#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh mệt mỏi đẩy cửa. Căn phòng này sẽ khiến anh phát điên lên mất. Người anh nồng nặc mùi rượu cộng thêm với mùi thuốc lá nữa. Thật kinh khủng.
Đến bây giờ hắn ta vẫn chưa về có lẽ hắn ta đi luôn rồi cũng nên. Anh muốn được gặp hắn. Muốn hắn âu yếm như mọi ngày cơ. Anh nhớ hắn nhưng chẳng thể làm gì cả.
Hắn ta đi hẳn một tuần cơ mà. Đối với anh, đó là khoảng thời gian dài dằng dặc. Anh cũng chảng muốn nghĩ nữa. Càng nghĩ đến hắn, anh lại càng thấy nhớ. Chi bằng chẳng nhắc đến cho xong.
Anh nằm phịch xuống giường, kéo chăn phủ lên kín đầu. Bình thường anh sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Vì mọi ngày hắn ta sẽ ôm anh đi ngủ nhưng hôm nay làm gì có ai...
Với lại anh luôn cảm thấy lo âu nên lúc nào cũng thế. Nhưng đó là trước khi gặp hắn ta.
- Argg đừng có nghĩ đến hắn nữa!
Anh hét toáng lên. Nhưng nói vậy chứ đâu phải là vậy. Anh vẫn nhớ hắn ta. Nhớ cái cách mà hắn ta vỗ về anh, cái cách mà hắn ôm anh... Càng nhớ càng thấy ghét. Anh nhắm chặt mắt lại cố gắng tưởng tượng đến khu vườn hướng dương. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má anh. Sao lúc này anh lại yếu đuối đến thế? Chỉ vì hắn ta đi công tác mà anh phải khóc ư. Càng nghĩ càng thấy ức. Anh ôm chặt lấy chiếc gối ôm, cố tạo ra cảm giác ấm áp từ nó. Anh vùi đầu vào chiếc gối ôm rồi ngủ thiếp đi nào không hay.

———————————————————————————
-Ưm...
Anh bất chợt tỉnh dậy rồi nhìn ra cửa ngoài. Có vẻ người anh mong đợi đã về rồi. Anh hớt hải chạy ra ngoài và đúng là thế thật hắn ta về rồi. Anh vui mừng nhảy cẫng. Hắn ta cũng đáp trả lại anh bằng một nụ hôn rồi bế anh vào trong phòng. Nói thật thì hắn cũng nhớ anh không kém nhưng hắn không khóc. Tuổi thơ của hắn đã mài mòn cảm xúc của hắn. Và nói đúng ra thì tuổi thơ của hắn chỉ gắn liền với hai chữ BẠO HÀNH mà thôi. Khi gặp anh, hắn ta mới biết cảm giác vui là gì.
Hắn nhìn xung quanh căn phòng và đập chúng vào mắt hắn là cái gối ôm hình xúc xích của hắn có gì đó hơi khác... Là một đống nước mắt! Có vẻ là có người khóc nhiều lắm đây. Hắn bất lực quay sang nhìn anh còn anh thì chỉ biết cười gượng và nhìn sang chỗ khác.
Hắn vớ lấy đống quần áo rồi đi vào phòng tắm. Anh thì ngồi trên giường đọc sách. Anh có nhiều sách lắm từ lịch sử đến địa lý từ thực vất đến thiên văn học cái gì anh cũng có đủ. Vì vậy việc anh thông minh cũng là điều đương nhiên. Còn hắn thì không thích đọc sách. Nhưng không có nghĩa là hắn không giỏi. Hắn vẽ đẹp hơn anh. Chỉ đạo giỏi hơn anh. Và hắn cũng là người quan tâm anh nhất. Hắn biết từng điểm yếu trên cơ th- Stop! Được rồi dừng lại đã nhé.
Anh đang nghĩ cái quái gì vậy chứ! Anh vùi mặt vào trong sách và rồi nghĩ tới cảnh tượng không mấy phù hợp với trẻ em. Anh càng nghĩ, tai anh càng đỏ lên. Nếu không dừng lại có khi cái đầu của anh còn có thể vác nồi lên để nấu lẩu mất!
Đang suy thì anh bỗng như bị một thứ gì đó mê hoặc . Là hắn! Tiếng mở cửa cạch một cái và từ trong đó là một làn khói tràn ra ra ngoài. Hắn từ trong bước ra, hai tay đang cầm khăn để lâu đầu. Anh nhìn thấy hắn liền lấy sách che đi cái bản mặt đang đỏ ửng lên vì ngại. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy hắn ta tắm xong. Nhưng chẳng biết vì sao anh vẫn thấy ngại. Hắn thấy vậy cũng chỉ đành cười trừ rồi bước tới cạnh giường. Anh còn chưa kịp nhận thức được gì thì hắn ta đã vùi mặt vào hõm cổ của anh rồi hít lấy mùi hương cả tuần khiến hắn nhung nhớ. Anh thì cứ nằm im bất động như thế. Nhưng mãi chẳng có động tĩnh gì nên cũng rón rén vén tóc của hắn lên và giờ thì anh mới nhận ra rằng hắn ta đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Anh cười rồi cũng ôm hắn ngủ. Cả hai con người chìm trong giấc mộng tươi đẹp...
___________________________________

Viết xong chuyện cảm thấy khúm núm quá :o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro