Chương 123 - Lời cam kết tùy tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________________________________

Thanh Duy kéo kéo áo của Đại Nhân, con ngươi nhấp nháy, bên trong chứa đầy nghi vấn.

"DiDi, đừng kích động!" Đại Nhân ôm lấy thân thể của cậu, "Không nên suy nghĩ quá nhiều, là bác sĩ đó lầm lẫn thôi."

"Con chúng ta bị hội chứng Đường Thị Tổng Hợp, đúng không?" Thanh Duy tiếp tục phỏng đoán, "Vậy nên anh mới ép tôi lấy đứa trẻ ra, bởi vì anh không thể dễ dàng buông tha cho một đứa trẻ thiếu sót như vậy!"

". . . . . ." Con ngươi đen tĩnh mịch trầm xuống, Đại Nhân không biết nói gì.

"Hung thủ là tôi, là tôi bức tử nó . . . .. ." Nước mắt tuôn rơi, cậu nức nức nở nở nói: "Là tôi không bảo vệ tốt Đứa nhỏ, là tôi không thể làm một người mẹ tốt, cho nên con mới mắc bệnh ấy . . . . . . Là tôi ích kỷ, chỉ muốn giải thoát chính mình mới để cho con, để cho con. . . . . ." Cậu bắt đầu gào khóc, đem tất cả tất cả bi thương hóa thành những giọt lệ chua xót. . . . . .

Đại Nhân khẽ vuốt ve lưng cậu, "Không phải lỗi của em, là anh, là anh không tốt." Hắn cảm thấy những giọt nước mắt lạnh băng của cậu đang dần dần thấm ướt áo của hắn, đầu vai càng ngày càng ươn ướt, như đang thấm vào thân thể của hắn, thấm ướt tim của hắn.

"Tại sao tôi vẫn còn sống? Đáng lẽ, tôi nên cùng Đứa nhỏ đi đến nơi đó . . . . . . hức. . . . . . Mẹ đã rời bỏ tôi rồi, ngay cả Đứa nhỏ cũng không muốn ở bên tôi. . . . . ."

"DiDi, khóc nhiều không tốt." Đại Nhân dùng khăn lông lau chùi nơi khóe mắt đang không ngừng chảy xuống những giọt lệ, "Anh sẽ không bao giờ không cần em cả, anh vĩnh viễn sẽ ở đây, ở bên cạnh em. . . . . ."

Thanh Duy chợt đẩy hắn ra, "Anh gạt tôi, anh cứ một lần lại một lần lừa gạt tôi, anh rốt cuộc muốn lừa gạt tôi bao nhiêu lần nữa, anh muốn biến tôi thành cái gì? Là một đứa ngốc tùy thời đùa bỡn, là một con bò tha hồ trêu cợt sao? Tôi sẽ không ngây ngốc tin tưởng anh đâu, sẽ không bao giờ tin anh. . . . . ."

"DiDi, lần này anh nghiêm túc!" Ở trên thương trường Đại Nhân luôn thành thạo, nhưng trong phương diện tình cảm, hắn quả thật chỉ là một đứa trẻ con một tuổi còn ngây ngô, căn bản cũng không biết xử lý thế nào, chỉ ngây ngốc cho một cam kết.

Thanh Duy bình tĩnh lại, lặng lẽ trần thuật: "Nếu tôi nhớ không lầm, vào ngày đầu tiên tại Thánh Thác Rini, anh đã từng đáp ứng sẽ không buông tay tôi ra, kết quả là gì? Còn chưa tới một ngày, ở trên đỉnh núi anh cứ như vậy, dễ dàng buông tay tôi ra, sau đó tôi lập tức gặp phải. . . .. . Hừ! Cam kết của anh quá mức tùy tiện, không chút trọng lượng, giống như những bọt nước hư ảo, nhẹ nhàng chạm một cái đã vỡ tan, hệt như chỉ cần bóng lưng Lương Tử Oánh xuất hiện, cái gì anh hứa cũng biến thành ảo ảnh, tất cả cam kết cũng tùy thời mà tan biến."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . .." Đại Nhân ôm chặt cậu, chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy Thanh Duy tồn tại, có thể cảm nhận được từng nhịp tim của cậu.

Đại Nhân chỉ cần nghĩ tới chuyện Thanh Duy gặp phải đêm hôm đó, nhịp tim không lý do mà gia tốc, cảm giác sợ hãi lan tràn. Bắt được bóng lưng của Lương Tử Oánh đối với hắn thật quan trọng như vậy sao? Phải chăng loại cảm giác tiếc nuối không giữ được cô ấy lúc trước, đã khiến Lương Tử Oánh trở thành một vết sẹo trong lòng hắn.

Có lẽ, nếu cô ấy không rời đi, cảm giác trong lòng hắn cũng sẽ không khắc sâu như vậy. Cái chết của cô ấy, sự rời đi của cô ấy đã hóa thành một loại nuối tiếc chiếm cứ lấy lòng hắn.

————

Sau khi khóc đủ, tâm tình của Thanh Duy buông lỏng không ít, nhưng khi cậu đối diện với Đại Nhân  , sắc mặt vẫn chẳng tốt hơn chút nào.

Tại thời khắc mấu chốt này, khi cả người Thanh Duy chịu đủ thương tích, tâm tình cậu khẳng định vô cùng yếu ớt. Chí Vĩ quyết định thi thố tài năng, tranh thủ sớm ngày mà 'công thành đoạt đất'.

"Tiểu DiDi, anh lại tới nè!" Chí Vĩ lộ lộ đầu ra sau cửa, hướng cậu nháy mắt một cái, liên tiếp giở trò quỷ.

Thanh Duy nhìn hắn, tâm tình không khỏi tốt hơn, hỏi: "Tại sao mỗi lần anh đến đều thần thần bí bí như vậy?"

Cậu nhìn hắn đang cẩn thận từng li từng tí đi tới, đề phòng Đại Nhân, giống như hắn là một tên trộm, hết nhìn đông rồi lại quan sát tây.

Chí Vĩ sau khi điều tra tất cả, mới an tâm, thoải mái lớn tiếng nói, "Em không biết đâu, Trần Đại Nhân cậu ta rất hẹp hòi, cậu ta nghiêm túc ra lệnh cấm anh tới thăm em. Không cho anh vào đây, anh không có cách nào, chỉ có thể lợi dụng lúc cậu ta đi làm việc len lén tới thăm em thôi."

Khó trách! Miệng Thanh Duy cong lên, tức giận nói: "Cứ coi lời của anh ta là cái rắm đi, người anh đến thăm là em, không phải là anh ta. Hừ! Chắc chắn anh ta ghen tỵ đấy."

Người ta không phải ghen tỵ, mà là 'ghen'. Dĩ nhiên, Chí Vĩ còn lâu mới nói cho cậu biết, "Tiểu DiDi , em đoán xem hôm nay anh mang tới cho em cái gì?"

"Cái gì thế?" Giọng Thanh Duy không chút chờ mong, ngược lại, lại có một ít sợ hãi (e ngại).

Chí Vĩ vì muốn có được lòng của Thanh Duy, mà biến đổi đa dạng cách lấy lòng.

. . . . . .

Có một lần tặng hoa, người ta thường đều tặng một bó hoa, kết quả hắn thích chơi lập dị, tặng cho cậu một sự bất ngờ. Để khi Thanh Duy mở mắt tỉnh dậy, đã phát hiện mình đang nằm trong một bụi hoa hồng.

Chí Vĩ đột ngột nhảy ra ngoài, dang tay ra, "Tiểu DiDi, thích không?"

"Đây là thứ gì!" Có mùi hoa nhàn nhạt, cậu tức giận quát: "Anh muốn biến giường em thành nhà tang lễ, còn em chính là linh cữu à"

Linh cữu? Trán Chí Vĩ đầy hắc tuyến. Đoán chừng, đến đời sau hắn cũng không dám tặng hoa cho cậu nữa.

. . . . . .

Chí Vĩ lấy tinh thần Tiểu Cường (gián) đánh mãi không chết, hắn xuất kích lần nữa. Hắn cảm thấy Thanh Duy, một mình ở trong phòng bệnh, khẳng định sẽ rất buồn bực, nên muốn từ điểm này đột phá, tiến công.

"Gâu, gâu, gâu. . . . . ." Một con Chihuahua đáng yêu từ ngoài cửa chạy vào, theo sát phía sau chân Chí Vĩ.

Thanh Duy liếc chú chó một cái, lại liếc nhìn Chí Vĩ một cái, "Anh mang theo con của anh đi tản bộ à?"

"Không phải." Chí Vĩ ý vị sâu xa nói, lắc đầu một cái, "Anh dẫn nó đi tìm mẹ."

"Trần Đại Nhân - anh ta nghĩ gì vậy, sao lại nuôi thú cưng ở bệnh viện chứ." Thanh Duy thở phì phò nói.

"Gì cơ?" Chí Vĩ có chút không hiểu.

Thanh Duy nháy mắt, hỏi: " Anh không phải nói Chihuahua đang tìm mẹ sao? Đây không phải là bệnh viện của nhà họ Trần sao?"

Chí Vĩ nghĩ xong mắt trợn trắng, nổi đóa nói: "Anh là ba của nó đó!"

"A ~~~ thì ra là không phải Chihuahua tìm mẹ, nguyên lai là anh phải tìm vợ à?" Thanh Duy dường có chút hiểu rõ rồi.

Chí Vĩ còn chưa kịp hỏi cậu có nguyện ý làm mẹ của Chihuahua hay không, thì bên ngoài lập tức truyền đến giọng nói kêu la thúc giục, "Tiên sinh, anh không được phép mang theo thú cưng tới bệnh viện, xin anh mau ra ngoài đi. . . . . ."

END
________________
Cười như chết đi sống lại với ông Vĩ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro