Chiến tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thu thổi qua những nẻo đường ở thành phố những hàng quán đầy ắp không khí giáng sinh, lẻ loi trong dòng chảy thời gian chẳng biết qua bao lâu , bao nhiêu đất nước trong mắt Việt Nam ánh sáng của hàng quán bắt mắt ấy chớp nhoáng biến mất để lại đống hoang tàn đổ nát , đôi môi nứt nẻ hà hơi dài vào bàn tay nhỏ nhắn chẳng lấy chút ấm áp, bất lực mấp máy vài ba câu :

Mat-xcơ-va .. tên hay, nhưng quá khứ chỉ là một đống đổ nát không hơn không kém - Việt Nam nhướng mày nhìn xung quanh đầy xác chết nhuộm đỏ cả con đường đi

Dụi đôi mắt lục bảo yêu quý , mấy năm bôn ba đất trời nghe nhiều đến mỏi tai những biến cố từng năm đến việc chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ rồi đến lần thứ hai mặt đất chẳng thể chịu nổi tạo những vết nứt vỡ đến đáng thương.
Tương lai tuyệt vời thì cũng là tương lai rồi sẽ nhìn lại quá khứ bản thân từng ngu xuẩn đến mức nào. Chẳng ai quên được hết những cay đắng của chiến tranh ,
đến cả những đất nước hoà bình cũng bị lôi kéo vào cái chiến tranh không chút lý do, bầu trời đầy máy bay thuốc độc thải ra giết chính loài người..

CHs không thể chết còn loài người lại yếu đuối chỉ cần một vết xước cũng thấy đau tại sao lại dùng họ ? Đẩy họ vào cái cuộc chiến tranh mang danh WWI II đầy khốc nhiệt và vô nghĩa khiến những cuộc tình dang dở phải chia ly những hạnh phúc phải dập tắt.

Việt Nam ngồi xuống gốc cây nhấp ngụm nước lên môi , cổ họng khát khô để cảm nhận cái chiến tranh này nguy hiểm mức nào mà nói bước ra khỏi chỗ an toàn lập tức cái cơ thể này biến thành một cái xác xác xuất 100% , cảm nhận đằng sau có người Việt Nam không hấp tấp uống nước càng rậm rãi đến khi nòng súng ngay cạnh vai cũng chẳng quan tâm lắm :

Anh bắn tôi không chết có khi kẻ chết lại là anh đấy- Việt Nam ung dung nhìn bình nước trên tay chuẩn bị đứng dậy thì.

Người kia đặt súng xuống dưới bên cạnh đùi anh vang lên giọng van xin :

Anh có thể giết tôi nhưng tôi chỉ cần bình nước trên tay anh thôi ... Làm ơn , cầu xin anh !- người lính liên xô quỳ xuống cầu xin trước khuôn mặt đầy vẻ nhẹ nhàng của anh

Việt Nam không nói gì để chiếc bình nước trước mặt anh lính liên xô ấy phía nam bất chợt có tiếng động khiến anh để ý , nhưng cũng không nói gì ngồi ở gốc cây ấy đặt thêm những đồ ăn hộp ra đưa đến cho người đằng sau không lâu người kia cũng ăn .. ăn ngấu nghiến to đến nỗi cậu cũng nghe thấy nhưng không một chút khó chịu vẫn bình thản lấy trong túi ra điếu thuốc lá tùy hứng hút

Ăn xong người lính kia muốn cảm ơn nhưng giọng của Việt Nam khiến người lính phải khựng lại

Đồng đội anh cũng đói lấy thêm một chút cho anh ấy đi - Việt Nam cầm tay điếu thuốc vẫn thư giãn còn anh lính kia nhìn anh suy nghĩ

Cố lết cơ thể mình người lính kia trước mắt ánh mắt ngỡ ngàng của Việt Nam bảo vệ anh khỏi đám cỏ kia lấy thân mình che cho một kẻ bất tử thật sự là điều ngu ngốc trong mắt họ nhưng bây giờ Việt Nam hiểu anh lính ấy chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi .. nụ cười của Việt Nam xuất hiện là lúc tiếng súng ấy nổ khiến khung cảnh ấy vỡ như một chiếc kính vỡ

Người lính kia gục xuống là lúc Việt Nam dùng sức mạnh kia ôm lấy người lính , trước khi nhắm mắt anh ta không quên nhờ Việt Nam đưa chiếc nhẫn lấy từ chiếc áo lính của mình chiếc nhẫn sáng bóng còn đôi mắt cầu xin Việt Nam gửi lại nó cho người con gái mà anh ta yêu .

Việt Nam cười cười lấy tay mình bọc lại bàn tay của anh ta phát ra giọng hát bay bổng nhấc người lính kia bay lên

Hỡi chúa người hãy cứu lấy người lính đáng thương này con chẳng thể thực hiện lời hứa nên chỉ đành để anh ấy tự đeo nhẫn lên tay của cô gái anh ấy yêu bằng cả mạng sống - Việt Nam quỳ xuống cầu xin hướng đôi mắt mình lên trời cao

Người lính kia dần tỉnh lại trước sự ngỡ ngàng của lính Đức, sự cầu xin ấy thật sự được chúa động lòng . Vết thương của người lính Nga đang từ hồi phục như chưa từng bị thương.

Người lính ấy khi đứng trên mặt đất nhìn Việt Nam đôi mắt đầy nước mắt quỳ xuống trước anh cảm ơn, tất cả xong Việt Nam bước đến bụi cỏ nhìn vào bên trong, người lính Nga cũng từ từ đi đến nhìn Người lính Đức thoi thóp đôi mắt chẳng còn sự lựa chọn , biết trước mình cũng sẽ chết người Đức ấy nhắm mắt lại nói vài câu :

Tôi chẳng có lựa chọn bắn hay không bắn,  chết hay không nhưng đến đây cũng rất giỏi rồi . Tôi sắp chết anh bắn cũng được tôi chịu đau đủ rồi , Vợ tôi còn ở nhà đợi tôi nhưng sớm tôi quên mất cô nhìn ấy như thế nào rồi - Người Đức bất lực nằm trên nền tuyết trắng xóa nhắm mắt lại chờ cái chết

Việt Nam ngăn nòng súng của người lính Nga lại đến bên người lính Đức thoi thóp giữa sự sống và cái chết từ từ chữa trị cho anh ta trước sự chứng kiến của người Nga ấy Việt Nam nhờ người lính ấy bê người Đức đến gốc cây

Đừng ngạc nhiên cậu có người cậu yêu, anh ta có người anh ta yêu chiến tranh không phải anh ta làm đừng lấy lý do là  địch mà nói với tôi - Việt Nam vỗ vai Người lính Nga kia nghiêm túc mà nói với người lính ấy






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro