Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tà phủ tràn lên không gian một sắc đỏ úa. Con tàu càng giống như một ngọn lửa, ngọn lửa này không bùng lên mạnh mẽ, mà chỉ chập chờn nhỏ bé giữa biển cả rộng lớn. Thế nhưng sao ngọn lửa ấy làm cô ấm áp đến thế? Dựa người vào lan can, cô phóng tầm mắt nhìn mặt trời đang khuất dần sau đường chân trời. Hoàng hôn là thời điểm cô thích nhất trong ngày, khi trên boong tàu chỉ có mình bóng cô đổ dài. Những phút giây yên tĩnh bao giờ cũng đáng quý, và cô thường tận dụng nó để suy nghĩ về mọi việc. Đôi khi, cô nghĩ về quá khứ... Và mỗi lần như vậy, trong tim cô lại nhói đau...

-Ánh tà dương... thật buồn... - cô khẽ thở dài. Bi kịch quá khứ đang hiện về, cái buổi hoàng hôn cuối cùng trên đảo Ohara...

-Ánh tà dương buồn hay cô buồn? - một giọng nói khe khẽ vang lên. Nico Robin quay phắt sang trái, và cô thấy Roronoa Zoro đã đứng bên cạnh tự bao giờ, trông anh vẫn còn ngái ngủ.

Nico Robin im lặng, trong khi vẫn cảm nhận được anh kiếm sĩ đang nhìn mình đầy dò xét. Cuối cùng, không thể lừa dối anh và cả bản thân mình, cô thở dài:

-Uh...đúng là tôi buồn...

-Lại nghĩ về quá khứ đúng không? - anh thản nhiên tiếp, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên từ cô. Robin ngạc nhiên, vì cô không ngờ trước anh suy nghĩ của cô dường như được phơi bày ra hết. Anh kiếm sĩ rõ ràng chả phải loại người ngờ nghệch như Nami vẫn thường hay nhận xét.

-Chắc chắn cô lại dằn vặt vì những gì mình đã làm...

-Có lẽ...

-Chỉ "có lẽ" thôi sao? - anh cau mày đầy thắc mắc - mà thôi, cảm xúc của cô, cô sẽ là người biết rõ hơn cả... Tuy nhiên ,muốn nhắc cô rằng...con người ai cũng có thể phạm phải sai lầm trong quá khứ, nhưng hơn thua nhau là ở chỗ họ có sẵn sàng hướng tới tương lai hay không. Ở đây ai cũng yêu mến cô, mong muốn cô hạnh phúc cả. Nếu được thì gom cái nỗi buồn quá khứ ấy rồi ném xuống biển đi cho nhẹ người.

Robin phì cười trước cách so sánh của anh. Nếu nỗi buồn có thể gói lại rồi ném xuống biển thì cô đã làm thế từ lâu. Nhưng cô không phản ứng gì thêm, chỉ nhìn anh trìu mến, một cử chỉ thay cho sự cám ơn. Nỗi buồn là gánh nặng mãi mãi sẽ tồn tại trong tiềm thức...song đôi khi cô có thể bỏ gánh nặng ấy xuống một chút, và sống thư thái hơn...như lúc này đây.

Cả cô và anh đều không nói gì, chỉ ngắm nhìn ráng hồng của buổi hoàng hôn... Phải chăng, sau hai chục năm mỏi mệt đi tìm một bến đỗ yên bình, cuối cùng bây giờ cô cũng đã tìm thấy...nơi bình yên nhất cho tâm hồn đã tưởng chừng chai sạn, héo úa theo thời gian?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro