156 - 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

156

Mấy ngày gần đây, mỗi sáng sớm Phong Quang ra ngoài đều có thể nhìn thấy Âu Tuânđang ở ngoài cửa đợi cô, mỗi lần cậu đều đem theo bữa sáng khoái khẩu cho cô, mỗi ngày đều khác nhau, nhờ Âu Tuân ban tặng, Phong Quang tạo được thói quen tốt mỗi ngày đều ăn sáng, Quách Minh cũng có lời, đôi khi nhìn thấy Phong Quang và Âu Tuânđi cùng một chỗ, cậu ta sẽ thường xuyên chọc vào mà nói mấy câu, đơn giản là muốn cảm ơn Phong Quang, bởi vì cô, gần đây cậu ta cũng ăn được không ít bữa sáng miễn phí.

Từ miệng Quách Minh, Phong Quang cũng biết thật ra Âu Tuân đã học năm bốn, cậu vốn không còn môn nào, bất quá lại có thời khóa biểu của Phong Quang, mỗi lần Phong Quang muốn học môn gì cậu sẽ đi theo cùng.

Sau khi kinh ngạc, Phong Quang chỉ thấy bản thân có phải đã tìm được một bảo mẫu bên người không, cô hỏi Âu Tuân: “Quách Minh đều đang tìm việc làm, anh mỗi ngày ở cùng em không sao chứ?”

“anh đã tìm được công việc rồi.”

“A? Là công việc gì?” cô tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì căn bản không thấy qua bộ dạng làm việc của cậu.

Âu Tuân không trả lời, chỉ đổi qua đề tài khác, công việc của hắn chỉ cần một cái điện thoại là được.

Ở một ngày đầy ánh nắng tươi sáng, trong giới truyền thông bỗng nhiên bùng nổ, bởi vì Thẩm Vật Ngôn luôn luôn không tiếp nhận phỏng vấn lại chủ động mời phóng viên dự họp báo, còn nhắc tới thiên kim tập toàn Hạ thị, cũng là vị hôn thê của anh sẽ tham gia cùng, bọn họ nhất định sẽ tuyên bố một đại sự, ngẫm lại có bao nhiêu tòa soạn báo muốn lấy vé vào cửa để phỏng vấn, nhưng mà chỉ có các tòa soạn lớn cùng nhân vật truyền thông có uy tín danh dự mới được tham gia.

Phong Quang đứng trong hành lang, cô lén lút ló đầu ra, thấy được ở đại sảnh có nhiều người cầm máy ảnh như vậy lại rụt đầu vào, vỗ vỗ ngực làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Thẩm Vật Ngôn vừa vặn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô bật cười, “Thế nào? Đại tiểu thư nhà họ Hạ không sợ trời không sợ đất bây giờ biết sợ rồi?”

“anh mới sợ!” cô trả lời mỉa mai, “Tôi chẳng qua chỉ muốn đến lúc chúng ta tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, sẽ có bao nhiêu người nói anh là chó mắt mù, cư nhiên giải trừ hôn ước với một người xinh đẹp như tôi.”

“Người có mắt chó là cô.” Thẩm Vật Ngôn cong môi, “Dù sao đây chính là cô tự thừa nhận.”

“anh!”

anh nhướng mày, chờ cô nổi trận lôi đình.

Phong Quang lại áp chế cơn tức của mình, cười ngọt ngào, “Giám đốc Thẩm thế mà đem lời tôi nói nhớ rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến tôi thụ sủng nhược kinh nha.”

Thẩm Vật Ngôn ngừng một chút, sau khi suy nghĩ có một chút hỗn loạn, anh châm chọc, “Dù sao đem mắt mình so sánh như mắt cho, từ trước đến nay tôi chỉ nghe thấy một mình cô nói qua.”

“Thẩm Vật Ngôn!”

“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được.” anh cười như không nói: “Nhớ kỹ côphải duy trì sự tao nhã, nếu không bị bạn trai cô thấy được, cậu ta sẽ hối hận bản thân đã chọn một người đàn bà chanh chua làm bạn gái, đúng rồi, bạn trai cô đâu?”

“anh quản tôi nhiều quá đó!” cô nghiêng đầu hừ một tiếng, “Âu Tuân chờ tôi ở khách sạn, chúng tôi đã hẹn nhau cùng ăn tiệc quốc khánh.”

“Thì ra cô Hạ cũng muốn giải thoát khỏi hôn ước này nhanh một chút, xem ra chũng ta khó mà có được một điểm giống nhau.

cô dậm chân, “Đó là vì tôi ghét anh.”

Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên không nói gì.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn anh, “anh nhìn tôi kì quái thế làm gì?”

“Chẳng qua… nhớ tới một chút chuyện cũ.” Thẩm Vật Ngôn còn nhớ rõ, một ngày nào đó lúc anh mười bảy tuổi, anh đi theo cha mình lần đầu đến nhà họ Hạ, cũng lần đầu tiên gặp được Phong Quang.

Lúc đó Hạ Phong Quang bất quá chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, trắng nõn non mịn, trênđầu cô đội vòng hoa, mặt non trắng nõn mặt váy đứng trên cỏ, chơi trò diễn công chúa với bảo mẫu của cô, khi đó cô còn rất nhỏ, lại vẫn cứ có khí thế duy ngã độc tôn, Thẩm Vật Ngôn không nhịn được mà đi chọc ghẹo, anh cầm đi vòng hoa trên đầu cô.

cô bé vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh đầu tiên là sững sờ một lát, tiếp theo liền muốn lấy lại vòng hoa của mình, Thẩm Vật Ngôn ỷ vào ưu thế chiều cao giơ tay lên, cô sôi nổi vài lần cũng lấy không được, lúc đó cô cũng là dậm chân một cái, phồng má mà nói: “Tôi ghét anh.”

157

Rõ ràng anh thấ bé con mắc bệnh công chúa này rất thú vị, là khi nào thì bắt đầu ghét cô ấy đây? Là khi anh nghe được cha mình thông báo, “cô con gái của nhà họ Hạ này về sau chính là hôn thê của con.”

Thời điểm đó, Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên cực kỳ chán ghét cô, cho dù côchỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi.

Phong Quang kỳ quái nhìn anh, Thẩm Vật Ngôn không biết sao, bỗng nhiên đối với sự mờ mịt của cô có một loại bất mãn khôn kể, lúc ấy cô chỉ có bốn tuổi, anh cũng không nhớ rõ cảnh tượng khi bọn họ mới gặp, cô không nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Thẩm Vật Ngôn càng tức, giống như là thật lâu trước kia cùng người có một hứa hẹn, nhưng mà người kia đã quên, chỉ có anh còn nhớ rõ.

Cảm giác bị phản bội.

Phong Quang cảm thấy hơi thở trên người anh biến đổi, nhịn không được lui ra sau một bước, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh làm sao vậy?”

“không có gì, đã đến giờ, đi ra ngoài đi.” Thẩm Vật Ngôn lạnh giọng trả lời xong, đi ra ngoài.

Cái gì thế? Ngoài mặt người này lúc nắng lúc mưa, vừa nãy không phải còn làm tổn thương cô đến vui vẻ sao? Sao lại đột nhiên làm mặt lạnh rồi?

Đại khái nam chính đều có tâm hay thay đổi thất thường.

Ừm, Phong Quang gật gật đầu, cũng đi theo ra ngoài.

Nam nữ chính của buổi họp báo này xuất hiện, ánh đèn flash lập tức láo liênkhông ngừng, lúc này đây họp báo cũng không có khâu vấn đáp, nói cách khác, đây chỉ là thuần túy tuyên bố chuyện của bọn họ.

Thẩm Vật Ngôn dùng khóe mắt nhìn cô gái ngồi ở bên cạnh mình, trên mặtcô mỉm cười khéo léo, tự nhiên phóng khoáng, dưới ánh đèn flash xinh đẹpkhông gì sánh được, anh bỗng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật lâu trước kia, khi cô vẫn còn rất nhỏ, anh chỉ có trực giác cô nhất định sẽ trưởng thành trở thành một mỹ nhân, trực giác của anh không sai.

Nhưng mà, anh cũng không thích vị mỹ nhân này.

“Xin chào mọi người.” âm thanh bình tĩnh của Thẩm Vật Ngôn vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người đều yên lặng, đợi đến khi không còn thanhâm nào khác, anh tiếp tục nói, “Tôi và cô Hạ có hôn ước là chuyện mà mọi người đều biết, hôm nay, chuyện mà tôi muốn tuyên bố, là hôn ước này trở nên không còn giá trị nữa.”

âm thanh nghị luận bên dưới sân khấu đột ngột nổi dậy.

Thẩm Vật Ngôn nói như không để ý, “Đây là kết quả mà tôi và cô Hạ đã thương lượng qua, đối với chuyện giải trừ hôn ước, chúng tôi đều có chung một thái độ.”

anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, nhìn qua nơi phát ra âm thanh, đúng là người bên cạnh anh, cô gái xinh đẹp khóc lê hoa đái vũ, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy sự không dám tin.

Thẩm Vật Ngôn không thể phủ nhận, trái tim của anh bỗng nhiên nhói lại một chút.

Phong Quang khóc nói, “anh… anh thật sự giải trừ hôn ước với em sao?”

“… cô đang nói gì thế?” Thẩm Vật Ngôn cảm thấy không ổn.

“Em tới tham gia họp báo là vì anh nói với em, phải tuyên bố ngày kết hôn của chúng ta, thì ra… thì ra anh muốn giải trừ hôn ước với em…” cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Nếu nói lời của Thẩm Vật Ngôn là cục đá quăng vào mặt nước yên tĩnh, như vậy lời của Phong Quang chính là một trái bom nguyên tử dội xuống đất phẳng, trong nháy mắt, người ngồi đầy phía dưới ồ lên.

Biểu tình Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, hạ giọng, “Hạ Phong Quang, cô đangđùa cái gì?”

“anh không phải là gạt em đến đây tuyen bố chuyện hối hôn sao? anh tưởng em sẽ đâm lao phải theo lao mà đồng thuận với lời nói của anh à, Thẩm Vật Ngôn, anh thật bỉ ổi!” Phong Quang đột ngột đứng lên, cho dù nước mắtđang rơi cũng nhìn ra được cô rất tức giận, “Được, anh muốn hối hôn mới gạt em đến đây, anh đã không để ý đến chút tình cảm nào, em đây cũngkhông có gì để nói, các vị bằng hữu phóng viên, mọi người nghe cho tốt, hôn ước này trở nên không có giá trị, từ nay về sau, tôi Hạ Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn không có bất kỳ liên quan nào!”

“Hạ Phong Quang!” Thẩm Vật Ngôn cũng đứng lên cầm lấy tay cô, khôngthể át giận.

Bỗng nhiên, Phong Quang giơ tay lên, “Chát” một tiếng, bàn tay cùng lúc nặng nề đánh lên mặt Thẩm Vật Ngôn.

158

Hết thảy đều rất đột nhiên, cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng lẳng lặng từ bàn tay đó.

Thân mình Thẩm Vật Ngôn cứng lại, thật khó tưởng tượng anh cũng có một ngày phải sững người như thế này, nhưng sự thật chính là anh cũng nhất thời mất đi phản ứng, chỉ có cơn đau trên mặt đó nói cho anh biết hết thảy đều đã xảy ra.

Phong Quang cười lạnh, đạt được ý đồ, hết giận, cô dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: “Thẩm Vật Ngôn, đây là anh nợ tôi.”

Dứt lời, cô bỏ tay anh ra, đi xuống bục, khí thế của cô quá mạnh mẽ, các phóng viên không tự giác được tránh ra một con đường đi, để cho cô thong dong rời đi.

Thẩm Vật Ngôn chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên mặt bị cô cho một cái tát, ánh mắt giật mình ngớ ra, không biết suy ngĩ cái gì.

Trong một gian phòng được bao, Âu Tuân xem điện thoại, trên màn hình đúng là nội dung của buổi họp báo phóng viên, khi nhìn thấy Phong Quang khóc, cậu không tự giác nắm chặt di động, nhưng lại nhìn thấy Phong Quang tát Thẩm Vật Ngôn một cái, cả người cậu lại thả lỏng.

Phong Quang không phải luyến tiếc Thẩm Vật Ngôn, cô chỉ đang tính kế Thẩm Vật Ngôn mà thôi, nhận thức được việc này, Âu Tuân thu hồi dự tính đem hệ thống công ty nhà họ Thẩm biến đen.

Bỏ di động xuống, cửa theo thời gian đã tính mở ra, Phong Quang đi vào liền thấy một cái khuôn mặt tươi cười thật to, “Thân ái, em đã trở về!”

Âu Tuân đứng dậy, cô chuẩn xác nhào vào lòng cậu, khống chế được xúc động muốn theo bản năng để tay lên ngực cô, cậu thuận thế đem tay giơ lên đặt lên đỉnh đầu cô, mấy ngàu qua tới giờ, đối với loại hành vi lần mò tìm kiếm này cậu đã luyện đến quen.

“Đồ ăn đã đem lên xong rồi.”

Phong Quang nhìn trên bàn, kinh ngạc, “Cư nhiên đều là đồ mà em thích ăn!”

cô cười hì hì rời khỏi lòng cậu, chạy đến bên bàn ngồi xuống, Âu Tuân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Vừa nhắc đũa lên, cô liền phản ứng lại hỏi: “Sao anh biết được em thích ăn cái gì?”

cô cũng không có bạn bè gì, người duy nhất biết được sở thích của cô cũng chỉ có dì Lâm mà thôi, nhưng mà dì Lâm chưa bao giờ đem chuyện liên quan đến cô nói ra ngoài.

Đối với vấn đề khó trả lời này, đơn giản, cậu chỉ có hai chữ: “Trực giác.”

Thật đúng là… câu trả lời làm người ta không phản bác được.

Phong Quang cắn đũa, nhìn chòng chọc mặt Âu Tuân một hồi lâu, như muốn nhìn ra được cái gì.

Ánh mắt Âu Tuân một chút mơ hồ cũng không có, cậu thuận miệng nói, “Còn có một món canh chưa mang lên, anh đi thúc giục họ.”

Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, không hoảng hốt không loạn, lưng cũng rất thẳng.

Nhưng mà Phong Quang chỉ thấy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, côsuy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được là cái gì, điện thoại trên bàn lại rung lên, điện thoại của Âu Tuân, cô cầm lên nhìn thấy tên hiện trên màn hình, là Quách Minh gọi tới, giúp Âu Tuân nghe một chút chắc là cũng khôngcó chuyện gì đâu? Do dự một chút, cô nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói Âu Tuânkhông ở đây, bên kia Quách Minh liền đánh rắm không thể đợi nói: “Âu Tuân, đem tài khoản game của cậu cho tôi mượn một chút, tôi còn đangđánh nhau, acc của tôi lúc trước lại giết người ở thành chủ, chỉ số sát khí quá cao bỗng nhiên bị quan phủ bắt vào ngục giam rồi.”

“Acc nào?”

Trước khi ý thức được âm thanh không đúng, Quách Minh theo bản năng nói tiếp: “Chính là acc Nhậm Ngã Hành của cậu đó, thân trang bị đó của cậu đánh phó bản nhất định vèo vèo vèo là xong! … Aiz, đợi chút, giọng nói này… là em dâu?”

Phong Quang nở nụ cười, “Là cha anh.”

cô cắt đứt điện thoại.

Vài phút sau cửa lại mở ra, Âu Tuân đi vào, cậu ngồi lại bên người Phong Quang, nắm tay cô nói: “Canh rất nhanh sẽ đem tới.”

Mỗi khi đến gần cô, cậu luôn muốn đụng tới một bộ phận nào đó của cô mới cảm thấy an tâm.

“anh vất vả rồi.” cô ôn nhu cười, “Nhậm Ngã Hành.”

159

Giống như có một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu Âu Tuân đổ xuống, cậu như rơi vào hầm băng, cả người rét run, theo bản năng nắm chặt tay cô, “Phong Quang…”

“Câm miệng!” Phong Quang thu lại ý cười, rút tay ra đứng lên, cô xoay người muốn đi.

“Phong Quang!” Ât vội vàng ngăn lại trước người cô, đem cô ôm chặt, dùng giọng điều cầu xin nói: “không cần đi… không cần đi…”

Trừ bỏ ba chữ này, cậu tựa như không biết nói lời gì khác nữa.

Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy bi ai, không biết là với cậu hay với chính mình, cô an tĩnh bị cậu ôm một hồi lâu, rốt cục vẫn nhẫn tâm đẩy cậy ra, cười như không nói: “Tôi nên gọi anh là Âu Tuân, hay là Nhậm Ngã Hành? Tôi sớm nên nghĩ đến, trong game lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đã biết tên của tôi, có thể thấy anh biết thân phận thật của tôi, trong game anhghét tôi như vậy, nhưng ngoài đời còn nói là thích tôi, Âu Tuân, anh tiếp cận tôi rốt cục là có mục đích gì?”

“không phải, anh không có cố ý tiếp cận em.” Cậu muốn chạm tay vào người cô nhưng bị cô tránh thoát, trong mắt cậu tiêm nhiễm sắc thái gần như là cầu xin.

Đây là một loại ánh mắt dễ dàng khiến người khác chịu thua, Phong Quang nghiêng đầu, không nhìn tới mắt cậu, cô nâng tay, hung hăng lau nước mắtđang muốn rơi ra ở khóe mắt, “anh sớm đã biết tôi, cho nên ngày đó… Lúcanh đưa khăn tay cho tôi, nhìn thấy đó là tôi liền rời đi, bởi vì anh ghét tôi.”

“Thời điểm đó, anh còn chưa thích em.” Cậu cố gắng giải thích cho bản thân, cho dù đang nhìn thấy nước mắt của cô, cậu đã muốn mất đi mọi năng lực tự hỏi hay gì khác.

“Đúng nha, thời điểm đó anh không thích tôi, vậy người anh thích là ai?” Phong Quang cắn môi, khống chế âm thanh nghẹn ngào của chính mình, “anh cảnh cáo tôi không nên chọc vào người không thể dây vào, người đó là ai?”

Phong Quang không thể trả lời, cậu dùng giọng điệu hèn mọn nhất, “Phong Quang, đừng khóc được không?”

cô nâng tay gạt tay cậu duỗi qua muốn giúp cô lau nước mắt, cô mặt dùđang khóc, nhưng ánh mắt, tư thái cũng cực quật cường, “Tôi đoán, người đó là Triệu Tiểu Lộ, đúng không?” Thấy cậu mở miệng muốn nói gì đó, côlạnh giọng nói: “anh chỉ cần nói cho tôi, phải hay không phải?”

Cậu không cãi lại.

“Tôi hiểu rồi.”

Phong Quang mới đi một bước đã bị cậu bắt được cánh tay.

“anh sẽ giải thích, em muốn biết cái gì anh đều có thể nói cho em, Phong Quang, tin tưởng anh…” Âu Tuân chưa bao giờ hận tính không biết nói chuyện của mình đến vậy, cậu chỉ có thể khổ sở van nài cô, “Em tin tưởnganh, anh thật sự… thật sự rất thích em.”

Phong Quang giương lên một cái cười thoáng qua, cực kỳ châm chcoj, “Tôi hiện tại cái gì cũng đã biết, anh biết Vãn Dương trong game là tôi, cho nênanh sẽ trong game cảnh cáo tôi, uy hiếp tôi, bởi vì anh thấy tôi khi dễ Triệu Tiểu Lục, hiện tại ngẫm lại, những vấn đề trước kia tôi không thể giải thích,anh biết thời khóa biểu của tôi, anh biết tôi thích ăn cái gì, nhà tôi ở đâu… Mọi chuyện của tôi anh đều biết, sự thần thông quảng đại của anh thật sự là… khiến tôi sợ hãi.”

Hai chữ sợ hãi đó tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim cậu, “anh biết những chuyện đó, là vì anh thích em, anh muốn hiểu em.”

“Cho nên anh tiếp cận tôi là vì cái gì? Vì thay Triệu Tiểu Lục báo thù tôi sao?” Bỗng nhiên, cả người cô run rẩy một chút, cô không xác định nhưng như trước liên tưởng đến chuyện có khả năng nhất, “Thời gian đó, sự kiện chuyện xấu của tôi, tất cả đều là anh làm, phải không?”

Âu Tuân một chữ cũng không nói nên lời, cậu không muốn lừa cô, nhwung lại càng không tưởng được hậu quả nếu như cậu thừa nhận chuyện này, cậu cầm lấy tay cô đang run run, ánh mắt tối đen tràn đầy cầu xin chấp nhất, có thể làm cho bất kỳ cô gái nào cũng phải cảm động.

-----------------------------​Editor: Đến chương này như mọi người đã xem, Phong Quang k biết Âu Tuân và Nhậm Ngã Hành là một, nhưng cô biết mục tiêu công lược là Nhậm Ngã Hành. cô vẫn chọn thích Âu Tuân bởi vì cô thích thế, thích là làm, nhiệm vụ mặc kệ nó.

Mình cũng k chắc tác giả xây dựng nữ chính thế giới này ra sau, lúc đầu lời nói của Tiểu Lục kiểu như đã biết Phong Quang k phải là người đẩy mình, nhưng sau đó lại tỏ thái độ k biết, hoặc là em này diễn quá hay, hoặc là em này bạch liên bông k biết gì thật.

Sau mỗi thế giới Phong Quang sẽ bị tẩy trừ tình cảm, k chỉ có tình cảm biến mất hết mà toàn bộ ký ức quá trình về nam phụ thế giới đó đều quên hết, chuyện này mấy thế giới về sau các bạn sẽ rõ hơn. Thế giới này có lẽ vì hệ thống tự nhiên biến mất nên mới nhớ được An Đồng và Tống Mạch, cũng là lý do Phong Quang làm bừa theo ý mình. Mình nói trước vì sợ mấy bạn cảm thấy Phong Quang giả vờ ngây thơi. Mà nói thật, cười có thể giả, khóc có thể giả, đỏ mặt thì k giả được, mà gái mấy đời chồng bị ôm còn đỏ mặt được thì cũng vô lý phải k? Mỗi thế giới Phong Quang đều có tình cảm thật, quá trình cua trai có thể giả vờ này nọ, nhưng tình cảm sẽ k đùa.

Mình có chơi game, nói thiệt ai giết mình liên tiếp 2 lần mà k có lý do mình kéo cả Bang ra hội đồng, sau này gặp đâu hội đồng đó, Phong Quang còn hiền chán.

160

Phong Quang hiểu được mọi chuyện, nước mắt của cô cũng không ngừng lại, nhưngcô nghe được âm thanh bình tĩnh của chính mình, bình tĩnh đến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, “Âu Tuân, chúng ta chia tay đi.”

Âu Tuân quên mất hô hấp, lời của cô, giống như là phán quyết tử hình, mà người chết lại không thể chống án.

“Buông.” cô nói: “Đừng để cho tôi càng thêm hận anh.”

Tay cậu cầm lấy tay cô nới lỏng, cuối cùng chậm rãi buông ra.

Phong Quang mở cửa ra, bước ra nửa bước, cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái, cậu an tĩnh đứng một chỗ, quanh người không có một chút hơi thở của người sống nào, nhưng thấy cô quay đầu, con ngươi vốn ảm đạm không chút ánh sáng như tro tàn lại bùng cháy có tia hy vọng, cô bỗng nhiên thấy đau lòng, có một giọng nói nói với cô, tin tưởng cậu một lần, người này thật sự thích cô, nhưng mà… cô không muốn đánh cược.

Thu hồi tầm mắt, cô không lưu lại nữa mà rời đi.

Thân ảnh của cô mang đi mất mọi ánh sáng của thế gian.

Âu Tuân như rơi xuống một cái động tối đen không đáy, không khí lạnh đông lại hô hấp của cậu.

Tay đặt lên ngực, nơi này giống như không cảm nhận được nhịp đập nào nữa, cậu thấy rằng mình đang giang tay chào đón cái chết.

Phong Quang lại khôi phục cuộc sống yên lặng trước kia, Hạ Thiên rất lo lắng cho cô, em ấy đang ở học kỳ cuối cùng của cấp ba, cuộc sống vốn đã rất khẩn trương, cho dù có kỳ nghỉ cũng sẽ không lâu, em ấy vốn cũng là một cô gái thích chơi game, nhưng hiện tại có ngày nghỉ em ấy sẽ chạy tới bồi cô, bởi vì em ấy chưa từng gặp qua Phong Quang không tim không phổi lại có thời điểm khó qua như vậy.

Cho dù mặt ngoài Phong Quang vẫn như trước kia không có gì thay đổi, nhưng dì Lâm và Hạ Thiên đều biết, trong lòng cô ẩn dấu một chuyện rất quan trọng, bởi vì thời gian Phong Quang ngẩn người càng ngày càng nhiều, hơn nữa cô mà phát ngốc thì giống như là muốn đột nhiên biến mất luôn.

Hạ Thiên luôn muốn nói cái gì đó khiến cho Phong Quang có hứng thú, đa số thời điểm Phong Quang đều không có hứng thú, trừ khi Hạ Thiên nhắc tới chuyện tình cảm cuộc sống của chính mình, Phong Quang mới đặc biệt chú ý.

“Chị, Phong Trần Nhất Thương… cũng chính là chồng trong game của em, hôm nay nói muốn cùng với em gặp mặt ngoài đời, chị nói xem em có nên đồng ý hay không?”

Phong Quang cầm cái kìm tách vỏ hạt óc chó thiếu chút nữa đập luôn cái bàn, “Hắn biết em bao nhiêu tuổi sao?”

“Biết.” Hạ Thiên nhức đầu, “Bất quá anh ấy nói có thể đợi đến khi em trưởng thành thì chính thức quen nhau.”

“Hắn nói dóc!” Phong Quang khó mà bạo được một câu thô miệng bất lịch sự, “Em còn kém bao lâu thì trưởng thành hả? Hắn đã tính toán tốt hết rồi.”

“anh ấy nói có thể dạy em làm bài tập.”

“…” Phong Quang lấy ngón tay chọc cái trán Hạ Thiên một chút, “Vậy còn không bằng em tìm gia sư!”

“anh ấy nói anh ấy miễn phí.”

“Nhà chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao?”

Hạ Thiên ngượng ngùng nói: “Thật ra… em thấy người ta cũng không tệ lắm, em từ chối gặp mặt ngoài đời với anh ấy vài lần rồi, anh ấy cũng không lạnh nhạt với em, hoặc là đi tìm cô gái khác, hơn nữa… Hơn nữa lần này em không nhẫn tâm từ chối yêucầu gặp mặt của anh ấy.”

“Em đồng ý cùng hắn gặp mặt!?”

“Dạ, nhưng mà một mình em lại có chút sờ sợ, không dám đi, cho nên chị à, chị có thể hay không…” Hạ Thiên giả bộ đáng thương, hai ngón tay chọc vào nhau.

Phong Quang thở dài, “Em thật sự thích hắn như vậy?”

“Dạ…” Nhìn thấy Phong Quang đột nhiên đứng dậy đi đến thư phòng, Hạ Thiên vội hỏi: “Chị sao lại đi rồi?”

“Vào game, gặp hắn.”

Hạ Thiên đầu tiên sửng sốt một lát, tiếp theo lập tức vui vẻ đi theo, Phong Quang đã thật lâu không chạm qua bất kỳ sản phẩm điện tử nào, điện thoại cũng vậy, tuy rằngcô không hiểu vì sao, nhưng hôm nay cô có thể vào game rồi, có phải nói lên tâm tình của cô đã tốt hơn một chút? Đã lâu không thấy Lạc đô, đã lâu không đứng dưới tháp Chu Tước, Phong Quangkhông hoài niệm cảnh sắc trong game, cô trực tiếp gửi tin tán gẫu mật cho Hạ Thiên: “Để cho Phong Trần Nhất Thương đến Lạc đô, tháp Chu Tước.”

“Chị, chị đợi một chút, anh ấy không onl, em đi gọi anh ấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu