PHẦN 1 - CHƯƠNG 41-END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 41 – BẤT NGỜ

Khi nàng trở về đã thấy Nguyệt Tú hối hả chạy đến như đang có chuyện rất khẩn cấp:
"Tiểu chủ ơi không may rồi! Nô tỳ nghe nói Bắc Nhạn hoàng tử và Linh Tịch Công chúa khi đang thả diều thì bị trượt chân. Hoàng tử đã... Đã bị... tử vong. Còn công chúa thì đang trong tình trạng nguy kịch."
Câu nói của Nguyệt Tú cứ như xét đánh ngang tai, nàng loạng choạng ngồi xuống ghế:"Sao... sao có thể như thế được? Bắc Nhạn sao có thể ra đi? Lúc nãy chẳng phải còn đang chơi đùa sao? Nguyệt Tú, hay là ngươi nghe lầm rồi?"
"Tiểu chủ, lúc họ phát hiện thì hoàng tử đã đi rồi."
------
CHƯƠNG 42 – LỜI ĐỒN

Trong cung từ lúc này bắt ra vô số tin đồn, nói rằng là do Lăng Nhã dụ Bắc Nhạn và Linh Tịch đi thả diều rồi âm thầm ám hại.
Hôm đó nàng mời Ôn Như Ngôn đến Tịnh Tư Phòng rồi rồi bàn hỏi:" Tỷ tỷ, tỷ nghĩ ai là kẻ tung tin đồn này?"
Ôn Như Ngôn lắc đầu:"Người đó muội đã sớm biết, còn hỏi ta làm gì?"
"Chỉ tiếc là không có chứng cứ."
Ôn Như Ngôn thở dài:" Ả đã gắp tâm hãm hại muội rồi thì sao có thể để lại chứng cứ? Hơn nữa ả lại là Quý Phi không ai dám động. Ở đây than thở cũng chẳng có ít lợi gì, chi bằng tìm cách giảm ảnh hưởng từ lời đồn có phải tốt hơn không? Đặc biệt là chỗ hoàng thượng."
Trong lúc cả hai đang bối rối tìm cách thì Nguyệt Tú vào.
"Tiểu chủ, hoàng hậu phái người tới bảo người đến Khôn Ninh Cung hỏi chuyện một chút."
Lăng Nhã khựng người lại, Bắc Nhạn là con của Hoàng Hậu, giờ trong cung ai cũng nghĩ nàng hại chết Bắc Nhạn. Nàng ta gọi nàng đến không lẽ muốn...
------
CHƯƠNG 43 – TRIỆU KIẾN

Khi đến Khôn Ninh Cung thì mới biết dường như tất cả phi tần đều đến cả.
"Lăng Nhã bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn an."
Tiêu Hoàng Hậu gật đầu rồi ra hiệu đứng dậy:" Trong cung xuất hiện tin đồn rằng Bắc Nhạn có hãm hại, mà người đó lại là Triệu Quan nữ tử. Bổn cung gọi các muội đến là muốn hỏi ý kiến. Lăng Nhã, muội nghĩ như thế nào?"
Nàng quỳ xuống:" Oan cho thần thiếp quá, thần thiếp xem Bắc Nhạn như con ruột, sao có thể làm như vậy được?"
Niên Quý Phi nói móc: "Lời nói ngon ngọt ai mà chẳng nói được, quan trọng là trong lòng nghĩ gì. Có câu không có lửa làm sao có khói, vậy tin đồn kia tại sao mà ra?"
------

CHƯƠNG 44 – TRANH LUẬN

Ninh Phi nhẹ nhàng đỡ lời cho Lăng Nhã:"Dù sao đi nữa đây cũng chỉ là lời đồn thôi, Lăng Nhã yêu thương đại hoàng tử như thế sao lại nỡ làm như thế? Muội muội là người hiểu biết nhiều, sao lại suy nghĩ mê mụi, không thấu tình đạt lý như thế chứ?"
Ninh Phi này đúng là một con người kì lạ, không phải giao hảo gì với nàng nhưng lại nhiều lần giúp đỡ như thế, rốt cuộc ả có ý gì?
Niên Quý Phi cười nhạt:"Ninh Phi tỷ tỷ thân thiết với ả nên nói giúp là phải. Nhưng tỷ tỷ thử hỏi xem những người ở đây ai thật sự tin ả không liên quan đến sự ra đi của Hoàng tử chứ?"

CHƯƠNG 45 – TIN TƯỞNG

Mọi người nghe Niên Quý Phi nói như thế chỉ biết im lặng không dám lên tiếng.
"Bổn cung tin." Một giọng nói cất lên, thì ra là tiếng của Hoàng Hậu nương nương.
"Tỷ tỷ nói vậy là ý gì?" Niên Quý Phi chau mày nhìn Hoàng Hậu.
Tiêu Hoàng Hậu rút khăn tay ra chặm mắt mình rồi khẽ nói:" bổn cung gọi các vị muội muội đến đây là để nói rằng cái chết của Bắc Nhạn là ngoài ý muốn, Triệu muội muội yêu thương nó như thế sao có thể làm chuyện này?"
Gương mặt Tiêu Hoàng Hậu từ bi thương bỗng trở nên giận dữ, đập bàn:"Còn chuyện tin đồn này vì sao xuất hiện thì một số kẻ chắc hẳn là biết rõ hơn bổn cung. Từ nay nếu còn những chuyện thế này thì ta sẽ không bỏ qua đâu."
Các phi tần đều đứng lên đáp "dạ" riêng chỉ có Niên Quý Phi là không, Tiêu Hoàng Hậu hỏi:" Muội muội im lặng như vậy không biết có ý kiến gì?"
Niên Quý Phi hơi cúi đầu làm ra vẻ mình rất cung kính:"nương nương nói có lý như thế thần thiếp sao dám có ý kiến? Chỉ là có một vài kẻ khi biết tin liền bán tín bán nghi, nhưng Bắc Nhạn là con của nương nương thì không ai dám nghi ngờ nữa."
Tiêu Hoàng Hậu thở dài:"Lăng Nhã là người như thế nào bổn cung hiểu rõ, sao muội lại đa nghi như vậy?"

CHƯƠNG 46 – TIN

Mọi chuyện giờ đây đã sáng tỏ, cũng chẳng ai dám nhắc lại nữa, đợi khi các phi tần về hết thì Lăng Nhã một mình vào gặp Hoàng Hậu.
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng Hậu nương nương đã cứu giúp, nếu không có Hoàng Hậu thì e là thần thiếp khó thoát khỏi rắc rối."
Tiêu Hoàng Hậu cười nhẹ:"Không nghiêm trọng đến thế đâu. Cho dù bổn cung không ra mặt thì tin đồn này cũng sẽ có ngày biến mất. Sinh tiền Bắc Nhạn rất hợp với ngươi, thường nhắc tới ngươi, bây giờ nó không còn bổn cung cũng không muốn ngươi gặp chuyện."
"Người không trách thần thiếp thật sao?"
Tiêu Hoàng Hậu nhướng mắt:"Trách ngươi? Sao lại trách ngươi?"
Lăng Nhã hơi ấp úng nhưng sau đó lại rút hết can đảm ra nói:"Nếu hôm đó thần thiếp không đưa diều cho Bắc Nhạn thì đã không có chuyện này sảy ra."
Đôi mắt Hoàng Hậu hơi động lại, cố kiềm nén:" bổn cung đã nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn. Bắc Nhạn và ngươi thân thiết như thế, nó đi rồi ngươi cũng đau lòng không kém gì ta. Nếu ta trách ngươi thì hôm nay ta cũng đâu ra mặt giúp ngươi?"
------

CHƯƠNG 47 – CẢM KÍCH

Lăng Nhã cảm động:" hoàng hậu nương nương tin tưởng thần thiếp như vậy thần thiếp không biết lấy gì để báo đáp."
Hoàng Hậu cười hiền hòa:"là tỷ muội với nhau sao lại khách khí như thế? Chỉ cần ngươi tận tâm chăm sóc hoàng thượng, giúp người có được nhiều con nối dõi là báo đáp bổn cung rồi."
------
CHƯƠNG 47- HẠT SEN

Thoắc một cái cũng đã đến mùa hạ, hôm đó nàng và hoàng đế Mộ Lăng Thần đi dạo ở Kiêm Hà Trì, Lăng Nhã tiện tay ngắt một đài hoa rồi gỡ từng hạt sen ra.
"Hoàng thượng, người nếm thử đi."
Hoàng đế cầm hạt sen trên tay, nhíu mày:"ăn hạt sen chẳng phải cần lấy tin sen ra trước sao?"
Nàng cười nói:" tim sen có thể làm thanh nhiệt giải độc. Hoàng thượng mấy hôm nay không được nghỉ ngơi, rất dễ bị nhiệt, ăn cái này vào sẽ giải nhiệt. Hoàng thượng không thấy sau vị đặng sẽ là vị thanh ngọt sao?"
Hắn cũng cười:" nữ nhi thường rất ít khi ăn tim sen, nàng là người đầu tiên trẫm gặp đấy."
Lăng Nhã bỏ một hạt vào miệng, nói:" cảm nhận tim sen đắng thì lòng sẽ không đắng."
"Vậy à? Trẫm còn trong cung làm nàng rất khổ sở."
Nàng đáp:" có thể hầu hạ hoàng thượng, thần thiếp không thấy khổ cực gì."
Hắn mỉm cười:" tối nay trẫm sẽ bảo Tứ Hỉ rước nàng đến Dưỡng Tâm điện."
------
CHƯƠNG 49 – ĐỒNG Ý

Đêm đến, Dưỡng Tâm điện giờ đây đã đèn trang giăng sáng khắp nơi.
Thấy nàng mặt mày vui vẻ, hắn nói:" Thấy nàng vui vẻ như vậy, hình như có chuyện vui."
"Là chuyện vui không thần thiếp không biết nhưng thần thiếp có chuyện mục thỉnh cầu hoàng thượng." Nàng ngập ngừng, hít một hơi rồi mới dám nói tiếp:
"Được hoàng thượng sủng ái nên thần thiếp mới được ở Tịnh Tư Phòng, nhưng thân phận thần thiếp thấp kém, đến giờ vẫn chưa sinh con nên không thể ở lại đó lâu. Xin hoàng thượng thu lại Tịnh Tư Phòng."
Hắn vuốt tóc nàng, ôn nhu bảo:" người khác thì tìm đủ cách để được ở một chỗ rộng rãi thoải mái còn nàng thì ngược lại, ban thường thứ gì nàng cũng từ chối. Không biết có nên nói nàng ngốc không."
"Đối với thần thiếp tịnh tâm là quan trọng nhất, nhưng sự quan tâm của Hoàng thượng còn quan trọng hơn mọi thứ." Nàng nghiêm túc nói.
Hắn lắc đầu:" không nói chuyện này nữa, Tịnh Tư Phòng đã ban cho nàng thì là của nàng, cứ yên tâm ở đó."
------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro