Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ở GrandLine thật đáng sợ. Buổi trưa nóng như đổ lửa, vậy mà đến đêm lại lạnh thấu xương. Nami bước lên boong tàu, cố phóng tầm mắt ra xa, thoáng chút lo lắng. Đêm trên biển hiu quạnh, chỉ có ánh đèn lờ mờ trên tàu và ánh sáng hiu hắt từ những ngôi sao xa xăm. Người ta thường cảnh báo đừng bao giờ coi thường biển khơi. Đằng sau màn đêm tối hù chắc chắn là những mối đe dọa. Ngày mai đây, mọi chuyện rồi sẽ ra sao? Kiếp đời cướp biển lênh đênh trên biển cả, luôn phải chuẩn bị tâm lý sẽ chết bất cứ lúc nào. Nami hiểu rõ điều đó, song cô không muốn mình chết, và càng không muốn những người bạn phải lần lượt ra đi. Cô mong sao cái ngày hôm nay hạnh phúc là vĩnh viễn.

-Nami-san...!? - có tiếng thì thào cất lên từ phía sau làm cô giật mình.

-Là anh sao Sanji-kun? - Nami thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại ngay vẻ bình tĩnh ban đầu. Anh đầu bếp tóc vàng đứng trước mặt cô mỉm cười trìu mến, trên tay anh là một cốc cà phê nghi ngút khói.

-Đêm lạnh thế này Nami-san ra đây làm gì? Tôi pha cái này cho cô đấy! - Đưa cốc cà phê cho cô, anh nói.

-Uh...cám ơn anh! - Nami mỉm cười đỡ lấy. Thông thường, cô luôn nghĩ anh là một kẻ phiền phức, thế nhưng, giữa màn đêm ảm đạm như thế này thì sự hiện diện của một người khác dường như làm Nami thấy tâm hồn như dịu lại.

Sanji nhẹ nhàng lấy trong túi áo ra một điếu thuốc và châm lửa. Dưới làn khói thuốc dìu dịu, anh phóng tầm mắt ra cảnh biển mờ mịt, trên khuôn mặt điển trai là một tâm trạng gì đó mà Nami không thể lí giải nổi. Sanji-kun, có lẽ không gian bao la tĩnh lặng này cũng khiến anh đổi khác và trở thành một chàng trai trưởng thành và sâu sắc hơn, đúng với độ tuổi của anh.

Thế nhưng, Nami không thích hình ảnh của anh lúc này, bởi trong ánh mắt anh có gì đó buồn miên man. Cô thích anh vui cười hoạt bát những khi anh tán tỉnh cô và Robin, những khi anh quát nạt tụi Luffy vì tội ăn vụng, hay cả lúc anh gây gổ với Zoro hơn khi anh tỏ ra trầm tư như vậy...

-Sanji-kun à!- Nami chép miệng, cô lên tiếng, phá tan cái không khí tĩnh lặng chẳng-mấy-dễ-chịu này.

-Huh...? - Sanji bâng quơ đáp, đôi mắt xanh mơ màng nhìn bầu trời đêm đầy sao.

-Thật ra thì, món bánh kem tráng miệng tối nay ngon lắm...liệu lần sau anh có thể làm thêm chút nữa không? - cô khẽ nở một nụ cười.

-Có chi đâu...! Đây là tất cả tình cảm của tôi dành cho Nami-san...tôi cứ lo sẽ không vừa miệng Nami-san...nhưng hóa ra cô cũng yêu tôi... - Anh khua tay loạn xạ, trông mặt quá khích kinh khủng.

-Đừng có tưởng bở! - Nami cốc một cái không thương tiếc vào đầu Sanji, cô tự rút lại suy nghĩ ban nãy của mình. Sanji, xét cho cùng anh cũng chỉ là một tên ngốc, như mấy tên trên tàu này mà thôi.

-Mellorine...Mellorine...Ngay cả lúc giận dữ trông Nami-san cũng xinh vô cùng! - Sanji vẫn khua tay múa chân đầy quá khích. Phản ứng ấy khiến Nami chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Mặc kệ anh múa may quay cuồng, cô dựa tay vào lan can hướng nhìn ra biển. Sóng vỗ nhè nhẹ mạn tàu, cộng với vị cà phê đắng ngắt tự dưng làm cô nhớ lại những gì mình suy nghĩ. Biết đâu...ngày mai...

-Nami-san! Sao đăm chiêu thế? - không biết tự lúc nào, Sanji đã đứng ngay bên cạnh. Đôi mắt xanh của anh nhìn cô đầy lo lắng.

-Không...tôi chỉ thấy sợ thôi...

-Sợ? Thằng nào dám làm Nami-san của tôi sợ nào? Có phải tên "đầu rong biển" không? Bữa trước tôi thấy hắn dám đe dọa sẽ tiễn Nami-san xuống địa ngục. Thật ngông cuồng. Để tôi cho hắn một cước nhé!

-Không phải đâu Sanji-kun! Zoro chẳng liên quan gì cả... - Nami chép miệng rồi nhấp thêm một ngụm cà phê nữa. Vị đắng thấm vào lưỡi rồi tràn xuống cổ làm cô thấy viễn cảnh đen tối trong tương lai ấy ngày càng rõ ràng hơn. - tôi sợ...vì ngày mai biết đâu trong chúng ta sẽ có người phải ngã xuống. Luffy, Zoro, Usopp, Chopper, Robin, Franky, Brook và cả anh nữa... Cứ tưởng tượng sẽ mất mọi người mãi mãi...tôi rất sợ...

-Ô! Nami-san...ra là cô đang lo cho tôi sao? - Sanji vòng tay qua eo Nami, cười thích thú, nhưng ngay lập tức anh phải buông ra ngay vì cái nhìn tóe lửa của cô. Biết là không thể đùa dai được nữa, anh rút trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa, hít một hơi dài. - Cô sợ chúng ta sẽ chết sao? Nhưng tôi tưởng khi đã là cướp biển cô phải biết trước điều này rồi chứ...

-Dĩ nhiên tôi biết... nhưng mà... Tôi không muốn ngày ấy đến. Tôi muốn giữ mãi khoảnh khắc hạnh phúc bên mọi người thế này.

-Nami-san à! Tôi hiểu ý cô... tuy nhiên...tại sao cô không nghĩ rằng nếu còn có ngày mai, thì biết đâu ta lại có thêm nhiều phút giây hạnh phúc nữa...Nếu cứ lo nghĩ vẩn vơ, cô sẽ đánh mất ngay cả hạnh phúc trong hiện tại đấy! Dẹp bỏ sang một bên đi! - anh nhích lại gần hơn về phía cô, khẽ khoác tay qua vai cô vỗ về. Mọi khi có lẽ Nami đã cho anh vài cái tát vào mặt, nhưng lần này cô chỉ khẽ nhắm mắt,cảm nhận tiếng sóng vỗ mạn tàu, tiếng gió thoang thoảng quyện lẫn với hương cà phê và mùi thuốc lá thân quen. Không biết tự lúc nào, cô ngả đầu vào vai anh, ấm áp hơn bao giờ hết.

Tương lai ư? Cứ để mặc nó... Cô không tồn tại vì tương lai, hiện tại hay quá khứ, mà vì những người cô thương yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro