Tổng hợp SS vol 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SS Horikita Suzune-Cuộc sống thường nhật thân thuộc

Sau giờ học, tại quán cà phê. Thường những những lúc này phải là thư giãn nhưng tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Chắc là do thông báo về kỳ thi đặc biệt cuối năm.

Mặc dù lạc quan lúc này là vô cùng nguy hiểm nhưng tuỳ vào diễn biến của kỳ thi mà chúng tôi có khả năng sẽ được lên lớp A

Lần đầu tiên biết được ý nghĩa của việc học ở Lớp D, tôi tự hỏi mình nên làm gì với điều này, nhưng chúng tôi đã tiến xa đến thế này.

Tôi tin rằng mình đã đóng góp cho lớp theo cách riêng của mình. Nhưng tôi hiểu rằng bản thân không được tự phụ.

Những thành tích cho đến thời điểm này phần lớn là nhờ sự hợp tác đáng kể của các bạn cùng lớp, nhất là...

Mới nghĩ đến cái thì xuất hiện luôn

"Có chuyện gì không ổn sao?"

Đó là lời mà cậu ta nói khi gặp tôi

"... Không ổn? Ý cậu là gì?"

"Không có gì đâu, mình chỉ là thấy cậu có vẻ đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó. Nếu không phải thì cho mình xin lỗi."

Có vẻ như sự trầm tư của tôi đã vô tình hiện lên trên khuôn mặt.

"Bộ nó hiện rõ trên mặt tôi đến thế à?"

"Ừm, đúng vậy."

"Ra thế. Thật ra thì tôi chỉ đang nghĩ một chút về kỳ thi tuần tới. Tôi xin lỗi nếu điều đó làm cậu lo lắng."

Tôi xin lỗi và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Lúc này rồi mà cậu vẫn còn lo lắng sao?"

"Làm sao có thể không lo được chứ? Đây là thời điểm vô cùng quan trọng sẽ quyết định lớp chúng ta sẽ có thể bước đến lớp A hay không."

Tôi không thể không nghĩ về kỳ thi. Nhưng tiếp tục nghĩ về nó ở đây sẽ không giúp tôi bình tĩnh lại nên... Tôi tìm một chủ đề khác.

"Nhân tiện... cậu có nhận thấy không có nhiều học sinh năm nhất ở đây không?"

"Công nhận là ít thật. Mình đoán là đám tụi nó cũng đang tập trung chuẩn bị cho kỳ thi đặc biệt cuối năm của mình."

"Thời gian trôi qua rất chậm nhưng đôi khi lại rất nhanh. Mới đó mà 1 năm học đã sắp kết thúc rồi."

Khi tôi nhập học vào đây, mục đích ban đầu của tôi là đuổi theo anh trai mình. Hồi đó, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện kết bạn hay vui chơi. Tôi chỉ cố gắng kiếm thật nhiều điểm càng tốt. Nhưng mà, dạo này tôi dành nhiều thời gian hơn cho Kushida-san và Ibuki-san, mặc dù điều đó chẳng có ích gì.

Ừ thì... Tôi không chắc lắm liệu mình có nên tính hai người đó là bạn không nữa.

Và tôi cũng cảm thấy mình đã dành thời gian với Ayanokouji-kun trước mặt mình hơn hẳn bất cứ người nào khác.

Giờ thì tôi có thể nói mà không chút do dự rằng cuộc sống thường nhật quen thuộc này đã trở nên không thể thiếu đối với tôi.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng tự hào về sự thay đổi của mình.

.

SS Ryuuen Kakeru-Ý định thật sự

Trong phòng karaoke im lặng, tôi đang đợi thằng khốn đó. Trong lúc đó, mắt tôi hướng đến ly nước trên bàn và nghĩ đến việc mình sẽ tạt nó thế nào.

Nếu hắn không để ý đến sự tồn tại của nó, tôi sẽ hành động.

Nhưng mà 99% hắn sẽ để ý, tôi sẽ không làm thế.

Nếu lúc nào tôi cũng làm trò này, hắn sẽ chỉ cảnh giác hơn thôi.

Rồi thằng khốn đó xuất hiện, với khuôn mặt nghiêm túc khiến hắn trông thật vô cảm theo một cách ngốc nghếch.

"Hôm nay cậu không kéo theo mấy bảo tiêu của mình đi cùng à?"

"Tao hơi bị ngạc nhiên khi mày lại hỏi vậy đó, tưởng mày không thích cái lũ lắm mồm đó chứ?"

"Có Ibuki và Ishizaki thì sẽ làm bầu không khí buồn tẻ căng thẳng trở nên dễ chịu hơn."

Hắn không hề thay đổi biểu cảm của mình ngay cả khi đang đối phó với tôi. Cái sự điểm tĩnh của hắn khiến tôi điên tiết

"Mày kêu bố ra đây không phải chỉ để nói mấy thứ tào lao như này đúng chứ?"

"Đúng là như vậy."

"Quên đi, chuyện đó không quan trọng. Thật ra thì ban đầu tao cũng tính alo cho mày nhưng mà chưa gì mày đã nhắn tin cho tao rồi."

Dù sao thì cũng không nên tốn thời gian nói chuyện phiếm nữa, tôi mới đối phương ngồi xuống

"Ngồi đi."

"Tôi không muốn. Cậu định tạt nước lên người tôi nữa à?"

Tch, biết ngay là kiểu đéo gì hắn cũng để ý mà. Lúc này, tôi tìm cách xoá bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu hắn.

"Đừng nghĩ bậy bạ. Ừ thì nếu chuyện đó xảy ra thì mày cũng né được mà phải không?"

Trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, tôi chuẩn bị nói ra ý định thực sự của mình với Ayanokouji.

Có điều tôi cần nói với con người này.

Đặt cược tất cả vào trận chiến với Sakayanagi không phải là vấn đề lớn.

Điều quan trọng là những gì xảy ra sau đó, khiến hắn ta thừa nhận tôi thông qua kết quả.

Không có gì sai khi thực hiện bất kỳ biện pháp cần thiết nào cho việc đó.

Nhưng chỉ trong thời điểm này, điều đó sẽ là một trở ngại.

"Tao sẽ cho mày lẫn Sakayanagi thấy bố mày cũng là người có chân tài thực học đàng hoàn. Dù nó không giống với cách mà tao hay làm lắm nhưng tao nhất định sẽ đường đường chính chính nghiền con què đó ra cám"

Tôi sẽ cho hắn thấy ai trong chúng tôi mới là người mạnh hơn

Đó là điều quan trọng nhất.

Vì lý do đó, những lời này của tôi ở đây có ý nghĩa quan trọng. Tôi đang truyền đạt ý định thật sự không một chút dối trá của mình. Nhất là đối với Ayanokouji-người mà tôi sẽ trả thù sau này.

.

SS Sakayanagi Arisu-Đồng điệu

Dù không thực sự buồn ngủ nhưng tôi vẫn nằm trên giường, áp điện thoại vào tai.

"Fufu......"

Rõ ràng là chưa bắt đầu cuộc trò chuyện, nhưng tôi không thể không mỉm cười.

Thành thật mà nói, đó là vì tôi đang chờ khoảnh khắc có thể được nói chuyện với Ayanokouji-kun.

Ngay sau khi bấm nút gọi một lúc, giọng nói của Ayanokouji-kun vang lên.

"Xin lỗi vì đã gọi cho cậu muộn như vậy, chúng ta hãy bắt đầu nhé?"

[Ừ, tôi không vấn đề gì.]

Giọng nói của Ayanokouji-kun vẫn luôn trầm mặc không có gì đặc biệt như vậy. Nhưng tại sao, nó luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái?

Chắc là do "Sự đồng điệu hoàn hảo".

"Cậu có chuyện gì muốn nói với mình không..."

Không quan trọng là chuyện gì, miễn là lời mà Ayanokouji-kun nói, tôi đều cảm thấy vui.

[Chuyện là tôi nghe nói rằng cô đã chấp nhận đấu với Ryuuen một mất một còn với điều kiện ai thua sẽ phải rời trường]

"Đúng vậy, mình biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó đến được tai Ayanokouji-kun, nhưng ai đã tiết lộ điều đó cho cậu vậy?...Bỏ đi, hỏi điều đó chỉ tốn thời gian thôi."

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Ayanokouji-kun biết bất cứ điều gì.

Chỉ cần cậu ấy muốn biết thì nhất đính sẽ biết được

[Xét từ thực tế là Lớp A có điểm bảo vệ, thì đó không phải là một lời đề nghị công bằng.]

"Nếu xét từ góc độ này thì suy nghĩ của cậu là đúng nhưng không đời nào mình để thua tên đó đâu. Sau cùng thì Ryuuen-kun chỉ đang tự đào mồ chôn mình thôi."

Bất kể là kỳ thi đặc biệt nào, sự vượt trội của tôi đối với cậu ta là điều hoàn toàn không thể bàn cãi.

Nhờ sự tự tin này, tôi có thể giữ được suy nghĩ của mình như trước.

"Cậu không phải đang lo lắng cho mình đó chứ?"

[Cô nghĩ nghĩ tôi có cần lo láng cho cô không?]

"Không, cậu chỉ cần đợi kết quả thôi."

Dù vậy, tôi sẽ không cảm thấy bị xúc phạm nếu Ayanokouji-kun lo lắng cho tôi.

Tôi cứ hình dung viễn cảnh đó trong đầu.

Từ khoảnh khắc tôi gặp Ayanokouji-kun ở ngôi trường này, chắc chắn rồi sẽ có một ngày tôi sẽ dùng hết toàn bộ những trí lực mình có để đấu với cậu ấy trong một trận chiến sống còn để tìm ra kẻ chiến thắng.

Tôi có cảm giác ngày đó thực sự sắp đến rồi.

Nhưng đó không phải là điều tôi cần phải nghĩ đến bây giờ. Bởi vì trước tiên tôi phải chuẩn bị đánh bại Ryuuen-kun.

Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn trút bỏ hết mọi suy nghĩ của mình.

Cảm thấy hạnh phúc khi nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

.

SS Ichinose Honami-Lời hứa sắp đến

Tôi đến sớm hơn giờ hẹn và ngồi trên băng ghế.
Cuối cùng thì ngày hôm nay, tôi sẽ có chút thời gian để nói chuyện với Ayanokouji-kun.
Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy thôi là trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng thực sự thì không ổn khi tôi có những cảm xúc như vậy.
Hiện tại, Ayanokouji-kun có bạn gái là Karuizawa-san.
Là một người, tôi cần chấp nhận điều đó và không để lộ ra những suy nghĩ không đúng đắn.
Vậy nên chỉ trong trái tim mình, tôi sẽ tận hưởng nó như một buổi hẹn hò.
Tôi có thể tận hưởng cảm giác của một người yêu đang chờ đợi người mình yêu.
"Kiyotaka-kun..."
Tôi thì thầm trên chiếc ghế dài trống.
Nếu chúng tôi là người yêu, chúng tôi sẽ trở nên gần gũi hơn nhiều và gọi nhau bằng tên.
Ayanokouji-kun có lẽ cũng sẽ gọi tôi là "Honami".
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến trái tim tôi rung động.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay đổi nhiều đến vậy, khi mà ngay từ đầu tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã yêu.
Vấn đề duy nhất là—tôi có thể kìm nén tình yêu đơn phương này trong bao lâu.
Tôi nhìn thấy cậu ấy ở đằng xa.
Tôi dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại tư thế
"Chào buổi sáng."
Ayanokouji-kun chào tôi, và tôi đáp lại.
"Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun. Có được không? Gọi tôi ra một nơi như thế này."
"Ý cậu là gì?"
"Đây là nơi công cộng. Nếu Karuizawa-san hoặc những người khác xung quanh nhìn thấy chúng ta, họ sẽ không hiểu lầm chứ?"
Thực ra, tôi muốn có ai đó nhìn thấy chúng tôi.
Tôi không nghĩ bản thân nên có những suy nghĩ như vậy nhưng...
"Không cần phải lo lắng. Minh đã nói chuyện đó với Kei. Nói dối hay giấu diếm chỉ trở thành chướng ngại trong các mối quan hệ mà thôi."
"Về kỳ thi đặc biệt ------ Ayanokouji-kun đã có tính toán gì chưa?"
Sau đó, tôi đã nói chuyện một chút với Ayanokouji-kun về kỳ thi đặc biệt.
Dù sao lúc này chúng tôi đang ở vị thế có thể cạnh tranh.
Và cả 2 đều không muốn lớp mình thua trong trận chiến sắp tới
Vậy nên sau cùng không nên nói gì về kỳ thi lúc này vẫn là tốt nhất
Ít nhất là bây giờ, tôi muốn cảm thấy hạnh phúc, tôi thầm nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro