Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Germany vẫn đến trường vào hôm sau, nhưng với một chiếc khăn len trên cổ và áo dài tay. Trời chưa hề chuyển lạnh, nói đúng hơn là, do sự nóng lên toàn cầu mà mùa thu năm ấy cũng chẳng lạnh gì đối với các quốc gia ở đây. Và tệ hơn nữa, Nazi đã trực tiếp đưa anh đến trường, còn nói sẽ đón anh.

Thứ Germany vẫn không hiểu là điều gì đã khiến Nazi ghét bỏ Soviet, hắn không phải là kì thị tình yêu đồng tính mà là đối tượng cụ thể kia khiến hắn ngăn cấm anh. Giữa họ từng xảy ra chuyện gì sao?

- Germany! Có chuyện gì với cậu vậy?

Anh vừa vào lớp thì France ở bàn trên đã quay xuống bắt chuyện, tò mò về trang phục hôm nay của anh.

- Bị cảm chút thôi.

France cũng không nghi ngờ gì, anh chỉnh lại tư thế để bắt đầu buổi học.

Nhưng Germany lại suy nghĩ khác. France thực ra là người chuyện gì cũng biết, chuyện trên trời dưới biển đều nắm được, nếu không phải do tìm hiểu thì cũng là UK nói cho. Anh nên nhờ France giúp nhỉ?

- Này - Sau khi quyết định, Germany gọi France - Nghỉ trưa nói chuyện riêng đi.

~~~\\~~~

- Ra vậy.

Germany đã kể cho France về sự cấm đoán từ cả hai gia đình, dĩ nhiên, anh giữ lại phần Nazi nổi cáu hôm qua.

Sợ không phải lí do duy nhất làm Germany nói ra, họ dù sao cũng là người thân trong gia đình, Nazi đã nuôi lớn hai con sau khi vợ bỏ đi, ai có thể chịu được cảnh người cha tự gánh vác trách nhiệm một mình - bố của anh với tất cả khả năng của hắn đối mắt với pháp luật chứ? Nếu anh có ghét hắn, anh đã tố cáo hắn gây nên cái chết của East rồi. Và chắc chắn, hắn có thể ngồi tù cả đời vì tội đó, hoặc tệ hơn.

- Xin lỗi, bấy lâu nay tôi đã chẳng giúp gì được cậu.

- Không, là vì tôi không nói ra thôi. Vậy cậu có thể tìm xem bố tôi và Soviet có quan hệ gì với nhau được không?

France dựa vào ghế căng-tin mà nghĩ một chút. Với quan hệ của gia đình anh, anh biết được Soviet là nhạc công Cello rất thành công, ông còn được mời đến nhiều đại tiệc, có thể kể đến là đám cưới của bố mẹ United Kingdom. Còn Nazi thì France không tìm hiểu kĩ, qua hỏi Germany, mới biết hắn từng muốn làm họa sĩ nhưng lại thi trượt đại học đến hai lần. Các tác phẩm của hắn, nói thẳng, ngoài Germany thì chẳng còn ai biết đến. Hiện tại, hắn là 1 trong 3 người đứng đầu của một tổ chức kinh doanh nhỏ nào đấy. Dĩ nhiên, đó là mặt nổi. Có thể họ đã từng qua lại? Phần này thì anh cần tìm hiểu thêm.

- Vậy cậu định như thế nào?

- Trước mắt là chúng tôi hạn chế gặp nhau lại, đặc biệt là nơi đông người.

- Nhưng cũng không thể như thế mãi được.

Germany gật đầu hiểu ý. Dù là vì lí do gì thì chuyện phải che giấu, lén lút trong tình yêu không hề thoải mái, bây giờ, họ chỉ là muốn ở bên nhau, cùng chia sẻ giấc mơ và an ủi, động viên nhau không được từ bỏ, nhưng còn sau này sẽ như thế nào?

- Thôi được rồi, cứ tính chuyện bây giờ đã. - Germany lên tiếng khi nghe tiếng chuông nhà trường - Về lớp học thôi.

~~~//~~~

United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland nhìn vào dòng tin nhắn trên điện thoại. Người tưởng nghỉ học là không gặp rắc rối gì nữa, nhưng tên người Pháp này thật hết nói nổi mà.

- Mọi người nghe đây.

Cả văn phòng quay lại để nghe người nói. UK còn trẻ nhưng với tài năng bẩm sinh, Britain đã để người nắm luôn công ty rồi, sắp tới, người cũng phụ trách cuộc thi âm nhạc sắp tới cùng với Wales.

- Tìm tất cả thông tin về Soviet và Nazi cho tôi, tất cả ảnh, tin lớn nhỏ, thật giả gì cũng tìm hết. In ra rồi nộp cho tôi trước giờ tan làm. 

Với tốc độ làm việc của những nhân viên cấp cao trong công ty lớn này, chưa đầy một giờ đồng hồ mà UK đã có rất nhiều tài liệu để xem dần. Người áp dụng khả năng đọc lướt, qua cả mấy trang giấy rồi vẫn chẳng thấy gì. Hầu hết chỉ có bài báo về tài năng của Soviet. Và cuối cùng, chỉ một bức ảnh chụp góc máy khá là nghiệp dư, UK thấy hình bóng kia.

Người nhờ thư kí trông coi công ty, còn UK vội vàng về trước. Người tìm đến quyển album ảnh cưới của bố mẹ và so sánh với hình ảnh trên tờ giấy. Bức ảnh đó thực sự chụp từ đám cưới của họ.

- Cháu yêu!

Wales từ đâu chạy tới, ôm lấy United Kingdom làm UK được phen bất ngờ, tim đến nhảy ra ngoài. Wales để ý cháu trai đang xem ảnh cưới của bố mẹ mà không khỏi tò mò.

- Ông Wales, ông nhìn vào tờ giấy này đi.

United Kingdom đưa cho Wales hình ảnh Soviet chơi đàn tại một địa điểm vô cùng sang trọng, tràn ngập ánh sáng với những tông màu vàng cam từ chùm pha lê lấp lánh. Người biết chuyện này khá lâu rồi và ở đám cưới của người có tiếng như vậy, ai có thời gian để tâm đến một nhạc công?

- Đây đúng là trong đám cưới Britain rồi. Còn người này là nhạc công Cello nổi tiếng, Soviet. - Wales nhìn rồi nói với người.

- Ông có thể cố gắng nhìn kĩ người đứng ở đằng xa này và xem có giống người trong ảnh này không ạ?

Trái với dự đoán của người, Wales nhận ra Soviet. United Kingdom nhanh chóng rút điện thoại và để ảnh Nazi bên cạnh cho Wales so sánh. Phải mất một lúc Wales mới có kết quả của mình nhưng nhìn thấy gương mặt của cháu trai, cậu lại sinh ra xấu xa một chút.

- Nói xem, tại sao cháu muốn biết nào?

- Ông nói đi mà!

Vì Chúa, người đang rất nóng lòng đấy, Wales có thể ngừng đùa được không?

- Cháu không phải người hứng thú với nghệ thuật đến mức đi đào thông tin người ta lên. Nói xem, có phải..... France nhờ không?

- Kh... Không phải! Không phải! Fr... France nào??? Cháu không biết!

United Kingdom nghe tới tên của người con trai Pháp kia là đã rối bời, một mực phản đối trong khi người cũng chẳng hiểu tại sao lại làm điều này, còn Wales chỉ thích thú trông cháu trai mình yêu vào là khác hẳn. Cậu dĩ nhiên còn nhớ ngày UK xin Britain cho phép họ quen nhau.

- Được rồi, không trêu cháu nữa. Ông biết người đó đấy, còn tiếp xúc rồi là đằng khác.

- Vậy là họ có quen biết nhau trước đúng không ông?!

 ~~~//~~~

Kí ức ấy đã mấy năm rồi nhưng Wales không hẳn là quên hết. Cậu từng quản lý đội biểu diễn âm nhạc tối hôm đó, từ khâu mời nhạc công đến tập luyện chuẩn bị đều là một tay cậu lo liệu.

- Ồ ngài Soviet, cảm ơn đã dành thời gian đến đây.

- Tôi rất vinh dự khi được ngài Wales đây mời mới đúng.

Wales bắt tay với Soviet, thầm mừng khi một tài năng trẻ mà cậu đã tia từ lâu đã xuất hiện. Cậu sau đó hướng dẫn Soviet đến phòng nghỉ của mình. Lúc này, cậu mới nhớ ra Soviet không đi một mình.

- À, đây là trợ lý của tôi.

Người phía sau gập người xuống chào cậu. Khác với Soviet, Wales nhận thấy có nét gì u ám hơn vầng hào quang sáng chói kia. Hắn giới thiệu tên mình là Nazi.

Sau lúc ấy, Wales chẳng thấy hắn nhiều nữa nhưng cậu quan tâm làm gì chứ? Nhiệm vụ của cậu là dàn nhạc, những người có mặt trong tiết mục mới là ưu tiên hàng đầu. Phải công nhận, Soviet quả là thiên tài, Soviet chính là lí do Wales nghĩ ra cuộc thi âm nhạc toàn thế giới vì cậu cũng muốn tìm ra nhiều nhân tài như vậy.

- Ừm, cậu là?

- Nazi. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.

Wales gặp hắn lần nữa khi dàn nhạc đang tập luyện, do có việc đốt xuất nên cậu đến muộn, bắt gặp Nazi đứng ngoài nhà kính với một giá vẽ và canvas còn trắng tinh, trên tay hắn là khay pha màu cùng cọ vẽ.  Cậu được phen bất ngờ nên đến hỏi thăm.

- À, tôi xin lỗi. Cậu thích vẽ sao? Tôi không biết đấy. Tôi đã có thể đưa cậu tới những địa điểm đẹp hơn. Với lịch tập của Soviet, chắc cậu cũng có chút thời gian nhỉ. - Wales đề nghị.

- Cảm ơn.

Nhận ra Nazi có vẻ là người không thích giao tiếp qua câu trả lời ngắn vừa rồi, Wales quyết định bỏ đi, mỗi người một tính mà, cậu sẽ không đánh giá gì hắn đâu.

- Ơ kìa, cậu Nazi vẫn còn ở đây sao?

Dàn nhạc đã tập xong và đang tiến ra phòng ăn để thưởng thức bữa trưa, Wales mệt lả người mà thấy Nazi còn đứng ngoài nhà kính, hệt như lúc cậu mới đến. Hắn cứ nhìn bức tranh một cách đăm chiêu. Sau khi được hắn cho phép, cậu mới tiến lại xem tác phẩm của hắn.

- Ôi trời! Nó không hề tệ đâu!

- Anh nghĩ vậy sao? - Hắn ngạc nhiên hỏi lại.

Wales gật lia lịa. Mĩ thuật không phải sở trường của cậu nhưng với đôi mắt của người trong ngành nghệ thuật thì bức tranh này quả là có kĩ thuật cao tay. Chỉ là, hình như tranh của hắn thiếu đi điều gì.

- Tôi nghĩ cậu có tài năng đấy, nhưng nên bổ sung thêm con người vào, nó sẽ sống động hơn.

- Vâng. Cảm ơn. - Hắn có vẻ không hứng thú ở đoạn này.

- Nếu có ý định theo đuổi ngành này, cậu nên thử thi vào trường mĩ thuật ở Vienna, Áo ấy. Nơi đó rất nổi tiếng. 

- Từng rồi. Họ từ chối tôi.  

- Vạn sự khởi đầu nan, đừng nản. Vậy Soviet biết điều này không?

- Có chứ. Anh ta đưa tôi đến đây để tìm thêm cảm hứng. Sau lần thi trượt vừa rồi, tâm trạng của tôi khá tệ. Nhưng tôi sẽ thử một lần nữa, tôi cũng muốn xứng với anh ấy.

Nazi vừa nói vừa vô thức nhìn vào thân ảnh hiếm hoi được hắn khác họa trong bức tranh với những màu sắc ấm và sáng chói như hào quang của tài năng, thành công mà hắn luôn khao khát chạm được vào. Hắn cũng có ước mơ như Soviet, cũng cố gắng không hề kém gì Soviet. Nhưng hắn lại chưa thể đạt được điều gì. Wales động viên hắn thêm mấy câu trước khi tạm biệt hắn, nhưng cậu sẽ chẳng hay biết kết quả của lần thứ hai hắn thi vào trường mĩ thuật ở thủ đô Áo.

Lần nữa, Wales thấy hắn trong buổi biểu diễn ở đám cưới. Đôi mắt đỏ đậm pha với chút đen hướng về phía những tia sáng, hắn đang chăm chú nhìn dàn nhạc công hay thực ra là hắn chỉ muốn dõi theo một người con trai nước Nga tài giỏi với sự ngưỡng mộ. Wales chỉ kịp nhìn hắn một cái rồi cậu rời đi, tiếp tục tận hưởng ngày vui ấy.

Thời gian qua đi, những kí ức cũng phai mờ, nếu United Kingdom không nhắc lại, Wales cũng đâu để tâm mà nhớ đến. Nhưng không ngờ, một mảnh quá khứ tưởng chừng vô nghĩa với cậu lại rất quan trọng với những người khác.

Sự thật là Soviet và Nazi từng quen biết trước đây rồi.

~~~//~~~

Russia có phần ái ngại khi không gian riêng tư của họ lại xuất hiện thêm một người nữa. Mà France thề mặt anh có dày như xi măng thì cũng không muốn làm bóng đèn đâu, chỉ là Germany muốn nhờ người bạn này canh chừng, tránh chuyện gì không ngờ tới.

- E... Em nghe nói anh bị cảm.

Cậu mở lời trước. Cứ mãi im lặng thế thì cả ba sẽ càng thêm khó xử.

- À cảm nhẹ, không cần lo cho anh. Hôm qua bố em có làm gì không?

- Ông ấy không cho em chơi bản nhạc kia nữa, nếu còn thì sẽ đến tìm anh. Nhưng bài đó rất có ý nghĩa với em, Germany.

- Với chúng ta.

Germany ôm cậu an ủi. Bài hát đó đối với cậu cũng như giá trị của bức tranh kia trong lòng anh, hai thứ như là một nửa của nhau, một phần minh chứng hữu hình cho tình cảm của họ.

Russia đã quyết định sẽ sử dụng bản nhạc "Âm thanh của hoa thanh cúc" không chỉ diễn tả cuộc đời cậu, mà còn là tình yêu mà cậu tìm được - thứ đã khiến cuộc sống vốn tẻ nhạt, chỉ ngày học rồi tối kéo Cello với ước mơ nối nghiệp cha theo như lời Soviet, thêm phần thú vị. Cậu nghĩ cuộc thi lớn như vậy, ban giám khảo lại toàn người có tài cảm thụ, cậu cần thuyết phục họ rằng cậu là một nhân tố đáng để khai thác.

- Em đã nghe chuyện từ Belarus, em gái em. Con bé cũng từng yêu người đồng tính và bị bố chia rẽ. Kết quả là cô bé kia đi với người khác. - Russia kể lại - Em rất sợ nó sẽ xảy đến với chúng ta.

- Không đâu, Russia, chúng ta sẽ tìm cách vượt qua cùng nhau!

- Bằng cách nào chứ? Điều gì đó về đồng tính đã ăn sâu vào Soviet, em không biết làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của cha.

Germany đã định nói điều gì đó thì France chạy vào, nói rằng UK đã gọi lại.

- Mấy người sẽ thấy rất khó tin nhưng tôi đã tìm được nhân chứng cho giải thuyết này - United Kingdom nói từ đầu dây bên kia - Rằng Soviet và Nazi có thể từng qua lại từ trước.

Cả ba người gần như nín thở, đơ hết ra chỉ vì tin sốc. Ai nghĩ hai học sinh cùng trường, do tình cờ hay số phận sắp đặt, gặp nhau vào một chiều thu nắng đỏ rực, lại là con của hai người từng quen nhau trước đây? Cuộc sống đúng là đầy những điều bất ngờ, điều gì cũng có thể xảy ra một cách khó tin nhất.

- Tôi tìm được ảnh của-

- Росси́йская Сове́тская Федерати́вная Социалисти́ческая Респу́блика!   

Cậu biết tông giọng giận dữ này và cách cả tên thật của cậu được nhắc đến, trước khi cậu xin ông ấy gọi cậu là Russia thôi - chỉ có một người sở hữu những đặc điểm này - Soviet. Và rồi cậu nhận ra, ông đang ở ngay trước cửa phòng, còn cậu vẫn trong vòng tay của Germany. Một bạn học đã dẫn ông ấy đến đây.

- Ra đó là ngươi!

Soviet bước vào trong, truyền theo ám khí làm Germany cùng Russia không khỏi run sợ, ông tiến vào thì họ lùi về sau. Russia đã cố gắng đứng giữa hai người để ngăn Soviet nhưng ông lại mạnh tay đẩy cậu ra, may thay, France kịp thời đỡ được.

- Nghe này, chàng trai. Ta khuyên cậu nên dừng gặp Russia lại đi, thứ tình cảm này của cậu sẽ làm hỏng nó mất.

Từng lời nói của Soviet đều in vào trong đầu anh như một lời đe dọa đáng sợ. Đôi con ngươi đỏ run lên, kinh hãi trước "con gấu lớn" phía trước đang nhìn anh như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh đi. Không khí trở nên ngột ngạt, khó thở. Và, giây phút ấy, Germany không hiểu sao anh lại vô thức cầu cứu một người - một người cũng đáng sợ như ông.

- Tránh xa con trai ta ra, tên bẩn thỉu!

Hắn cũng nhanh chóng tiến vào trước sự ngạc nhiên đến không kịp trở tay của bất cứ ai bên trong, học sinh chỉ điểm lúc nãy, sau khi thấy khung cảnh trước mắt, cũng sợ hãi mà bỏ chạy trước. Nazi đứng vào giữa Germany và Soviet, khiến anh hơi thoáng qua chút an lòng, dĩ nhiên, chỉ khoảng vài giây thôi, vì anh có thể đoán ra hậu quả của việc này khi họ trở về.

Russia chưa trực tiếp thấy Nazi lần nào, nhưng dù cho hắn có nhỏ hơn Soviet, cả hai đều có luồng sát khí không thua kém gì nhau. Vậy mà họ cũng là người yêu cũ sao? France muốn tìm người phụ trách trong trường học nhưng anh lo lắng cho hai người kia, hơn nữa, nếu Soviet và Nazi chưa có hành động gì, nhà trường đâu thể có lí do can ngăn chứ.

- Lâu quá rồi đấy nhỉ, tên khốn.

- Ờ, cái vẻ yếu đuối đó của ngươi cũng chẳng thay đổi gì cả. Ta đoán giờ ngươi đang bán tranh bên vỉa hè nhỉ?

- Tên khốn!

Nazi giơ nắm đấm muốn nhảy tới mà tung một quyền vào khuôn mặt góc cạnh của tên người Nga nhưng Germany đã kịp ôm lấy hắn, cản lại. Russia cũng chạy đến bên Soviet, nhắc nhở ông. Nhưng hai đôi mắt kia chỉ nhìn vào đối phương với rất nhiều sự ghét bỏ, thù hận.

Không khí trong phòng học này thật sự đã như một chiến trường rồi.

~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~

To be continued.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro