

Phong Quang nhìn thoáng qua, “Đây là cái gì?”

“Chong chóng đo hướng gió.”

“Tôi biết chong chóng đo hướng gió, không phải là đo hướng gió…”

âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô giật mình ngộ ra một chuyện, nhưng cô tuyệt không phải là người sẽ thừa nhận sai lầm của mình, vì thế lay động ánh mắt, đánh đòn phủ đầu nói: “Được rồi được rồi, cậukhông muốn chết là được, nhớ rõ phải trân trọng sinh mệnh thật tốt nha, khuya rồi không an toàn, đầu tiên tôi phải về nhà, hẹn gặp lại.”

Phong Quang quay đầu rời khỏi, không dám lại liếc mắt nhìn Âu Tuân một cái, nhưng cô đi vài bước liền cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhìn lại, con cún ngốc Đại Hoàng nhà cô còn đang cắn ống quần người ta kìa!

“Đại Hoàng, về nhà ăn cơm!”

“Gâu!” Đại Hoàng thế này mới vui sướng chạy tới bên cô.

Mặt trời chiều ngả về tây, một người một chó chậm rãi rời đi, chỉ là người kia, bước chân thoạt nhìn chó chút vội.

Tay Âu Tuân khẽ cong nhẹ giật giật, cảm xúc kỳ diệu đó… Cậu chưa từng sờ qua thứ mềm mại như vậy, bởi vì không hiểu, cho nên cậu càng thêm nhịnkhông được tưởng tượng lại cảm giác vừa rồi.

Điện thoại trong túi rung đánh gãy suy nghĩ của cậu, Âu Tuân lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi tới, không cần xem tên cũng biết là ai gọi, bởi vì nói chung là chỉ có một người sẽ gọi cho cậu, người đó nhất định phải là người bạn duy nhất kiêm bạn cùng phòng của cậu.

Quách Minh la lên: “Thừa dịp tôi công phu mang thê tử đi đi bắt sủng vật, cậu thế nào mới chớp mắt đã thoát game rồi? Còn nói hôm nay cùng nhauđi đánh phó bản? Tôi nói cậu nha, tính cách thật sự quá quái gở, cậu xem cậu ngoài đời không có bạn bè, trong game cũng không có ai, mỗi lần mang theo cậu đi quan hệ hữu nghị cậu đều vô tình…”

Quách Minh như cũ lải nhãi dong dài, một câu có thể dẫn ra một đoạn dài khác, mất mấy phút nghe Quách Minh lải nhải xong, Âu Tuân như mọi khi thản nhiên trả lại mấy chữ, “Ừ, tôi biết rồi.”

Tiếp theo cậu không lưu tình mà cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu