Episode 1 - Poppies

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được viết theo ngôi thứ nhất ( Dưới góc nhìn của Việt Nam)

_____________

Những tiếng thét ồn ào, những tiếng vang đầy chói tai. Tôi không biết bản thân đang lưu lạc ở chốn nào, chúng cứ liên tục vang lên quanh tai tôi đầy nhức nhối.

Nhìn lại về mọi thứ chỉ còn lại một mảng đen đối trước mắt. Tâm trí rối bời khiến cho tôi bất chợt hoảng sợ.

Tôi cố gắng chạy ra khỏi vùng tối ấy, nhưng càng chạy, cả thảy mọi thứ đều càng trở nên mờ đục và đen ngòm.

Những tiếng la hét phía sau vẫn còn vang vọng bên tai lại càng khiến cho tôi thêm sợ hãi hơn nữa. Và rồi.. Đột nhiên không biết từ đâu, tôi vô tình rơi xuống một cái hố.

Như thể cái hố ấy không hề có điểm dừng chân, tôi tự do rơi xuống mà chẳng biết khi nào mình sẽ c.h.ế.t..? Tầm mắt tôi lúc này đây đang mờ dần, mờ dần.. Và rồi mất đi ý thức hẳn.

Khi mở mắt ra lần nữa, lần này không còn là khoảng không đầy u tối mà là khung cảnh rất quen thuộc đối với tôi.

Đây là giường của tôi, hay nói thẳng hơn là tôi đã trở về kí túc xá của mình.

Trên khuôn mặt vẫn còn vài giọt mồ hôi rơi lã chã từ trán xuống cằm.

- Này, cậu không sao đấy chứ Việt Nam?

- Mặt cậu tái xanh hết cả rồi. Cậu ổn không vậy?

- H-hả?

Ngay lúc này, tôi liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Bất giác tôi nghiêng đầu nhìn. Ồ, ra là Cuba, cậu ấy đang hỏi han tôi.

- Ừm.. Tôi không sao_Tôi lắc đầu nói, trong thoáng chốc, tôi bất chợt nhớ ra gì đó.

- Phải rồi, Mặt Trận và Greece đâu??? Tôi nhớ tôi có trở về cùng hai người đó.. Sau cái trò chơi quái gở kia_Tôi ôm đầu nhớ lại.

- Và- về sau tôi không nhớ gì cả-

- Hai cậu ấy cũng ở đây, chẳng qua là vẫn còn bất tỉnh ở trên giường thôi._ America chỉ tay về phía hai người nào đó.

- Mà em có ổn không thế? Hồi nãy mặt em xanh xao, nhìn như sắp chết tới nơi ấy. Bất tỉnh thôi mà hồn muốn phách tán à?_ Anh ta khẽ hướng mày ngây ngô hỏi tôi.

- Ây, sao anh lại nói thế! Dù gì cậu ấy cùng hai người kia mới vừa trở về. Ắt hẳn còn rất sợ._ Cuba cảm thấy trong lời của America không đúng, liền uých vai anh ta.

- Ai biết gì đâu? Nhìn em ấy lúc bất tỉnh cứ lẩm bẩm gì đó, tưởng sắp lìa đời tới nơi ấy._America

- Nên anh định tát mặt cậu ta à?_ China khẽ nhíu mày nói

- Nếu Cuba không ngăn cản, hẳn anh đã vả sưng Việt Nam rồi..

- Ơ- Thì đã bảo là ai biết gì rồi mà? Anh chỉ muốn em ấy mau chóng tỉnh thôi, lỡ ngủ lâu quá thì ai biết được chuyện nào tồi tệ sẽ xảy đến nữa?_ America

- Rồi có khi mọi chuyện tệ hơn thì sao anh??_Cuba

- Thì thôi-_ America

- ..Hành động bồng bột quá đấy._ China

- Vậy..._Tôi khẽ dè dặt cất giọng_Trong lúc tôi bất tỉnh, đã có chuyện gì xảy ra thế?.. Có thể cho tôi biết với được không?

Tôi nhìn bọn họ như muốn tìm kiếm một câu trả lời. Song, đáp lại tôi chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.

Có gì đó không ổn lắm..?

Theo cảm nhận của tôi là vậy, tôi thấy... Họ hơi khác trước, hay do bản thân tôi nghĩ nhiều nhỉ?

Khi vừa định mở miệng hỏi thêm, America đã trả lời lại.

- Anh không chắc, nhưng lúc nãy khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Bọn anh vẫn chưa dám mở cửa, thẳng đến khi kiểm tra bên dưới khe.

- Anh thấy có gì đó chắn ngang cửa phòng. Ban đầu không dám mở, nhưng khi nghe bên ngoài không có tiếng gì nên anh mới bảo Cuba ra thám thính.

- Anh cũng biết lựa người để làm thí nghiệm quá ha?? Đáng lí ra người lớn hơn tất thảy mọi người trong phòng phải mở đấy!!_Cuba

- Thì- Anh rén_ America thấp giọng nói.

Cuba thấy anh ta như vậy, chỉ có thể thở hắt một hơi, lại nói tiếp đoạn còn dở.

- Sau đó tôi mở cửa thì thấy cả ba đang nằm sõng soài dưới nền đất nên gọi anh America và China đưa cả ba vào trong. Cả ba bất tỉnh đến tối đấy. Cậu thì may mắn tỉnh trước.

- Vì thế nên tất cả mới sốt sắng đặt cả ba lên giường..được một lúc thì em có vài dấu hiệu như thể bị gặp cơn ác mộng vậy, liên tục lầm bầm mấy câu quái gở. Thành ra mới có chuyện ai đó định tát sưng mặt em._ China dường như đang nói bóng gió đến America với vẻ khó chịu

Tôi khẽ gật đầu nhưng vẫn còn rất trầm ngâm.

- Vậy à-..Thế cảm ơn mọi người nhé, tôi lỡ làm mọi người lo lắng rồi.

Tôi gãi đầu cười khì nói.

Thành thật mà nói..vừa rồi bảo đó là một cơn ác mộng cũng không ngoa, nó rất chân thật, đồng thời rất đáng sợ. Tôi cứ ngỡ mình đang trên bờ vực rơi xuống cõi âm mất rồi. Những tiếng thét chói tai vẫn còn oang oang bên màng nhĩ tôi, chỉ là nó không còn kinh động như lúc đó.

Cả khoảng không tối đen sâu hoắm tưởng chừng vô tận đó nữa. Nó khiến tôi rợn hết cả sóng lưng lên, ngay cả khoảnh khắc tôi rơi xuống hố đen không thấy đáy nọ. Sự chân thật mà nó mang lại..thật làm người khác sởn gai óc.

Tôi mải mê suy tư và chìm đắm vào những kí ức về giấc mơ ban nãy. Không biết rằng chính mình đang ngồi thẫn thờ nhìn về một hướng xa xăm nào đó đến mức làm ba người còn lại cảm thấy hoang mang.

Cuba là người chạm vào vai tôi đầu tiên, thoáng đẩy nhẹ. Điều đó khiến tôi như chợt bừng tỉnh mà ngơ ngác nhìn sang cậu ta.

Tôi liền bị hành động này của Cuba làm cho khó hiểu.

- Sao thế? Có chuyện gì à? Cậu làm tôi giật mình đấy!..

- Cậu cứ ngẩn người ra như người mất hồn ấy. Nên thành ra tôi phải thử xem cậu có thật sự bị vật thể không xác định nào đó cướp mất linh hồn không._ Cuba

- Và cũng may là không phải.

Cuba dường như thấy tôi đã trở lại bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm. Song, lại khiến cho tôi ngây người.

- Ơ- Thế à-?..Xin lỗi nhé, tại tôi mải nghĩ chút chuyện.

- Tôi thấy tốt nhất là em vẫn nên nghỉ ngơi đi. Kết thúc trò chơi đó, không ít người cũng bần thần và còn phần nào dư âm của sự sợ hãi. Đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa._ China

Tôi gật gù nhưng vẫn rất trầm ngâm.

Tôi bỗng nhớ lại lời nói cuối cùng trước khi bị giết của Japan, nguyên văn đại loại là cầu xin tôi hãy điều tra cái chết của cha cô ấy, người đã mất tích trong ngôi trường này.

Lông mày tôi khẽ nheo lại. Nếu cha cô ấy là Japan Empire và bị biệt tích không rõ nguyên do, mà vị trí lại còn ở ngôi trường này..vậy thì không khó để liên tưởng đến viễn cảnh, cha cô ấy vào đây điều tra hoặc tìm hiểu một chuyện gì đó rồi vô tình bị phát giác, nên bị giết nhằm bịt đầu mối.

- Mà phải công nhận là trò chơi ấy mang tính sinh tử cao nhỉ? Cũng không ngờ được là Việt Nam có thể suy luận một cách sắc bén như vậy_Ame cười nói, cắt ngang suy nghĩ của tôi

- ? Sao anh biết? Bộ- anh thấy được à??

Tôi hoàn toàn kinh ngạc trước lời của America. Lại không nghĩ tới người ở bên ngoài này có thể thấy mọi thứ trong trò chơi ấy???

Nghe trông... Có hơi vô lí nhỉ? Tôi bèn hỏi lại anh ta.

- Anh thấy ở đâu thế??

- ...._ Tôi im lặng một chút rồi nói tiếp.

- Lẽ nào bên trong có giám sát nên bên ngoài học sinh có thể thấy hết???

- Đại loại thế. Có thể nói là vậy._ China

- Nên bọn này mới biết được là cậu suy luận xuất thần như thế nào đấy! Công nhận là đỉnh thật sự luôn, trong khi Japan đang giả thành Indonesia mà cậu vẫn có thể lột trần được chiêu trò của cô ấy nữa!_ Cuba cảm phục không ngớt lời khen tôi

- Aha, cậu quá khen rồi.

Nhận được lại khen từ Cuba, tôi gãi đầu ngại ngùng cười nói.

- Cũng chỉ là ăn may, nếu không phải thì xác thực tôi cũng sẽ bị chết trong cái trò chơi ấy! Vả lại trò chơi đó cũng đã có nhiều người tử vong. Nếu tôi có thể tìm ra sự thật sớm hơn, tìm được kẻ săn mồi nhanh hơn nữa thì có lẽ-

Trong thoáng chốc, khuôn mặt thoáng trùng xuống.

- Mà kể ra thì thấy tội Japan thật đấy, xui rủi vào vai kẻ săn mồi nên ngay từ đầu, tỉ lệ cô ấy sẽ toàn mạng đã rất thấp. Buộc cổ phải dã man và cố gắng chiến thắng, nhưng rồi vẫn bị chết thôi. Nói chung thì..sống chết có số, cậu đã cố gắng hết sức rồi, đành chịu thôi.

Cuba vỗ vai tôi như thể đang an ủi tôi vậy.

- Ngoài ra, đây không phải là lần đầu tiên có nhiều người chết trong trường. Nên dù cho có bận tâm nhiều thì cũng không thể thay đổi được gì. Nên em đừng lưu tâm nữa, họ chỉ là những người kém may mắn thôi._ China

Tôi im lặng, dẫu biết là cái trường này tạo ra nhằm thanh trừng từng học sinh một. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn đâu đó cảm giác bồn chồn.

Tôi không biết được rằng những ngày tháng sau này sẽ như thế nào đây..?

Khi mà chỉ trong một tuần đã có gần 100 người chết...? Chiếm khoảng hơn 1/3 học sinh toàn trường rồi..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro