Chương thứ nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ngẫm lại từng câu ý chữ trong "Di Lan Đà vấn đạo" mới thấy thấm lời bô lão kia nói.

"Con người phút sau không phải là một với con người phút trước, nhưng cũng không phải là khác với con người phút trước. Như thế, con người liên tục mãi cho đến giai đoạn cuối cùng của ý thức bản ngã."

Từ lời kinh Phật, "ta có thể ví xác thân ta với cây đèn, bấc, dầu và tinh thần ta với ngọn lửa đèn, cả hai đều biến chuyển không ngừng, không phải đồng nhất mà cũng không phải sai dị" ("Đạo Phật qua nhận thức mới"). Câu "phi nhất phi dị" bất chợt bật ra từ thanh quản tôi, còn tâm trí thì tơ tưởng mãi đến câu chuyện củ cải.

"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác"

Không có lý tưởng nào giống hoàn toàn với lý tưởng nào. Lý tưởng người khác người hẳn có nhưng lý tưởng của bản thân phút trước khác phút sau cũng không hề hiếm gì. Con người ta phát triển không ngừng, đến lúc nào đó lý tưởng cũng biến chuyển theo. Nhưng sống thế nào cũng phải giữ lấy cốt cách bản thân, như lời tổng thống Mỹ đời thứ 3 đã từng nói, "với nguyên tắc sống hãy vững như bàn thạch".

---------------------------------------------------------

- Và... Đăng tải!

Chapter mới của tác giả Tiểu Ý Sa Song đã đến tay độc giả. Vừa mới đăng tải chưa được 10 giây đã có người vào bình luận những lời có cánh, những lời mong mỏi và cả những lời chúc tốt đẹp nhất.

Củ Lạc: Aiyo, mừng đản nhật của đệ nhất danh tác Trung Hoa hiện đại! Ta luôn chờ ngươi cập nhật truyện hằng tháng nha. *thả tim*

Mallo Đường Tiền: Đệ cực thích văn phong của tiên sinh a! Không biết tiên sinh có nhận đồ đệ hay không?

Malterers *đã trả lời Củ Lạc*: Hôm nay sinh nhật của tác giả á!??

Củ Lạc *đã trả lời Malterers*: Ối chà! Huynh là ma mới nên mới không biết chứ gì! Ngày này năm xưa lệnh đường đã hạ sinh một thiên tài a!

Лето 41: Mừng sinh nhật tác giả nha, xin hỏi tác giả có đối tượng chưa nè? *incon đỏ mặt*

Văn Khúc: *đã trả lời Лето 41* Ơ kìa? Ông có biết tác giả là nam hay nữ không?

Лето 41 *đã trả lời Văn Khúc*: Tôi không chê đâu, giới nào cũng được! Người giỏi như tác giả đâu thể nào "mọc trên cây".

Đu đủ thái rối: Mừng sinh nhật tác giả a! Trời trở lạnh rồi đấy, nhớ mặc ấm vào nhé! Ngươi mà có mệnh hệ gì ta khóc cho ngươi xem.

Đồng trụ chí kim dài dĩ lục: Ta vừa nhận ra chúng ta cùng ngày sinh a, để ta chọn ngày thành thân nhé?

Đằng Giang tự cổ huyết do hồng *đã trả lời Đồng trụ chí kim dài dĩ lục*: Wei?? Cùng ngày là xứng đôi a?? Ta vừa bói ngày sinh của ta và tác giả thấy xứng hơn ngươi gấp trăm lần!

Ốp lết 100 quả trứng: Khai thật đi, tác giả. Ngươi dùng máy thời gian phải không? Những lần ngươi viết về quá khứ rất chân thực a, ngỡ như ngươi đứng đó chứng kiến ấy chứ!

Củ Lạc *đã trả lời Đồng trụ chí kim dài dĩ lục*: Này, huynh đệ. Huynh có để ý rằng tên của huynh và Đằng Giang tự cổ huyết do hồng hợp thành một câu đối không? Duyên khởi từ đây hay sao hả? *incon khúc khích*

Đu đủ thái rối: Ý trời! Ý trời!

Лето 41: Ơ thế thì Tiểu Ý Sa Song của tôi là "nữ phụ đam mỹ" à??

LoveSoviet *đã trả lời Лето 41*: Của chúng ta.

Trung Quốc bật cười trước những bình luận hóm hỉnh dần dần hiện ra trên màng hình MacBook, đến một lúc, chúng trở thành con sông Trường Giang, lướt đến "đầu bạc răng long" cũng không hết. Hắn muốn gõ vài dòng tin trả lời độc giả nhưng khổ nỗi chẳng có thời gian, dù gì thì cuộc họp về môi trường lần này chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu. Thời gian là vàng là bạc, hắn tranh thủ viết vài dòng cuối để đăng cũng là kì tích lắm rồi.

Sau khi gập chiếc MacBook lại, cẩn thận cho vào cặp da thì Trung Quốc đây mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Những dòng tin nhắn chúc mừng sinh nhật dần hiện lên từ nhiều nơi trên thế giới, dài có, ngắn có nhưng thật lòng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì ngoại giao mà phải gượng ép bản thân hoan hỉ trong cái ngày này quả là khổ sở.

Trung Quốc cười trừ, nhắn đa tạ với vài người cho qua loa rồi cũng tắt điện thoại. Đôi mắt màu hổ phách ngước lên so ánh vàng với mây trời New York, sau cùng phải chau mày khó chịu rút quân. Ngoài vườn, từng thảm cỏ thấp lè tè ánh lên màu xanh ngọc bích, pha chút màu héo úa độ thu về. Chúng ưỡn tấm ngực kiêu ngạo ra so đo với trang sức đắt tiền đang yên vị trên cổ mấy quý cô, quý bà đi đi lại lại ngoài sảnh, đắc ý bảo ta đây là thứ "đá quý" của mẹ thiên nhiên, nên được yêu thương, nên được trân trọng. Những luống hoa tươi kia cũng chẳng vừa, uốn éo như những vũ công chuyên nghiệp nhằm khoe sắc với cảnh vật xung quanh. Cánh hoa tinh nghịch đậu trên thảm cỏ. Gió có việc của riêng nó, đưa những bản tình ca đa sắc tộc, đa ngôn ngữ, đa nền văn hóa từ khắp nơi trên đất Mỹ đổ về đây. Vườn tược giờ đây trông như một bữa tiệc xô bồ, náo nhiệt trong sự tĩnh lặng, yên bình của ngày giữa thu.

Cảnh xung quanh vui quá, sao tâm người lại buồn?

Ngồi một mình giữa hành lang sa hoa hướng ra vườn, lòng Trung Quốc kì lạ thay lại cảm thấy thanh thản. Hắn cảm nhận từng vết nắng vàng rót mật ấm áp trên tay, cảm nhận khí trời quang đãng bắt đầu se lạnh. Tán cây quanh trụ sở ngã vàng rồi đỏ, nổi bật trên nền bê tông như tác phẩm trừu tượng của một danh họa kì Phục Hưng. Xa xa, lớp mịt mù bao bọc thành phố không biết là sương hay là bụi, trắng ngọc, mờ mờ như muốn chạm nỗi thăng trầm trong tim. Đứng trước vẻ hiền hòa của mùa thu, Trung Quốc phải công nhận rằng đây là mùa mà nước Mỹ đẹp nhất.

Hôm nay là sinh nhật Trung Quốc, dù là ngày vui nhưng hắn đành an phận thủ thường, trở thành hình ảnh "Hàn đăng độc dạ nhân"* tẻ nhạt mang bao nhiêu tầng ý nghĩa của bài thơ thời Trung Đường. Hoặc đáng thương hơn, hóa thân thành kẻ "Cô độc dị hương nhân*" thời Sơ Đường, thân thì xa ngàn dặm, kẹt lại nơi nguy tàn. Hẳn trong tâm trí vẫn còn hậm hực vì Liên Hợp Quốc kéo hắn đến đây để bàn truyện môi trường trong khi đáng lẽ ra hắn phải ở nhà đón quốc khánh cùng người dân. Nguyên do khác đến từ thực tiễn khách quan, không mấy ai ở nước Mỹ quý hắn cảm, ngay cả mấy người đang dự họp trong trụ sở cũng vậy, lôi thôi làm chi?

[*Hàn đăng độc dạ nhân: Đèn lạnh khách đêm chày.----"Bá Thượng Thu Cư" (Mã Đái)]

[*Cô độc dị hương nhân: Xứ người, ngồi dưới đuốc tàn lẻ loi.---- "Ba Sơn đạo trung trừ dạ hữu hoài" (Thôi Đồ)]

Điện thoại Trung Quốc kêu lên một tiếng "ding" thôi thúc hắn kiểm tra. Vừa liếc nhìn, trên khuôn mặt u tối của sự cô độc bỗng bừng sáng lên một nụ cười, một đoạn tin nhắn của Triều Tiên hiện lên, sánh vai với nó là một tin nhắn thoại.

Triều Tiên: Xin nhật vui vẻ, Trung Quốc. Nghe đi trước khi tôi xóa.

Đó là bản cover quốc ca Trung Quốc do Triều Tiên trình bày. Trên nền độc tấu guitar chậm rãi, giọng hát trầm ấm, du dương tự do thể hiện chính mình. Nhắm mắt lại lắng nghe, Trung Quốc cảm tưởng như có thể nghe được quá khứ, một giai đoạn chông gai và khó khăn khi bản quốc ca này ra đời. Tiếng Trung của Triều Tiên rất chuẩn, cậu bạn kia đã có nhiều đêm dài chuẩn bị cho hôm nay. "Ngã văn tỳ bà dĩ thán tức"*, Bạch Cư Dị say mê tiếng tỳ bà, Trung Quốc đây mến thương giọng hát của Triều Tiên.

[*Ngã văn tỳ bà dĩ thán tức: Tôi nghe tiếng tỳ bà đã thán tức.---- "Tỳ bà hành" (Bạch Cư Dị)]

Trung Quốc: "Lâm kì ý phả thiết"*, xin đa tạ tấm chân thành của cậu.

[* Lâm kì ý phả thiết: Đến khúc đường rẽ, tình cảm thật thắm thiết. ---"Tống lí Giáo thư" (Đỗ Phủ)]

Triều Tiên *đã xóa tin nhắn thoại*: Không cần quá khách sáo.

Trung Quốc: Lần sau phải mời cậu một chầu mới được, rủ thêm Nga, lâu rồi ba chúng ta chưa ăn tối cùng nhau.

Triều Tiên: Chỉ sợ mất thì giờ của anh thôi, tôi sao cũng được.

Ngay lúc này, bên nhóm gia đình của Trung Quốc lại vang lên mấy tiếng "ding ding" báo tin nhắn mới không ngừng.

Vương Tư Duệ: A Zhong! Sáng giờ ta ngủ quên mất! Chúc mừng sinh nhật!

Macau: Hây ya, giờ mới dậy có quá "sớm" không a? Tối qua cày phim à?

Trung Quốc *đã trả lời Vương Tư Duệ*: Chẳng phải tối qua ta đã nhắc ngươi nghỉ sớm rồi à?

Vương Tư Duệ: Ờ thì...

CPC ("CPC" Đảng Cộng Sản Trung Quốc): Trung Quốc, sang nước bạn có gặp vấn đề gì không?

Trung Quốc *đã trả lời CPC*: Dạ không, thưa ngài. Mọi việc đều thuận lợi.

CPC: Thuận lợi là tốt, tiếc rằng ngươi phải đón sinh nhật một mình. Từ Mỹ về Bắc Kinh không nhanh đâu, họp xong đón chuyến bay về cũng tầm mai mới tới nơi.

Macau: Khổ thằng bé Tử Sâm nó còn làm cho huynh một cái bánh to.

Tử Sâm *đã trả lời Macau*: Thưa ngài, chuyện đó không có gì quá đáng lo đâu ạ.

Hồng Kông: Đệ và Macau vừa sắm cho huynh một con robot giúp việc nhá, chứ khi sao Mai chưa hiện là huynh đã hì hục dọn dẹp nhà cửa rồi, đệ cũng không hiểu sao huynh không kiệt sức đến chết.

Trung Quốc: Cảm ơn mọi người nhiều. Tôi phải đi rồi, hẹn chút gặp lại.

CPC: Về không kịp thì thuê khách sạn đấy, đừng cố gắng quá.

Vương Tư Duệ: Nhớ mua quà cho ta nha!

Trung Quốc vội vã tắt máy, đứng lên bắt tay chào Nga. Chả là ban nãy Nga có đến tìm hắn, ra hiệu rằng muốn nói chuyện nên mới thôi nhắn tin. Hai người ngồi trên băng ghế nhìn ra vườn, thả trôi sự tĩnh mịch trước khi cất tiếng nói.

- Trung Quốc này.---- Nga cất lời.---- Chúc mừng sinh nhật anh. A, chút nữa là quên. Đây, quà của anh.

- Cậu...cậu không cần phải làm thế..

Trung Quốc vừa nói vừa nhìn Nga lấy từ trong túi ra một chiếc khăn choàng cổ đan thủ công. Chiếc khăn nâu sậm, bằng len ấm áp, chứa đựng tình cảm sâu sắc đến từ đôi tay người làm nên. Trước khi nhận khăn đan, Trung Quốc được trao tận tay chiếc thiệp sinh nhật ngả màu từ thế kỉ trước.

- Của người cha quá cố tôi đó. --- Nga bắt đầu kể về giai thoại của chiếc khăn. --- Mấy hôm trước dọn kho, tôi vô tình tìm thấy nó kèm theo chiếc thiệp này. Trong đó đề là quà sinh nhật anh nhưng khổ nỗi lúc đó chiếc khăn vẫn chưa xong nên hẳn cha chưa dám tặng. Tôi mới nhờ Belarus đan tiếp, may là nó được hoàn thành trước ngày hôm nay.

Trung Quốc nhìn chiếc khăn mà bật cười. Hình ảnh Liên Xô kiên trì ngồi trên ghế, tay chăm chú đan từng giây cuộc đời hiện lên trong đầu hắn.

- Ngài ấy làm gì biết đan đâu.

- Thế mới tốn hàng năm trời đấy. --- Nga mỉm cười, đinh ninh là Trung Quốc thích chiếc khăn.---- Thật sự rất là buồn nếu anh phải đón sinh nhật một mình, chiều nay nếu không có gì phát sinh thì tôi mời anh ăn tối nha?

Trung Quốc ngước lên, lúng túng muốn từ chối vì sợ cậu bạn kia phiền. Như đoán trúng tim đen, Nga nhắc lại ý tốt của mình một lần nữa.

- Tôi sẽ tới khách sạn của anh để đón, ngày này ở một mình chán lắm a.

- Thôi thì cũng được.--- Trung Quốc thở dài.--- Nhưng nếu bận bịu gì cậu không cần phải đến đâu.

Người con trai của xứ sở Bạch dương đứng lên, vừa nói vừa nhấc chiếc túi tối màu rời đi.

- Tôi sẽ cố gắng thu xếp, hẹn gặp anh sau.

Trung Quốc đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân ngay cả khi Nga đã đi khỏi. Giữa vô vàn suy nghĩ dào dạt như biển cả, hắn lênh đênh trên một con thuyền kiếm tìm bến bờ nghỉ chân. Nhìn bốn phía, nhìn góc trời, nhìn chân mây, hắn chỉ thấy trong tâm trí mình độc một nổi sầu hoang vu và một cái nhếch mép đầy khinh bỉ.

Nga ơi là Nga, anh có vẻ vẫn còn quá non trẻ trong quan hệ già cỗi đầy thăng trầm của hai người. Cả hai trong chiến tranh lạnh không ít lần quay lưng, đối chọi lẫn nhau, quan hệ thân thiết đã rạn nứt thì khó lòng gắn kết vẹn toàn nguyên bản được. Đến tận bây giờ, Trung Quốc vẫn còn gọi Liên Xô là cố nhân lắm chứng, là đồng chí xưa cũ đã là quá sức lắm rồi.

Quá khứ đôi bên thắm thiết đến bao nhiêu, giờ thực tại chỉ độc nét rạn nứt vô hồn.

"Khi tôi nghe những lời nói giả vờ
Của người đồng chí hay nhầm lẫn
Tôi tìm không phải bản sao mà là nguyên bản
Tôi buồn rầu vì hiện tại bao nhiêu!"

"Cảm hoài về hiện tại"
(Andrey Voznhesenki)

Quá khứ đẹp đẽ và chân thành giờ lại bị hiện tại rỉ máu sặc mùi giả dối bóp chết tươi.

"Phân phi hậu,
Lệ ngân hòa tửu,
Chiếm liễu song la tụ"*

"Điểm giáng thần"
(Án Kỷ Đạo)

[* Sau chia rẽ,
Lệ kia hòa rượu,
Tay áo đều hoen ố]

Tiếc không? Tiếc cho mối quan hệ này không? Tiếc lắm chứ nhưng thử hỏi bên kia người ta có nghĩ như mình hay không. Liên Xô đã từng căm ghét gọi hắn là: kẻ theo đuổi chủ nghĩa quốc gia, một kẻ cơ hội, và kẻ xa rời Đảng. Trong khi đó, hắn cũng nghiến răng mà mắng lại rằng y xứng đáng với các danh hiệu: kẻ theo chủ nghĩa xét lại, gia trưởng, độc đoán, và chuyên chế. "Thế lợi sử nhân tranh, tự hoàn tự tương tường."*. Hai bên lời qua tiếng lại đến khi y lâm chung, mảnh băng đã đông đá hình hài và linh hồn của Trung Quốc mới dần tan chảy. Cuộc chiến tranh lạnh của hai người chẳng khiến ai hạnh phúc cả, chỉ có phe thứ ba là Mỹ thích thú ngắm cả hai trở mặt với nhau.

[* Thế lợi sử nhân tranh,
Tự hoàn tự tương tường

Thế lợi bắt người tranh
Giết nhau coi như thường.

"Hao Lý hành"
(Tào Tháo)]

Bấy nhiêu cũng đã đủ thuyết phục Trung Quốc rằng Liên Xô không hoàn thành chiếc khăn này vì y ghét hắn. Hướng đi đã không chung lối, tư tưởng cũng không hài hòa thế thì việc gì phải tiếp tục món quà dành tặng cho kẻ đối nghịch được nữa? Trung Quốc nặng lòng, đặt chiếc khăn ngay bên cạnh mà không buồn nhìn vào nó nữa. Ghét là ghét. Đáng lẽ món quà này không nên hoàn thành, đáng lẽ nó nên bị thời gian nghiền nát, làm ơn đừng bắt hắn phải nhận món quà từ người bạn đáng quý nhất đã nhìn thấy điểm đáng thất vọng nơi chính hắn đây.

- Sao vậy? Trung Quốc? Điều gì khiến anh ngán ngẩm chiếc khăn ấy đến vậy?

Khi Trung Quốc nhận ra chủ nhân tiếng nói đó là ai thì gã cũng nhanh chóng đứng trước mặt hắn mất rồi. Chẳng ai khác ngoài chủ nhân của New York phồn vinh, chả phải là Hợp chủng quốc Hoa Kỳ số 1 lẫy lừng đấy sao? Ngọn gió thiêng nào đưa gã đến đây, đứng trước tên cô độc này?

Trung Quốc mặc dù trong lòng thật sự muốn xóa đi sự tồn tại của người trước mặt nhưng vẫn phải mỉm cười xã giao như hoan hỉ lắm.

- Mỹ đấy à? Chào cậu.

Mỹ phớt lờ lời chào của Trung Quốc, gã tự tiện nhấc chiếc khăn lên, đôi tay đáng giá còn được cẩn thận bảo vệ bằng khăn tay trắng.

- Chà chà. Gì đây? Khăn choàng cổ à? Ôi trời, anh đừng làm tôi cười chứ. Vừa nhìn sơ qua cũng biết đây là loại len rẻ tiền rồi. À, đây nữa, anh coi, chẳng phải cách đan của mấy tên nghiệp dư hay sao? Lũ vô gia cư New York còn đan đẹp hơn gấp vạn lần.

Trung Quốc đứng phắt dậy, giật chiếc khăn lại từ tay gã lắm lời kia.

- Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá.* . Tôi khuyên cậu nên học cách tôn trọng công sức của người khác.

[*Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá: lời nói không có sức nặng và sức lực yếu kém thì đừng khuyên can người khác.]

Nghe đến đây, Mỹ bật cười chế giễu.

- Tôn trọng? Ôi Trung Quốc, anh bảo tôn trọng sao? Ờ thì tôn trọng người ta nhưng người ta có tôn trọng anh không? Nếu thật sự họ có tình ý với anh sao chiếc khăn này không hoàn thành? Tôn trọng anh bằng cách cất quách trong nhà kho đợi mối mọt gặm hết à?

- Nghe trộm người khác là hành vi thiếu văn hóa nhất đấy, thưa cậu. Chưa được giảng dạy phép lịch sử tối thiểu đó hay sao?

- Vậy cho rằng mọi thứ trên đời là của mình, cướp ngay giữa ban ngày là kì hạnh hay sao? Còn không tuân theo luật pháp quốc tế, quả là nghịch thủy hành châu*, coi văn minh như cỏ rác. Anh là người rừng hay sao?

[* Nghịch thủy hành châu: chèo thuyền ngược nước, bơi ngược dòng. Cũng chỉ những khó khăn trong cuộc sống.]

Mâu thuẫn dâng cao, gần đạt đỉnh điểm nhưng hai bên không ai nhường ai, vẫn muốn hủy diệt đối phương bằng lời nói đầy nọc độc của mình.

Trung Quốc tiếp lời:

- Chứng nào tật nấy, cậu vẫn thích chỏ "mõm" vào chuyện của người khác đấy à?

- Thấy sai thì chỉnh.--- Mỹ nhún vai.--- Tôi có quyền tự do ngôn luận mà, ta đang đứng trên thành trì của Tự do đấy, anh quên sao? Mà nhắc nhẹ cho anh là hồ sơ nhân quyền tổng thể của anh còn hơi kém nhá.

Trung Quốc có lòng nhếch một nụ cười như trước mặt hắn là một cái rạp xiếc nhạt nhẽo tệ hại.

- Nỗ lực của tôi, cậu chưa từng chấp nhận, mấy thứ thống kê vớ vẩn ấy có bao giờ thăng hạng cho các nước XHCN à? Nói thật nhé, Mỹ, mấy trò đó cũ rít rồi, già nua như mảnh đất này thế á.

Mỹ vẫn một mực bảo vệ ý kiến của mình vì chẳng phải đó là ngọn giáo vót nhọn hữu hiệu nhất để tấn công Trung Quốc hay sao?

- Tôi không ngờ là anh muốn thăng hạng đấy, Trung Quốc à. Tôi nghĩ xấu về anh rồi, cứ tưởng anh độc tài, tệ hại lắm chứ. Thôi thì quay đầu là bờ, để cho dễ với trí tuệ có hạn của anh, sao không giải quyết vụ Tân Cương trước rồi bọn tôi xem xét hồ sơ anh sau. Thế nào?

- À phải, Tân Cương.--- Trung Quốc vỡ òa, ra nãy giờ chỉ xoay lòng vòng về vấn đề này thôi ư?--- "Nhà tù ngoài trời", quan chức Mỹ gọi thế nhỉ? Hiện tại, dân số nơi đó đang ngày một tăng, đời sống cũng rất ổn định nên xin lỗi cậu chúng tôi không cần thứ "dân chủ" mà cậu muốn ban phát đâu. Rảnh ra sao cậu không giải quyết mấy vấn đề nhức nhối còn tồn đọng ở đất nước của cậu nhỉ? Tự hào gọi mấy chữ "Thành trì của dân chủ" mà nơi nào cũng tràn đầy bạo lực cảnh sát, xả súng quy mô lớn và lũ kỳ thị chủng tộc luôn nhởn nhơ thì quả là mất mặt. Bước đi trên đường phố New York tôi cứ phải kiểm tra xem mình có bị tên nào đó đâm không kia kìa.

Mỹ vỗ tay giả thích thú.

- Wow! Xem lời của kẻ ngông cuồng gây bao nhiêu tội tình với bao nhiêu con người đang lên mặt dạy đời kẻ khác kia kìa. Khoan khoan, tôi có đọc được câu này hay lắm. Hình như là...a! Gia gia mại toan tửu, bất phạm thị cao thủ*. Là nơi ra đời của câu thành ngữ này, chắc tôi cũng không cần giảng cho anh nghĩa của nó nhỉ? Phải ngả mũ tôn anh làm cao thủ quá, cao thủ của lừa lọc, dối trá, thích che đậy bản chất thối nát và tội ác của mình. Làm như anh vô tội? Không khéo anh đã trở thành "chúa tể phản diện" rồi á, một tên phản diện công nghiệp nhàm chán luôn xuất hiện trong mấy bộ phim. Cả anh, lũ quan chức và mấy tên nhát gan tung hào anh vì mấy đồng lẻ Nhân dân tệ.

[*Gia gia mại toan tửu, bất phạm thị cao thủ: nhà bán rượu chua, không bị phát hiện mới là giỏi. ( ý chê trách thủ đoạn gian trá, lừa đảo một cách khôn khéo.)]

- Nếu cậu đã bỏ công nghiên cứu văn hóa chúng tôi thì tôi cũng xin đáp lại cậu câu này: Nhật xuất vạn ngôn, tất hữu nhất thương. Mong là đầu óc, trí tuệ của cậu hiểu được lời khuyên chân thành nơi tôi. Cậu ghét XHCN, ừ đúng, ai chẳng biết vì thế nó cũ lắm rồi. Cậu gọi tôi là "Phản diện công nghiệp" vậy sao không soi xét lại bản thân? Bản thân mình có gì mới mẻ hay không?

[*Nhật xuất vạn ngôn, tất hữu nhất thương: ngày nói vạn lời, ắt có câu khiến người tổn thương. Chớ nên nhiều lời.]

Trung Quốc ngước nhìn lên bầu trời nước Mỹ, vẫn là những tòa cao ốc đó, vẫn là tiếng xe cộ nườm nượp dốc thẳng lên tận mây xanh đó, và cả hiện thân của mảnh đất cổ xưa này, tất cả đối với hắn chả có gì thay đổi.

- Dậm chân tại chỗ suốt mấy chục năm qua. Tôi không nghĩ rằng cậu vẫn còn bảo vệ được ngôi vương của mình đâu. Như người cha già của cậu ấy, "hết đát" thì nhường ngôi cho Đế quốc "trẻ", lẽ thường tình nhỉ?

Cậu chàng đối diện tỏ vẻ bực bội một thoáng, điều đó nhanh chóng được Trung Quốc bắt thóp ngay.

- Xì.--- Mỹ khoanh tay.--- Ờ thì ổng già quá rồi, đã đến lúc nhường sân khấu cho người ta. Tôi cũng nghĩ rằng anh nên "xuống thang" đi, đối đầu với kẻ như anh khiến tôi chán lắm. Nói thật nhé, tôi ngán cái mặt của anh lắm rồi.

- Như cách "ông cha già" của cậu chán ngán mấy câu ái kỷ từ miệng cậu, phải không?---- Trung Quốc mỉm cười dễ gần, nhưng đôi mắt lại đang khiêu khích người đối diện.

- Lôi bên thứ ba không liên quan vào không khiến lập luận của anh thuyết phục hơn đâu. Tôi tưởng anh cao tay hơn thế này nhiều chứ? Hóa ra chỉ là con gián.

- Ồ không. ---Trung Quốc vẫn giữ mãi nụ cười giả tạo đó.--- Cậu vẫn chưa nhận ra à? Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Cách đối nhân xử thế đầy ngông cuồng và cứng đầu này hẳn là do cha cậu giáo dục không tốt. Chậc chậc, nhìn Anh Quốc gia giáo thế cơ mà.

Tay Mỹ kết thành nắm đấm, đôi mắt xanh màu trời đang nhuộm đỏ máu tà dương. Dù gã không thừa nhận nhưng ai cũng biết Mỹ không thích người khác đem gia đình của gã ra mà bè giễu. Nhất là mấy kẻ trong danh sách đen mà ở đây là tên Trung Quốc được gạch mực đỏ thì việc hắn đem Anh Quốc vào đây chả khác nào chọc phải hang hùm, hang beo, thách thức sự kiên nhẫn của Hoa Kỳ.

- Góp ý chân thành nhá, Trung Quốc.--- Mỹ bây giờ không còn cười được nữa, máu của gã đã sôi thêm 2-3 độ rồi. --- Khi tranh luận mà kéo theo một người không liên quan vào để giễu cợt hả hê thì quả là kém cỏi, quý ông chân chính không ai làm thế cả.

- Vậy sao?--- Trung Quốc đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn gã, nụ cười dần méo mó hơn.--- Chắc cậu tự hào bản thân mình là quý ông nhỉ? Một quý ông lúc nào cũng quy chụp tội lỗi lên một người không liên quan bởi họ có quan điểm sai lệch với cậu, như theo thể chế chính trị khác cậu chẳng hạn. Được dạy dỗ khôn khéo quá nhỉ?

Mỹ quay đi cố nén cơn giận như vũ bão của mình xuống. Dù gì đây cũng là trụ sở chính của Liên Hợp Quốc, đánh đấm chắc chắn là hành động không thể chấp nhận được.

- Anh biết không, Trung Quốc? So với Liên Xô, anh vừa tệ hại vừa yếu kém hơn ông ta vạn lần.

- So sánh khập khiễng quá, tôi không dám.--- Trung Quốc nhún vai.--- Nhưng tôi vẫn đang cố gắng từng ngày chứ không phải rảnh ra là soi mói, bịa dặt bao điều về người khác như ai kia. Quả là từ một khuôn đúc ra, đấng sinh thành hẳn thuộc cùng hạng người mới có thể tạo ra thể loại thấp hèn như cậu.

Nghe xong câu này, hẳn không ai có thể nhịn được nữa. Cả Mỹ, người nhận thức rõ ràng bối cảnh và ngoại giao đôi bên, cũng không ngăn nỗi dòng cảm xúc đang cuộn trào như thác dữ trong lòng. Trong một phút mất kiểm soát, cậu ra tay đấm Trung Quốc một phát rõ đau, cú ban nãy nhanh đến phát sợ, ngay cả kỳ cựu cận chiến như Trung Quốc cũng trở tay không kịp.

Những tưởng đây chỉ là cú đấm bộc phát dạy dỗ kẻ thù bình thường nhưng nó lại vô tình mở ra một trang khám phá về bản chất con người của Trung Quốc.

Thời gian ngừng lại, thực tại dừng trôi, chỉ có những dòng ký ức quá khứ còn ồn ào và giòn giã như những đợt sóng miên man kỳ bí ngoài đại dương sâu thẳm.
---------------------------------------------------------
- Này? Ngươi chết chưa đấy?

Mỹ mệt mỏi nâng hàng mi nặng trĩu lên nhưng nhanh chóng cảm thấy bỏng rát vì chất mặn và áp lực tứ phương nén lại. Thân xác nhanh nhẹn bắt nhịp với môi trường xung quanh, tâm trí cũng từ từ giãn nở, khó khăn lắm mới làm quen được với ngoại cảnh nơi hố sâu thăng trầm, ngoại cảnh của tâm trí con người.

Nặng nề, tăm tối, tràn đầy đau khổ là những cảm nhận đầu tiên của Mỹ về lòng biển sâu thăm thẳm này. Tâm trí của Trung Quốc mà gã sơ ý thâm nhập vào quả là không thể xem thường, khoác vẻ tĩnh mịch của sự thanh bình dối trá để che giấu chấn động kinh hoàng sâu bên trong. Mỹ khó chịu khuấy đảo tầng nước quánh đặc xung quanh tứ chi, càng động bốn bề càng lặng lẽ đến nao lòng.

- Lòng biển sâu?--- Mỹ cảm nhận ngoại cảnh nặng nề xung quanh, lòng thấy bồn chồn sợ sệt.--- Cứ tưởng tâm trí anh thế nào, ra chỉ một màu xanh dương u ám. Trông có đáng được thương hại không kia chứ?

Tay gã vẽ một đường vàng lấp lánh, như vết thương sâu nay hở hang rỉ máu, cánh cổng thoát khỏi lòng biển u tối này càng được mở rộng. Ánh sáng ấm áp ung linh soi tỏ trên cao nhưng đành bất lực khi thấy vùng tăm tối bên dưới, nơi chưa có ai từng chạm tới, chưa một trái tim nào cùng nhịp đập với đại dương.

Một cái búng tay vang lên, đôi mắt đầy chú ý của Mỹ đổ dồn sang bên phải. Hình bóng quen thuộc từ xưa mờ ảo ẩn mình giữa làn nước lạnh băng, một bóng ma từ quá khứ đầy sương khói biệt ly, vừa lạ lẫm vừa thân quen.

Bạn cũ, Confederate, hiện lên giữa nền không gian kỳ ảo nặng nề âm điệu quá khứ xa xăm. Bóng ma mang một dáng người thong dong, khỏe khoắn, đôi mắt ám ảnh và già cỗi, thứ đã mất đi cảm xúc từ lâu nay vô hồn như máu của tà dương vươn trên vòm trời chiều tàn tạ, bộ quân phục cũ kĩ mang trên người thầm thì kể cho ta về một thời kì khói lửa đầy ấn tượng nơi tiền tuyến xa xôi. Như một tác phẩm vở nhạc kịch nổi tiếng được chuyển thể từ tiểu thuyết, bóng ma không chỉ đơn thuần là thứ siêu linh rùn rợn, được nuôi sống nhờ thù ghét và tàn nhẫn mà giờ đây nó lột xác trở thành bi kịch không lối thoát.

Đứng trước Confederate như đứng trước quyền năng ngày càng lớn mạnh trong tầng tâm trí sâu hoắm. Hóa ra người chính là Bóng ma trong nhà hát Opera cổ kính, kẻ nép mình sau tấm màn nhung, khư khư giữ chiếc mặt nạ sắt che nửa khuôn mặt đầy bí ẩn. Mỗi đêm, giọng hát người vang lên trong bóng tối, nhắc nhở về sự tồn tại mơ hồ của người.

"Tiếng hát chàng vang lên trong giấc ngủ say nồng, chàng đến bên em trong những giấc mơ." ___("The Phantom of the Opera")

Cứ ngỡ là chiêm bao, cứ ngỡ là miền ảo ảnh phù phiếm nhưng cuối cùng lại giật mình nhận ra giọng ca của người đã giam hãm ta trong thực tại từ khi mở màn.

"Dù cho em có chạy trốn khỏi ta để có thể quay trở về.
Thì linh hồn của nhà hát này vẫn ở đó tồn tại sâu thẳm trong tâm trí em"___("The Phantom of the Opera")

Không thể chạy trốn, không thể quay lưng vì đơn giản cả hai là một, người là mặt nạ, người là giọng hát, hòa quyện vào nhau trong bản song ca bất tử ngàn đời của ngọn gió thiêng bất sinh bất diệt. Cứ như vậy, bóng ma trong nhà hát cổ vẫn luôn tồn tại trong tâm trí của người ca sĩ trẻ trung, gắn kết cuộc đời tầm thường với nghệ thuật phi thường vĩnh cửu.

- Đã muốn về rồi sao? Vừa mới đến mà?

Confederate khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười ma mị liếc mắt về phía người kia muốn dò xét. Mỹ buông thõng cánh tay như bị gãy, quay đi tránh ánh mắt quỷ quyệt lạnh lẽo đến điên dại.

- Ta không cố ý vào nơi đây.

- Nhưng hai ta đã vào rồi, không phải sao?--- Confederate híp đôi mắt.--- Giờ lật đật ra về mà chẳng thu được lợi lộc gì quả là phí công.

Mỹ hậm hực nhìn bóng ma lảng vảng trong tâm trí gã trôi từ bên trái qua đến bên phải, hòa vào lòng biển u tối thiếu ánh sáng Mặt Trời.

- Ta đã bảo rồi, ta không cố ý vào tâm trí của Trung Quốc. Với lại, ta không thích thâm nhập vào tâm trí người khác, họ nghĩ gì cũng chả liên quan đến ta, lo lắng chi cho mệt hơi.

Confederate cười khúc khích, khẽ động cánh tay để lùa phần áp lực ẩm ướt và lạnh lẽo về phía Mỹ.

- Sao ngươi không cho đây là thời điểm tốt nhỉ? Sở hữu "ngộ" mà không tận dụng. Biết đâu được ngươi lại tìm được thông tin quý giá từ việc xâm nhập tâm trí thì sao?

- Sở hữu "ngộ", cho phép đọc ký ức vạn vật, phải.--- Mỹ bực tức vì phải liên tục giải thích cho kẻ kia.--- Nhưng điều đó không có nghĩa là lạm dụng vào những chuyện bẩn thỉu thế này. Ta muốn thắng hắn, điều này ngươi thừa biết, nhưng một cách quang minh chính đại kia, sử dụng mánh khóe này thì còn gì tự hào nữa? Về thôi.

Confederate chả để tâm gì tới lời nói của Mỹ, bóng ma thích thú chỉ xuống tầng tối tăm của lòng biển, hỏi:

- Ngươi xuống thẳng đó được không?

- Gì cơ?!? Không! Nhưng mà ngươi hỏi để làm cái gì?

Bóng ma bĩu môi, đưa đôi mắt chê bai dị năng của người bên cạnh.

- Không đủ sức à? Yếu kém thế?

- Ý kiến ý cò gì? Nói cho ngươi biết, hiểu được tính cách của một người đã khó, muốn nắm chắc tâm trí người khác càng khó hơn. Ngươi nhìn xung quanh mà xem, ta đang ở lòng đại dương đấy, tâm trí Trung Quốc chính là đại dương, thứ ẩn giấu bao nhiêu bí mật mà chưa ai khám phá hết. Nếu không nhờ Thiên Phú đặc biệt cùng sức lực của ta thì cả hai đã sớm bị áp lực xé nát rồi.

Confederate giơ hai tay lên, trưng cái khuôn mặt thiếu đòn ra, người bình thường nhìn vào đã muốn đấm.

- Thôi được, ngươi giỏi, đáng khen. Nhưng còn cánh cửa Tiền ý thức? Ngươi mở ra được chứ?

Mỹ suy nghĩ một hồi, lia mắt tìm kiếm khắp nơi. Trong làn nước tăm tối đến ngạt thở, gã thấy lờ mờ một cánh cửa hiện ra.

- Mở được.--- Mỹ khẳng định.--- Nhưng chỉ tiếp cận được với những ký ức nổi bật thôi, còn những thứ khác bị chôn rất sâu, không nên chạm vào.

Confederate thích thú trôi lại gần Mỹ, một tay quàng qua vai người kia.

- Ngươi đọc được bao nhiêu?

- 3 ký ức nổi bật, giới hạn rồi. Nhưng ta đã quyết ban nãy, chúng ta sẽ không thâm nhập sâu hơn vào tâm trí người khác, như thế không hay chút nào.

Confederate đảo mắt chán nản, hậm hực dùng cái tay quàng vai ban nãy đẩy mạnh Mỹ ra.

- Cái tên chán chết này, chắc ngươi đang chơi trò quân tử? Nhưng kỳ thực là ta thấy hơi bất ngờ đấy. Đâu ai biết rằng xúc phạm tới Anh Quốc có thể khiến Hoa Kỳ đây kích hoạt dị năng "ngộ" trong vô thức chứ?

Mỹ khoanh tay, chau mày khó chịu khi nghe bạn cũ nhắc chuyện lúc nãy.

- Hắn bảo là "đấng sinh thành" nên tuyệt nhiên là đề cập đến mẹ của ta.

- Mẹ ngươi?--- Confederate búng tay một cái.--- Ra là bà ấy, nhớ rồi. Kẻ siêu cường đây cũng có một tầng ký ức khó giải bày nhỉ? Không biết Trung Quốc có không đây? Tò mò không?

Mỹ vẫn khăng khăng giữ chính kiến bản thân.

- Xin lỗi nhưng đây không có hứng. Ta không thích đào sâu quá khứ người khác chút nào, nhất là những ký ức mà người ta cố tình che giấu đi.

- Ông tướng ạ, ta mệt mỏi ngươi thật đấy! Xem tí đã sao? Chẳng phải điều này sẽ giúp ngươi hiểu được một phần nhỏ con người hắn? Ngài Hợp chủng quốc Hoa Kỳ lúc nào mà chả đau đầu tìm cách đọc vị Trung Quốc? Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, có khi cả hai sẽ thành bạn tâm giao thì sao?

Nghe mấy chữ "bạn tâm giao" khiến Mỹ rùng mình, thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh hai đứa ngồi dưới gốc cây, to nhỏ thú nhận những câu chuyện bí mật về đời tư cá nhân như mấy cô nữ sinh mơn mởn trước lạ sau quen, gặp nhau là kể đủ mọi thứ trên đời.

Quan hệ của hai người cũng thật tức cười, được định sẵn là kẻ thù trong một bộ phim nhàm chán, bị ép thủ hai vai "ban chủ" của chính nghĩa và phản diện mơ hồ rập khuôn mà chưa thấy ngày kết thúc hợp đồng. Không biết hai con người ở hai thế cực ấy có trở thành bạn hay không mà bàn đến chuyện tâm giao thân thiết.

Ai cũng biết, để có thể hiểu được lòng sâu như biển của Trung Quốc thật sự rất khó. Đứng trước Mỹ, đứng trước cả thế giới này, chưa một lần Trung Quốc toàn tâm toàn ý. Khi hắn cười, Mỹ biết ngay đó là gượng, khi hắn khóc, gã kỳ phùng địch thủ kia thấy ngay đó là diễn. Nắm gọn cảm xúc đầy giả tạo trong tay nhưng những cảm xúc thật lòng của Trung Quốc thì ngay cả đô la cũng chẳng thể nào mua nổi, hah, thật muốn bức người ta đến chết mà, muốn khiến người ta hét lên:" Hận bất tri tâm để đích tại ý"* mới hả dạ mà. Nhiều lúc Mỹ cũng tự hỏi tại sao Trung Quốc lại chối bỏ cảm xúc thật của mình, điều gì khiến hắn nén trái tim mình đến mức như sắp nổ tung ra?

[*Hận bất tri tâm để đích tại ý: Hận nỗi không biết ý nơi đáy lòng.___ "Hương Mai như xưa"(Như Ý truyện ost).]

Ánh mắt khi hắn nhìn bọn Macau cũng không thật 10 phần, trong đó vẫn có nửa phần e dè và nửa phần xa cách, Mỹ nhận ra điều đó, Mỹ thấy điều đó. Có khi nào những câu hỏi luôn bủa vây trong đầu gã nhiều năm nay sẽ được giải đáp sau cách cửa Tiền ý thức kia không? Không chắc, nhưng có một sự thật hiển nhiên là câu trả lời "có" hoặc "không" sẽ được tiết lộ ngay tại đây, ngay bây giờ nếu gã đủ dũng cảm mở nó ra.

- Thế nào? Thế nào?--- Confederate huých vào tay Mỹ, giục.--- Ta xem thử vài đoạn ký ức nhé? Để, ngươi biết đấy, thấu hiểu đối phương hơn.

Mỹ thở dài, nhận ra ở đây đôi co với tên kia còn tốn sức hơn việc lặn xuống tầng kế tiếp. Chi bằng mở cánh cửa Tiền Ý thức, nhìn trộm ký ức nổi bật mà gã có thể tiếp cận được cho bóng ma vừa lòng rồi cả hai xách dép đi về có lẽ nhanh gọn hơn nhiều. Vừa giải tỏa được áp lực lâu nay trong lòng gã vừa khiến bóng ma lắm lời im miệng.

Lời nói tiếp theo của gã vang lên như một phát súng giải phóng sự hoan hỉ của Confederate.

- Thôi được rồi. Xem một chút thôi đấy.

Mỹ bơi lại chỗ cánh cửa mờ ảo gã thấy lúc đầu, đặt nhẹ tay lên trên rồi nhắm mắt hòa vào dòng ký ức cuộn trào sau cánh cửa. Quyền năng "ngộ" - Đọc ký ức vạn vật - cho phép Mỹ xem những đoạn ký ức có trên mảnh đất thuộc chủ quyền của gã, không giới hạn là con người hay đồ vật vô tri, đối với kẻ nhạy cảm như Mỹ thì ký ức luôn hiện hữu trong mọi hình hài dù đang sống hay đã chết. Đây chính là dị năng đặc biệt của huyết mạch người da đỏ cổ xưa, là cái tai, đôi mắt của thần linh bảo hộ mảnh đất đầy thăng trầm này.

"Cạnh", cánh cửa dần hé mở, tiết lộ 3 ký ức nổi bật nhất và cũng là 3 ký ức cảm xúc nhất trong cuộc đời của Trung Quốc. Giữa làn nước âm u thiếu sức sống của đại dương, chiếc bát vỡ bọc trong pha lê đông cứng dần hiện ra, ánh lên một ánh sáng buồn bã, đau khổ day dứt con tim.

- Đây là?

Ngay cả Confederate cũng thấy lòng trĩu nặng khi giáp mặt với viên pha lê đóng băng mảnh ký ức. Dù cảm xúc từ lâu đã không còn ấm nóng trong linh hồn Confederate nhưng không hiểu sao bóng ma này lại cảm thấy nặng nề đến vậy. Toàn bộ câu nói cười mua vui ban nãy nay nín bặt sau lời nghi vấn đầy hoang mang vừa rồi, tận sâu trong đôi mắt chết đó ném ra tia bối rối và đầy suy tư.

Cảm xúc của Mỹ, một kẻ đang sống, còn mãnh liệt hơn Confederate gấp nhiều lần. Đứng trước mảnh pha lê đóng băng ký ức không biết phải làm gì, để rồi sóng nước tràn qua những giấc mơ, nắm tay gã thổi tan bay khói mờ xa cách e dè. Chưa lúc nào Mỹ thấy Trung Quốc gần đến thế, ngay khi đưa tay chạm vào mảnh pha lê, Mỹ giật mình vì mơ tưởng rằng mình vừa chạm vào trái tim Trung Quốc.

- Nước mắt hóa pha lê, Lachrymal.--- Mỹ khẽ di từng ngón tay trên bề mặt vừa cảm nhận nổi thống khổ đã quánh đặc, đông đá từ lâu.--- Trung Quốc đã phải khóc bao nhiêu lần rồi?

- Đây là nước mắt sao?

Confederate bàng hoàng, bất giác lùi xa. Dòng cảm xúc ướt át thế này quả nhiên không hợp với bóng ma quá khứ. Như một sinh vật sống, mảnh pha lê hét với tâm trí hai con người kia những câu từ khó hiểu, đó là những tiếng gào khóc, những tiếng trách phận và nguyền rủa đến tột cùng. Xô bồ, bừa bãi, những dòng cảm xúc hòa với nhau, mãnh liệt ồn ào khi đối diện với tâm can nhưng lại vô hình trước thính giác hời hợt.Mỹ dù cảm thấy sợ hãi trước dòng cảm xúc trong đoạn ký ức này nhưng vẫn muốn ở lại ủa ấp, làm yên lòng mảnh pha lê.

Một sợi dây kết nối giữa Mỹ và mảnh ký ức được căng ra, dù mảnh nhưng nó có thật. Sau bao trận gào thét của đáy biển, pha lê nay chịu yên, ngoan ngoãn chấp nhận trái tim cùng nhịp đập được một lần thấu hiểu nó.

- Này.--- Mỹ khẽ nhếch mép, khiêu khích Confederate.--- Là ngươi muốn tìm hiểu mảnh ký ức này đấy nhé.

Confederate nghe câu vừa rồi như lấy lại được chất tự tin vốn có của bản thân, bóng ma trôi dần đến.

- Khởi động nó đi, để xem có gì đáng sợ nào?

Mỹ lúc này nhắm chặt đôi mắt tinh khiết của bầu trời tự do, bàn tay điêu luyện họa những đường nghệ thuật mang ánh vàng lấp lánh trên bề mặt, pha lê vỡ tan tành, nhuộm màu nắng dương óng ả của bình minh mỗi sáng hôm đều chiếu rọi, thứ mà đáng tiếc sẽ không bao giờ có thể được tìm thấy nơi đáy sâu biển cả. Chiếc bát vỡ khẽ rung lên, đưa hai người du hành vào đoạn ký ức đầy kinh hoàng nhưng cũng chứa đựng nhiều kỉ niệm hạnh phúc nhất cuộc đời Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro