Chương 124 :Quẫn bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________________________

Một đoàn y tá được huy động đến bắt lại chú chó Chihuahua, khung cảnh thật hỗn loạn.

Thanh Duy bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thầm cầu nguyện trong lòng là Chí Vĩ sẽ không tiếp tục bày ra trò quái quỷ gì nữa.

Đáng tiếc, cầu nguyện của cậu không có tác dụng, Chí Vĩ đối với chuyện tán luôn tuyệt đối bất khuất. Và thế là, hắn lại xuất hiện.

"Tiểu DiDi, em đoán thử xem, hôm nay anh mang tới cho em cái gì?"

Thanh Duy lắc đầu một cái, ý của cậu không phải là không biết, mà là không cần nữa, đồ của anh mang tới cho cậu đủ loại phiền toái rồi.

"Anh biết em không đoán được mà!" Chí Vĩ từ phía sau lấy ra một bình thuỷ, "Anh vừa nấu cho em một nồi cháo, em nhất định phải nếm thử đấy nhé!"

"Chí Vĩ, sao cậu lại ở đây?" Đại Nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa. Hắn quên cầm theo một phần giấy tờ, nên mới trở về, không ngờ tới hắn lại bắt gặp được cảnh tượng Chí Vĩ đang cố lấy lòng vợ của mình.

Hắn vốn cho là lời Chí Vĩ nói hôm đó chỉ là lời nói lẫy, vì đồng tình nên mới có thể nói mình có ý với Thanh Duy, nhưng, bây giờ nhìn lại, hắn ta là nghiêm túc.

Đại Nhân lập tức đề cao cảnh giác, "Bây giờ không phải là giờ làm việc sao, đáng lẽ cậu phải ở phòng làm việc mới đúng, tới nơi này làm gì!?".Giọng nói lạnh băng lộ ra mấy phần chất vấn, còn có mấy phần là khinh thường.

Dù gì cũng không phải 'vụng trộm bị bắt quả tang' , hắn vốn quang minh chính đại theo đuổi Thanh Duy , cho nên Chí Vĩ thẳng tính, hùng hồn đưa lên chiếc bình thủy, "Tôi mang bữa sáng tới cho Tiểu DiDi, thế nào?" Bày ra dáng vẻ khiêu khích.

Gân xanh trên trán Đại Nhân nổi lên hai cái, hắn đi lên, bất ngờ đoạt lấy bình thủy trong tay Chí Vĩ , "Không nghĩ tới, cậu đường đường là chủ của tập đoàn Lưu Đạt, thế nhưng lại chịu làm nhân viên giao thực phẩm. Vừa đúng lúc, tôi còn chưa kịp dùng bữa sáng, đang đói đây!"

Xoáy mở nắp, một mùi hương là lạ lập tức xông vào mũi.

"Này! Cậu làm gì đấy, đây là thức ăn tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu DiDi mà."

"Sức khỏe của cậu ấy còn chưa kịp khôi phục, không thể ăn lung tung." . Con ngươi đen sáng trong liếc nhìn Thanh Duy một cái, "Em không cần để ý, để anh uống cái này cho"

Thanh Duy cầu cũng không được, vội vàng gật đầu, "Không cần khách sáo!"

Đại Nhân hít sâu một hơi, mở to miệng, đổ xuống ——

"Trần Đại Nhân, sao cậu có thể làm vậy!" Chí Vĩ căm giận.

Nhớ lại chuyện đã qua, hắn cảm thấy sao lấy lòng Thanh Duy lại khó khăn đến thế? Lần thứ nhất không được, coi như là ngẫu nhiên; lần thứ hai không được, coi như là không khéo; lần thứ ba không được, vậy chỉ có thể coi như vận khí của hắn không tốt.

Đại Nhân uống một hơi hết sạch, chân mày khẽ nhảy lên, "Mùi vị sao có vẻ là lạ."

"Làm sao có thể chứ? Đây chính là thịt bò thượng đẳng đó, còn có bạch hoa cúc, Bạch Cương tàm, Bạch Thược, hạt ý dĩ, hạnh nhân, hải tảo, đậu phộng, rễ sắn, táo đỏ, đậu đỏ. . . . . . Cuối cùng còn cho thêm Quế Hoa Mật Đề Hương nữa." Ánh mắt đào hoa của hắn đột nhiên thoáng qua một tia sáng lấp lánh, "Nói cho cậu biết nha, cháo này có công dụng điều lý nội tiết tố của người bệnh, hợp cho việc dưỡng dung, còn có công hiệu mang tới cho người bệnh tinh thần sảng khoái, đẹp da, điều lý nội tiết tố của phái nữ và đặc biệt còn mang tới cho phái nữ một bộ ngực lớn tuyệt đẹp." ( Chỗ này mình chẳng biết edit sao , sửa lại thì sửa hết cốt truyện khúc dưới , mà khúc dưới là khúc gây cười a ~ nên mình giữ nguyên luôn vậy )

"Hì hì ——" Thanh Duy không nhịn được cười trộm ra tiếng. May mắn may mắn, cậu không ăn chén cháo 'Đa Chức Năng'này.

Sắc mặt Đại Nhân càng ngày càng tối, giống như được điêu khắc bởi những đường cong sắc bén từ đá cẩm thạch, hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói :"Lưu Chí Vĩ !"

Chí Vĩ vẫn không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo : "Sắc mặt của cậu sao đột nhiên tệ vậy, không phải là ngộ độc thức ăn chứ? Đúng là tôi có kêu đầu bếp kết hợp ba loại cháo thành một, để đạt tới ba loại công hiệu, nhưng sẽ không ngẫu nhiên biến nó thành thuốc độc chứ?"

"Chắc không phải đâu! Cậu vốn thường như vậy mà, đoán chừng là do khí nóng trong người cộng với nổi giận thái quá mà nên, sau này nếu có nấu cháo cho cậu ta ăn em nên bỏ thêm một chút cây Kim Ngân nhé."

Thanh Duy cố đè nén không để mình cười to, bấu chặt miệng, cười trộm.

Đại Nhân lạnh lùng liếc nhìn hai người kia, sau đó mang chiếc bình thủy trống không tới cho Chí Vĩ, hướng phía hắn rống to : "Bây giờ cậu có thể cút đi rồi!"

Chí Vĩ linh hoạt, nghiêng người xoay chuyển một cái, tránh thoát khỏi cơn tập kích của Đại Nhân, hắn ve vẩy tay với Thanh Duy, "Tiểu DiDi, Bye bye, ngày mai gặp." Nháy mắt đã chạy trốn mất.

Thanh Duy lễ phép cũng đưa tay ra, hướng về hắn ta vẫy vẫy. Nhưng khi cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang đâm về phía mình, Thanh Duy vội len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cứng đơ để tay xuống.

"Cậu ta đã tới mấy lần rồi?" Giọng nói nghiêm túc lạnh băng, hệt như đang thẩm vấn phạm nhân là cậu.

Chân mày Thanh Duy rũ xuống, nhàn nhạt hồi đáp: "Ba lần."

"Ba lần?" Chân mày rậm sắc bén dường như kiếm của hắn nhíu chặt, "Nói vậy, cậu ta mỗi ngày đều tới? Cậu ta tới đây làm gì?"

Khả năng của Chí Vĩ thật tốt, dám che mắt hắn, đi 'thăm' vợ của hắn. Đại Nhân không khỏi phải suy nghĩ lại, sao hắn lại làm bạn với tên này.

"Anh ấy đến thăm bệnh." Thanh Duy ghét giọng nói chất vấn của Đại Nhân ,hệt như đang coi cậu là vợ nhỏ có đàn ông bên ngoài vậy. Lòng cậu có chút tức giận, một chuỗi lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt.

"Anh hỏi cậu ta tới nơi này làm gì! Không phải mỗi ngày đều mang bữa ăn sáng tới cho em đấy chứ?" Giọng nói đề cao mấy dexiben, trong giọng nói truyền ra mùi thuốc nổ.

Thanh Duy lặng lẽ nói: "Lần đầu tiên, tặng hoa; lần thứ 2, mang tới cún con; lần thứ ba, anh thấy rồi đó." Cậu giống như đang trả lời câu hỏi của thấy giáo, cứng ngắc máy móc mà trả lời hắn?

"Hoa cùng với chó đâu?" Nhắm mắt làm ngơ, những thứ đồ này tuyệt không thể lưu lại.

"Hoa đưa cho bệnh nhân phòng khác rồi, cún con thì bị y tá đuổi ra ngoài."

Đại Nhân nghe câu trả lời này, chân mày đang khóa chặt đầy mưu kế của hắn lập tức giãn ra, "Hoa nên để dưới đất mà chà đạp, về phần chó, cứ đưa tới phòng bếp, làm thịt, rồi đưa lên bàn cơm."

"Anh thật tàn nhẫn. Chó Chihuahua chỉ lớn bằng lòng bàn tay, thịt còn chưa tới hai miếng, vậy mà anh còn hung ác muốn xuống tay. . . . . ." Bởi vì ngồi hơi lâu, nên cậu cảm thấy phần eo có chút đau nhức, sắc mặt cậu lập tức hiện vẻ đau đớn.

Đại Nhân đi tới, không nói gì, đôi tay của hắn lập tức mò vào bên trong áo của cậu, giúp cậu xoa bóp.

Bàn tay ấm áp, êm ái xoa xoa phần eo của cậu, tay của hắn giống như có chứa ma lực, phần đau nhức nơi thắt lưng dần dần tiêu biến.

Đại Nhân cảm thấy dưới bàn tay hắn là lớp da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, vòng eo mảnh khảnh không đầy hết nắm tay của hắn, bèn bật thốt lên, "Gầy quá."

Thanh Duy buồn buồn nói: "Vậy anh đi tìm những cô gái xinh đẹp đẫy đà đi, Trầm Trạm Vân cũng không tồi đâu, thịt trên người cô ta khá nhiều, lại còn lớn nữa. . . . . ."

"Thanh Duy !" Vừa nhắc tới Trầm Trạm Vân, sắc mặt Đại Nhân lập tức rét lạnh, tiếp theo bắn tới bên cậu một luồng ánh sáng băng giá.

END
_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro