Third Reich x Israel ( Truyện dịch)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi : https://truyen2u.pro/tac-gia/TicTqc_8aCqKeii

Dịch by Ruby

Warning : H, violent, rape.

********

" Tôi xin lỗi – xin các cậu hãy giúp tôi- !"

"Tụi tao không muốn dính vào rắc rối với mày, đồ do thái"

Ai Cập là người lên tiếng, đạp đất nước do thái nhỏ bé xuống chân.

" Hơn nữa Nazi sẽ không cho phép..." Xy-ri (Syria – Cộng hòa Ả Rập) lẩm nhẩm, Pa-le-xtin (Palestine) chỉ gật đầu rồi nhổ vào đất nước tội nghiệp đang rên rỉ nhờ giúp đỡ.

" T- Tôi biết trong quá khứ chúng ta có chút rắc rối với nhau nhưng, Ai Cập à, xin cậu -!"

"Tao nói, đủ rồi."

Israel nhận lấy một cú đạp từ chân của tên kia, cậu la lớn rồi ngã xuống một cách đau đớn, máu từ từ rỉ ra trên đầu cậu.

Cậu ước gì mình có đủ khả năng để xin viện trợ từ Mỹ. " Đ-Được rồi..." Hít một hơi , cậu cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị đẩy xuống bất ngờ bởi ba tên kia.

"Vì mày đã gây nhiều gắt rối cho tụi tao như vầy" Xy-ri nhếch mép.

"Và đéo biến đi ngay từ đầu" Pa-le-xtin vừa nói vừa bẻ đốt tay mình.

" Tụi tao sẽ dạy cho mày biết cách tôn trọng người khác" Ai Cập nhặt cây gậy vàng của mình lên, quơ quơ trên đầu bóng hình nhỏ bé đang run rẩy khóc lóc.

" Xin đừn- ACK-!" Tiếng hét đau đớn vang lên với từng nắm đấm, gót giày, cây gậy, mọi thứ cứ như dồn lên thân thể cậu cùng một lúc.

Nó đau lắm.

Israel chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ trở nên thê thảm như vầy.

Cùng một cú giáng cuối cùng vào khuôn mặt bởi Ai Cập, Israel mất đi ý thức. Tiếng cười của ba tên vang vọng cùng với tiếng bước chân mờ dần đi.

Trong cái nóng thiêu đốt của mặt trời, Israel nằm đó, không thể khóc, không thể kêu la. Đau đớn và tuyệt vọng, như hạt cát giữa sa mạc, máu cậu chảy từng giọt thấm vào đất.

Cậu cầu nguyện.

Vài giờ sau, cậu bé do thái nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường kim loại. Lạnh lẽo, cậu run lên, răng va vào nhau, ngón tay thì cứng đờ băng giá.

Căn phòng rất tối

Tối đến mức không nhìn thấy gì ngoài những bóng ảnh mờ nhạt của những thứ khác trong phòng.

Cậu đã mong đây là một phòng bệnh hay ít nhất là như vậy. Tuy rằng cậu biết rằng điều đó là không thể nào. Bất cứ đất nước nào cúng muốn một miếng mồi ngon như Israel.

Israel cố gắng ngồi dậy, nhưng cậu không thể, cơn đau nhói lên khiến cậu rên khẽ.

"C...cứu..với..." Đất nước nhỏ bé khóc thầm, ho ra từng đợt máu đến khó thở. Israel thực sự quá đau đớn, cậu chỉ muốn mọi thứ kết thúc.

Không kể đồng bào của cậu, những gì họ phải chịu đựng. Màu xanh trên quốc kì giờ đã phai tàn .

Không có sự giúp đỡ của những đất nước khác hay người của chính mình, Isreal chẳng là gì cả. Không thể tự vệ, không thể tự đứng dậy, thậm chí cậu còn sắp không thể thở được nữa.

" X-xin chào? Ư..." Tiếng nói cậu còn không thể cất lên, cậu còn không thể ngồi dậy. Israel tựa vào vách tường đằng sau, thổn thức. Không đó còn không thể nói là thổn thức, mà là chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng. Tay cậu đặt tên ngực mình, một vài cái xương chắc đã gãy.

Cảm giác như mãi mãi, nhưng chỉ nữa tiếng sau, cánh cửa mở ra. Isreal nheo mắt khi ánh sáng bao trùm căn phòng , bao trùm cơ thể yếu ớt của cậu. Cậu nén một cơn đau khi bất ngờ bị đẩy về phía sau.

" Làm ơn" Isreal thút thít "Làm ơn, xin đừng làm hại tôi - xin đừng làm hại tôi! Nó đau lắm- mọi thứ đau-!"

"Sh" Một bàn tay bao trùm miệng của Israel, cả găng tay nhét vào trong như một vật để bịt miệng cậu lại.

Người cậu quá yếu để mà trả lời hay di chuyển, cậu chỉ nằm đó trong khi từng tiếng rên rít ra. Isreal còn chẳng nhận ra rằng quần áo mình đang bị cởi bỏ cho đến khi có thứ gì đó đam vào hậu huyệt của cậu, khiến cho cậu hét lên một tiếng. Kéo theo sau đó là một cơn đau kinh khủng lên tận não.

" W-wh-"

"Xuỵt" Một bàn tay tiếp xúc sương sườn cậu đè nó xuống, Isreal cảm thấy mọi thứ đều mờ dần, lan tỏa những chấm đen. Cậu tự hỏi la hét để làm chi khi sẽ chẳng có ai sẽ cứu mình? Có lẽ cậu nên im lặng mà chịu đựng tất cả?

Trong tâm trí cậu sớm đã tha thứ cho Ai cập, Xy-ri và Pa-le-xtin rồi.

" D -dừng lại – tôi xin người - " Chiếc găng tay di chuyển theo từng lời nói của cậu, từng nước mắt rơi một cách lặng lẽ từ khóe mi cậu.

Tên kia đương nhiên không quan tâm.

Hắn cứ tiếp tục.

Nhanh chóng , thứ đó đã đâm sâu vào bên trong Irael, khiến một tiếng ngẹn đau đớn vang lên từng đôi môi nứt nẻ của cậu , đôi tay cậu không còn sức lực đập vào miếng kim loại bên dưới tạo nên một âm thanh vang vọng trong căn phòng kín.

Tên người Đức nhổ vào mặt Isreal, kèm theo đó là một cái tát. " Tao nói là im đi! Mày không nghe à?" La lên một cách khó chịu, hắn bóp mạnh vào cổ cậu Do Thái, rồi đâm hết vào bên trong khiến cho hông cậu quặn lại.

" T-Tôi xin lỗi!" Bóng hình nhỏ bé đó la lên, đôi chân run lên trong sợ hãi và đau đớn. " Làm ơn hãy rút nó ra đi- Đau quá-!" Cậu thốt lên từng tiếng ho khan và thở mạnh, phần thân phía dưới nóng như lửa đốt. Mẩu nước bọt chạy dọt má cậu tỏa ra mùi bia mà tên kia đã uống lúc trước khiến cậu nhăn mặt kinh tởm.

Thứ đó sẽ ăn sâu vào kí ức cậu đến cả sau này.

Nazi tất nhiên chẳng buồn nghe, hắn giáng thêm một bạt tai. " Tao đã định sẽ nhẹ nhàng. Nhưng mày cứ phải làm mọi chuyện khó khăn hơn nhỉ!" Chất giọng hắn đặt quánh lại vì giận dữ khiến cho Israel càng kinh hãi, cậu dùng tay tự bịt miệng mình lại, cố gắng kiềm nén giọng mình hết sức có thể.

Như đã nói, hắn thô bạo vồ lấy hông cậu va vào với hắn, rồi rên sảng khoái vì sức nóng và sức chặt bao quanh cự vật của mình.

Khác với Nazi người được hưởng lợi từ cái trò bẩn thỉu này, Isreal quằn quại trong đau đớn, không ngừng kêu gào xin tha mạng, và cầu nguyện vị chúa của mình. Tất cả chỉ làm tên tâm thần kia thêm hứng thú, hắn nở nụ cười.

" Chúa không thể cứu mày được đâu" Hắn nói, đánh vào đôi bàn tay đang chụm lại của cậu. Israel chỉ biết khóc rồi tiếp tục cúm rúm cầu nguyện.

Hắn nhận thấy rằng cậu không có ý định dừng việc đó lại.

Rút ra khỏi người cậu, tên người Đức lật cậu lại rồi cố ý đè cậu xuống bằng hai tay tăng thêm sự đau đớn cho cái xương sườn đã gãy. Israel chỉ biết cầu xin và cầu xin , giờ phút này, cậu nôn ra rất nhiều máu dính cả lên trên chiếc giường kim loại, mắt cậu bắt đầu mờ dần.

Tên bệnh hoạn tận hưởng từng tiếng kêu, từng nỗi đau, kể cả tiếng xương va chạm vào nhau của cậu.

" Làm ơn- Chúa ơi- X -xin hãy cứu con" Cậu khóc lóc, nắm đấm run rẩy đập lên chiếc giường tạo ra từng đợt âm vang mong có người nào đó nghe thấy để giúp cậu khi dương vật thô bạo của hắn đâm vào cơ thể suy tàn của mình một lần nữa.

"Tại sao-?"

Tên phát xít cười lớn ." Mày chẳng là gì ngoài một mảnh đất để người ta giành xé." Từng lời nói ghim vào trong lòng Israel. Hắn liếm qua hàm răng mình rồi cắn vào vai của cậu cho đến khi nó rỉ máu.

Cậu dường như có thể cảm nhận được cái lạnh của không khí thấm vào trong xương mình. Israel thật quá đau đớn, cậu không còn có thể la hét hay làm gì được, chỉ nằm đó tê liệt, vong qua tai cậu là từng tiếng da và máu va đập vào nhau. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.

Cảm giác cứ như là vĩnh hằng, vòng lặp của vết cắn, cách hắn kéo căng tóc cậu rồi thao cậu ở đằng sau. Israel chẳng cảm thấy cảm giác nào khác ngoài đau đớn tột cùng, hông cậu như tê liệt.

Tât nhiên là cho đến khi nơi mẫn cảm của cậu bị chạm đến khiến cho mắt cậu mở lớn, hơi thở dồn dập.

"K-không! Dừng lại!"

" Có vẻ tao tìm đúng điểm rồi, nhỉ ~?" Một giọng nói nhẹ vang lên bên tai cậu. Chất giọng khàn khàn của Israel cầu xin hắn dừng lại , những âm thanh ngẹn ngào thay cho tiếng hét rời khỏi miệng cậu Do thái trẻ.

Cậu thật muốn khóc, muốn la hét còn hơn là phát ra những tiếng rên bẩn thỉu ấy. Tâm trí cậu tê liệt, tràn gập những cảm giác không thể giải thích, cậu rùng mình.

" Vậy đó~ Cảm giác thật tuyệt vời, phải không ~?"

Israel không thể trả lời, sự xấu hổ thiêu đốt cậu còn hơn là lửa thiêu đốt người trên cây thánh giá.

Tên phát xít cũng không cần , hắn chỉ cười và kêu cậu 'bệnh hoạn' và 'kinh tởm' mỗi lần một tiếng rên rời môi con người Do thái kia.

Nazi cứ thúc liên hồi vào điểm G của cậu, cắm răng mình vào đôi vai run rẩy. Chẳng cần thời gian lâu Israel đã lên cao trào, cậu trai trẻ đã ra đến năm lần dính lên cả chiếc giường phía dưới, ngay cả tiếng rên của cậu cũng cảm thấy đau đớn vì súc cảm đến quá mức chịu đựng.

Từng giọt lệ đau đớn khô lại khi thân thể cậu tê liệt, từng đợt run rẩy nhẹ xen khẽ với từng tiếng rên hừ hừ nhè nhẹ.

Nazi biết mình không thể chịu lâu, hắn gầm gừ, đánh vào đầu Israel, chửi thề một cách khó chịu. "Fick – ( Chết tiệt )" . Hắn cằn nhằn, đam thẳng vào điểm đó của cậu rồi phóng thích tất cả vào trong , không để ý đến sự đau đớn của Israel vì sức nóng rân ran lan tỏa bên trong cậu.

" You big baby." Nazi nhổ vào cậu lần nữa, đánh vào mông cậu trước khi vận lại y phục mình rồi rời đi.

Cậu Do thái chẳng buồn trả lời, chỉ cảm ơn chúa là tên ác quỷ đã thoát li rồi. Mọi thứ đều đau nhứt, tất cả như muốn cậu chết đi. Cậu thật không thể tin là mình lại bị phản bội như vậy, từng giọt nước mắt lăn xuống trên má, cậu co ro lại thành một hình tròn.

"Tại sao...?"

******

UWU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro