161 - 170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

161

Thừa dịp thời gian chờ người, Phong Quang mở túi ra, nhìn trong túi xếp nhiều Bích lạc hoa và Sóc bạc như vậy, cô nhẫn tâm, từng cái từng cái ném ra ngoài hết, trong game đồ ném ra sẽ bị tiêu hủy, cho dù mấy thứ này đều rất trân quý, nhưng mà để chúng lại càng thêm chướng mắt, cô hiện tại đã rõ ràng, lần đầu tiên bị mất Sóc bạc, còn có lần này đột nhiên có nhiều đồ nhảy ra như vậy, tất cả đều là Âu Tuân làm.

Trong lòng cô không ngừng cười lạnh, có thể tùy ý bóp méo số liệu của game, đúng là rất giỏi, đáng tiếc vẫn như cũ không chiếm được sự yêu thích của vầng trăng sáng trong lòng mình, bởi vì anh ta cũng chỉ là một tên nam phụ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Phong Quang bỗng nhiên có điểm vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo trước đây ngược cô thảm như vậy, thật sự đúng là một thù trả một thù.

cô còn đang kiên trì không ngừng ném đồ, bỗng nhiên thu được một tin tán gẫu mật: “Nữ thần Vãn Dương, cô login nha!!!”

Ba cái dấu chấm than liền, có thể thấy được tâm tình kích động cực kỳ của đối phương.

Phong Quang nghe âm thanh không quen lại không lạ này, nghi ngờ, “cô là?”

“Tôi là Triệu Tiểu Lộ nha! Ngày trước cô có giúp tôi!”

cô trầm mặc chốc lát, “À, là cô à.”

“Hì hì, nữ thần cô đang ở đâu, hôm đó cô giúp tôi, tôi còn chưa nói cảm ơn, sau khi côlogout, tôi lén lút thêm hảo hữu với cô, cô sẽ không để ý chứ?”

Trong game này mọi người có thể đơn phương thêm hảo hữu, nhưng nếu người kiakhông đồng ý, vậy cũng chỉ có thể là hảo hữu một nửa, nhìn không thấy chỗ đứng của đối phương và tin tức gì khác.

cô ấy thêm đều đã thêm, Phong Quang có để ý cũng còn làm được gì? Nói thật, cảm tình vủa cô với Triệu Tiểu Lục hiện tại rất phức tạp, nhưng mà người ta cũng khôngmuốn hại gì cô, nếu Triệu Tiểu Lục là loại kỹ nữ trà xanh (!) gì gì đó, Phong Quang còn có thể đương nhiên mà chán ghét cô ấy, đáng tiếc Triệu Tiểu Lục cũng không phải người như thế, cho nên cô càng thêm buồn bực.

(!) Green tea bitch: kỹ nữ có dã tâm lại thích giả dạng làm tiểu bạch thỏ.

Nói thật cô cũng gặp qua vài cái nữ chính thánh mẫu Mary Sue, nhưng mà cho dù là ai đều không có làm cho cô khó sử như hiện tại, bởi vì Triệu Tiểu Lục tạo nhân vật, chính là một em gái bình bình thường thường! Triệu Tiểu Lục vẫn còn ở nơi đó chờ cô đáp lại, Phong Quang rối rắm hơn nửa ngày mói nói: “Tôi đang ở dưới tháp Chu Tước, Lạc đô.”

Triệu Tiểu Lục vui mừng đáp lời, nói lập tức lại đây.

Phong Quang bỗng nhiên muốn nhìn một chút, Triệu Tiểu Lục rốt cục có chỗ nào tốt.

Rất nhanh Triệu Tiểu Lục liền xuất hiện, tên thật của cô ấy là Triệu Tiểu Lục nhưng trong game, trên đầu cô ấy là ba chữ “Triệu Tiểu Lộ”, bên cạnh cô ấy còn có một người chơi nam, cái người nơi nào chỗ nào cũng như là đang phát sáng.

Phong Quang xoay người muốn rời khỏi, Triệu Tiểu Lục tay chân lanh lẹ cản cô lại, “Vãn Dương, tôi vừa mới đến, cô sao lại muốn đi rồi?”

Vô nghĩa, bởi vì người đứng bên cạnh cô là Thẩm Vật Ngôn chứ sao!

Thẩm Vật Ngôn cười lạnh một tiếng, “cô sợ nhìn thấy tôi đến vậy sao?”

“không phải sợ, là không muốn!” Phong Quang theo bản năng tiếp lời, giọng điệukhông thân thiện.

“Đúng vậy, cô không sợ trời không sợ đất, làm sao có thể sợ tôi chứ?”

“anh biết là tốt, anh nói như thế nào cũng là bang chủ đệ nhất bang hội, tôi đơn thương độc mã, tôi không sợ anh, chỉ là không muốn chọc phải phiền phức.”

“Hạ… nữ thần Vãn Dương, cao ngạo đúng là danh bất hư truyền.”

cô cũng cười dối trá, “Đâu có đâu có, so ra còn kém anh.”

Triệu Tiểu Lục nhìn bọn họ anh một câu tôi một câu, không hiểu, cô biết Thẩm Vật Ngôn thích dùng giọng điệu châm chọc khi nói chuyện, nhưng cô chưa từng gặp qua Thẩm Vật Ngôn dùng cái kiểu… tạm thời có thể dùng không cam lòng để hình dung đi, tóm lại cảm giác cứ là lạ, thật giống như bọn họ có quen biết nhau.

162

Bọn họ đương nhiên biết nhau.

Game Giang hồ này, nhà điều hành đứng phía sau đưa vào hoạt động lệ thuộc vào công ty của Thẩm Vật Ngôn, nói cách khác, game này là do Thẩm Vật Ngôn phát triển ra, từ ngày đầu tiên game openbeta, Thẩm Vật Ngôn liền tạo acc “Trầm Vô Ngôn”, mà lúc ấy bởi vì thích anh ta, Phong Quang cũng đi theo mà chơi game này, cô vì chính mình lấy tên gọi “Vãn Dương”. Nhưng mà, tuy rằng Phong Quang vì Thẩm Vật Ngôn mới chơi game, nhưng cô chưa từng chủ động quyến rũ Thẩm Vật Ngôn trong game, mà Thẩm Vật Ngôn cũng biết đại danh đỉnh đỉnh người chơi đại gia Vãn Dương chính là Phong Quang, nhưng anh cũng không từng chủ động tìm đến cô.

Hai người này tuy đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng trong game, tại một ngày sự kiện Bích lạc hoa ở Độc Vụ Lâm kia, trước hôm đó bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.

Thái độ đối xử với nhau của họ thật sự rất kỳ lạ.

Phong Quang vốn thầm nghĩ cùng một mình Triệu Tiểu Lục ở chung trong chốc lát, tìm xem bản thân có chỗ nào so ra thua kém cô ấy, bất quá bây giờ lại lòi ra thêm một Trầm Vô Ngôn, cô một giây cũng không muốn chờ nữa, “Triệu Tiểu Lục, cô có gì muốn nói thì mau nói, tôi phải đi.”

“Vãn Dương!” Triệu Tiểu Lục vội hỏi, “cô đừng vội đi… chờ một chút.”

Phong Quang nhận thức có điểm không thích hợp, “Tại sao muốn tôi chờ?”

Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng nhìn Triệu Tiểu Lục khó hiểu.

Triệu Tiểu Lục ấp úng nửa ngày, “Ngày trước bạn của tôi không phải vì hiểu lầm nên giết cô sao? Cho nên… cho nên tôi gọi anh ấy đến đây cùng tôi để xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà anh ấy đã nửa ngày cũng không đến, Vãn Dương không cần tức giận, anhấy nhất định có chuyện gì đó nên trì hoãn trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành không phải là người xấu, anh ấy sẽ xin lỗi với cô!”

“Hắn có nói xin lỗi hay không, không có quan hệ gì với tôi.” Phong Quang cắn môi nói xong một câu này liển cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không chặt chẽ xíchcô lại, cô quay đầu nhìn xung quanh, không có bất kỳ người nào, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên cơn tức, “Ẩn thân trốn một bên nhìn lén chơi rất vui sao? Tôi nói chúng tôi hiện tại không có vấn đề gì, anh không cần lén lút theo dõi tôi! Nhậm Ngã Hành,anh có biết anh như thế khiến tôi rất kinh tởm hay không!”

Trong không gian không ai trả lời cô.

Thẩm Vật Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng Triệu Tiểu Lục lại ngây thơ tưởng lầm Phong Quang còn đang tức giận, “Vãn Dương…”

Triệu Tiểu Lục muốn vì Nhậm Ngã Hành nói gì đó, nhưng đột nhiên một giọng nói truyền tới ngắt ngang lời của cô.

“Ai đang kêu Nhậm Ngã Hành đó!” Phong Trần Nhất Thương cùng Hạ Thiên từ Độngkhông gian đi ra, tùy tiện nói: “Tìm anh em của tôi có việc gì thế?”

“Chị!” Hạ Thiên tránh thoát Phong Trần Nhất Thương đang nắm tay cô, chạy tới bên người Phong Quang.

Phong Trần Nhất Thương có chút tủi thân, cô vợ nhà hắn mỗi lần đều có chị gái liền quên chồng mình, bất quá hắn vừa xoay đầu nhìn đến Trầm Vô Ngôn liền xách thương chỉ vào anh ta, “Trầm Vô Ngôn!”

“Thì ra là bang chủ Hắc Y Bang.” không giống với Phong Trần Nhất Thương kích động,trên mặt Trầm Vô Ngôn như mây gió điềm nhiên.

“Bình thường bang chiến mày cũng không ra mặt, hôm nay khó mà đụng phải mày,không đánh một trận là không nói nổi.”

“Lão đại, chúng tôi đến giúp anh!” không biết từ góc nào bỗng nhiên nhảy ra một đám người, nói chuyện là Khoai tây và Mít.

Một thùng Khương sơn và Thiên sơn cô tịch tự nhiên cũng có mặt, còn có một đám người mặc áo đen phía sau đó, không nhiều không ít, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành ẩn thân ở ngoài, tất cả mọi người vừa vặn đều ở đây.

Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Mọi người sao đều ở đây?”

Khương sơn nói: “Chúng tôi nghe Thiên sơn nói anh hôm nay tới nhận khảo nghiệm của chị vợ, cho nên muốn tới giúp anh.”

“Khương sơn đừng có nói dóc! Rõ ràng là cậu nói muốn cùng tới đây xem chuyện tiếu lâm.” Thiên sơn thiếu chút nữa đem nỏ bắn tên của mình đập hắn.

Khương sơn nhìn Thiên sơn như nhìn một thằng ngốc.

Phong Trần Nhất Thương thật muốn đem trường thương trong tay đổi phương hướng chỉa qua, “Đám các ngươi đã nhiều chuyện còn không chê lớn chuyện!”

Có thành viên trong bang hội như thế này, đúng là quá mất mặt.

163

Thẩm Vật Ngôn cười, “Bang chiến, so nhiều người sao?”

anh giương tay quăng ra một tờ giấy phù, giấy hóa thành mũi tên bay lên không trung, cuối cùng hóa thành một đóa pháo hoa nở rộ, ban ngày pháo hoa không thể nhìn thấy được nhưng đây là lệnh triệu tập bang phái, gọi là Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã gặp nhau tại đây.

Triệu Tiểu Lục cũng là người của Mê âm Các, cho nên trong đầu cô vang lên âm thanh của hệ thống game: Bang chủ của bạn ở Lạc đô phát động lệnh triệu tập bang hội, mời các thành viên trong bang hội nhanh chóng đến Lạc đô.

Trong khoảng thời gian ngắn, từ Động không Gian lả tả xuất hiện mấy chục hiệp khách hiệp nữ đi tới tháp Chu Tước. Bọn họ đều mặc quần áo cực kỳ có hơi thở tiên nhân, nếu so sánh với họ, bên này Hắc Y Bang một đám người đen tuyền giống như là du côn lưu manh.

Hạ Thiên kéo Phong Quang yên lặng rời xa Phong Trần Nhất Thương, cô nhỏ giọng thì thầm bên tai Phong Quang: “Thật mất mặt.”

“Có chút.” Phong Quang đồng ý, cô lại hỏi: “Hắc Y Bang và Mê âm Các có thù oán sao?”

“Nghe Phong Trần nói là vì anh ấy nhận một nhiệm vụ giết người, người kia chính là phó bang chủ Mê âm Các, sau đó phó bang chủ kia bị giết nên tức giận, thế nên mỗi ngày đều muốn trả thù, nhưng mà hắn không phải đối thủ của Phong Trần, Phong Trần cũng ngại hắn phiền, nhiều lần khiêu khích phó bang chủ kia rồi giết ở thành chủ, Phong Trần cũng vì giết người ở thành chủ mà còn bị nhốt trong ngục giam một ngày.”

“Cho nên cuối cùng liền diễn biến thành bang chiến?”

“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu, “Mê âm Các và Hắc Y Bang, một cái bang hội lớn ai cũng đều muốn vào, một cái bang hội sát thủ bị người người khinh bỉ, vốn cũng sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, chỉ vì chuyện này mà bọn họ đã đánh nhau gần một tháng.”

Nói đúng ra, tuy rằng Mê âm Các là đệ nhất bang được cả server công nhận, nhưng mà đánh phải Hắc Y Bang, bọn họ một chút ưu thế cũng không có, bởi vì người của Hắc Y Bang suýt không đánh lại liền ẩn thân, đợi kỹ năng hồi trở lại, thừa dịp kẻ địch thả lòng lại đột nhiên xuất hiện cho họ một đao, phương thức tác chiến không biết xấu hổ kiểu này, miễn bàn làm cho nhiều người kinh tởm.

Hai phe đầu tiên nhìn nhau trong chốc lát, không có bất kỳ dự báo nào, từng người đều rất ăn ý lấy vũ khí ra đánh lên, Phong Quang và Hạ Thiên đều không thuộc bang phái nào, cho nên chiến hỏa không lan đến chỗ các cô.

Phong Quang hỏi Hạ Thiên: “Em không đi hỗ trợ sao?”

“Em đi giúp làm gì, đó là chuyện của bang hội bọn họ.” Hạ Thiên vừa nói xong, lại nhìn thấy Phong Trần Nhất Thương vốn đang một mình đấu với Trầm Vô Ngôn, bỗng nhiên Triệu Tiểu Lục chen vào đập kỹ năng trị liệu cho Trầm Vô Ngôn, “Aiz, cô ta sao lại làm thế hả? Người ta một chọi một còn xen vào làm gì!”

Hạ Thiên rút roi bên hông ra, một chiêu Huyễn Quang Bộ vọt qua chọn Triệu Tiểu Lục dồn sức mà đánh, Triệu Tiểu Lục căn bản không phải loại nhân vật chiến đấu, dưới roi của Hạ Thiên, cô ấy bảo toàn sinh mệnh đều khó, càng không cần phải nói chuyện có cơ hội mà đi buff máu cho Thẩm Vật Ngôn.

Hiện tại chỉ có thể lo cho thân mình thật sự chỉ còn lại một mình Phong Quang, côkhoanh tay, nhìn các loại kỹ năng lóa mắt một cái lại một cái đập qua lại trước mặt, quần chúng vô tội nhìn thấy bang chiến sống mái với nhau sớm đã chạy xa, cô thuận miệng nói: “cô ấy cũng sắp bị Hạ Thiên đánh chết, anh còn không đi cứu sao?”

Trong không khí chỉ có âm thanh đao kiếm chạm nhau, không ai trả lời cô.

“Người trong lòng của anh bị đánh anh không đi giúp à, bạn tốt của anh đang đánh nhau với người khác anh cũng không đi hỗ trợ, anh đúng là lãnh khốc vô tình đó.”

Phong Quang vừa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Vật Ngôn giữa chiến trường lấy xuống cây cầm ở sau lưng, một tiếng đàn vang lên liền giống như sóng biển xô người, kỹ năng quần công này đẩy lui một bộ phận người chơi, cũng có rất nhiều người bị sóngâm lan đến người mà đánh bay vũ khí trong tay.

không biết là kiếm của ai bay tới, Phong Quang phản ứng nhanh chóng lật người ra sau tránh thoát, nhưng cô không đoán được là cô vừa đứng vững lại có một thanh đao đánh úp tới, xem thế này, cô né không kịp.

Ngay lúc thanh đao bay tới, bỗng nhiên có người từ sau lưng ôm lấy Phong Quang, người nọ dùng một bàn tay nắm cả thắt lưng cô, tay kia thì chấp kiếm đánh bay thanh đao không có mắt bay tới, Phong Quang chỉ cảm thấy một tia lửa đao kiếm đụng nhau ngay trước mắt.

164

Người sau lưng ôm lấy Phong Quang rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta nghi ngờ hắn có phải đã dự định cứ thế giam cầm cô cả đời.

Cho dù không quay đầu lại, Phong Quang cũng biết hắn là ai, lặng im hồi lâu, cô bình tĩnh nói: “Buông.”

Qua vài giây, hắn chậm rãi buông cô ra, trầm mặc như cũ.

Phong Quang xoay người, thấy được mặt hắn, vẻ mặt rất an tĩnh, không nói một câu đang cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, hắn biết cô không muốn nhìn thấy hắn, cho nên hắn cũng cố gắng ngụy trang thành một người không tồn tại, nếu nói trước kia trên người hắn tản ra hơi thở tĩnh lặng, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn đem chính mình biến thành một người chết, một người… không âm thanh không hơi thở, một người chếtkhông có cảm giác là đang tồn tại.

Phong Quang vốn có đầy mình mấy lời châm chọc khiêu khích, bỗng nhiênkhông nói được câu nào.

Lại qua một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm đó, em đã ăn sáng chưa….”

Chỉ một câu như vậy, làm cho cô xúc động muốn khóc.

Một tháng này, cho dù là máy tính hay điện thoại cô đều lựa chọn khôngđụng tới, cô biết hắn chỉ cần thông qua Internet là có thể khống chế biết được mọi chuyện Hà Đông Hà Tây, cho nên cô lựa chọn mỗi ngày vẽ tranh đọc sách, chứ không phải chơi game hay điện thoại, cô có nghĩ lần gặp mặt tiếp theo với hắn, hắn sẽ nói cái gì đó, lại duy nhất không ngờ tới hắn sẽ nói một câu như thế.

“Âu Tuân…” Phong Quang chỉ kịp mở miệng nói hai chữ này, một tiếng đàn ngay lúc đó quét qua đánh úp với khí thế hủy thiên diệt địa.

Âu Tuân kéo tay cô lui một bước né qua bên cạnh, sau khi hoảng thần, cônhìn Thẩm Vật Ngôn, ánh mắt anh ta đặt ở trên người Âu Tuân, cô hiểu được tiếng đàn này không phải hướng về cô, mà là vì Âu Tuân mà đến.

Âu Tuân vuốt ve má cô, nhẹ giọng nói: “anh rất nhanh sẽ trở về.”

Một chữ cuối cùng hạ xuống, thân ảnh của hắn liền như tia chớp, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuất hiện bên cạnh Thẩm Vật Ngôn, cùng lúc ấy, Thẩm Vật Ngôn phản ứng nhanh chóng gảy vang một tiếng đàn dựng lên một lá chắn che chở cho chính mình, nhưng kiếm của Âu Tuân mang theo một sức mạnh vô cùng lớn đánh nát lá chắn vô hình đó, khi kiếm sắp sửa chạm vào người Thẩm Vật Ngôn thì anh ta ôm cầm toàn thân lui người tránh thoát.

Phong Trần Nhất Thương vừa thấy khẳng định là muốn đi giúp anh em của mình, nhưng hắn vừa đi qua một bước sang bên kia, một đao khí cùng lúc đó lại làm cho hắn phải lui về sau một bước.

Người chơi nam mang đao kia lạnh nhạt nói: “Phong Trần Nhất Thương, đối thủ của mày là tao.”

“Ôi, tao nói này ông anh à, mày đánh không lại tao!” Phong Trần Nhất Thương thật sự không hiểu, hắn không phải chỉ giết cái tên Bất Ngữ này một lần thôi sao? Thế nào thằng nhóc này liền phải muốn đánh lại hắn chứ? Đánh thì đánh không lại, mở bang chiến cũng chỉ đến thế thôi, tên này còncố tình không chịu giảm nhiệt tình.

Bất Ngữ Chấp Trứ nói: “Gần đây tao có tìm người bàn luận, khổ luyện kỹ năng, lần này tao nhất định có thể đánh thắng mày!”

Dứt lời, hắn cầm đao đánh nhau với Phong Trần Nhất Thương.

Đao quang kiếm ảnh, anh tới tôi đi, thì thể nằm xuống một cái lại một cái, lại từng người từng người lựa chọn hồi sinh từ doanh địa gần đó rồi bay qua tiếp tục tham chiến, nhìn một màn phía trước, trong lòng Phong Quang đột nhiên phiền chán, cô rõ ràng vốn định là sẽ logout biến mất, nhưng vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Âu Tuân, cô lại từ bỏ ý nghĩ này.

Âu Tuân và Thẩm Vật Ngôn, một kiếm khách một nhạc công, đánh túi bụi, nhìn lại Triệu Tiểu Lục ở bên kia, cô ấy đã sắp bị Hạ Thiên đánh chết, nhưng hai người này hoàn toàn không chú ý tới tình huống của Triệu Tiểu Lục.

Phong Quang bỗng dưng có một cái ý tưởng báo thù tình thú vị mà hung ác,cô phi thân lên, đáp xuống bên cạnh Triệu Tiểu Lục, tiếp được roi của Hạ Thiên.

Hạ Thiên kêu lên: “Chị!?”

“Vãn Dương!” Khác với Hạ Thiên đang không hiểu ra sao, Triệu Tiểu Lục đối với sự xuất hiện của Phong Quang cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Phong Quang nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Triệu Tiểu Lục, trong lòng khó mà sinh ra được một chút cảm giác tội ác, trên mặt cô lộ vẻ mê hoặc người mà tươi cười, “Triệu Tiểu Lục, cô có muốn ngăn cản trận chiến này không?”

“Muốn!” Triệu Tiểu Lục liều mạng gật đầu.

165

Vậy thì tốt.” Phong Quang sờ sờ đầu Triệu Tiểu Lục, “cô phối hợp với tôi cho tốt, tôi có thể làm cho bọn họ ngừng lại trận chiến này.”

“Chị! Sao chị có thể vỗ đầu cô ta!?” Hạ Thiên giận đến phát cuồng, rõ rành rành cô mới là em của chị ấy! Cái đứa tên Triệu Tiểu Lục này là cái thá gì!

Triệu Tiểu Lục thuận tiện liếc nhìn Hạ Thiên, cô chờ mong cầm tay Phong Quang hỏi: “Vãn Dương, tôi phải phối hợp với cô như thế nào?”

Trong lòng Phong Quang phát ra một tiếng than thở, cô ấy thật sự là ngây thơ đáng yêu, than thở xong, cô nâng tay lấy dao găm để lên cổ Triệu Tiểu Lục. Triệu Tiểu Lục đầu tiên là bị dọa sợ, nhưng mà nghĩ đến Phong Quang vừa nãy nói muốn cô phối hợp, cô bình tĩnh lại.

Mà Hạ Triều nhìn từ đầu tới cuối đều không rõ chuyện ra sao.

Lúc người hai bên đang đánh nhau khí thế ngất trời bỗng nhiên nghe thấy một câu: “Con tin ở trong tay tôi, tất cả dừng tay cho tôi!”

Con tin? Hai chữ này nghe qua hình như rất lợi hại, vì thế tất cả mọi người không tự giác dừng lại, cùng nhau nhìn qua Phong Quang đang đứng ở trung tâm đám người.

Thẩm Vật Ngôn và Âu Tuân nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Quang.

“Hắc hắc hắc…” Phong Quang nắm lấy Triệu Tiểu Lục, cười âm hiểm vài tiếng, “Bất luận là Mê âm Các hay là Hắc Y Bang, các người đều nghe đây, hiện tại con tin đang ở trong tay tôi, nếu các người còn tiếp tục đánh, tôi liền giết con tin.”

“không cần giết con tin!” Khoai tây đứng ra, gương mặt khẩn trương.

Mít cũng khẩn trương nói: “Nữ thần, bình tĩnh! cô có yêu cầu gì cứ nói thằng!”

Phong Trần Nhất Thương rất mờ mịt nói: “Hai người làm gì thế?”

“Làm gì là làm gì! Bang chủ, trong tay nữ thần có người kìa!” Khoai tây gào lên.

Mít dùng giọng điệu sao anh có thể vô tình như vậy nói: “Trong tay nữ thần có một mạng người đó, bang chủ anh không thấy sao!?”

Quần chúng Hắc Y Bang nháy mắt đem ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Trần Nhất Thương.

Trong lòng Phong Trần Nhất Thương chột dạ, không chắc lắm hỏi: “Mọi người và Triệu Tiểu Lộ… thân lắm sao?”

Khoai tây: “không quen.”

Mít: “không biết.”

Khương sơn: “không ấn tượng.”

Thiên sơn: “Chưa từng nghe qua.”

“Vậy các người kích động cái rắm gì!” Phong Trần Nhất Thương chửi ầm lên, “Hơn nữa đây là game, là game, mấy đồng chí à, chết rồi có thể sống lại!”

Khoai tây và Mít kề tai nói nhỏ, “Bang chủ thực không có khiếu hài hước.”

“Đầu óc anh ấy có vẻ khờ.” Mít ghét bỏ.

Phong Trần Nhất Thương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm.

Người của Hắc Y Bang luôn luôn điên điên khùng khùng, mà Nhậm Ngã Hành thật giống một dòng suối trong, cho dù hắn đứng ở bên trong Hắc Y Bang, trên người hắn cũng giống như có một loại hơi thở đem chính mình cách ly với bầu không khí đó.

Nói trắng ra là, không thể hòa nhập cộng đồng, cho nên hắn mới gọi là Nhậm Ngã Hành.

Kỳ thật đến bây giờ, Thẩm Vật Ngôn cũng có thể đoán ra thân phận thật của Nhậm Ngã Hành là gì, bất quá hiện tại anh ta không chú ý nhiều đến Nhậm Ngã Hành, mà đem lực chú ý đặt trên người Phong Quang, hỏi: “cômuốn làm cái gì?”

“anh đoán tôi bắt cô ấy, lại đem dao găm đặt ở trên cổ cô ấy là muốn làm gì?” Phong Quang cười tươi như hoa, cô dùng khóe mắt nhìn Âu Tuân, muốn nhìn thấy một chút biểu cảm trên mặt hắn, nhưng thật đáng tiếc, Âu Tuân từ đầu tới cuối đều không có biến hóa chút biểu cảm nào, hắn chỉ lẳng lặng dùng cặp mắt lặng yên không một gợn sóng nhìn cô.

Thẩm Vật Ngôn thu lại cầm, đeo trên lưng, trong giọng anh tựa hồ có một tia bất lực, “cô lại muốn chơi cái gì?”

“Chơi em gái anh!” Phong Quang chịu không nổi loại câu hỏi dành cho con nít này của anh ta, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Ngay khi người của Mê âm Các thấy bang chủ của bọn họ sắp nổi bão, ai ngờ bang chủ bọn họ chỉ nói một câu bâng quơ: “Tôi không có em gái!”

Có người sợ tới mức rớt vũ khí, loại vấn đề này bang chủ ngài trả lời làm chi, trực tiếp cầm vũ khí đánh chết cô ta là được!

166

Phong Quang lén lút lấy tay chọc chọc lưng Triệu Tiểu Lục, ý bảo cô ấy nói cái gì đó đi.

Triệu Tiểu Lục rất nhanh hiểu được, giả bộ đáng thương nói: “Sư phụ, đệ tử rất sợ hãi, cứu con.”

Thẩm Vật Ngôn: “…”

không phải chỉ làm game thôi sao? Thực sự diễn luôn! Thẩm Vật Ngôn đột nhiên thấy bản thân có phải đang trở thành hiệu trưởng trông coi nhà trẻ hay không đây.

“Muốn tôi thả con tin cũng được, các người ngừng đánh nhau, tôi thả cô ấy ra.” Trong nháy mắt đó, Phong Quang cảm nhận được đỉnh đầu mình lập lòe phát ra hào quang, có bốn chữ to thổi qua: Đại sứ hòa bình.

Phong Trần Nhất Thương liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, thấy hắn không có phản ứng gì, vì thế tàn khốc nói: “cô bắt cóc là đồ đệ Trầm Vô Ngôn, cũng khôngthể kêu tôi ngưng chiến.”

“Hửm?” Hạ Thiên trừng mắt.

“Đồng ý!” Phong Trần Nhất Thương đứng thẳng tắp, “Chị vợ nói cái gì tôi đều đồng ý!”

Phong Quang cười cười nói: “Tốt lắm, các người hai bang chủ, đại diện hai bên thề đi.”

Bất Ngữ đứng ra nói với Thẩm Vật Ngôn: “Bang chủ, không thể ngưng chiến!”

Hắn còn chưa giết chết Phong Trần Nhất Thương để báo thù! Thẩm Vật Ngôn chỉ hình hắn một cái, Bất Ngữ sợ hãi run run, không dám nói cái gì nữa.

“Ta thề.” Thẩm Vật Ngôn thản nhiên nói: “Cùng Hắc Y Bang ngưng chiến.”

Được, đại danh đỉnh đỉnh Trầm Vô Ngôn đều đã mở miệng, Phong Trần Nhất Thương còn có lý do gì mà không đáp ứng, hắn bĩu môi, cũng nói: “Tôi cũng thề…”

Nhưng Phong Trần Nhất Thương còn chưa nói xong, trước mắt Phong Quang tối đen, đợi đến khi mở mắt ra, xung quanh đã không còn là cảnh tượng trong game nữa, mà là trong khoang thiền chơi game, cô lấy lại tinh thần đira khỏi khoang thuyền chơi game.

Bên kia Hạ Thiên cũng bước ra, cô suy nghĩ một lát, “Chị, hình như là mất điện.”

Phong Quang im lặng.

Nghe nói, sau khi “Đại sứ hòa bình” Vãn Dương ngoài ý muốn logout, ngày đó hai bang hội lại đánh nhau, kết quả cuối cũng vẫn như cũ không phân thắng bại.

Mà sau khi vào game một trận đó, Phong Quang đã nửa tháng không gặp qua Âu Tuân, cô thậm chí xin nghỉ bệnh vì trốn Âu Tuân, thẳng đến một ngày cuối tuần, không không thể không cùng Hạ Thiên ra ngoài, bởi vì Hạ Thiên muốn đi gặp Phong Trần Nhất Thương.

Phong Trần Nhất Thương để cho Hạ Thiên nói địa điểm, Hạ Thiên hẹn ở một cuộc triển lãm tranh bởi vì giáo viên mỹ thuật tạo hình cấp ba của cô có một triển lãm tranh sắp tổ chức, mà cô vẫn luôn sùng bái giáo viên này.

Phong Quang vốn tưởng lần này gặp mặt muốn tránh cũng không thể tránh việc gặp phải Âu Tuân, cô có thể đoán được Phong Trần Nhất Thương chính là Quách Minh, nhưng cô không đoán được Âu Tuân lại không đến đây.

Quách Minh khi biết Phong Quang chính là chị họ của Hạ Thiên thực sự kinh ngạc, nói thật, cậu vốn cũng tưởng Phong Quang giống như tin đồn là một đại tiểu thư khó hầu hạ, nhưng sau khi quen biết rồi, cậu lại thấy cô gái này trừ bỏ có chút kiêu ngạo, cũng không có chỗ nào không tốt, hơn nữa, đầu năm nay kiêu ngạo cũng có điểm manh đó.

(!) Manh: moe, dễ thương đáng yêu.

Âu Tuân chưa từng nói cậu chia tay với Phong Quang, nhưng Quách Minh tuy rằng rất sơ ý, nhưng cũng không ngốc đến mức cái chuyện gì cũng nhìnkhông ra, theo biểu hiện mấy ngày nay của Âu Tuân, cậu biết bọn họ nhấtđịnh đã xảy ra chuyện.

Thấy ánh mắt Phong Quang nhìn loạn xung quang, Quách Minh biết cô đangkiếm cái gì, cậu nói: “Thân thể Âu Tuân không thoải mái, cậu ấy không có đến.”

“Âu Tuân là ai?” Hạ Thiên đỡ trà sữa Quách Minh mua cho cô, tò mò hỏi.

Aiz… cô vợ của cậu sao lại có thể đáng yêu thế chứ, nhưng mà Phong Quang còn ở đây, Quách Minh không có can đảm động tay động chân, chỉ có thể quy quy củ củ đáp: “Âu Tuân là bạn học kiêm bạn cùng phòng của anh.”

“Ai, ai hỏi cậu Âu Tuân?” Phong Quang vịt chết còn mạnh miệng, nhưng có thể thấy được thần sắc như có nỗi niềm khó nói của Quách Minh, cô lạikhông chắc lắm hỏi: “Âu Tuân thật sự bị bệnh?”

167

Khụ, đúng là bị bệnh.” Quách Minh không dám nhìn Phong Quang, “Chỉ là… cảm lạnh bình thường mà thôi.”

Trực giác Phong Quang nói cho cô có chỗ không đúng, nhưng giống như sợ cô sẽ hỏi tiếp, Quách Minh lập tức lôi kéo Hạ Thiên xem tranh ở trên tường, cho dù cậu một chút cũng không hiểu tranh vẽ cái gì, một mình Phong Quang yên lặng đi theo phía sau bọn họ, trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to của Hạ Thiên, “Bức tranh nàykhông phải của chị em sao!?”

“Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía trên có kí tên là Chân Tiếu Nhân.”

“Chân Tiếu Nhân là giáo viên của em! Bức tranh này là chị họ cho em, thời gian trước là ông ấy mượn từ trong tay em để xem.”

Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đợi nhìn thấy trên tường ghi tên tranh là “Sinh trưởng”, cô sững sờ một lát, bức ánh trăng trong đại thụ này đúng là côđưa cho Hạ Thiên cách đây không lâu, nhưng mà tên dưới góc phải lại là tên Chân Tiếu Nhân.

Bởi vì âm thanh của Hạ Thiên nên không ít người đến xem tranh tụ tập lại đây, âmthanh nghị luận của họ không ngừng vang lên, Phong Quang không nghe vào một lời nào, tiếp theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục vội vã đi tới.

Hạ Thiên vừa thấy người đến là ông ta liền chất vấn, “Thầy Chân, bức họa này rõ ràng là của chị em, thầy vì sao lại viết tên của mình lên đó?”

“Thì ra là Hạ Thiên, em đang nói gì thế? Chân Tiếu Nhân cười hòa ái nói: “Hôm nay là ngày triễn lãm tranh của thầy, với thầy mà nói rất quan trọng, em không thể bởi vì thầy từng phạt em chép bài tập, em liền nói thầy như thế?”

“Em không có nói bậy!”

Chân Tiếu Nhân tiếp tục nói: “Em nói là chị của em… Xem ra là vị này đi.” Ông ta nhìn Phong Quang, “Bức họa này đối với cách vận dụng sắc thái hay cách xử lý nét vẽ, nếu như người vẽ không có tư chất và sự từng trải thì sẽ vẽ không được, Hạ Thiên, em mang một cô gái tuổi còn trẻ như vậy đến đây vu oan thầy, có phải cũng hơi đơn giản quá không?”

“Ông!” Hạ Thiên không nói lại, cô gấp đến độ muốn khóc.

Quách Minh tiến lên nắm ao Chân Tiếu Nhân, “Ông nói cái gì? Hả? Hạ Thiên nhà tôi mới không vu oan cho ông!”

Cậu vừa rống xong đã bị bảo an kéo ra.

Chân Tiếu Nhân nói với người vây xem nói: “Thật ngại quá, để mọi người thấy mà chê cười, Hạ Thiên là học trò của tôi, bởi vì tôi phạt em ấy ở học viện, cô gái trẻ là khôngcam lòng, bất quá chỉ là trò đùa trẻ con thôi, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.”

Chân Tiếu Nhân là trưởng bối ấm áp hiền lành, Hạ Thiên càng được tôn lên là một con nhóc cố tình gây sự, âm thanh nghị luận di chuyển sóng sau đè sóng trước, hiện tại đều chỉ trích Hạ Thiên.

Hạ Thiên rốt cục nhịn không được mà khóc, cô vẫn luôn được cha mẹ, được Phong Quang bảo hộ rất tốt, chưa từng chịu qua loại oan ức này, “Tôi không có nói dối, bức họa này vốn chính là do chị của tôi vẽ! Là ông ta nhìn thấy bức tranh trong ảnh chụp của tôi, nói muốn thưởng thức thật tốt tranh của chị tôi, tôi mới có thể cho ông ta mượn!”

cô khóc làm cho tâm Quách Minh tan nát, Quách Minh tránh thoát bảo an, tình cảm an ủi cô, “Ngoan Hạ Thiên, đừng khóc, đừng khóc.”

Chân Tiếu Nhân mặt mũi hiền lành cười, “Bảo an, mời ba người này ra ngoài đi.”

“Khoan đã.” Lúc này, Phong Quang vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, cô cười đến sáng lạng tươi đẹp, “Muốn biết ai mới là nguyên tác bức họa này, rất đơn giản, vẽ lại một lần là biết.”

“cô gái trẻ, tôi còn có rất nhiều việc, không có thời gian chơi đùa ở đây với cô.” Chân Tiếu Nhân không chút hoang mang nói.

“Cho nên, ông là không dám vẽ.”

“cô muốn nói tôi không so đo với cô thành không dám, cũng được thôi.”

cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha ha, thầy Chân quả nhiên là một giáo viên tốt, một khi đã như vậy, tôi đây liền cam chịu vì ông mà nhận thua vậy.”

168

Thừa dịp thời gian mọi người không chú ý, Phong Quang một phen đem bức tranh treotrên tường lấy xuống, động tác của cô rất nhanh cho nên khi cô đem bức tranh xé nát còn có rất nhiều người vây quanh còn ở trạng thái trợn mắt há mồm.

“cô! cô làm cái gì vậy!” Chân Tiếu Nhân đem biểu hiện của một người hiền lành diễn tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là một thầy giáo tốt cũng sẽ phát giận, vì thế, ông ta chỉ vào Phong Quang, “cô… cô phải xin lỗi với tôi!”

“Xin lỗi? Ông đi nằm mơ còn thực tế hơn.”

“Cho dù cô là tiểu bối, nhưng cũng phải vì hành vi của mình mà trả giá lớn, tôi sẽ tố cáo cô.”

“Tôi chờ.” Trong đôi mắt đẹp lộ ra sự cao quý mà lười biếng, “Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Phong Quang, là đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, ông có bản lĩnh táng gia bại sản, thì cứ tố cáo tôi, tôi lúc nào cũng có thể theo hầu.”

Tập đoàn Hạ thị… Trong lòng Chân Tiếu Chân kinh hãi, ông chỉ là một giáo viên mỹ thuật tạo hình, không phải chủ nhiệm lớp, cho nên ông ta cũng không hiểu biết bối cảnh gia đình của mỗi học sinh, bởi vậy ông ta cũng không biết Hạ Thiên là người nhà họ Hạ, cũng sẽ không biết người bị ông ta trộm tranh lại chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.

Xem đi, âm thanh của mọi người lặng lẽ chấm dứt, tuy rằng trong lòng nghĩ đại tiểu thư nhà họ Hạ này đúng là vô pháp vô thiên, nhưng mà ai cũng không dám đắc tội nhà họ Hạ.

“Hạ Thiên, đi thôi.” Phong Quang giống như đại ca xã hội đen mà rêu rao.

Hạ Thiên ngây người trong lòng Quách Minh một lúc lâu, nửa ngày mới phản ứng lại mà đáp lời.

không ai dám ngăn bọn họ lại, đi phía trước, như là nhớ tới cái gì, Quách Minh tiện tay đem bức tranh quăng đi, cười nói với Chân Tiếu Nhân: “Đúng rồi, chủ đề của bức họa này không phải là sinh trường gì sất, tôi cho nó cái đề mục là con mẹ nó Bạch Nguyệt Quang.”

cô xoay người, bóng lưng phóng khoáng.

“Chị họ của em thật là quá đẹp trai!” Hạ Thiên ôm mặt nói xong, vội vã bỏ Quách Minh lại đi cùng Phong Quang.

Quách Minh đi ở sau cùng, lại than thở một phen bản thân ở trong lòng Hạ Thiênkhông có địa vị gì, cậu bấm một số điện thoại, “Chuyện vừa xảy ra cậu cũng thấy đấy.”

Bên kia chỉ đáp lại một chữ, “Ừ.”

“Tôi biết cậu có bản lĩnh, bất quá lần này tôi thầm nghĩ phải nói, nhất định không thể buông tha tên Chân Tiếu Nhân kia.”

“Được.”

Ngày hôm sau, tin tức xã hội ùn ùn kéo đến đưa tin một sự kiện, giáo viên mỹ thuật tạo hình ở một trường cấp ba lợi dụng chức vị, bỉ ổi dâm ô nữ học sinh, còn nhiều lần dùng tranh của học sinh vẽ mà ghi lên tên của mình đi tham dự bình chọn khen thưởng, học viện xử phạt sa thải với hắn, cũng bởi vì chuyện dâm ô với học sinh màđang nhận điều tra của cảnh sát.

Thời điểm Phong Quang nghe tin tức này từ miệng của Phong Quang, thế mà khôngcảm thấy ngoài ý muốn, có thể tùy ý khống chế dư luận như vậy, người mà cô nhận thức trừ bỏ Âu Tuân thì không còn ai khác, bản thân cô tự làm tổ ở trong phòng, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm cái gì.

Hạ Thiên thấy vé máy bay cô để trên bàn học, không khỏi kêu to, “Chị! Chị muốn xuất ngoại!?”

“Ừ.” Phong Quang ngồi trên giường lật một quyển sách, không có tinh thần gì đáp lời, kỳ thực quyển sách này đã thật lâu không được lật qua trang mới.

Hạ Thiên hô to gọi nhỏ một trận, thấy Phong Quang vẫn luôn trả lời cho có lệ, cô thở phì phì đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Quách Minh, cô muốn phát giận.

Quách Minh bên kia vừa thấy là cô vợ nhỏ của mình gọi tới, lập tức vô cùng vui mừng nhận cuộc gọi, “Uy, Hạ Thiên, nhớ anh sao?”

“Nhớ anh cái con khỉ! Tiểu Quách tử, chị của em muốn xuất ngoại! Chị ấy không cần em nữa!”

“Cái gì!!!?” Quách Minh la đến âm nam cao, chẳng quan tâm còn đang nhận điện thoại, chạy tới gõ cửa phòng Âu Tuân, “Âu Tuân! Bạn gái cậu sắp bỏ chạy! cô ấy muốn xuất ngoại kìa! Sẽ không trở lại đâu!”

Trong phòng tối mịt mờ, hắc ám ngột ngạc.

Ngồi ở trong góc, vết máu cũ mới lẫn lộn trên cánh tay cậu, sau khi nghe được âmthanh của người bên ngoài, con dao trên tay kia không nắm chắc, rơi xuống đất.

169

170

Bị người ta đoán trúng trong lòng muốn nói gì, Phong Quang có chút xấu hổ, cô tằng hắng cổ họng, “Ai biết anh có bình thường hay không?”

“Loại người nghĩ đến loại chuyện này như cô mới không bình thường.” Thẩm Vật Ngôn nhìn cô như nhìn một người đầu óc không bình thường, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thừa nhận cô rất dễ dàng khiến người khác yêu thích, bất quá nguyên nhân cũng chính là khuôn mặt đó mà thôi, tính cách của cô vẫn là hỏng đến nát bét.”

“Này! Thẩm Vật Ngôn, anh hôm nay đến đây là để làm tổn thương tôi đấy à!?”

“Kích động cái gì, tôi nói rồi, làm việc phải giữ được trấn định, như thế cô mới đúng là một đại tiểu thư.”

Phong Quang phồng má trừng anh.

“Bây giờ ngẫm lại bỗng nhiên thấy bản thân tôi cũng thật ngây thơ.” Ý cười trong mắt Thẩm Vật Ngôn có một chút chân thật, “Tôi ghét cô, chỉ vì cô mang thân phận là vị hôn thê của tôi, bây giờ cô không còn là vị hôn thê của tôi nữa, tuy rằng tôi vẫn còn rất ghét cô, bất quá mức độ xem ra cũng không nhiều đến vậy.”

“Ha, tôi nên cảm thấy vui mừng sao?”

Thẩm Vật Ngôn xem cô như là gông xiềng của cha anh với anh, nay hôn ước giải trừ,anh không có vì bản thân cuối cùng cũng thắng cha mình mà cảm thấy vui vẻ, mà lại buồn bã hơn rất nhiều, có lẽ cũng có một chút lo được lo mất.

Phong Quang tính nết không tốt, tính tình cũng không tốt, thứ tốt duy nhất cũng chỉ có khuôn mặt đó mà thôi, nhưng Thẩm Vật Ngôn không thể không thừa nhận, Hạ Phong Quang như vậy rất hấp dẫn người khác, lúc trước anh đối với cô là trốn tránhkhông kịp, cho rằng cô không đúng tý nào, anh hiện tại lại không thể phủ nhận cô thật rất chói mắt.

Nhưng mà, cô không bị anh cuốn hút, mà anh cũng đã có Triệu Tiểu Lục.

Cũng không phải nói đột nhiên liền thích Hạ Phong Quang hay sao, chỉ là không hiểu sao lại giật mình, lúc đêm dài tĩnh lặng nhịn không được mà nghĩ, nếu ở thật lâu trước kia, anh có thể vứt bỏ tính giận chó đánh mèo mà cùng cô ở chung, có thể đã khôngcó cùng một kết quả như bây giờ.

Hối hận sao? không, Thẩm Vật Ngôn sẽ không hối hận, anh chỉ là có chút than thở với bản thân mình mà thôi, anh luôn luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn là cái gì, mà hiện tại người anh muốn nhất chính là cô gái ngốc Triệu Tiểu Lục kia, tuy rằng bị anh gọi là côgái ngốc, nhưng mỗi lần nghĩ tới cô ấy, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên mềm mại rất nhiều.

Phong Quang thấy anh bỗng nhiên đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, ngay khicô muốn hay không gọi anh hồi thần lại, chính anh tự mình đi ra khỏi thế giới của mình.

“Hạ Phong Quang, có lẽ chúng ta cũng có thể chung sống hòa bình.”

“A?” cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.

Thẩm Vật Ngôn giương khóe môi, ý cười thoải mái, “Có lẽ, cô cũng không phải khiến người ta chán ghét đến thế.”

Phong Quang cảm thấy Thẩm Vật Ngôn mà cô thấy có thể là giả.

Lúc này thời gian lên máy bay cũng đến, cô không hiểu ra sao mà nhìn Thẩm Vật Ngôn, cho anh ta một câu có bệnh, mang theo vali hành lý rời đi, Thẩm Vật Ngôn cười cười, đi sau lưng cô, nhưng đám người lại bỗng nhiên xôn xao lên.

Rất nhiều người nhìn màn hình điện thoại của mình không ngừng phát ra âm thanh kinh ngạc, ngay cả kiểm tra an ninh ở cửa khẩu cũng ngừng lại, bọn họ đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình LED của sân bay, ngay cả giọng nữ radio thông báo chuyến bay sắp tới cũng đã biến mất.

Ngay lúc đó, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang vọng trong sân bay, “Phong Quang.”

Phong Quang dừng chân một chút, giọng nói này cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ngẩng đầu, đợi đến khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình, thân thể của cô hoàn toàn cứng ngắc.

Âu Tuân không nói cười tùy tiện, sắc mặt trước sau như một yên lặng không hề dao động, trong tay cậu cầm một con dao, ánh sáng lạnh lóe lên trong khung cảnh mờ tối, ánh mắt dịu dàng như xuyên thấu qua màn hình, như nhìn đến thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu